Bạn đang đọc Sinh Mệnh Dữ Linh Hồn: Vận Mệnh Cùng Chuyển Biến
Severus đứng ở chỗ có thể nhìn thấy sàn nhảy, trên mặt treo một nụ cười châm biếm, toàn thân tỏa ra khí tức người sống chớ gần.
Nó là học sinh năm thứ hai duy nhất ở nơi này, cho nên nó có thể quang minh chính đại không khiêu vũ — Bởi vì nó không có bạn nhảy phù hợp. Hơn nữa cho dù có bạn nhảy thích hợp nó cũng tuyệt đối sẽ không làm cái loại vận động ngu xuẩn này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy hai người ở giữa sàn nhảy kia, nó lập tức càng thêm kiên quyết giữ vững suy nghĩ của chính mình — Nó tuyệt đối không cần mất mặt như vậy.
Hiện tại Severus thật sự rất bối rối, cực kỳ bối rối. Vị Chúa tể hắc ám của giới ma pháp trước mặt đang cười đến thương thiên hại lý, bên cạnh là các nam nữ quý tộc cử chỉ tao nhã, chỉ có y là cứng ngắc đến không thể cứng ngắc hơn được nữa.
“Severus, ngươi thả lỏng không đủ.” Cánh tay đang ôm eo của đối phương không an phận chuyển động, Ma vương dùng lực kéo nam nhân hắc y càng sát vào mình, khiến thân thể hai người dán chặt vào nhau. Trong chớp mắt khi hai thân thể vừa tiếp xúc, hắn có thể rõ ràng cảm nhận thấy cơ thể của đối phương trở nên càng thêm cứng ngắc, cả người đều tràn ngập hương vị đề phòng.
– Không sao cả, ngươi trốn không khỏi lòng bàn tay của ta, Severus.
Ma Vương khẽ cười tiếp tục bài dạy khiêu vũ của mình.
– “Thả lỏng không đủ” để y đi chết đi! Đối mặt với người từng giết ngươi, ngươi làm sao có thể thả lỏng được!
Hơn nữa cho đến nay người này vẫn là kẻ địch uy hiếp tính mạng của ngươi nhất! Mà lúc này ngươi còn bị hắn chặt chẽ…… Ôm vào…… Trong. Lòng! Cùng làm một loại vận động cực kỳ ngu xuẩn với hắn. Có thể thả lỏng mới là lạ!
Xà Vương thầm oán trong lòng vô số lần cực lực khắc chế xúc động rút đũa phép ra ếm cho đối phương một cái “Avada Kedavra”.
– Đó là hành động tự sát, Severus, ngươi còn muốn sống!
Trong nội tâm làm một thôi miên chiều sâu cho chính mình, đôi chân thì máy móc đi theo bước nhảy của ma vương.
“Severus,” Ma Vương dán sát vào tai y nhẹ giọng gọi, “Chưa từng khiêu vũ sao?”
“Không có.” Trả lời cứng nhắc — Cho dù từng học khiêu vũ cũng không học làm sao khiêu vũ với nam nhân!
“Đây là lễ nghi cơ bản của quý tộc, nhất định phải học được.” Ma Vương chậm rãi mang cơ thể cứng ngắc di chuyển theo bước nhảy, thoạt nhìn hai người giống như thật tùy tiện lắc lư theo tiết tấu — nếu xem nhẹ sự thật là một người trong đó cơ bản không hề nhúc nhích.
“Tôi không phải quý tộc gì.” Lạnh lùng mở miệng, Severus quyết định tiến vào một loại cảnh giới vô ngã.
“Phải không? Prince là một gia tộc rất lâu đời a.” Ma vương nói như có chút thâm ý.
“Tôi cũng không phải lớn lên ở Prince.”
“Nước Đức…… Phải không?” Ngữ khí của ma vương có thể được cho là nhu tình như nước, nhưng Xà Vương lại mẫn cảm nhận ra khí tức nguy hiểm.
Trầm mặc nhìn đối phương, Severus chờ lời nói tiếp theo của ma vương, trực giác gián điệp nói cho y biết, chuyến đi này của ma vương nhất định có mục đích khác.
– Chúa tể hắc ám sẽ không lãng phí thời gian khiêu vũ với một nhân vật nhỏ bé chẳng có tiếng tăm gì!
