Sinh Mệnh Thứ Bảy

Chương 62


Đọc truyện Sinh Mệnh Thứ Bảy – Chương 62

Bà Chử Cầm ở trong phòng tắm không nghe được tiếng nói chuyện điện thoại bên ngoài, bà cầm bút kẻ mày đi tới, hỏi: “Ai gọi thế?”

Cố Tương đã cúp ống nghe, tay cầm dây điện thoại, nhìn mẹ.

Bà Chử Cầm kì quái: “Sao vậy?”

Cố Tương thốt ra: “Là Cao Kình.”

Bà Chử Cầm: “…” Bà Chử Cầm ôm cánh tay, suy nghĩ, khóe miệng cong lên, để lại cho Cố Tương một ánh mắt, quay người lộn trở lại nhà tắm.”Người bạn trai này của con quá thông minh rồi.”

Bà Chử Cầm nhìn vào gương kẻ mày, hỏi: “Vậy còn đi ăn cơm không?” Mãi không nhận được câu trả lời đáp lại, bà Chử Cầm cẩn thận xem lại lớp trang điểm, nói: “Con đi đi, có chuyện gì cứ thoải mái nói ra, mẹ ăn một mình được rồi, về đến nhà gọi điện thoại cho mẹ.”

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng đóng mở cửa, bà Chử Cầm nhìn gương mỉm cười, tự than thở: “Yêu đương cho tốt nha, bảo bối.”

Cao Kình tâm trạng bất an đứng chờ đợi ở cửa khách sạn, đi qua đi lại không ngừng nhìn vào xung quanh. Càng đợi càng nóng lòng, anh không nhịn được bước gần cửa thêm một bước, đột nhiên trông thấy xa xa có người đi tới.

Cô mặc một chiếc váy màu trắng đen, đi đôi xăng-̣đan, hai tay đút vào túi váy, khi trông thấy anh, cô hơi dừng bước, sau đó thản nhiên như không có việc gì tiếp tục đi về phía trước.

Anh dường như đã lâu không nhìn thấy cô, cô từ nơi sáng nhất đi tới, tế bào trong cơ thể anh cũng xao động bất an theo, sự xúc động không ngừng lan tràn, Cao Kình tiến lên: “Hương Hương!”

Cố Tương đứng lại, bình tĩnh nói: “Tìm một chỗ nói chuyện.”

Trong khách sạn còn có rất nhiều chỗ có thể ngồi xuống chỗ nói chuyện, Cao Kình lại nói thẳng: “Đi vào trong xe anh.”

Cố Tương im lặng hai giây, sau đó cất bước. Cao Kình đi theo cô.

Xe dừng ở bãi đỗ ngoài trời, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, ra khỏi khách sạn, Cao Kình nói: “Em chờ một chút, anh vào trong xe cầm ô.”

“Không cần đâu.” Cố Tương đi thẳng vào trong mưa, “Anh dẫn đường đi.”


Cao Kình dừng một chút, sau đó đi bên cạnh cô, bàn tay giơ lên che đỉnh đầu cô. Cố Tương ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn vật che mưa cho cô, từng vân tay không ngừng tiến vào lòng người.

“Đi thôi.” Cao Kình nói.

Cố Tương cụp mắt xuống, chậm rãi đi về phía trước. Ngồi vào trong xe, Cao Kình rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho cô, Cố Tương cầm lấy, tùy ý lau cánh tay. Mưa bụi rất nhỏ, cô chả bị ướt mấy.

Cao Kình không nói gì, khởi động xe, lái đi. Cố Tương liếc anh, không phản đối.

Cao Kình ngắm cô, thấy cô nhìn ra ngoài của sổ xe, không nói gì, anh thoáng thả lỏng trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Từ tối hôm qua đến giờ, tất cả lời nói và hành động của anh giống như biến thành một người khác, tình huống này chưa bao giờ xảy ra, lúc này anh há miệng, lại cảm thấy giọng của mình không quá lưu loát, “Cả ngày nay em ở chỗ mẹ à?”

Cố Tương gật đầu thản nhiên “Ừ” một tiếng.

“…Điện thoại của em cả ngày hôm nay không bật.”

Cố Tương không trả lời.

Cao Kình lại ngắm cô, sau đó nói: “Em ăn tối chưa?”

Cố Tương không nói chuyện, cô quay đầu lại, nhìn về phía trước, từ chỗ Cao Kình chỉ có thể nhìn được mặt bên của cô, lông mi của cô hơi chớp, khóe mắt dường như hơi đỏ. Trong nháy mắt tựa như là ảo giác.

