Bạn đang đọc Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn: Rắn Độc Cùng Sư Tử
Sau khi đại sư ma dược bổ sung đầy đủ ma dược cho Bệnh Thất lần nữa, lão ong mật lại không có ánh mắt quấy rầy y ngay tại thời điểm này.
“Nga, công việc của thầy xong rồi, Severus.” Đầu của lão ong mật ló ra từ lò sưởi, nhìn ngọn lửa đã tắt dưới đáy vạc, ông lão râu dài vui vẻ nói, “Vậy thì đến nói chuyện phiếm với lão già cô độc này đi, Severus.” Cái đầu muốn ăn đòn nói xong lập tức biến mất, hoàn toàn không cho Xà Vương đang mang nét mặt run rẩy cơ hội thở dốc.
– gặp quỷ chứ “Lão già cô độc”!
Ở trong lòng hung hăng nhổ sạch râu của lão ong mật, Severus đen mặt đi vào phòng hiệu trưởng.
– Được rồi xét thấy lần này là dùng lò sưởi, cho nên không cần nói câu mật khẩu mở cửa làm cho người ta ghê tởm kia, nên mình cứ để lại cho lão ta một nửa bộ râu đi.
Âm thầm khen ngợi lòng nhân từ của mình, Xà Vương u ám ngồi đối diện với Dumbledore.
“Albus, tôi hy vọng cụ cho tôi một lý do hợp lý, bằng không tôi không ngại ném con súc sinh lông dài kia của cụ vào vạc nấu thành ma dược.”
“Nga, con của ta, tâm trạng của thầy quá xấu. Uống một ly nước chanh nha, thế nào?” Lão ong mật duy trì trạng thái động kinh cùng lời dạo đầu trước sau như một của cụ, vô cùng nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt cho vị Xà Vương trước mặt đang lo lắng không có người cho y mắng chửi này.
“Nếu não sọ của cụ bị âm thi cắn, tôi nghĩ Bộ Pháp Thuật sẵn lòng trao tặng huân chương Merlin đệ nhất đẳng cho loại sinh vật dơ bẩn kia.” Xà Vương nghiến răng phóng thích nọc độc không chút lưu tình.
– Tâm trạng hiện tại của y rất xấu, cực kỳ xấu!
“Nga, Severus, tôi không thể không nói sinh hoạt của thầy rất khuyết thiếu lạc thú.” Cụ lắc đầu tiếc nuối.
“Nếu không có chuyện gì, tôi không muốn lãng phí thời gian với cụ! Tôi bận rộn nhiều việc! Làm giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám, tôi còn phải điều chế nhiều loại ma dược không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi cho Bệnh Thất.” Nghĩ đến lượng công việc nặng nề của mình, đại sư ma dược lại bắt đầu gào thét.
“Bình tĩnh một chút, con của ta. Gần đây Poppy nói cho tôi biết, từ khi thầy bắt đầu giúp Bệnh Thất bổ sung ma dược, mấy đứa bé đến Bệnh Thất xem bệnh liền giảm bớt rõ rệt. Bà ấy cho rằng đây là chuyện tốt.” Mặt Dumbledore giống như vỏ quýt nhăn, trong đôi mắt xanh thẳm lóe lên tia sáng giảo hoạt, “Tôi nghe nói, mùi vị kia quả thật không được tốt lắm.”
“Albus, nếu mục đích của cụ là thảo luận vấn đề cải tiến mùi vị ma dược với tôi, vậy thì không cần lãng phí thời gian. Tôi không cảm thấy ma dược của mình khó uống chút nào đâu!”
– Vì đám tiểu quỷ đầu óc không lớn hơn hạch đào bao nhiêu kia mà điều chế ma dược căn bản chính là một loại lãng phí!
“Không, Severus, tôi thật sự có chuyện muốn hỏi thầy.” Trên mặt Dumbledore phủ lên một tầng ngưng trọng cùng nghi vấn.
– Khi lão ong mật trở nên bình thường, thì đã nói rõ rằng sự việc có thể rất phiền phức.
“Mong rằng không phải loại vấn đề ngu xuẩn.” Xà Vương trào phúng, nhưng vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc hẳn.
