Đọc truyện Sính Kiêu – Chương 148
Ngày 12 tháng 8, hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp của tất cả các sinh viên hệ đại học của trường quân y.
Trên thực tế, theo thông lệ của những năm trước thì tốt nghiệp xong vào tháng 7.
Lý do năm nay trì hoãn là có liên quan đến cuộc chiến Nam Bắc vừa kết thúc cách đây không lâu.
Sau khi chiến sự bùng nổ không lâu, kỳ thực tập tốt nghiệp của sinh viên cũng đến, bởi vậy, việc thực tập được bố trí tại một số bệnh viện thương binh tạm thời của quân đội miền Bắc.
Bệnh viện ở hậu phương không có nhiều nguy hiểm cá nhân, nhưng số binh lính bị thương rất nhiều, cho dù là sau khi chiến sự kết thúc được một thời gian, mỗi ngày vẫn có một lượng thương binh từ khắp nơi được đưa đến bệnh viện, quân y không đủ nhân viên, vì vậy sinh viên thực tập buộc phải ở lại thêm, cứ thế mà bị trì hoãn.
Thời gian gần đây các sinh viên mới lần lượt trở về trường.
Nhà trường căn cứ tình hình thực tế đã hoãn lễ tốt nghiệp năm nay và chọn tổ chức vào ngày hôm nay.
Chiến sự kết thúc, mọi người bình an trở về, trong hội trường của trường, hiệu trưởng Hòa thay mặt lãnh đạo và giáo viên nhà trường cùng nhau kỷ niệm ngày đáng chúc mừng này.
Bên phía kinh sư hiện tại tất cả mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào nghị hội sắp tới.
Phong ba sắp đến, buổi lễ tốt nghiệp của trường quân y tại Thiên Thành dĩ nhiên cũng tổ chức giản lược.
Hôm nay các khách quý từ kinh sư nhận lời mời tham gia buổi lễ ngoài mấy vị quan chức Cục quân y ra, còn có người quen biết cũ với hiệu trưởng, chuyên viên Bộ giáo dục Tông tiên sinh, và một vị khách quý khác, chính là Phó Minh Thành.
Anh từng tham gia giảng dạy trong trường một thời gian ngắn, nhưng nhờ phương pháp giảng dạy và phong thái lịch lãm, anh đã giành được sự yêu mến và kính trọng của sinh viên.
Sau đó anh đã có nhiều chương trình tài trợ cho trường, có mối quan hệ sâu sắc với trường.
Ngày lễ quan trọng hôm nay nhà trường cũng mời anh đến, đương nhiên, anh cũng vui vẻ nhận lời.
Nhưng trước khi buổi lễ khai mạc, nhà trường lại nhận được điện thoại từ thư ký của anh gọi đến, nói là anh có việc đột xuất không thể tham dự được, mong nhà trường thông cảm.
Chín giờ, buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu, hiệu trưởng Hòa đọc diễn văn chào mừng.
Kết thúc bài diễn văn và bày tỏ những lời chúc mừng các sinh viên tốt nghiệp xong, đại diện của sinh viên tốt nghiệp phát biểu.
Vinh dự này nhà trường vốn định dành cho Tô Tuyết Chí, nhưng cô lấy lý do thời gian trước cô vì việc cá nhân đã không thể tham gia phục vụ đất nước khi chiến tranh bùng nổ như những người bạn cùng khóa mà từ chối, cơ hội đó đã chuyển cho Cao Bình Sinh.
Không ngờ Cao Bình Sinh cũng có chuyện.
Mấy ngày trước, trong nhà cậu ta đột nhiên xảy ra chuyện, cậu ta đã xin nghỉ, đến giờ vẫn chưa quay lại trường.
Cao Bình Sinh bình thường cũng khá khép mình, ít kết giao bạn bè cùng khóa, nhất là nửa năm gần đây, cậu ta càng trở nên kỳ lạ, không giao tiếp với bất kỳ ai.
Trước lễ tốt nghiệp trong nhà lại có chuyện, mọi người ngoài việc thấy tiếc vì cậu ta không thể tham gia được, còn lại không ai để trong lòng cả.