“Ta nói chuyện của ngươi với một người bạn Đức,” Đôi chân của ma vương không hề dừng lại, nhưng ánh mắt đã không còn ái muội như vừa rồi. “Người vĩ đại như ngươi thì ở Đức sẽ không thể không có người biết. Ta muốn hỏi hắn chút chuyện về ngươi.”
Xà Vương đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đối phương, y đại khái có thể đoán ra chủ đề nói chuyện kế tiếp là gì. Tuy rằng cái lý do Taren thuận miệng nói ra có trăm ngàn chỗ hở, nhưng lúc đó ai cũng không hề nghĩ đến hứng thú của chúa tể hắc ám dành cho y có thể lâu dài như vậy, lâu đến mức khiến người ta cảm thấy hoảng sợ và mỏi mệt.
“Thế nhưng hắn nói cho ta biết một chuyện rất thú vị……” Thanh âm của ma vương lười biếng mà trầm thấp, giống như một dòng rượu tinh khiết xẹt qua dụng cụ tơ lụa, nhưng động tác của hắn lại nhanh nhẹn và chuẩn xác, hắn nhanh chóng bắt lấy bàn tay mà Severus sờ vào hông để rút đũa phép ra sau đó nắm chặt cổ tay của đối phương, tiếp tục khiêu vũ.
“Ngươi không tò mò sao?”
“Không tò mò.” Severus cắn răng trả lời, khác với biểu tình vẫn ôn hòa của ma vương, bàn tay đang nắm lấy chính mình kia dùng sức rất mạnh, gần như muốn bóp nát cổ tay y.
– Đây là lửa giận của chúa tể hắc ám, không có người nào muốn đi thừa nhận, nhưng y cũng không muốn chịu thua.
“Ha ha, nhưng mà ta rất muốn nói cho ngươi biết.” Ma vương cười khẽ bẻ ngược cánh tay đang ở trong tay mình, dán chặt nó vào cái lưng thẳng tắp của đối phương, khiến nó không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, tay còn lại thì ôm lấy cơ thể đang cứng ngắc từ phía sau, kéo toàn bộ thân thể người nào đó dựa sát vào lòng mình.
“Hắn nói…… Nước Đức hoàn toàn không có phù thủy họ Prince!” Ma vương nheo mắt nhìn nam nhân sắc mặt xanh mét trước mặt, nguy hiểm mà dịu dàng nói, “Ngươi nói đây là chuyện gì vậy? Severus.”
Sức lực trói buộc trên người y chợt tăng thêm, cánh tay bị bẻ ngược ra sau gần như có thể nghe thấy tiếng xương cốt gào thét, toàn thân bị giam cầm trong lòng của đối phương cũng mất đi quyền khống chế đũa phép khiến Severus cảm thấy mình giống như một con dê bị trói trên thớt, mặc người khác chém giết!
“Tôi không biết.” Cho dù bị nhìn thấu cũng nhất quyết không thể dễ dàng thừa nhận, đó cũng giống như chứng cứ lừa gạt chúa tể hắc ám. — Tuy rằng câu trả lời này cực kỳ ngu xuẩn, nhưng tình cảnh hiện tại khiến y không thể cho ra một lời giải thích hợp lý hơn.
– Trì hoãn là biện pháp duy nhất. Y chỉ có thể cảm thấy may mắn rằng chúa tể hắc ám hẳn là không dám giết một giáo sư ngay trong Hogwarts!
“Severus……” Biểu tình của ma vương càng thêm nguy hiểm, đôi mắt màu đỏ máu lóe lên ánh sáng không rõ ý nghĩa, “Đứa nhỏ không nghe lời sẽ phải bị trừng phạt.”
Khí thế của ma vương khiến toàn thân Severus lạnh buốt, quả nhiên bất luận như thế nào thì sự sợ hãi của y đối với người này vẫn luôn tồn tại. Hắc diệu thạch phản chiếu màu đỏ máu, không khí khẩn trương làm người ta ngạt thở. “Cho dù ngài là chúa tể hắc ám vĩ đại, ngài cũng không có tư cách hỏi đến việc riêng của tôi.” Đè nén tiếng rên rỉ khiến lời nói của y run rẩy.
“Lừa gạt ta sẽ không có kết quả tốt, hơn nữa lừa gạt và giấu diếm có thể sẽ khiến ta càng có ham muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu. Ngươi càng giãy giụa trong sương mù, ta càng muốn kéo ngươi ra khỏi bí mật. Không có thứ gì, là Chúa tể hắc ám không thể chiếm được.”