“Tôi nghe được một vài chuyện về vũ hội, hôm trước ở câu lạc bộ Slug…… Thầy và trò Snape đều tham gia phải không?” Ánh mắt xanh biếc sau cặp kính vầng trăng khuyết ôn hòa nhìn y, nhưng trong giọng nói của Dumbledore lại tràn ngập cảm xúc phức tạp. — Có lẽ là cố ý phức tạp.
Severus trừng mắt nhìn lão nhân có vẻ rất hiền hòa trước mặt, trong lòng cười lạnh. — Cố ý cùng nói đến Severus Snape, ý tứ chính là nếu mình không thể cho cụ ta một đáp án vừa lòng, thì cụ ta sẽ tìm kiếm trên người đứa nhỏ kia? — Quả nhiên, nếu lão Malfoy có thể được xem là lão hồ ly, thì lão già trước mắt này tuyệt đối là hồ ly thành tinh!
“Cụ muốn biết gì, Albus!” Severus hỏi thẳng vào vấn đề, “Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận, không được quấy rầy Severus Snape. Cụ muốn nuốt lời sao? Hiệu trưởng Dumbledore.” Y cố ý dùng xưng hô tôn kính.
“Không, đương nhiên không phải. Trò Snape là đứa bé rất vĩ đại, tôi hy vọng thấy trò ấy trưởng thành trong vui vẻ.” Lão hiệu trưởng nhẹ nhàng nói, “Nhưng chúng ta cũng đã thỏa thuận, thầy, Severus Pirnce tuyệt đối không gia nhập tử thần thực tử của Lord Voldemort, nhất quyết không làm việc cho phù thủy hắc ám.”
“Tôi không quên, cũng không định gia nhập vào phe cánh của chúa tể hắc ám.” Severus xụ mặt, ngay từ đầu y liền biết lão ong mật muốn biết cái gì.
“Nhưng tôi lại nghe thấy một vài lời đồn đãi không nằm trong tính toán. Voldemort xuất hiện trong vũ hội kia phải không?” Dumbledore xòe tay, biểu hiện nghi vấn của mình.
“Tôi không biết, chết tiệt cụ nghe được điều gì, nhưng tôi có thể nói với cụ, tôi không có bất cứ quan hệ gì với chúa tể hắc ám.” Severus nổi giận đùng đùng nói, “Điểm này, tôi có thể cam đoan với cụ!”
“Như vậy, Severus, tại sao thầy lại gọi hắn là ‘Chúa tể hắc ám’, mà không gọi là Voldemort giống như những người bình thường? Phải biết rằng ‘Chúa tể hắc ám’ là cách xưng hô trong nội bộ tử thần thực tử.” Lão hiệu trưởng nghiêm túc nói, ngữ khí của cụ cũng mạnh hơn.
“Cần lập Thề Không Bội sao? Albus.” Im lặng trong chốc lát, Severus bỗng nhiên nói, nhìn ánh mắt khó hiểu của đối phương, y nói bổ sung, “Tôi không muốn giải thích vấn đề cách thức xưng hô của tôi đối với hắn, nhưng tôi đồng thời cũng có thể cam đoan với cụ, cho dù tôi gọi hắn là ‘Chúa tể hắc ám’, thì tôi tuyệt đối cũng không phải là người hầu hay thuộc hạ của hắn.” Xà Vương bình thản nói. Y biết, lão hiệu trưởng trước mặt rất khôn khéo, y cần có một lập trường, một lập trường không bị hoài nghi.
Dumbledore nhìn y, ánh mắt trí tuệ kia hình như có sức mạnh xuyên thấu tất cả. Thật lâu sau, lão hiệu trưởng rốt cục mở miệng, “Tôi tin thầy, Severus. Tôi cho rằng giữa chúng ta không cần loại lời thề này. Nhưng tôi cũng mong thầy có thể cho tôi một cam đoan, thầy cùng với gia tộc Prince tuyệt đối sẽ không trợ giúp Voldemort.”
Severus nhìn chằm chằm lão nhân trước mặt, y còn nhớ rõ quyết tâm của lão nhân là nội dung cá cược giữa y và chúa tể hắc ám. Tuy rằng đối phương không biết, nhưng thái độ hôm nay của lão nhân chứng minh, y nhất định sẽ không thua.
“Nếu Severus Snape gia nhập tử thần thực tử, nó sẽ mất đi quyền thừa kế.” Severus lạnh lùng mở miệng, “Đây là quyết định của gia chủ Prince.”