Vinh dự lên phát biểu tốt nghiệp hôm nay rơi vào sinh viên được đánh giá top 3 chính là Hàn Bị, bạn cùng phòng trước đây của Tô Tuyết Chí.
Hàn Bị thay mặt sinh viên phát biểu xong, hiệu trưởng đích thân đi phát bằng tốt nghiệp cho các sinh viên.
Cuối cùng, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, buổi lễ tốt nghiệp đơn giản đã kết thúc, các sinh viên ra sân trường chụp ảnh lưu niệm.
Chụp ảnh xong, mọi người nghĩ đến con đường tương lai riêng của mình, trong lòng ai nấy cũng đều lưu luyến, những sinh viên bình thường thân thiết với nhau thì tụ tập tạm biệt nhau.
Tô Tuyết Chí chụp ảnh chung với bảy người bạn cùng phòng cũ.
Bảy người họ trước đó cũng đều tham gia huấn luyện quân sự, được thưởng thêm quân hàm, hiện tại đã tốt nghiệp, cơ hội cao hơn sinh viên bình thường.
Hàn Bị nhận được tư cách nhập học khoa nghiên cứu sinh của trường, tiếp tục đào tạo bồi dưỡng chuyên sâu.
Tưởng Trọng Hoài cùng Du Tư Tiến thì làm việc tại bộ phận tham mưu trực thuộc Cục quân y.
Lý Đồng Thắng vào làm việc tại bệnh viện trực thuộc.
Mấy người còn lại thì đều có chỗ làm tốt, coi như ai nấy cũng đều vui vẻ.
– Nghe nói cậu đã chuyển phòng thí nghiệm đến Bắc Kinh rồi à? Tốt quá rồi, thế thì chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau rồi.
Cậu muốn đánh quyền thì cứ tới tìm tôi.
Tưởng Trọng Hoài phấn khích nói.
Tô Tuyết Chí cười nhận lời, lưu luyến tạm biệt các bạn cùng phòng xong, cô lại ra chụp ảnh kỷ niệm với hiệu trưởng và Tông tiên sinh.
Tô Tuyết Chí cúi chào thật sâu với hiệu trưởng, cảm ơn ông đã chăm sóc và dạy dỗ mình.
Sau đó cũng quay sang cảm ơn Tông tiên sinh.
Tông tiên sinh nói:
– Bác nghe hiệu trưởng nói cháu một lòng tập trung vào phòng thí nghiệm Thật tiếc, bác còn hy vọng cháu có thể tới giúp bác đấy.
Chuyện này Tô Tuyết Chí có biết, do Tông tiên sinh dẫn đầu, lại qua những đề xuất lên trên của hiệu trưởng và nhiều chuyên gia y tế khác từ khắp nơi trên đất nước, cuối cùng đã được chấp thuận, thành lập một bộ y tế độc lập chính thức ngang cấp với các bộ khác, giám sát và điều tiết các dịch vụ y tế của đất nước, đẩy mạnh việc xây dựng và nâng cao các tiêu chuẩn quốc gia về y tế.
Việc chăm sóc sức khỏe và y tế của người dân luôn bị bỏ qua, ngay cả quyền lực và trách nhiệm quản lý trước đây cũng thuộc về sở cảnh sát, không có kinh phí độc lập cũng như hướng dẫn chuyên môn nên rất hỗn loạn.
Cuối cùng cũng có hy vọng thành lập nên một bộ độc lập, dù còn đang trong quá trình chuẩn bị, chưa được triển khai, nhưng ít ra cũng đã khiến người ta nhìn thấy chút hi vọng.
Tông tiên sinh thở dài:
– Nhà cầm quyền chỉ biết tranh đấu quyền lực, nuôi hàng triệu binh lính, nhưng lại lấy lý do quốc khố trống rỗng kinh phí eo hẹp mà làm ngơ trước thực tế có liên quan đến sinh kế của người dân.
Chúng tôi không biết làm gì khác hơn là tận hết sức để làm, có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Vài ngày trước sau khi trở về Tô Tuyết Chí có nghe được một sự kiện từ chỗ hiệu trưởng.
Con trai cả của Tổng thống là Tào Chiêu Lễ phái người đi tiếp xúc với Tông tiên sinh, lấy lý do muốn mau chóng thông qua kinh phí thành lập bộ mà mời Tông tiên sinh phát biểu lên tiếng ủng hộ chế độ tổng thống trọn đời.