Nói ra dục vọng chiếm hữu một cách đương nhiên, chúa tể hắc ám kề sát vào tai nam nhân, “Cường giả đều có thói quen đi chinh phục, nhất là loại tồn tại khó có thể chinh phục như ngươi. Ngươi nhất định hiểu được đạo lý này, ngươi là người thông minh.”
Xà Vương im lặng trống rỗng nhìn một chỗ hư vô phía sau ma vương, nếu y sớm biết chính thái độ bất khuất của y gợi ra hứng thú của ma vương, thì khi lần đầu tiên gặp mặt y nhất định biểu hiện hết sức khúm núm. Nhưng mà…… Làm như vậy chính mình có thể cũng sẽ không sống đến bây giờ.
– Con người thật sự là một loài sinh vật mâu thuẫn!
“Nếu không biết việc này, vậy ngươi không ngại giải thích cho ta biết một chút về chuyện trường sinh linh giá đi? Severus.” Ma Vương lại mở miệng đánh gãy suy nghĩ của nam nhân hắc y.
Severus dừng bước chân lại, lúc này y cảm thấy cả người rét lạnh vô cùng. Khi gặp vị ma vương giả kia ở Hẻm Xéo, y liền biết sẽ có một ngày như vầy — Chỉ là, hơi nhanh một chút.
“Tôi không có gì để nói.” Y bình thản nói, ngữ khí giống như đang nói “Ngày mai muốn ăn Omelette”. Giải thích không có tác dụng gì, ma vương sẽ không chấp nhận bất cứ che giấu hay nói dối, này sẽ chỉ khiến y chết càng nhanh.
– Y chỉ có thể chờ đợi phán quyết của ma vương.
Chúa tể hắc ám cũng dừng bước chân, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho các học sinh quý tộc bốn phía tiếp tục khiêu vũ, vô số ánh mắt tò mò nhanh chóng dời tầm mắt đi. Chỉ có ánh mắt của tiểu xà đứng trong góc hẻo lánh kia lúc này lại nhìn chằm chằm vào hai người đã thay đổi không khí rất rõ ràng.
– Nguy hiểm……
Đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh không may thường có trực giác hơn người. Tuy rằng hai người trong sàn nhảy vẫn là một người cười nhẹ, một người cứng ngắc lạnh lùng, nhưng nó rõ ràng cảm nhận được sự tức giận — Chúa tể hắc ám tức giận. Loại phẫn nộ này tuy không kèm theo sát khí, nhưng cũng đủ nguy hiểm.
Thiếu niên sờ vào hông, nhưng khi tay nó vừa mới chạm vào đũa phép liền bị một bàn tay khác lớn hơn tay nó bắt lấy. Lucius Malfoy cau mày im lặng lắc đầu với nó, ý bảo nó không cần làm hành động ngu xuẩn.
“Không phải cậu cũng nhận ra Lord không có sát ý sao.” Thì thầm bên tai thiếu niên, quý tộc bạch kim trẻ tuổi siết chặt lấy bàn tay đang muốn giãy giụa, “Đừng làm chuyện điên rồ, Severus.”
Đôi mắt đen trừng mắt xám một cái, sau đó do dự buông lỏng tay ra.
– Nó biết Lucius nói đúng, vùa nãy nó chính là đang tìm cái chết.
“Đừng xen vào việc của người khác, Lucius.” Thiếu niên nhè nhẹ phun lời oán giận bất mãn ra, trong giọng nói có chút khẩn trương.
“Yên tâm đi, Lord coi trọng nhân tài.” Đè bả vai của thiếu niên thấp hơn mình một cái đầu, Lucius nói đầy bình tĩnh. – Chỉ có người mù mới nhìn không thấy hứng thú mà Lord dành cho giáo sư Prince. Nhưng nam nhân như vậy…… Tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục.
Hai người trong sàn nhảy vẫn đứng đối diện, thật lâu sau, ma vương rốt cục kéo khóe miệng tạo thành một nụ cười giả tạo.
“Ta nghĩ chỗ này cũng không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, đúng không?” Nhẹ nhàng buông người trên mặt không hề có biểu cảm trong lòng mình ra, Ma vương nói đầy thâm ý, “Chúng ta cần có thời gian nói chuyện riêng với nhau, Severus. Lễ Giáng Sinh…… Ở trang viên Voldemort, ngươi nhất định phải đến.”
