Đọc truyện Sinh Mệnh Thứ Bảy – Chương 63
Vào khoảnh khắc Cố Tương nghe thấy lời này của anh, máu nóng không ngừng lan tràn, nóng hổi, tim không khống chế nổi đập rộn lên, không cách nào ngồi vững vàng. Ánh mắt của cô đột nhiên nóng lên, há to miệng, trong lòng bật ra đáp án.
Bỗng nhiên một tiếng sấm vang lên, dường như khiến cả thân xe đều sáng ngời, bầu trời như vỡ ra một lỗ thủng lớn.
Cố Tương mắc kẹt trong cổ họng.
Hai mươi ba năm trước, cô chưa từng có khái niệm “kết hôn”, hiện tại cô rất muốn rồi, nhưng cô chỉ vươn tay, chồng lên ngón tay Cao Kình, cầm hộp mở ra xem chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này trước đó Cao Kình đã sớm thông qua sự giới thiệu của bạn bè, tìm một tiệm trang sức mua, anh bảo chỉnh nhỏ lại, khắc chữ, tối nay mới lấy về.
Anh cầm hộp nhẫn rất chặt, khi tay Cố Tương cầm tới, đốt ngón tay anh trở nên cứng ngắc. Cố Tương không nói gì, cô muốn cầm hộp nhẫn, lần đầu không cầm được, cô dùng thêm chút sức, phát hiện tay Cao Kình bắt lại rất nhanh, cô nhìn anh, lại dùng sức một lần nữa, giống như kéo co, cuối cùng cũng lấy được hộp nhẫn từ tay anh.
Cao Kình cong hai ngón tay, nhìn hộp nhẫn, ánh mắt lại nhìn lên mặt cô.
Cuối cùng Cố Tương cũng mở miệng: “Anh để cho em suy nghĩ đã.”
Cao Kình đột nhiên trở nên không còn sức, cổ họng anh khô khốc.
Ngay sau đó Cố Tương nói một câu: “Chiếc nhẫn này em giữ hộ anh trước.”
Cao Kình giống như ngồi trên một chuyến cáp treo. Anh nhìn chằm chằm vào Cố Tương, thấy mắt cô hơi chớp lên, gò má bất giác đỏ, lồng ngực anh phập phồng, lên xuống như xả ra, bình tĩnh nói: “Là em tự giữ.”
Đuôi mắt Cố Tương thoáng quét qua anh, quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, tay lại nắm thật chặt hộp nhẫn. Cao Kình nắm tay cô thật chặt, cũng không có động tác khác, cũng không nói gì nữa, cứ giữ nguyên tư thế như vậy.
Mưa to như trút nước khiến cho thân xe hơi rung làm cho người ta sợ hãi, tiếng tim đập và hơi nóng trong xe chỉ cần sơ sẩy là không kiểm soát nổi. Có lẽ qua khoảng ba bốn phút, Cố Tương bỏ khỏi tay anh đang nắm, khẽ nói: “Anh còn không lái xe sao?”
“…Lái chứ.”
Nói xong lại không nghe theo, Cao Kình bất giác tăng thêm chút lực nắm chặt tay cô, sau đó buông ra, đỡ lấy gáy cô, ngang nhiên xông qua hôn.
Sau đó xe khởi động, nước bắn tung toé.
Hai người còn chưa ăn cơm tối, Cao Kình mang cô lên nhà mình, vừa vo gạo vừa chuẩn bị đồ ăn. Cố Tương thấy anh bận cũng không giúp, lấy điều khiển, chả tìm được tiết mục nào hay, Cao Kình đang bận rộn vẫn còn chú ý đến cô, bảo cô không xem TV thì có thể vọc máy vi tính. Trong máy vi tính của Cao Kình có mấy trò chơi, bình thường thỉnh thoảng anh cũng chơi. Cố Tương cũng không chơi trò chơi, trong điện thoại cô không có bất cứ app trò chơi nào. Cô bật máy tính lên thấy một trò chơi ở bên trong, tiếp đó cũng không biết chơi như thế nào.