Tông tiên sinh không đồng ý, bởi thế mà sự việc kéo dài đến giờ.
Chẳng trách ông ấy lại cảm thán như thế.
Cô vốn là thành viên của Hiệp hội Y khoa Trung Quốc, đối với chuyện như này, đương nhiên sẽ không chối từ, nhận lời ngay.
– Chỗ cháu không vấn đề.
Chỉ cần các vị tiên sinh cần, cháu lúc nào cũng sẵn sàng ạ.
Tông tiên sinh hết sức vui mừng:
– Tốt quá, chờ sự việc tiến triển, bác sẽ thông báo cho cháu ngay.
Nhưng mà hiện tại chỉ có thể chờ thôi, chờ cho sự kiện tổng tuyển cử này qua đi, xem tình hình thế nào bác lại tranh thủ tiếp.
Tô Tuyết Chí tạm biệt Tông tiên sinh và hiệu trưởng Hòa, nhìn lần cuối ngôi trường đã để lại nhiều hồi ức, lúc quay người định đi ra, bước chân chợt dừng lại.
Từ xa, cô trông thấy một bóng dáng đứng ở một góc gần cổng ra vào của trường, nhìn như đã đứng đó một lúc rồi.
Là Hạ Hán Chử.
Cô tiếp tục bước đi.
Anh cũng bước đến.
Hai người gặp nhau.
Cô dừng lại, như chưa từng có gì xảy ra, bình thản gật nhẹ đầu với anh:
– Anh quay về đây từ lúc nào vậy?
Cô chủ động chào hỏi.
Tim Hạ Hán Chử nảy lên, vô thức muốn nói mình đã tới đây được một lúc rồi, vừa há miệng lại đổi ý, nói thật:
– Tối qua việc bên kinh sự vừa xong, anh lái xe về ngay trong đêm.
Vừa nãy anh đứng sau hội trường nhìn thấy em đi lên nhận bằng tốt nghiệp.
Anh nhìn gương mặt được ánh mặt trời rạng rỡ chiếu lên.
– Chúc mừng em đã tốt nghiệp.
Tô Tuyết Chí mỉm cười.
– Cám ơn anh.
Anh lái xe cả đêm chắc mệt lắm đúng không? Thực ra chỉ là một nghi thức bình thường thôi, anh không cần phải đi cả đêm để tới đây đâu.
Cô như thế làm Hạ Hán Chử nhớ tới đêm giao thừa năm ngoái.
Buổi tối hôm đó, cô cũng một mình lái xe từ Thiên Thành đuổi tới Bắc Kinh, tới bên anh.
Giờ khắc này, cô nở nụ cười, lời nói quan tâm, nhưng đó là sự quan tâm xã giao lịch sự, khiến cho Hạ Hán Chử cảm thấy lúng túng.
Anh cảm thấy, dường như cô không thực sự chào đón sự xuất hiện của mình.
– Không có gì đâu…Anh không thấy mệt…Thật đó…- Anh hắng giọng, đè thấp giọng nói tiếp, – Mấy ngày trước anh gọi điện tìm em mấy lần, nhưng đều không tìm được em.
Anh nghĩ chắc em rất bận, anh sợ quấy rầy em nên về sau không gọi nữa.
Tô Tuyết Chí gật đầu:
– Vâng, mấy ngày trước tốt nghiệp việc vặt vãnh rất nhiều, đúng là rất bận.
Em xin lỗi vì không thể gọi điện cho anh được.
Hạ Hán Chử vội nói không có gì.
Anh nhìn trái phải:
– Giờ em định đi đâu?
– Lâu rồi em chưa đi trại ngựa…
Hôm nay thời tiết đẹp, lại rảnh rỗi, cô muốn đi thăm nom con ngựa cao to tính cách bướng bỉnh kia.
Đã lâu rồi không gặp, cô cũng thấy nhớ nó.
Hạ Hán Chử mắt sáng lên, vội nói:
– Ồ, anh cũng nhớ con ngựa của em, nếu em đi thăm nó, vậy anh đi cùng em luôn nhé.
Tô Tuyết Chí cười một tiếng:
– Được ạ.
