Đọc truyện Sính Kiêu – Chương 149
Hạ Hán Chử nhìn bóng lưng cô phóng ngựa dần đi xa, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực chán chường và hoang mang.
Anh là người không nên động lòng, càng không phải là người mê đắm trong tình cảm.
Nhưng đây chính là anh, trái tim rung động, mê đắm trong tình cảm, muốn được ở bên cô trọn đời.
Vậy thì việc dốc hết mình bảo vệ cô, lẽ nào đây không phải là bổn phận và trách nhiệm của anh hay sao.
Cô nói cô hiểu cho anh.
Đã hiểu cho anh, cô nên cảm động, vui mừng vì anh đã bình an trở về chứ.
Vừa rồi cô lại nói gì?
Cô nói anh đã khiến cho cô thất vọng.
Cô còn nói, cô mong chờ anh nói với cô, rằng anh yêu cô, ngoại trừ cái chết ra thì không có gì có thể chia cắt được họ.
Anh thừa nhận, câu nói này cực kỳ cảm động, cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng câu nói này với anh mà nói lại vô cùng xa vời, vô cùng mù mịt.
Anh đang đứng trong vũng lầy, vì vậy anh cần phải đưa những người thân và người anh yêu lên cao bằng hai cánh tay của mình.
Mà bây giờ, muốn lột bỏ lớp áo giáp kiên cố của anh, phơi bày cho cô mặt yếu đuối và nhút nhát mà anh không bao giờ muốn ai biết đến, lại kéo cô từ trên bờ xuống dưới, để cô cùng anh gánh chịu đủ mọi bẩn thỉu và xấu xa của anh, thậm chí là uy hiếp đến sống chết ư?
Anh chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng nghĩ về một thứ tình cảm như này.
Anh có thể chứ.
Thật sự có thể chứ.
Một đám mây đen bốc lên từ chân trời hoang dã, dưới sự thúc đẩy của gió hoang, trở nên cuồn cuộn nhanh chóng, lan rộng, mặt trời tắt dần ánh sáng rực rỡ của nó.
Chỉ trong một khoảnh khắc, bầu trời giữa hè chuyển sang âm u.
Gió nổi cuồn cuộn, cây cỏ dưới đất ngả rạp.
Tọa kỵ dưới hông cũng như cảm giác được gì đó, bất an giơ móng lên.
Chẳng mấy chốc, từng hạt mưa bay theo gió tạt vào trán Hạ Hán Chử.
Lông mi anh khẽ run nhè nhẹ, cả người tỉnh táo, chậm rãi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn mà cô vừa thả vào lòng bàn tay mình.
Anh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, xiết chặt năm ngón tay, quát to với tọa kỵ của mình.
Lúc anh trở lại chuồng ngựa, con ngựa cao to kia đã ở trong chuồng, còn cô không thấy đâu.
Người trông coi ngựa cho anh hay, khi hai người vừa cưỡi ngựa đi không lâu, một quản sự nhà họ Vương đã đến đây tìm cô, vẫn luôn chờ đến giờ, vừa rồi cô về đến đây đã đi cùng với người ta rồi.
Hai ngày trước bà Vương đưa Vương Đình Chi vừa xuất viện cũng tạm thời trở về nơi này, Hạ Hán Chử cũng biết.
– Có chuyện gì?
Anh kìm nén cảm giác phiền muộn trong lòng xuống hỏi.
– Là Vương phu nhân tìm Tô thiếu gia, nói tình huống của Vương công tử không được tốt, mời bác sĩ đến rồi nhưng không có kết quả.
Lúc đi Tô thiếu gia bảo tôi nói lại với ngài một tiếng…
Không đợi người trông coi ngựa nói hết, Hạ Hán Chử đã xuống ngựa rời đi ngay.
Tô Tuyết Chí ngồi xe ô tô đến nhà họ Vương.
Bà Vương đang lo lắng sốt ruột đứng ở ngay ngoài phòng khách, nghe có người báo cô đến thì vội đi ra, kêu lên:
– Tiểu Tô đã tới rồi! Mau vào xem Đình Chi giúp bác với.
Sáng nay nó nói đầu choáng khó chịu, mời mấy bác sĩ đến rồi nhưng không ra bệnh…
Tô Tuyết Chí đi theo bà Vương vào phòng.
Vương Đình Chi nằm ở trên giường, mắt nửa mở nửa khép, thần thái buông tuồng, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn, tầm mắt rơi vào cửa sổ đối diện, như là đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, quay đầu lại trông thấy cô thì nhắm mắt lại.