Hai tay Cao Kình ướt sũng đi tới dạy cô chơi như thế nào, Cố Tương nói: “Nếu em làm nhân vật của anh mất mạng thì sao?”
Cao Kình nói: “Em phá huỷ nhà cũng không sao hết.”
Cố Tương: “…” Thật đúng là hiếm khi thấy anh nói như vậy.
Cao Kình: “Thật đấy.”
Cố Tương trượt con chuột, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính nói: “Anh mau đi nấu cơm đi.”
Cao Kình nghe lời đi nấu cơm. Anh không giỏi nấu nướng, chỉ làm trứng bắc cà chua đơn giản, một đĩa mướp xào, đun nóng lại canh rong biển.
Cố Tương đóng máy tính lại, ngồi trên bàn ăn, cô cầm đũa, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bát canh. Cao Kình múc cho cô một bát, còn lại anh ăn hết.
Cố Tương lần đầu tiên nấu ăn, không có khái niệm về lượng nấu, nồi canh này đủ cho một nhà ba người ăn hai ngày. Cô vốn đang chậm rãi ăn cơm, sau đó hạ đũa xuống, ngước mắt nhìn về phía đối diện.
Cao Kình đã ăn sạch bát canh, rút ra một tờ giấy ăn, lau tay, điềm nhiên như không có việc gì nói: “Sao không ăn? Không hợp khẩu vị à?”
Cố Tương lắc đầu, tiếp tục ăn cơm. Sau khi ăn xong cô luôn nhìn lưng Cao Kình, cuối cùng cô cong khóe miệng lên, nói: “Anh có muốn đi tản bộ không?”
“Muốn.” Cao Kình lập tức nói.
Bên ngoài dường như hết mưa rồi, hai người đi xuống vườn hoa. Cao Kình ăn quá nhiều, dạ dày không thoải mái, không ngừng thẳng lưng cho đồ ăn đi xuống. Anh nắm tay Cố Tương đi dạo hai vòng, nhưng chả có chút tác dụng gì.
Cố Tương đột nhiên dừng lại, Cao Kình nhìn về phía cô. Cố Tương thò tay, dán sát tay vào bụng anh, Cao Kình vô ý thức thu bụng lại. Cố Tương sờ hai cái, nhỏ giọng nói: “Rất đầy sao?”
Cao Kình thấp giọng trả lời: “Vô cùng đầy đấy.”
“Trong nhà anh không có thuốc dạ dày sao?”
“Không có. Đi nhiều thêm một chút là được rồi.”
Anh đè lại bàn tay nhỏ bé trên bụng, ôm lấy người, dặn dò: “Những ngày này cố gắng đừng chạm vào nước, đã chườm khăn nóng chưa?”
“Không có. Phải chườm khăn nóng sao?” Cố Tương hỏi.
“Chườm thử xem sao. Đợi lát nữa trở về anh chườm cho em.”
“Em tự về chườm cũng được.”
Cao Kình vuốt đầu ngón tay cô: “Qua một thời gian ngắn nữa sẽ khỏi.”
Cố Tương đột nhiên xoa bóp bụng dưới của anh, Cao Kình khó chịu. Cố Tương nói: “Không tiêu hóa được rồi, anh cố chịu thêm chút nữa.”
Cao Kình cười, hôn cô, Cố Tương cố ý né tránh.
Về đến nhà, sau khi rửa mặt trở về phòng, Cố Tương lấy hộp nhẫn từ trong túi ra. Hai ngày buồn chán cô trải qua đủ loại ngọt bùi cay đắng, đến giờ còn chưa muốn ngủ. Cố Tương lấy chiếc nhẫn ra, so với tay, qua một lát, cô từ từ đeo vào ngón áp út. Kích cỡ đẹp đẽ phù hợp, kim cương sặc sỡ loá mắt.