“Tôi tin thầy có thể làm được, con của ta.” Lão hiệu trưởng vừa lòng gật đầu.
“Tôi không phải con của cụ, Albus. Xưng hô này cụ nên để lại cho đám sư tử Gryffindor ngu ngốc kia đi!” Đối với vị lão nhân khiến mình vừa kính trọng vừa tức giận này, Xà Vương chọn cách hoàn toàn xem nhẹ hành vi cùng lời nói động kinh của cụ.
“Severus.” Gọi Xà Vương muốn xoay người rời đi lại, lão hiệu trưởng chậm rãi mở miệng, “Có đôi khi tôi có một loại ảo giác…… Thật giống như…… Thầy là phiên bản sau khi lớn lên của trò Severus Snape. Mà tôi đang chứng kiến từng chút từng chút sự trưởng thành của thầy.”
Trong đôi mắt hắc diệu thạch chợt lóe một tia kinh ngạc, tuy rằng chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng cũng không thể tránh được ánh mắt của bạch phù thủy vĩ đại.
“Cụ lại phát điên cái gì, Albus!” Xà Vương xoay người rời khỏi phòng hiệu trưởng, bóng dáng kiên quyết biến mất trong tầm mắt của Dumbledore. Lão hiệu trưởng nhìn chỗ Xà Vương đã ngồi, nhấp một ngụm chanh nước, dường như có chút đăm chiêu.
Lễ Giáng Sinh sắp đến khiến đại đa số người cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn có vài người vì việc này mà buồn rầu không thôi. Đối với người bị đuổi ra khỏi nhà như Sirius Black mà nói, lựa chọn ở lại trường hay là cùng bạn thân James trở về nhà cậu ta, liền trở thành phiền não lớn nhất của nó.
“Có gì phải suy nghĩ, đương nhiên là theo mình về nhà rồi! Năm ngoái không phải là cùng nhau sao? Remus và Peter đều về nhà, một mình ở lại trường chán muốn chết luôn?” James Potter đương nhiên nói.
“Vấn đề là, nếu nhà bồ là một gia đình phù thủy bình thường, hoặc là một tiểu quý tộc sẽ không tổ chức vũ hội thì tốt, nhưng loại quý tộc cổ xưa như nhà Potter tổ chức vũ hội, thì đám thân thích đòi mạng kia của mình nhất định cũng sẽ tham dự.” Black phiền muộn nói, nó cũng không quên lễ Giáng Sinh tuyệt vời năm ngoái của nó hoàn toàn bị tiếng gào thét của Bella phá hủy.
“Nga, đám thân thích kia của bồ thật sự là một khốn kiếp, thật không hiểu tại sao cha lại mời người của phe tử thần thực tử tham dự vũ hội!” Potter làm một sư tử thuần chủng, đối với gia tộc Black gần như được xem là gia tộc bồi dưỡng ra tử thần thực tử có sự chán ghét theo bản năng.
– Bác ấy là vì thu gom tình báo!
So với gia tộc Potter nhất mạch đơn truyền, Sirius Black từng là người thừa kế, lớn lên trong gia tộc đông đúc như Black, nó hiểu rõ nhiều hơn một chút, nhưng nó cũng không định giải thích cho người bạn mắc chứng cố chấp diệt rắn cuồng nhiệt này của mình.
“Mình ra ngoài đi dạo một chút.” Black hiếm khi cũng có chuyện buồn phiền, cần đi ra ngoài giải sầu.
“Bạn thân, mình đi với bồ.” Potter ôm lấy vai bạn đầy nghĩa khí.
“Bồ đi từ biệt đóa hoa bách hợp của bồ đi! Nếu vẫn không đi thì sẽ không kịp.” Đối với người bạn đã bắt đầu bước trên con đường sợ vợ này, Black triệt triệt để để không biết nói gì.
“A, nguy rồi, quà mình tặng cho Lily còn chưa đưa!” Sư tử Potter hành động luôn luôn nhanh hơn đầu óc, rất nhanh biến mất trong hành lang tháp Gryffindor, mơ hồ còn có thể nghe được vài tiếng gào thét bi thảm, phỏng chừng là có ai bị quý ngài này đụng phải rồi.