Trong phòng ngoài mấy người làm ra, còn có một bác sĩ tây y vẻ mặt trịnh trọng, đột nhiên nhìn thấy Tô Tuyết Chí tới, tựa hồ an tâm hẳn, chào hỏi xong thì đè thấp giọng nói:
– Bác sĩ Tô, tôi kiểm tra rồi, nhiệt độ cơ thể nhịp tim huyết áp của Vương công tử đều bình thường, tôi không tìm ra được nguyên nhân gì cả.
Nghe nói là cậu từng khám cho anh ta, cho nên tốt nhất vẫn để cậu xem qua một chút.
Tô Tuyết Chí nhận hồ sơ bệnh lý mà vị bác sĩ này đưa, mở ra, lập tức đi tới, tự mình kiểm tra.
Đúng như bác sĩ này nói, các chỉ số triệu chứng bệnh tật của Vương Đình Chi đều rất bình thường.
– Cụ thể khó chịu ở đâu?
Tô Tuyết Chí hỏi.
Vương Đình Chi vừa rồi vẫn nhắm mắt, lúc này mới chậm rãi mở ra, nói:
– Không biết nữa…rất khó chịu, không thoải mái, không thở được…
Anh ta chỉ chỉ vào tim mình.
– Cảm giác như bị dao đâm…
Giọng anh ta rất nặng nề.
Tô Tuyết Chí cẩn thận nghe tiếng tim đập của anh ta lần nữa, vẫn không có gì bất thường.
Bà Vương đứng một bên mắt đỏ hoe, cầm khăn tay lau khóe mắt, nức nở nói:
– Tiểu Tô, bác nghe bác sĩ Đức kia từng nhắc đến di chứng bị thương ở đầu, có phải lần trước chưa khám kỹ không.
Đình Chi có di chứng phải không.
Nếu không tại sao lại luôn khó chịu…Cháu giúp bác khám kỹ một chút, bác cầu xin cháu…
Ánh mắt Vương Đình Chi xuyên qua nửa mi mắt rủ xuống, nhìn Tô Tuyết Chí dùng tay đặt ống nghe bệnh trước ngực mình cẩn thận nghe tiếng tim đập của mình, đột nhiên nói:
– Mẹ, con thấy dễ chịu hơn rồi.
Bà Vương vội đến gần:
– Thật sao? Đình Chi con thấy dễ chịu rồi à? Đầu còn đau không? Có thở thoải mái hơn chưa?
Vương Đình Chi đáp rồi.
Bà Vương thở phào một hơi, kêu lên, tay chắp trước ngực lạy hai cái.
Tô Tuyết Chí thu ống nghe bệnh, thất thần.
Cô cũng không thể xác định được tình huống của Vương Đình Chi là như nào.
Thật sự là di chứng do bị thương ở đầu để lại ư?
Hay là, hội chứng áp lực tổn thương sau chiến tranh mà dẫn đến cơ thể khó chịu?
Hoặc có thể, lô penicillin đầu tiên được chiết xuất trong phòng thí nghiệm có vấn đề gì mà mình không biết, là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại của anh ta?
Nếu như là nguyên nhân thứ nhất, hiện tại không có thiết bị kiểm tra tình trạng não bộ của anh ta, chỉ có thể gửi hi vọng vào việc hồi phục từ từ.
Nếu như là nhân tố tâm lý đưa đến phản ứng ứng kích, cần kịp thời khai thông.
Nếu như là khả năng thứ ba…
Vậy thì hoàn toàn là trách nhiệm của mình rồi.
Không có tiêu chuẩn hiện có nào để tuân theo, các loại thuốc mới được sản xuất trong phòng thí nghiệm đều tồn tại rủi ro.
Sự tiếp nhận cá thể cũng không hoàn toàn giống nhau.
Nếu như bản thân thuốc thật sự có vấn đề, Trịnh Long Vương không hề xuất hiện tình trạng xấu, không chứng tỏ người thứ hai cũng tốt đẹp.
– Phu nhân, Tư lệnh Hạ đến rồi!
Một vị quản sự đi vào thông báo.
Suy nghĩ của Tô Tuyết Chí bị gián đoạn, quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Hán Chử xuất hiện ngoài cửa.
Bà Vương ra ngoài đón anh.
Hạ Hán Chử ở ngoài cửa trò chuyện với bà Vương vài câu, biết lúc này Vương Đình Chi đã đỡ rồi thì yên tâm, đi theo bà đi vào trong.
– Đình Chi, anh Tư con đến thăm con này.
Hạ Hán Chử đứng bên mép giường, hỏi thăm Vương Đình Chi vài câu, liền nhìn sang Tô Tuyết Chí.
Cô đứng lên, nói với bà Vương:
– Tình hình của Vương công tử để cháu về suy nghĩ thêm.