Hạ Hán Chử nhẹ nhõm cả người, cùng cô đi ra cổng trường, lái xe, đưa cô đến trại ngựa.
Chiến sự vừa kết thúc không lâu, người trú tại đây vẫn chưa quay về hết, nhưng người trông coi ngựa thì vẫn luôn trông coi chuồng ngựa, biết được hai người tới thì ra đón, dẫn tới chuồng ngựa.
– Tô thiếu gia cậu yên tâm đi, khi cậu không đến đây, tôi vẫn luôn săn sóc nó tốt.
Ăn, tắm, dắt đi dạo này, đều làm đủ cả.
Người trông coi ngựa nói không ngoa, lâu không gặp, con ngựa mập mạp và cường tráng lên trông thấy.
Nó như nhận ra Tô Tuyết Chí, khi cô vốc hạt đậu bón cho nó, nó bắt đầu vung vẩy đuôi đầy hân hoan, lộ sự thoải mái rõ rệt.
Tô Tuyết Chí nhận yên ngựa từ người trông coi ngựa, đặt lên lưng nó, dắt nó ra rồi trèo lên, phóng ngựa ra bãi săn và cưỡi vào vùng hoang dã.
Hạ Hán Chử cũng chọn lấy một con, lên ngựa, mau chóng đuổi theo.
Cỏ dại xanh tươi, khắp nơi đều có hoa dại, hôm nay thời tiết tốt, con chiến mã lớn hưng phấn cất vó lao đi.
Tô Tuyết Chí cũng tìm lại được cảm giác cưỡi ngựa.
Cùng với tiếng gió lớn rít bên tai, cô phi nước đại, không quan tâm phương hướng, mặc cho ngựa chạy.
Chạy được một đoạn, phát hiện nó dường như nhớ đường lại chạy đến vùng lân cận của sườn dốc nơi nó đã chạy lần trước bởi quá hứng khởi không kịp thu vó mà đã nhảy vút sang mặt bên kia.
Lần này Tô Tuyết Chí không dám để cho nó nổi điên lên nữa, chờ đến dốc thì giảm dần tốc độ, khi lên hẳn dốc thì dừng hẳn ngựa lại.
Cô ngồi trên lưng ngựa, đón gió từ bốn phía, hít một hơi thật sâu, lại lau mồ hôi trán, sau đó quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Vừa rồi Hạ Hán Chử có đi theo sau cô, khoảng cách không xa cũng không gần, bây giờ lại không thấy anh đâu, chỉ có con ngựa dừng ở dưới dốc.
Không biết anh xuống ngựa từ lúc nào rồi.
Mới đầu Tô Tuyết Chí cho là có lẽ anh việc cá nhân, liền đứng trên dốc chờ, chờ một lúc, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, bèn gọi anh.
Không có tiếng đáp lại.
Tô Tuyết Chí bắt đầu thấy không yên lòng, vội vàng ruổi ngựa xuống dốc, dọc theo đường cũ trở về, vòng qua một gò đất cao hơn đầu người dưới sườn núi, cuối cùng đã nhìn thấy anh.
Anh nằm ở trong bụi cỏ, nhìn như bị ngã ngựa, cô thắt tim lại, lại gọi tên anh lần nữa.
Thấy anh không chút phản ứng, liền vội vàng xuống ngựa, chạy tới.
– Hạ Hán Chử! Anh có sao…
Tô Tuyết Chí chạy đến chỗ anh, ngồi xuống muốn kiểm tra cho anh, đột nhiên, anh mở choàng mắt ra, bắt lấy tay cô kéo một cái.
Cả người Tô Tuyết Chí nhào về phía anh.
Anh nhanh chóng xoay người, chuyển thành nằm ngửa, giang tay ra đón lấy cô, khép vòng tay lại, ôm chặt lấy cô.
Tiếp đến anh lại xoay người, đặt cô dưới cơ thể mình.
Tô Tuyết Chí giãy dụa.
Anh nhẹ nhàng đè cô xuống.
Bên dưới là cỏ dại tươi tốt, mềm mại, cả người như nằm trên một khối thảm.
Khóe môi người đàn ông trẻ tuổi hiện lên ý cười rất nhẹ.