Sirius Black nhàm chán một mình đến bên hồ giải sầu. James theo đuổi bạn gái; Remus đang liều mạng làm bài tập ngày nghỉ Giáng Sinh — như vậy cũng tốt, mình liền bớt việc; Peter không biết trốn đến chỗ nào — dù sao mình cũng không thích cậu ta. Sirius Black thần kinh luôn luôn thô to hơn bắp đùi, kinh ngạc nhận ra mình đang phiền não!
– Đây thật sự là một loại thể nghiệm kỳ diệu!
Sau một giây phiền muộn, cậu Black lập tức cảm thấy mới lạ với phát hiện của mình. Nó vội vã muốn tìm ra nguyên nhân phiền muộn của mình. Quý ngài đẹp trai có danh hiệu hoàng tử Gryffindor liền trong tâm trạng kích động và bàng hoàng này mà mơ mơ màng màng đi đến một góc nhỏ hẻo lánh do mấy cây đại thụ hợp thành ở bên hồ.
“Severus, cậu thật sự không đến trang viên Malfoy trong lễ Giáng Sinh sao? Phải biết rằng, lần này giáo sư Prince nhất định sẽ không có thời gian chăm sóc cậu.” Giọng nói ngâm nga đặc trưng của Malfoy chầm chậm vang lên, khiến cậu Black còn đang mất hồn mất vía bừng tỉnh.
Xuyên qua bóng cây, một bóng dáng bạch kim cùng một bóng dáng màu đen liền đập vào mắt Black.
– Hai tên Slytherin gian xảo này đang làm cái gì? — Có lẽ bởi vì trong huyết thống gia tộc có tính Slytherin nồng đậm, cho nên quý ngài sư tử Gryffindor cư nhiên không nhảy ra la hét như thường ngày, mà là ngoài dự đoán mọi người núp vào một bên im lặng nghe.
“Tôi đã nói với anh rồi, tôi đã ký tên vào đơn xin ở lại trường!” Thiếu niên tóc đen không kiên nhẫn nói.
“Lễ Giáng Sinh mọi người đều về nhà, chỉ có một ít giáo sư và học sinh ở lại. Mà lần này giáo sư Prince nhất định sẽ không ở trường, một mình cậu ở lại sẽ rất nhàm chán.” Thiếu chủ bạch kim còn đang cố gắng thuyết phục người bạn của mình, đây là năm cuối cấp của hắn, hắn muốn chính thức giới thiệu người bạn này của mình cho cha mẹ biết.
“Cũng chính vì hắn không ở, nên tôi mới nhất định phải ở lại trường.” Severus bình thản nói, “Tôi không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.”
“Cậu không tin tôi sao, Severus?” Giọng nói của Lucius rõ ràng có chút kích động cùng buồn phiền.
“Không, Lucius.” Đứa trẻ tóc đen bình tĩnh nói, “Tôi tuyệt đối tin tưởng anh, nhưng…… Anh không thể cam đoan, không phải sao?”
Ánh mắt thiếu chủ bạch kim đầy u buồn nhìn thiếu niên đối diện, hắn biết đối phương ám chỉ điều gì. – Vũ hội nhà Malfoy tương đương với một hội nghị lớn của tử thần thực tử, khó tránh khỏi sự tồn tại của những kẻ có mưu đồ quấy rối — Nhất là sau khi xảy ra “sự kiện câu lạc bộ Slug”, việc Lord vô cùng có hứng thú với gia chủ đương nhiệm Prince đã là chuyện mà mọi người đều biết. Vì thế làm người thừa kế duy nhất của nhà Prince, tình cảnh của thiếu niên trước mắt này liền có vẻ càng thêm kỳ diệu.
“Tôi tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào xúc phạm tới cậu, Severus, tôi thề bằng tình hữu nghị của Slytherin cùng với vinh quang của gia tộc Malfoy.” Lucius Malfoy nói nghiêm túc.
“Cám ơn anh, Lucius.” Đứa trẻ vẫn lắc đầu, “Nhưng câu trả lời của tôi vẫn là từ chối. Nếu anh muốn giúp tôi, thì làm phiền anh chăm sóc mẹ tôi một chút, tôi cũng không có thời gian về nhà với bà.” Trên gương mặt tái nhợt của Severus có chút u ám, nó rất lo lắng ẹ ở thế giới Muggle.
“Nếu đây là quyết định của cậu…… Tôi không còn gì để nói.” Lucius có chút không tình nguyện nhìn người bạn của mình, “Nhưng mẹ cậu thì tôi sẽ phái người chăm sóc, cậu yên tâm đi.”