Đối với giọng điệu ra lệnh, âm điệu không cho phép cự tuyệt cùng với áp lực ma pháp đè ép, trong nội tâm Severus hung hăng chế giễu bản thân mình một chút — Bất cứ lúc nào cũng trốn không thoát sao? Đây chính là kết quả của kẻ yếu! Đây cũng chính là lý do năm đó y theo đuổi sức mạnh!
– Chỉ có cường đại mới có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ linh hồn của mình không chịu trói buộc!
Severus nắm chặt hai tay vừa mới thoát khỏi trói buộc, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, do quá mức phẫn nộ hoặc là bi thương, thân thể y có chút run rẩy.
– Chúa tể hắc ám nói không sai, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh, đây là điều tự nhiên! Mình…… cuối cùng vẫn là kẻ yếu!
Y không thể nói rõ ràng loại cảm giác giống như tuyệt vọng này có chân thật hay không, y chỉ biết là thứ cảm giác bất lực đối với vận mệnh này lại đánh úp vào y, cho dù sống lại một lần vẫn không thể tránh thoát được, không thể thoát được hoàn cảnh bị người khác khống chế.
– Y cảm thấy bi ai cho chính bản thân mình.
“Tôi biết.” Hiểu được chính mình không có quyền lợi cự tuyệt, y lạnh lùng trả lời. Sống hay chết có đôi khi thật sự không phải bản thân mình có thể quyết định. Loại thời điểm này ai cũng không có tác dụng gì, lão ong mật cũng sẽ chỉ ôm đống đồ ngọt của cụ ta để xem kịch mà thôi.
– Merlin, quả nhiên vĩnh viễn đều là lão già khốn kiếp đầu óc đầy cỏ dại!
Ma vương rõ ràng cảm thấy rất vừa lòng với thái độ của Severus, hắn cũng không để ý nét bi ai tuyệt vọng trong mắt đối phương. Khi người này thật sự thuộc về hắn, hắn sẽ xóa bỏ đi loại biểu cảm này. Không có thứ gì Chúa tể hắc ám không chiếm được, hắn luôn luôn có đầy đủ tự tin.
Vươn tay lại ôm lấy eo của nam nhân vẫn đang suy nghĩ mơ mơ hồ hồ, nam nhân kinh hoảng hơi hơi run rẩy, dùng một loại ánh mắt xem quỷ khổng lồ nhìn đối phương, nhưng không có giãy giụa quá nhiều.
Nhẹ nhàng vỗ về thắt lưng mảnh khảnh, ma vương âm thầm khen ngợi dáng vóc của người này một chút, trong lòng cũng tưởng tượng thân thể dưới lớp quần áo này sẽ là thế nào.
Nắm chặt lấy ngón tay thon dài lạnh lẽo của nam nhân, đặt nó lên miệng nhẹ nhàng hôn một cái. Thân thể nam nhân run rẩy, càng thêm nghi hoặc nhìn hắn.
“Nhảy với ta bản cuối cùng đi, Severus. Vũ hội sắp kết thúc.” Lại nói ra lời mời, ma vương đạt thành mục đích nên tâm trạng rất thoải mái.
Bỏ mặc tay của mình bị đối phương khống chế, đầu óc trống rỗng của Severus đã không thể miêu tả ra bất cứ hình ảnh gì. Y chỉ biết là vận mệnh của mình lại có một chuyển biến mới, về phần là tốt hay xấu, cũng không phải do mình quyết định.
– “Ta là quốc vương của chính bản thân ta.” Người có thể nói ra những lời này khiến người ta hâm mộ đến mức nào!
Máy móc bước theo bước nhảy của đối phương, trong thoáng chốc trong lòng hình như bất chợt lóe lên một tia sáng không rõ nghĩa, nhưng tia sáng này lập tức biến mất. Tia sáng chợt lóe không thể nắm bắt này cũng không có khơi gợi sự chú ý của y, thậm chí không hề lưu lại bất cứ dấu vết gì trong cái đầu đang hỗn loạn, nhưng có một số việc có lẽ đã sớm bắt đầu thay đổi trong lặng lẽ……
Âm nhạc dừng lại, vũ hội kết thúc, nhưng sinh mệnh lại không bao giờ đi đến tận cùng……