Tô Tuyết Chí ngừng giãy dụa.
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô gái bên dưới cơ thể, trong đôi mắt phản chiếu bầu trời trên đầu anh, chất vấn:
– Sao đêm đó em lại bỏ anh lại mà đi một mình?
– Không muốn ở lại cho nên đi thôi.
Anh yên lặng một lát, ánh mắt lại rơi xuống đôi môi mọng đỏ của cô, cúi xuống, như muốn hôn cô.
Tô Tuyết Chí ngoảnh mặt đi:
– Xin lỗi, em không có hứng thú.
Anh dừng lại, nhìn cô ngoảnh mặt đi tránh, một lát sau, chậm rãi buông cô ra.
Tô Tuyết Chí đẩy anh rời khỏi người mình, đứng lên, phủi vài miếng vụn cỏ dính trên người xuống.
– Đi về đi.
Anh không phản ứng.
Cô quay đầu lại, bắt gặp anh gối lên hai tay, hai mắt nhắm lại, nằm ngửa bất động.
Tô Tuyết Chí không để ý tới anh.
– Em đi đây.
Em còn phải thu dọn đồ đạc…
– Tuyết Chí, Lục Hoành Đạt chết rồi.
Cô chợt nghe anh trầm thấp nói một câu.
Tô Tuyết Chí quay sang.
Anh mở mắt ra nhìn cô.
Cô nhìn vào mắt anh, một lát sau, gật đầu.
– Em biết.
Em đã xem tin tức liên quan đến vụ quân hạm bị nổ.
Là anh ra tay đúng không?
– Phải.
– Quá trình hẳn rất không dễ dàng phải không?
– …Ừ.
Anh ngập ngừng rồi đáp.
Tô Tuyết Chí gật đầu.
– Vậy là tốt rồi.
Chúc mừng anh đã báo được thù lớn.
Cô đứng lên đi về chỗ con ngựa.
Con ngựa cao to xòe móng chạy tới, đến gần rồi thì đụng đầu vào ngực cô.
Cô bật cười, né tránh con ngựa đang thân thiết với mình, vuốt ve đầu của nó, đang muốn lên ngựa, sau lưng lại có tiếng gọi.
– Tuyết Chí!
Cô dừng lại, quay đầu lại, thấy anh đã đứng lên đi tới chỗ mình.
– Anh trở về rồi.
– Anh muốn hỏi em, em còn cho anh cơ hội, để anh thực hiện lời hứa của mình với em không?
Cuối cùng, anh đứng trước mặt cô, nhìn cô chăm chú, hỏi.
Vùng hoang dã yên tĩnh, bên tai ngoài tiếng gió và tiếng hít thở hồng hộc của con ngựa ra thì không có âm thanh gì khác.
– Trước khi em trả lời anh, mong anh trả lời em trước.
Anh đã báo thù xong, vậy thì cuộc đời còn lại của anh có bằng phẳng không, sau này sẽ còn có những nguy hiểm sinh tử nữa hay không?
Một lát sau, cô bỗng nhiên hỏi ngược lại anh một câu.
Yết hầu người đàn ông trẻ tuổi khẽ cử động, cuối cùng lại không nói ra lời.
Tô Tuyết Chí chờ giây lát.
– Anh không trả lời.
Em nghĩ có lẽ anh không thể trả lời được vấn đề này.
Bởi vì anh cũng không dám khẳng định.
Chúng ta sống trên đời, không một ai dám chắc điều gì sẽ xảy ra với phần còn lại của cuộc đời mình.
Cái này bỏ qua đi…
– Vậy thì em muốn anh trả lời em một vấn đề khác vậy…
– Lần tiếp theo, ý em là, nếu có lần tiếp theo, anh vẫn giống như thế, đứng trước nguy cơ giữa sống và chết, có lẽ sẽ liên lụy đến em, có phải anh lại tiếp tục nghĩ cho em, lại một lần nữa bảo em rời khỏi anh không?
Người đàn ông trẻ tuổi do dự, ánh sáng trong mắt dần dần tắt đi.
Anh hoàn toàn yên lặng.
– Anh đã khiến cho em thất vọng rồi.
Em không còn thích anh nữa rồi, đúng không?
