Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 98: Gặp lại trạm gia trang
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Ngựa phi nước đại quả thực là một việc rất tự do và hạnh phúc. Gió mùa đông vẫn còn hơi lạnh, Trạm Vân Tiêu đưa tay giúp Vân Sơ đội mũ áo choàng lên đầu.
Vân Sơ ngồi trên lưng ngựa, được hai cánh tay Trạm Vân Tiêu ôm chặt lấy khiến cô cảm giác cực kỳ an toàn.
Thấy nàng đã thích ứng, cây roi Trạm Vân Tiêu vung lên để con ngựa chạy nhanh hơn chút nữa.
Vân Sơ bị gió lạnh thổi tới, cô vươn tay vén sợi tóc bên má xuống, kinh hãi kêu lên: “Nhanh quá rồi, anh chạy chậm lại đi”.
Trạm Vân Tiêu nghe vậy kéo nhẹ hai lần dây cương trong tay thả chậm tốc độ xuống chút. Hai người cưỡi ngựa đi gần hai mươi phút, mắt thấy nông trại xung quanh dần dần nhiều lên, trong ruộng bên đường có không ít người đang cúi người bận rộn dưới đất. Tới đây, Vân Sơ mới lưu luyến không rời duỗi tay ra để Trạm Vân Tiêu ôm cô xuống ngựa.
Đưa tay nhẹ nhàng sờ lên cổ ngựa, cô vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Cưỡi ngựa thật thú vị. Đợi tới điền trang anh cũng dạy em cưỡi ngựa đi”.
Nhìn mọi người xung quanh đang tò mò nhìn lại đây, Vân Sơ không dám lề mề cũng không đợi Trạm Vân Tiêu trả lời đã xoay người leo lên xe ngựa. Đối với cô, câu trả lời của Trạm Vân Tiêu chắc chắc chỉ có một, đó chính là không thành vấn đề.
Lần này mấy người Trạm Vân Tiêu tới không có để cho người tới Trạm gia trang thông tri trước, nên khi họ tới người lớn trong trang đều không có ở đây. Chỉ có mười mấy đứa trẻ trong điền trang kết bạn quậy nghịch khắp nơi. Đây cũng là thời gian nhàn hạ chỉ có vào lúc ăn Tết bọn hắn mới được hưởng thụ. Đợi tới sau đầu xuân, chỉ cần là đứa nhỏ hơi lớn một chút là phải xuống đất giúp đỡ làm việc.
Mặc dù không tới hai ngày nữa chính là mùa xuân rồi, nhưng rất nhiều đất trong điền trang cần phải cày xới và bón phân trước. Những tá điền như mấy người quản gia trang mỗi năm chỉ có vào mùng một đầu năm mới không cần làm việc nhà nông.
Đây là một điều mê tín của người xưa, họ cho rằng nếu làm việc trong ngày mùng một Tết đầu năm thì năm đó sẽ làm ăn vất vả. Dù mấy người quản gia trang thân là tá điền, mệnh vốn đã vất vả rồi. Chẳng qua trong lòng bọn hắn vẫn có một số suy nghĩ, mặc kệ trong tay có bao nhiêu công việc còn chưa làm xong, thì họ cũng sẽ không làm việc vào ngày đầu tiên của năm mới.
Đây là lần thứ hai Vân Sơ đến Trạm gia trang. Lần trước cô đến rất vội vàng nên thứ gì cũng không mang theo. Vậy nên ngay cả khi cảm thấy bọn trẻ trong trang trôi qua khổ quá cũng giúp không được gì. Nhưng lần này cô có mang theo nửa thùng bánh kẹo, hoa quả khô tới.
Bọn trẻ trong trang ít khi thấy quý nhân xa giá nên đứa nào cũng chen lấn xúm lại cách đó không xa tò mò nhìn về bên này. Quan niệm tôn ti của thời đại này đã ăn quá sâu vào lòng người, ngay cả những đứa trẻ mới hai ba tuổi cũng biết nếu quý nhân chưa nói thì bọn hắn không thể tiến lên.
Vân Sơ mở ra cái thùng trên xe, sau hướng bọn trẻ vẫy tay gọi. Một đám đứa nhỏ không dám đi lên trước, cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng có một đứa nhỏ chắc chừng bảy tám tuổi lớn gan hơn đi ra trước.
Đứa bé cúi người hướng Vân Sơ hành một cái lễ không đủ quy phạm. Sau có hơi e ngại hỏi: “Tiểu thư, ngài có dặn dò gì sao?”.