Gật gật đầu với bạn của mình, đứa trẻ tóc đen xoay người rời khỏi bóng cây. Tâm trạng có chút phiền muộn nên nó không chú ý đến, phía sau nó có cái đuôi nhỏ vẫn lén lút đi theo. — Đương nhiên đó là quý ngài Black.
Black vẫn bị hậm hực quấy nhiễu cảm thấy mình đã tìm ra đáp án — Nga, Snivellus! — Đúng vậy, đã thật lâu rồi bọn họ không có ném chú ngữ về phía nhau. Từ sau khi hắc y Prince đến, nhóm bốn người bọn họ làm việc gì cũng bị cản trở, mà Snivellus thì càng ngày càng kiêu ngạo.
– Là thời điểm tốt để đánh một trận với nó!
Phát huy đặc tính dũng mãnh của sư tử, Black rốt cục lại ẩn giấu tính chất loài rắn của mình, nhảy ra hét to. “Ê, Snivellus, tên Slytherin gian xảo này, vừa rồi nói chuyện xấu xa gì với con khổng tước ngạo mạn kia vậy hả?” – Vị Black nào đó hoàn toàn không hiểu nghệ thuật ngôn ngữ, câu nói đầu tiên lập tức để lộ hành vi nghe lén của mình.
“Hừ, Black ngu xuẩn.” Tiểu xà cười lạnh hừ một tiếng, “Đầu óc của mi đã nuốt vào trong bụng cùng với thức ăn sao? Hay là có người dạy i, nghe lén người khác nói chuyện là một loại lễ phép?”
“Tao không có nghe lén mày nói chuyện!” Sự thật chứng minh, đầu não của cậu Black cũng không có kết nối với hệ thống phát thanh của nó.
“Như vậy, quý ngài Black vĩ đại không -có -nghe -lén, có thể nói cho ta biết, ngài làm sao biết ta nói chuyện với Malfoy được không?” Nắm đũa phép trong tay, tiểu xà đã chuẩn bị quơ tay – Nó còn đang lo lắng không có chỗ nào trút giận.
“Snivellus khốn kiếp, hai người tụi mày tụ cùng một chỗ tuyệt đối không có chuyện gì tốt!” Black bị chọc giận cũng đồng thời rút đũa phép ra, bất quá nó cũng biết, so với mắng chửi, bốn người họ chưa từng thắng nổi một mình đối phương, chỉ có bản thân nó thôi càng thua thảm. Hơn nữa nó căn bản chính là đến chọc phá đánh nhau.
Nếu hai người đều muốn đánh, vậy thì đánh đi!
Vì thế tiểu sư tử và tiểu xà liên tục bắn phá nhau bắt đầu bằng các loại chú ngữ công kích đơn giản, cho đến các loại ác chú nhỏ, cuối cùng đến lúc hai đứa trẻ đều đồng thời bị đánh rơi đũa phép thì lại triển khai bản năng vật lộn như Muggle.
Cuối cùng tiểu sư tử có thân thể cường tráng hơn rốt cục thành công đè tiểu xà mang bộ mặt vặn vẹo xuống đất, nhưng chính nó cũng thở hồng hộc. Nâng tay muốn cho con dơi nhỏ bóng nhẫy này một nắm đấm thật mạnh, chỉ là trong nháy mắt đập xuống lại dừng lại.
– Nó chưa từng nhìn tiểu xà gian xảo này gần đến như vậy…… Nhìn kỹ lại, tên này cũng không khó coi……
Tuy rằng tóc bóng nhẫy, nhưng cũng không dơ bẩn, tóc đen rủ xuống thoạt nhìn mềm mềm, động vào hẳn sẽ rất dễ chịu. Nghĩ nghĩ, tay của cậu Black liền nghe theo mệnh lệnh của đầu óc nắm lấy một lọn tóc của tiểu xà, vô ý thức vuốt vuốt. — Cảm giác thật sự rất tuyệt nha — Sư tử kết luận.
“Mày… Black đáng chết mày đang làm gì!?” Tiểu xà vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón nắm đấm của đối phương, đối với loại tình huống bỗng nhiên không thể khống chế này có vẻ không biết làm sao. “Mày phát điên cái gì!”