Cuối cùng, anh trầm thấp nói.
Tô Tuyết Chí nhìn anh, lắc đầu.
– Anh xuất sắc như thế, là người đàn ông xuất sắc nhất mà em gặp.
Em thích anh, sao mà không thích được cơ chứ.
Không thích anh, vì sao hết lần này đến lần khác quay lại với anh, thậm chí còn lái xe suốt đêm một mình chỉ để thực hiện lời hứa hẹn giữa chúng ta cơ chứ?
Anh nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Cô tiếp tục nói:
– Trong mắt em, cuộc đời một người có thể nghe theo cảm xúc nội tâm, muốn làm gì thì làm cái đó, nhưng mà, chỉ có phép một lần thôi.
Lần thứ nhất, bất kể làm gì, dù là mù quáng hay kích động đi chăng nữa, cũng không vấn đề gì.
Nhưng nếu có lần thứ hai, thì đó chính là ngu ngốc.
Ánh mắt của cô nhìn thẳng Hạ Hán Chử.
– Vừa rồi anh nói đúng, anh thật sự làm em thất vọng.
– Tuyết Chí, anh…- Trên mặt anh lộ vẻ lo lắng.
Tô Tuyết Chí ngắt lời anh.
– Em hoàn toàn hiểu hoàn cảnh và tâm trạng của anh lúc đó.
Em cũng đã biết, lần đó trước khi anh trở về gặp em, anh đã từng gặp Trịnh Long Vương rồi.
Mẹ em đã nói cho em biết.
Ông từng ngăn cản anh ở bên em.
Từ lập trường của anh mà nói, anh không hề sai.
Nhưng Hạ Hán Chử, anh thật sự khiến em thất vọng.
Anh hơi giật mình, nhìn cô.
– Dĩ nhiên, cuộc nói chuyện với Trịnh Long Vương đã ảnh hưởng tới anh, nhưng những lời ông nói thật sự có ảnh hưởng lớn với anh như vậy sao? Không hề! Ông ấy chỉ chọc thủng những suy nghĩ luôn tồn tại trong lòng anh mà thôi!
– Hạ Hán Chử, ngoại trừ buổi tối đó anh bày tỏ tình cảm với em, có lẽ là uống nhầm thuốc mà chủ động một lần.
Anh tự hỏi chính anh xem, thời gian còn lại ở bên nhau, dù là buổi tối giao thừa năm ngoái em lái xe tới gặp anh, anh đã bao giờ đối mặt việc anh thích em như thế nào, anh muốn ở bên em như nào chưa?
Người đàn ông khẽ mấp máy môi dưới.
Cô lắc đầu.
– Anh không có! Khi ấy chúng ta ở bên nhau, nhưng trái tim của anh chưa từng thật sự mở ra cho em.
Anh vẫn luôn do dự.
Anh cho rằng lý do suy xét cho em, ngay từ lúc mới bắt đầu, đã tạo một ranh giới giữa anh và em, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt.
Anh cho rằng anh là đàn ông, khó khăn và nguy hiểm chỉ cần một mình anh gánh vác, anh cần bảo vệ em, giống như anh bảo vệ em gái anh vậy.
– Lá thư mà sau đó anh trả lời Trịnh Long Vương, mẹ em cũng đã nói cho em biết.
Câu trả lời của anh đã khiến cho mẹ em rất xúc động, bao gồm cả Trịnh Long Vương nữa, ông cũng đã thay đổi, không có ý ngăn cản chúng ta nữa.
Nhưng nói thật, với em, thư của anh không hề đả động được em một chút nào.
– Hạ Hán Chử, lúc trước em thích anh, hiện tại vẫn thích anh.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Em không thể nào tiếp tục ở bên anh giống như trước được nữa.
Nói xong, cô dẫn ngựa bỏ đi.
– Chờ chút!
Người đàn ông trẻ tuổi như sực tỉnh.
Cô quay mặt lại nhìn anh.
– Tuyết Chí, em thật sự không cho anh cơ hội sao? Nếu như thế….mấy ngày trước…vì sao em không ngăn cản anh mà lại ở bên anh…Em biết, nếu em cự tuyệt, anh sẽ không cưỡng ép em….
Giọng anh đã khàn đặc, khó khăn lắm mới hỏi ra câu này.