Hiện tại bảo anh ấy nghỉ ngơi nhiều vào, đừng để cảm xúc bị ảnh hưởng.
– Được được.
– Bà Vương đáp lại.
– Vậy cháu xin phép.
Có gì bác cứ gọi cháu.
Cô đi ra ngoài.
Hạ Hán Chử cũng xin phép rời đi.
Bà Vương tiễn hai người ra ngoài phòng khách thì dừng bước.
Trong lòng bà sốt ruột con trai nên cũng không khách sáo, định quay vào trong, lại trông thấy một người hầu gái chăm sóc con trai hấp tấp chạy ra.
Bà ta nhíu mày định quát lên, cô hầu kêu lên:
– Phu nhân, công tử lại thấy khó chịu rồi.
Bà Vương kêu lên, nhấc váy định chạy đi, được hai bước lại nghĩ ra, quay lại muốn gọi Tô Tuyết Chí.
Bà chưa kịp gọi, Tô Tuyết Chí đã quay lại, trở lại phòng Vương Đình Chi, kiểm tra lần nữa.
Vẫn là như thế.
Số liệu rất bình thường.
– Tôi xin lỗi….Tôi không sao…giờ lại hình như dễ chịu rồi…Cậu với anh Tư có việc thì cứ đi đi, đừng lo cho tôi.
Vương Đình Chi nhìn thấy Hạ Hán Chử cũng quay trở lại thì thấp giọng nói.
Tô Tuyết Chí quay sang bà Vương”
– Hay là đưa anh ấy đi bệnh viện ạ, nằm viện quan sát…
– Tôi không đi! Tôi không chết được! – Vương Đình Chi cự tuyệt.
– Tôi ghét mùi bệnh viện! Tôi đã chịu đủ rồi.
Nói xong, anh ta nhắm mắt lại.
Bà Vương lo âu, không biết phải làm sao, nhìn Tô Tuyết Chí, bụng nghĩ con trai không khỏe, bác sĩ khác thì bó tay, cậu ta đến đây thì tình trạng con mình liền khá lên.
Huống chi lần đó là cậu ta cho con mình dùng thuốc.
Con mình là quan trọng nhất, cái khác không quan trọng.
Bà Vương nhìn con trai nhắm mắt nghỉ ngơi, mời Tô Tuyết Chí ra ngoài.
– Tiểu Tô, hôm nay cháu tốt nghiệp đúng không? Cháu có việc gì gấp không? Đình Chi như này bác không yên tâm chút nào cả.
Cháu xem trời cũng đang mưa, cháu đừng đi nữa, ở lại nhà bác mấy hôm được không? Cháu giúp bác được không? Bác xin cháu.
Bà Vương đã quyết tâm rồi, làm thế nào cũng phải giữ bác sĩ đã chữa khỏi bệnh cho con trai ở lại nhà mình, tiện để theo dõi luôn.
– Tiểu Tô, cháu nhất định phải giúp bác.
Là cháu khám bệnh cho Đình Chi, vị bác sĩ kia cũng nói, tốt nhất là để cháu theo dõi.
Nếu cháu không chịu, nhỡ con bác…
Bà Vương nắm lấy tay Tô Tuyết Chí, liên tục cầu khẩn.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến quan hệ giữa cô và Hạ Hán Chử, lại quay sang anh.
– Yên Kiều, cháu nói thế có đúng không? Cháu giúp bác hỏi Tiểu Tô, cậu ấy cần gì, bác cho người đi lấy luôn.
Đúng rồi, cả tiền khám bệnh nữa, bao nhiêu cũng được.
Hạ Hán Chử nhìn Vương Đình Chi như đã ngủ trong phòng, lại quay qua Tô Tuyết Chí, ra hiệu cô đi theo mình.
Tô Tuyết Chí đi theo anh vài bước rồi dừng lại.
– Tình hình Đình Chi như nào?
Anh hỏi khẽ, vẻ lo lắng lộ rõ.
Tô Tuyết Chí nói:
– Kiểm tra sơ bộ thì các chỉ số đều bình thường.
Về phần nguyên nhân cụ thể, em vẫn chưa xác định được.
Anh chần chừ một lúc, giọng càng nhỏ:
– Đình Chi từng đi chiến đấu, tình hình chiến đấu rất bi thảm.
Có lẽ là chú ấy bị kích thích lớn, hiện tại không muốn đi bệnh viện, về tình có thể hiểu, chú ấy không phải cố ý chống lại em, em đừng trách…
Tô Tuyết Chí thấy anh lo lắng cho Vương Đình Chi mà hết lòng giải thích cho mình thì bất giác mềm lòng xuống.
Cô cũng chỉ mong Vương Đình Chi nhanh chóng khỏi bệnh để người đàn ông này đỡ phải lo lắng.