– Trên khuôn mặt tái nhợt nhuộm lên màu đỏ ửng, thoạt nhìn con độc xà nhỏ này cũng rất đáng yêu. Môi tuy rằng hơi mỏng, nhưng lại có màu hồng nhạt, khiến người ta muốn cắn một cái.
Con sư tử nào đó vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cúi đầu muốn biến ý nghĩ thành hành động. Nhìn đôi môi khẩn trương đến run nhè nhẹ kia, Black càng thêm kiên quyết với quyết tâm của mình.
“Bốp!” Một cái tát lanh lảnh đập nát mộng đẹp của sư tử, tiểu xà hung tợn đạp tên khốn kiếp đè nặng mình cả buổi qua một bên — Vừa rồi nó thật sự hoảng sợ — Thằng ngu này đang làm cái gì!
“Nếu mày muốn chơi thì tìm đám đồng loại sư tử ngu xuẩn của mày chơi đi!” Đứa bé mang sắc mặt xanh mét hét lớn, “Tao không có thời gian điên với mày!”
Severus nhặt đũa phép lên, hung tợn trừng con sư tử nào đó vẫn còn đang sững sờ một cái, xoay người bước đi. Chỉ là bước chân hình như không được mạnh mẽ như ngày thường.
– Black gặp quỷ, Black nổi điên!
Trong nội tâm, tiểu xà hung hăng quất con sư tử khốn kiếp kia một vạn lần a một vạn lần!
Quý ngài Black bừng tỉnh từ giấc mơ đẹp cho đến khi bóng người đã không nhìn thấy, mới phục hồi tinh thần lại. Sau đó hành động của nó có vẻ vô cùng giống sư tử.
Vị Sirius nào đó bị hành vi gần như động kinh vừa nãy của mình làm cho kinh hoàng, bất lực lăn lộn trên cỏ, ở sâu trong nội tâm khóc thét đầy thống khổ.
– Không, nó tuyệt đối không thừa nhận! Nó tuyệt đối không thừa nhận lúc nãy trong nháy mắt nó lại có thể cảm thấy con dơi nhỏ gian xảo chết bầm kia rất…… Rất…… Đáng yêu!!!! — A, Merlin, ngài giết con đi! Voldemort, ngươi Avada Kedavra ta đi!
Vì thế quý ngài đẹp trai Gryffindor liền biểu diễn một tiết mục lăn lộn, quay cuồng, khóc thét cho toàn trường chiêm ngưỡng ngay đêm trước lễ giáng sinh. Trong đó còn xen lẫn mấy động tác nguy hiểm đập đầu vào thân cây giống như gia tinh.
Cho đến khi vị viện trưởng nghiêm khắc của nó, giáo sư McGonagall đến mới có thể ngăn cản hành vi nghệ thuật ngu xuẩn này, mà lúc này gần như tất cả các cửa sổ quay ra hồ trong toàn trường đều mở ra, cằm của các tiểu động vật rớt xuống đất. Ngay cả mấy con ma cũng bắt đầu ngâm nga thơ mười bốn dòng của Shakespeare để diễn đạt nỗi thống khổ không thể nói thành lời trong lòng.
Trong nhất thời Sirius Black lại trở thành chủ đề trung tâm của toàn trường. – Sirius bị quỷ khổng lồ hôn môi!
Severus đứng trong bóng râm nhìn hành động buồn cười của kẻ thù ngày xưa, một tiếng hừ hung tợn phát ra từ mũi – Thằng ngu thì bất cứ khi nào cũng vẫn là thằng ngu. Xoay người rời đi, áo chùng đen quay cuồng. — Chỉ là thật ra y đã đến trễ một bước, không nhìn thấy tiết mục quỷ dị của tiểu sư tử và tiểu xà…… Không biết nếu y biết nguyên nhân chân chính khiến Black nổi điên…… Thì sẽ có biểu tình gì……
Bênh cạnh cửa sổ phòng hiệu trưởng, lão hiệu trưởng đang vuốt ve thú cưng của mình cong đôi mắt xanh của cụ lại, mỉm cười ném một viên kẹo chanh vào miệng.
“Tuổi trẻ thật tốt, có phải không? Fawkes.”
“A!” Phượng Hoàng khẽ kêu một tiếng.
– Bên ngoài ánh mặt trời thật rực rỡ, bầu trời xanh biếc.