Cô cười nhẹ.
Làn gió thổi bay mái tóc ngắn của cô.
– Anh đang hỏi buổi tối mấy hôm trước vì sao em lại ngủ cùng anh phải không?
– Anh vừa trở về, có lẽ trải qua sống chết, muốn ngủ với em.
Em cũng nói, em không hề ghét anh, bầu không khí không tệ, nó xảy ra rất tự nhiên thôi.
Có gì lạ đâu.
Hạ Hán Chử cứng đờ, sắc mặt trở nên hơi khó coi, bỗng nhiên, anh như nhớ tới gì đó, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng.
– Tuyết Chí, em là đang giận anh cho nên mới cố ý nói vậy đúng không? Chiếc nhẫn thì sao! Nếu em đã nghĩ vậy, tại sao trước khi anh đi em lại không trả nhẫn lại cho anh? Em rõ ràng có thể trả lại anh mà.
– Sở dĩ trước khi anh đi không trả lại anh, là bởi vì em hiểu quyết định lúc đó của anh, thật sự rất hiểu.
Em rất đồng cảm với anh.
Em cũng hiểu rõ việc anh làm sau đó rất nguy hiểm, anh không thể phân tâm, em càng không thể để anh đi mà mang theo tâm tình tiêu cực liên quan đến em.
Em cần anh yên lòng lên đường, không bị phân tán chuyện gì cả.
Nếu không nhỡ anh xảy ra chuyện, em không thể nào tha thứ cho mình được.
Cho nên em không trả lại anh.
Chính là nguyên nhân này.
Cả người Hạ Hán Chử cuối cùng hoàn toàn cứng đờ.
Anh yên lặng nhìn cô, bất giác không biết nên nói gì.
– Đi thôi, quay về đi.
Cô không chút lưu luyến lên ngựa, vung roi, nhẹ nhàng vụt khẽ lên lưng ngựa.
Con ngựa chạy về phía trước.
Hạ Hán Chử nhìn đăm đăm theo bóng lưng của cô phóng ngựa rời đi bỏ mặc lại anh, bỗng cắn răng, cũng trèo lên lưng ngựa, phi nhanh đuổi theo, rất nhanh, anh đuổi kịp cô, giật dây cương kéo ngựa ngang một cái, chặn đường đi của cô lại.
Tô Tuyết Chí vội vàng dừng ngựa.
Cô hơi nhíu mày lại.
– Anh điên rồi à? Nguy hiểm lắm có biết không?
Cô cuốn roi ngựa, chỉ chỉ vào con ngựa to lớn đang cào móng bởi vì bị cản đường mà bắt đầu không vui.
– Tính nó nóng nảy, nhỡ đâu đụng thẳng vào…
– Tô Tuyết Chí, em không thể bỏ anh được!
Anh cắt ngang trách cứ cô.
– Em trách anh không có kiên trì quyết tâm, làm em thất vọng, nhưng em tự hỏi chính em xem, em thật sự có quan tâm anh như em vừa nói, muốn sống bên anh cả đời không?
Anh nhìn cô, trong mắt ẩn chứa tia lửa đang nhảy nhót, giọng điệu mang theo sự chất vấn mạnh mẽ chưa từng có.
Cô nhìn thẳng vào anh.
– Là bởi vì buổi tối giao thừa đó, em đã nói với anh, tương lai của em không cần anh chịu trách nhiệm.
Cũng bởi vì tiếp đó em nói với em gái anh, về sau nếu như phát hiện không hợp nhau nữa thì chia tay thôi.
Cho nên em đã khiến cho anh cảm thấy em rất tùy ý, em không nhìn thẳng vào tình cảm giữa chúng ta, em là người không có trái tim, có đúng không?
Anh không nói lời nào, vẫn nhìn cô đăm đăm, thần sắc khó chịu.
Tô Tuyết Chí lắc đầu.
– Hạ Hán Chử, đêm hôm đó, nếu như em nói với anh, em thích anh, thích đến mức không còn là chính mình nữa.
Em đã vì một người đàn ông mà mang theo súng một mình lái xe trong đêm, từ tòa thành này đuổi tới tòa thành khác, mục đích là để giữ lời hẹn với người đó.