Cao Kình đột nhiên đỗ xe lại. Cố Tương sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh.

Cao Kình giữ lấy bả vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Ánh mắt của cô hơi đỏ.

Cố Tương cụp mắt né tránh.

Tim Cao Kình đau nhói, “Hương Hương, em nói gì với anh đi.”

Cố Tương cúi đầu, trên bờ vai là bàn tay nóng hổi của anh, qua một lúc lâu, cô rụt vai, cái tay kia cũng không buông ra, bả vai bên kia cũng bị người giữ chặt.


Cao Kình tháo dây an toàn của mình ra, giữ chặt hai vai cô, thấp giọng nói: “Là lỗi của anh.”

“…Em vẫn không thể tha thứ cho anh.” Cuối cùng Cố Tương đã lên tiếng, ngước mắt nhìn anh.

Cổ họng Cao Kình trượt xuống, nhìn chằm chằm vào hai mắt cô.

“Anh đưa quần áo của mình cho cô gái khác mặc, lại còn để cho người ta tắm rửa ở nhà anh, còn để cho người ta ăn canh em nấu, em không thể tha thứ cho anh, Cao Kình.”

Mỗi câu mỗi chữ của cô khiến lòng anh chùng xuống, Cao Kình cầm thật chặt tay cô, “Anh biết, anh biết chứ.”

“Ngày hôm qua em không đi ra ngoài, luôn ở nhà anh, em giúp anh lau bàn, sàn nhà, em thử nấu canh chưa từng làm, em phải dựa vào hướng dẫn trên mạng làm rất lâu.” Hôm qua cô bận rộn cả một ngày, dù trong nhà bật điều hòa, nhưng cả người cô đổ đầy mồ hôi. Cô nấu xong canh, xuống dưới nhà ăn cơm, trước khi tắm rửa vẫn còn đợi điện thoại của anh, không biết anh có trở về ăn canh hay không.

Cao Kình nắm tay cô: “Có phải do ở trong bếp nên móng tay biến thành vậy không?”

“Em chưa từng đập tỏi, không biết…Em vừa đập dao xuống thì đập thẳng vào tay.”

Cao Kình cầm tay trái cô lên, bờ môi chạm vào hai ngón tay cô. Cô chỉ bình tĩnh kể lại, từng câu từng chữ vô cùng bình thường, bị thương trong phòng bếp cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi. Tuy nhiên môi anh lại cảm nhận được vết thương trên ngón tay cô, không hiểu sao lòng anh đau đến tê tâm liệt phế.

Cố Tương không rút tay về, trên ngón tay cô toàn là độ ấm của anh. Cô nói tiếp: “Em không biết Nguyễn Duy Ân xảy ra chuyện gì, em nhìn ra được cô ấy có chuyện, anh có lý do, nhưng em không thể thông cảm cho anh, Cao Kình, em không khéo hiểu lòng người đâu.”

“Không, ” Một tay Cao Kình nắm lấy tay cô, tay kia giữ lấy mặt cô, “Là anh không đúng, Hương Hương, chuyện của Nguyễn Duy Ân anh không thể nói cho em biết, là anh không xử lý tốt, nhưng em lại làm rất tốt, em có biết không, khi anh nhìn thấy cô ấy mặc đồ của em đi ra, anh kinh ngạc biết mấy? Không ai có thể làm được tốt hơn em. Là lỗi của anh, Hương Hương.”

Cố Tương kìm nén đôi mắt nóng rực.

Cao Kình nói tiếp: “Anh cũng chưa từng qua lại với cô gái nào, lần trước anh dẫn em đến quán bar gặp những người đó, có mấy cô gái, tất cả mọi người đều là bạn học, cho nên quan hệ không tệ, nhưng gặp mặt đều là tính chất tập thể, bọn anh sẽ không đi một mình. Anh quen biết Nguyễn Duy Ân rất nhiều năm, bởi vì có liên quan đến cha cô ấy, cho nên bọn anh tương đối gần gũi, nhưng quan hệ giữa anh và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, cô ấy chưa từng bao giờ một mình tới nhà anh, tối hôm qua là lần đầu tiên.”

Cao Kình cố gắng nói thật rõ ràng, “Cô ấy có việc, anh không thể không giúp, nhưng anh biết bất cứ ai nhìn thấy tình huống tối qua đều hiểu lầm. Hương Hương, ngoài em ra, anh đều giữ giới hạn với những cô gái khác, thật đấy.”