Triệu chứng hiện tại của anh ta nếu như là nguyên nhân thứ nhất hoặc là nguyên nhân thứ ba mà mình suy đoán thì nên đưa đến bệnh viện để nằm viện quan sát.
Nhưng nhìn dáng vẻ chống đối của Vương Đình Chi, nếu như do căng thẳng tâm lý thì việc ép đi bệnh viện là không phù hợp.
Cô nhìn anh, đưa ra quyết định.
– Em biết rồi.
Anh yên tâm.
– Em sẽ ở lại quan sát.
Nếu như tình huống nghiêm trọng hơn thì sẽ đi bệnh viện.
Anh cảm kích nói:
– Đành phải thế vậy.
Vất vả em rồi.
– Nên làm mà.
Anh đi đến chỗ bà Vương đang chờ, thuật lại quyết định của cô.
– Bác gái yên tâm, thực ra không cần cháu nói, tiểu Tô cũng tự biết nên xử lý thế nào.
Cậu ấy là bác sĩ chuyên nghiệp có trách nhiệm, cậu ấy biết làm thế nào tốt cho Đình Chi.
– Tốt quá tốt quá.
Bà Vương cảm kích, liên tục nói.
– Để bác cho người đi dọn dẹp nơi nghỉ ngơi cho Tiểu Tô luôn.
Bà ta gọi người làm tới phân việc, lại hỏi Tô Tuyết Chí muốn gì không.
Hạ Hán Chử chờ ở một bên, yên lặng nhìn cô nói chuyện với bà Vương, đợi họ nói xong, anh bảo bà ta bận thì cứ đi làm việc, không phải lo cho anh.
Đợi bà ta đi rồi, anh mới chậm rãi đến trước mặt cô.
– Vậy thì…anh đi nhé.
Tô Tuyết Chí vâng một tiếng.
– Mấy ngày tới anh sẽ ở bên này.
Em có việc thì gọi cho anh, Bộ tư lệnh hoặc Công quán đều được cả.
Cũng có thể tìm Đinh Xuân Sơn.
Tô Tuyết Chí vâng lần nữa.
Nhưng mà sau đó anh vẫn chưa đi.
Cả hai đều yên lặng.
Hạ Hán Chử có thể đoán được giờ khắc này cô đang suy nghĩ gì.
Nhưng mà, anh lại không biết mình nên nói cái gì.
Một tay của anh cắm ở trong túi quần.
Đầu ngón tay đụng vào một vật cứng.
Trong thành mưa tới muộn hơn so với ngoài thành, lúc này mới bắt đầu đổ mưa.
Tiếng mưa rơi như vãi đậu từ xa đánh tới gần, cuối cùng ào ào bên tai, vang lên không ngừng.
– Chuyện ngày hôm nay… Em…Anh sẽ nghĩ…
Cuối cùng, trong tiếng mưa rơi dày đặc, anh trầm thấp nói với cô.
Sau lưng dường như có thêm một người.
Hạ Hán Chử quay ngoắt lại, bắt gặp Vương Đình Chi chẳng biết đã ra từ lúc nào rồi.
Anh ta biếng nhác tựa vào một bên cửa, hai mắt đang lẳng lặng nhìn qua bên này, mỉm cười:
– Anh Tư, em nghe quản sự nói, chú ấy lúc đi tìm bác sĩ Tô thì hai người đang ở trại ngựa.
Là có chuyện à?
– Tại em ảnh hưởng đến chuyện của hai người…
Anh ta áy náy.
– Không sao.
Sức khỏe của chú quan trọng.
Hạ Hán Chử an ủi.
– Nghỉ ngơi tốt vào.
Nhớ nghe lời bác sĩ Tô.
– Anh Tư anh yên tâm.
Cậu ấy, thì em sẽ nghe.
Vương Đình Chi liếc Tô Tuyết Chí mỉm cười đáp.
Hạ Hán Chử gật đầu.
Anh quay sang nhìn Tô Tuyết Chí, nhận ô từ trong tay cô hầu nhà họ Vương, mở ô ra, dẫm lên giọt nước mưa đọng dần trên mặt đất, bước ra ngoài.
Anh trở lại công quán, đi vào thư phòng, ngồi xuống, ngả người ra.
Trên bàn vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập.
– Yên Kiều, chuyện cháu đắc tội nhà họ Tào, bác đã biết rồi.
– Bác muốn nói với cháu một tiếng, cháu không cần phải lo lắng gì cả, cũng không cần phải làm chuyện gì cả.
Cứ an tâm chờ là được.
– Không lâu nữa thôi, bác sẽ quay lại.
GiọngVương Hiếu Khôn không nhanh không chậm vang lên bên tai anh..