Em muốn ở bên người đó, em hy vọng tình yêu mà em chưa bao giờ có này sẽ đơm hoa kết trái, được ở bên người đó cả đời, đó nhất định sẽ là một chuyện đẹp nhất trên đời này.
Em nói như vậy, anh sẽ tiếp nhận rồi ở bên em không?
– Đúng là em đã nói với Lan Tuyết như thế.
Nhưng em hỏi anh, giữa chúng ta khi đó hiểu nhau được bao nhiêu? Đừng nói khi đó, và cả hiện tại, anh hiểu em được bao nhiêu, anh biết em nghĩ gì? Tương tự, tự hỏi chính anh xem, anh có bao nhiêu chuyện giấu không cho em biết? Chúng ta đã ở bên nhau mới được mấy ngày chứ? Chẳng qua chỉ là đôi bên thích nhau, theo trái tim mà ở bên nhau mà thôi.
Em nói như vậy, có sai không?
Gió hoang thổi dữ dội, thổi bay từng chùm tia lửa trong đáy mắt người đàn ông trẻ tuổi.
– Vậy em hãy nói cho anh biết, em nghĩ như thế nào…
Giọng của anh trở nên bất lực.
Tô Tuyết Chí yên lặng một lát.
– Anh từng đi du học, chắc hẳn từng nghe được lời thề của cả nam và nữ trong hôn lễ kiểu phương Tây.
Dù giàu có cũng như lúc khó khăn, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, hứa hẹn với nhau, ở bên nhau trọn đời.
– Đây chính là suy nghĩ của em.
Em chờ mong một người nói với người kia, anh yêu em, ngoài cái chết ra thì không có gì có thể chia cắt được chúng ta
Cô nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang cản đường mình, cuối cùng, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
– Có biết vì sao em không nói không? Bởi vì điều này quá khó khăn.
Phải may mắn như thế nào mới có thể gặp được người như thế.
– Anh xem đi, chúng ta coi như đã trải qua khảo nghiệm sống chết, em đã đợi được anh bình an trở về, anh cũng tới tìm em, nói anh muốn thực hiện lời hứa của anh.
Nhưng mà, ngay như vừa rồi, khi một lần nữa em hỏi anh, tương lai nếu như anh lại một lần nữa gặp phải nguy hiểm sinh tử giống như lần này, anh có đẩy em ra nữa không.
Anh không trả lời, nhưng em nhìn thấy rõ sự do dự trong mắt anh.
Cho nên anh mong chờ ở em điều gì đây? Lại một lần nữa nhào vào lòng anh mà không có chút khúc mắc nào, rồi để sau đó, anh lại lấy danh nghĩa bảo vệ em bắt em rời khỏi anh ư?
Cô đột nhiên đưa tay lên, kéo từ dưới cổ áo ra một sợi dây mảnh màu đỏ.
Dưới sợi dây có buộc một chiếc nhẫn vàng trơn, giống như mặt của dây chuyền.
Chiếc nhẫn kia áp vào da cô, lẳng lặng nằm trên ngực cô.
Cô kéo mạnh một cái, sợi dây bị đứt.
Cô hơi nghiêng người, nắm lấy tay anh như khi anh nắm lấy tay cô, đặt lại chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh.
– Giờ đã có thể yên lòng trả lại cho anh rồi.
– Xin anh nhường đường.
Anh lẳng lặng cầm chiếc nhẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể cô ở trong lòng bàn tay, cả người ngồi trên lưng ngựa, không nhúc nhích tí nào.
Cô nhíu mày, bỗng nhiên, chân mày giãn ra, cười cười với anh.
– Sao thế, Tư lệnh Hạ vẫn không từ bỏ, còn muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ trước đây với em à?
Cô đánh giá anh một chút.
– Về sau chúng ta chẳng những là bạn hợp tác, nếu anh thật sự cảm thấy cần tiếp tục duy trì mối quan hệ trước đây, em cũng có thể cân nhắc.
Nói xong, cô khẽ đá nhẹ gót chân vào bụng ngựa.
Con ngựa cao to vốn đã mất kiên nhẫn hí lên hai tiếng, tung móng, bỏ mặc người đàn ông kia, phóng vút đi..