Tim không ngừng đập thình thịch, khóe miệng nhếch lên, đầu óc hỗn loạn căng thẳng.
Kết hôn sẽ là như thế nào nhỉ?
Ngày hôm sau đi làm, tinh thần Cao Kình vô cùng phấn chấn, y tá bàn tán hai ngày nay anh xảy ra chuyện gì, Cao Kình gõ bàn nhắc nhở: “Đừng coi tôi như không tồn tại.”
“Ha ha, bác sĩ Cao.”
Cao Kình hỏi cô ấy tình hình của bệnh nhân, hỏi xong thấy bà Chử Cầm và Chu Thiếu Vân cùng đi đến, anh đứng ở một bên, bọn họ đến gần, anh kêu một tiếng: “Cô, cô Chu.”
Chu Thiếu Vân chào hỏi anh, bà Chử Cầm quan sát, nói: “Tối hôm qua ngủ rất ngon nhỉ?”
“Vâng ạ. Hôm qua cháu đón Hương Hương về nhà cùng ăn cơm.” Cao Kình báo cáo.
Bà Chử Cầm liếc anh, thoáng nở nụ cười, không nói gì nhiều đi luôn.
Bà theo Chu Thiếu Vân đi vào phòng bệnh của ông Chu Bách Đông, đưa bài viết dày cộp ra.
Chu Thiếu Vân dịu dàng nói với cha: “Cha, Chử Cầm viết xong truyện ký rồi, ghi lại từ lúc cha còn nhỏ, viết hết tất cả cuộc đời cha vào, con đọc cho cha nghe nhé?”
Ông Chu Bách Đông nói với bà Chử Cầm: “Tác giả Chử, vất vả rồi.”
Bà Chử Cầm nói: “Ngài Chu quá khách sáo rồi, có thể được ngài cho phép sáng tác là vinh hạnh lớn lao cho tôi.”
Chu Thiếu Vân không ngừng đọc cho tới trưa, đến tận khi ông Chu Bách Đông mệt mỏi, mới cùng bà Chử Cầm rời đi.
Khi Cố Tương đi tới, mẹ cô đã đi rồi, cô mở wechat, Cao Kình hỏi cô đã tới chưa. Cố Tương không nhắn lại, tay cô cầm theo cặp lồng, đây là nửa tiếng trước mẹ Đồng Xán Xán đưa cho cô đấy.
Nửa tiếng trước bà Cao Mỹ Tuệ vẻ mặt ôn hoà nói với cô: “Hương Hương à, cháu thấy đấy bác phải đi đón Thiện Thiện về, Xán Xán chạy trốn không thấy bóng dáng đâu, Cao Kình ăn cơm không đúng giờ giấc, bác lo lắm, cháu có thể mang cơm hộ bác không?”
Cố Tương: “…”
Bà Cao Mỹ Tuệ đưa cơm cho cô, còn không ngừng nhấn mạnh: “Hai đứa cùng ăn đi, chỗ này có hai phần, từ từ ăn, đừng vội, hai đứa ngồi nhiều thêm một lát.”
Vì vậy Cố Tương thông báo cho Cao Kình một tiếng, cô thay xong quần áo thì tới đây. Đi đến đại sảnh khu nằm viện, cô chờ thang máy, bên cạnh còn có một bà lão cũng đang cầm cặp lồng, có lẽ là đưa cơm cho người nhà. Bà cầm mấy tờ giấy, giơ lên xem trong chốc lát, nhìn không rõ, thấy bên cạnh có người trẻ tuổi, bà lão cười hỏi: “Cô gái, cháu có thể giúp bà không—— ”
Cố Tương quay đầu nhìn bà lão.
“——Đây là bao nhiêu tiền? Chỗ này có nhiều mục, buổi chiều bạn già bà phải đi làm. Mắt bà không tốt, cũng không nhớ được phải bỏ ra bao nhiêu tiền.” Bà lão nói.