Anh không thể kìm nén nổi: “Lúc em mười mấy tuổi anh đã bắt đầu thích em, chỉ có em thôi!”

Cố Tương sững sờ, nhìn anh: “…Mười mấy tuổi?”

Cao Kình im lặng, không nói thêm lời nào nữa, chỉ nắm thật chặt tay Cố Tương. Trong mắt của anh có sự căng thẳng và xúc động không nói nên lời, cảm xúc quá mãnh liệt khiến Cố Tương phải né tránh. Tay cô bị nắm đến đau, nhưng cơn đau này khiến lòng cô bình yên hơn.

Cô chậm rãi mở miệng: “Cao Kình, em suy nghĩ cả ngày—— “

Tay của cô lại tê rần, lông mày hơi nhăn lại.

Cao Kình thấp giọng nói: “Hương Hương…”

“Anh hãy nghe em nói, ” Cố Tương ngắt lời anh, “Em suy nghĩ cả ngày, em muốn nói cho anh biết, bạn bè khác giới của em đều là bạn học và đồng đội thi đấu, quan hệ không thân thuộc. Người bạn quan trọng nhất của em là Quách Thiên Bổn.”

“…Anh biết.” Cao Kình nói.

Cố Tương nói: “Em và Quách Thiên Bổn xem như cùng nhau lớn lên, anh có để ý em có người bạn như vậy không?”

“Anh hiểu rõ quan hệ của hai người, anh không ngại.” Cao Kình nhìn cô, chậm rãi nói, “Vậy…Tiêu Mân thì sao?”

Cố Tương mím môi, “Em sẽ giữ một khoảng cách với anh ấy.”

Mấy câu đơn giản của cô, lại khiến cho cơ bắp Cao Kình dần dần thả lỏng, anh ôm lấy đầu cô. Cố Tương vùi trong cổ anh, chóp mũi đều là mùi của anh.

Ngày hôm nay trôi qua gian nan chua xót, tối hôm qua cô không ngủ, ban ngày chỉ nằm một giờ ở khách sạn. Cô đọc sách của mẹ, cái đoạn văn kia khiến cô hỗn loạn lại bình tĩnh. Từng chữ đều hiện lên khuôn mặt Cao Kình, anh đã xông vào cuộc sống của cô, cô không có cách nào đẩy ra nữa.

Giọng Cố Tương khàn khàn: “Em cũng không ngại anh có bạn bè khác giới, em sớm biết anh và Nguyễn Duy Ân rất thân, chỉ là em để ý chuyện tối qua anh làm cho cô ấy. Đó là canh em nấu cho anh, anh không nên để cho người khác ăn.”

“…Xin lỗi.” Cao Kình cầm chặt tay cô, màu tím trên móng tay cô vô cùng chướng mắt, “Xin lỗi, Hương Hương, xin lỗi.”

“Tay em rất đau…”

Cao Kình thật sự không biết nói gì cho phải, anh dùng sức hôn đỉnh đầu Cố Tương, chút lực ấy không đủ để anh trút ra. Anh lại ôm thật chặt người vào trong ngực, thấp giọng không ngừng “xin lỗi”.


Cô chưa từng thảm hại như vậy, từ trước đến nay cuộc sống tươi đẹp, móng tay của cô luôn bôi dầu dưỡng, ăn mặc trang điểm không thể bắt bẻ. Thế nhưng hiện tại móng tay cô lại biến thành màu khác. Từng tiếng xin lỗi không ngừng gõ vào trái tim Cố Tương, cô tùy ý để anh ôm trong chốc lát.

“Hương Hương…”

Cố Tương từ trong lồng ngực anh ngước mắt lên.

“Sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”

“…Vâng.”

Cao Kình vuốt ve tóc cô, “Nếu như lại có chuyện như vậy, em giúp anh.”

“…Em giúp anh như thế nào?”

“Có thể chuẩn bị quần áo phụ nữ trong nhà anh.”

“…”

“Có người đến, em có thể giúp anh mở cửa.”

“…”

“Em có thể luôn ở chỗ anh, sau này anh nấu cơm cho em.”

“…”

Cao Kình buông cô ra, từ trong ngăn kéo xe lấy ra một cái hộp.

Không biết mưa trở nên lớn từ khi nào, sấm sét vang dội chân trời, trong góc đường này dường như chỉ có đất trời.

Cố Tương nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ chậm chạp không nhúc nhích.

Cao Kình mở ra, một chiếc nhẫn kim cương ở trong hộp. “Hương Hương, chúng ta kết hôn nhé.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.