Cố Tương nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy của bà lão, trên đó có cả số hai lẫn ba đơn vị, những con số này không theo trình tự lại hỗn loạn, cô bị đóng đinh chỗ.
Bà lão đợi một lúc lâu, khó hiểu: “Cháu gái, đọc cho bà được không?”
Cố Tương vẫn không nhúc nhích.
Lúc này cô gái bên cạnh xen vào: “Bà ơi để cháu nhìn xem…tờ này 65,8, cái này 128.”
Bà lão bảo cô gái đọc hết một lượt, nghe xong bà nói lời cảm ơn.
Chu Huân cười nói: “Bà không cần cám ơn ạ.”
Bà lão thấy cô ta cũng cầm cặp lồng, còn có một cái túi lớn, hỏi: “Người nhà cháu nằm viện à?”
“Vâng, cha cháu nằm viện.”
Thang máy cuối cùng đã đến, bên trong đi ra một đống người, còn có người ngồi xe lăn chầm chậm đi ra. Mấy người Cố Tương nhường đường cho bọn họ, đợi thang máy trống không, cô mới đi vào. Cô đi vào cuối, vừa vặn đứng bên bảng thang máy ấn phím bên cạnh, sau khi ấn xuống “19”, nghe thấy bà lão nói: “Giúp bà ấn tầng 6.”
Cố Tương nhìn chằm chằm vào phím một lát, chậm rãi đưa tay, ngón tay đang muốn ấn, người bên cạnh đã đi trước cô một bước, nhấn xuống “6”. Người ấn lại là cô gái vừa đọc giúp bà lão.
Chu Huân kỳ quái quan sát cô mấy lần, thấy cô nhìn qua, cô ta mỉm cười. Hai người cuối cùng ra khỏi tầng mười chín.
Trong văn phòng, đồng nghiệp gọi Cao Kình đi ăn cơm, Cao Kình từ chối, anh rót hai cốc trà, để chiếc ghế đối diện qua bên cạnh mình, lo lắng điều hòa không đủ độ lạnh, anh chuyển quạt điện qua. Khi Cố Tương vào cửa, anh vừa chỉnh xong bàn. Cố Tương nghiêng đầu nhìn anh bận rộn.
Cao Kình bỏ khăn vào cái chậu bên cạnh, nhận lấy đồ trong tay cô, “Nặng như vậy sao?”
“Có hai phần.”
Cao Kình nói: “Em có nóng không? Không có đồ uống lạnh, em uống trà đi, ngồi ở đây.”
Cố Tương ngồi xuống ghế bành, uống non nửa chén trà, Cao Kình đã bỏ hết đồ ăn ra. Hôm nay trời không mưa, không khí hơi oi bức, Cố Tương ăn ít, chỉ nửa non bát cơm đã no. Cao Kình lột vỏ tôm cho cô, bảo cô ăn thêm mấy miếng, Cố Tương ăn xong một con, ngồi chờ, Cao Kình lại bóc thêm con nữa, lần này đưa đến bên miệng cô.
Cố Tương há miệng.
Cao Kình hỏi cô: “Có phải tháng này còn chưa làm kiểm tra sức khoẻ?”
Cố Tương nói: “Em không muốn làm nữa.”
Cao Kình nói: “Đi kiểm tra mấy mục đi. Các loại cộng hưởng từ hạt nhân đừng làm, lần trước đã làm ở Hải Châu rồi.”
Cố Tương suy nghĩ, gật đầu nói: “Vâng.”
Cao Kình định đút tôm cho cô thì có người đi vào văn phòng. “Bác…bác sĩ Cao.”
Cao Kình nhìn về phía người tới. Cố Tương cũng quay đầu theo, cô liếc cô gái ngoài cửa ra vào.
Là người trước đó đã gặp trong thang máy.
Chu Huân dường như sững người. Cô ta vừa mang cơm cho cha xong, sau đó mang sushi tự làm cho y tá và bác sĩ. Bọn họ cũng đã quen thuộc với cô ta, thấy cô ta mang đồ tới, cũng không từ chối, chỉ nói là không thể lúc nào cũng nhận đồ của cô ta, Chu Huân đã nói để cám ơn họ chăm sóc cha mình. Đưa xong một vòng, còn một hộp cố ý làm để đưa riêng cho Cao Kình, không ngờ đi đến cửa phòng làm việc, lại thấy Cao Kình đang đút tôm cho người khác ăn.
Cao Kình nhìn qua đối phương: “Cô Chu, có việc gì sao? Bên chỗ cha cô à”
Chu Huân lấy lại tinh thần, im lặng liếc cô gái ngồi bên cạnh anh, cô ta lại cười nói: “Không phải, tôi có làm chút sushi, vừa rồi đã chia xong cho mọi người, bên này còn thừa một hộp. Tôi thấy đang là tầm ăn trưa nên mang tới cho anh.”
Cao Kình khách sáo bảo cô ta mang về ăn.
Niềm vui của Chu Huân không đạt đến khóe mắt, cô ta cũng không ép buộc, nói mấy câu, cô ta hỏi: “Đây là…”
Cao Kình nói: “Đây là bạn gái của tôi.” Anh để tay lên bả vai Cố Tương trả lời.
Chu Huân xiết chặt chiếc túi trên tay, cười nói: “Vậy quấy rầy hai người ăn cơm rồi.”
Chu Huân đi rồi, Cố Tương ngửa đầu nhìn Cao Kình. Cao Kình lấy ngón tay xoa khóe miệng Cố Tương, Cố Tương tìm khăn giấy, Cao Kình cười nói: “Không bẩn.”
Cố Tương vẫn rút một tờ giấy ra lau miệng.
Cơm nước xong xuôi, Cao Kình đi xuống dưới với cô, những nơi đi qua đều là tiếng chào hỏi và trêu đùa, Cao Kình giữ chặt tay Cố Tương, thấp giọng nói: “Em đến nhiều hơn, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Cố Tương nghiêm túc: “Anh mơ đi.”
Cao Kình cười.
Hai người nắm tay đi xuống dưới, không ngờ đụng phải Quách Thiên Bổn.
Cố Tương kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”
Quách Thiên Bổn sửng sốt, gãi đầu, không biết tìm cớ gì. Đêm đó Nguyễn Duy Ân rơi hơn một trăm tệ trong xe, anh không biết cách liên lạc với đối phương, lại nghĩ có lẽ cha đối phương vẫn còn ở bệnh viện, nhân lúc hôm nay rảnh, anh muốn đến thử xem, nhìn thấy người sẽ trả tiền, không thấy thì có thể thuận tiện đi thăm Cố Tương.
Quách Thiên Bổn nói: “Anh đến…thăm bạn.”
Cố Tương hỏi: “Bạn anh nằm viện à?”
“Ừ.”
Cao Kình nói: “Cần giúp đỡ có thể tìm tôi.”
Quách Thiên Bổn gật đầu, ánh mắt liếc qua đôi bàn tay nắm chặt của họ, nói: “Không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, cám ơn anh.”
Bọn họ nói chuyện, cách đó không xa truyền đến tiếng thứ gì đó va chạm, Cao Kình theo tiếng nhìn lại.
“Đệch, Diêu Gian cậu không có mắt à, thùng rác mà cũng không nhìn thấy?” Đinh Tử Chiêu ngạc nhiên, đi ra đỡ thùng rác, thuận tiện chào hỏi Cao Kình, “Aiz, vừa vặn cậu ở đây, hôm nay thầy Nguyễn xuất viện nhỉ? Cậu đi thăm thầy chưa? Tôi và Diêu Gian đang sang đó.”
Cao Kình nói: “Tôi còn chưa đi qua, vậy để đi luôn.”
Ánh mắt anh rơi vào trên người Diêu Tấn Phong, lông mày cau lại.