Nhìn cậu bé nhỏ con trước mặt, Vân Sơ yên lặng vài giây đồng hồ. Cô dở khóc dở cười nói: “Chị gọi em đến cũng không có chuyện gì, chỉ là có ít đồ muốn cho các em”.
Dứt lời, dưới ánh mắt khó hiểu của cậu bé, Vân Sơ đưa tay nắm lấy một ít bánh kẹo đưa cho cậu. Nhìn cậu bé ngây ngốc đứng đó không có phản ứng, Vân Sơ chỉ có thể tự mình tiến lên kéo túi áo cậu bé ra và nhét bánh kẹo trong tay mình vào đó.
Sau khi đưa kẹo, Vân Sơ không quên nhắc nhở: “Đây là bánh kẹo, chỉ cần xé giấy gói kẹo bên ngoài là ăn được.”
Những viên kẹo này đều được bọc trong vỏ ni lông. Mà bọn trẻ lại chưa từng thấy qua thứ này bao giờ nên Vân Sơ rất sợ nếu mình không nhắc nhở một câu, lỡ đâu chúng sẽ vô tình ăn cả giấy gói kẹo.
Thấy tiểu nam hài vẫn dáng vẻ ngơ ngác sững sờ, Lục Ti đứng bên cạnh cũng thấy gấp. Nàng vội vàng nhắc nhở: “Còn không mau cám ơn tiểu thư”.
Bị nàng nhắc nhở, tiểu nam hài rốt cuộc đã lấy lại tinh thần. Hắn chạm vào mấy viên kẹo cứng trong túi, thụ sủng nhược kinh quỳ xuống muốn dập đầu với Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu.
“Đa tạ tiểu thư, đa tạ công tử”.
Đứng trên xe ngựa, Vân Sơ không kịp kéo cậu bé lại nên chỉ đành bất đắc dĩ thúc giục: “Không cần cám ơn, mau đứng dậy đi”.
Biết Vân Sơ không quen với mấy lễ tiết này, Trạm Vân Tiêu nhanh chóng nhấc chân nhảy xuống ngựa. Cầm roi ngựa trong tay trực tiếp nhẹ nhàng kéo đứa nhỏ lên.
Thấy Lư Đản được quý nhân cho kẹo, mấy đứa nhỏ khác đều nhìn hắn đầy hâm mộ. May thay, Vân Sơ không để chúng ghen tị quá lâu. Cô vẫy tay gọi bọn nhỏ tới.
Có Lư Đản làm ví dụ phía trước, những người khác không còn sợ hãi nữa. Cả đám nhấc chân chạy nhanh đến trước xe ngựa, chỉ sợ mình bị tụt lại phía sau sẽ không được quý nhân cho kẹo nữa.
Vân Sơ cũng không quá thiên vị cho bên này nhiều bên kia ít. Cô chiếu theo phân lượng vừa rồi chia cho mỗi đứa nhỏ một nắm kẹo. Chỉ khi chia cho bé gái, cô mới sẽ cho thêm hai viên kẹo. Bọn trẻ có được bánh kẹo đều ôm chặt lấy túi áo tựa như nhặt được trân bảo, chỉ sợ sẽ bị người khác cướp đi.
Trạm Vân Tiêu quan sát đám tiểu hài tử hai lần, mở miệng hỏi: “Tại sao không thấy mấy đứa nhỏ nhà quản gia trang?”.
Lư Đản, người lấy được kẹo đầu tiên vội vàng cao giọng trả lời: “Mao Lư và Nhị Nha đã chạy ra ruộng để gọi gia gia bọn hắn rồi ạ”.
Trạm Vân Tiêu gật đầu, rồi quay đầu nói với Vân Sơ: “Chúng ta tới trong viện trước đi. Hẳn quản gia trang sẽ trở lại ngay thôi”.
Vân Sơ nhìn nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt của bọn trẻ. Nghĩ nếu các cô còn tiếp tục ở đây thì bọn trẻ cũng không dám lấy kẹo ra ăn, vì vậy cô gật đầu đồng ý.
Trên thực tế, khi xe ngựa của mấy người Vân Sơ đi đến chỗ chủ viện, bọn trẻ xác thực đều không hẹn mà cùng lấy kẹo từ trong túi ra. Gỡ xuống lớp giấy gói bên ngoài, chúng cảm thấy thứ này thật đặc biệt khi nó còn biết phát ra tiếng xào xạc, màu sắc giấy gói còn cực kỳ đẹp mắt. Vì vậy, chúng lại cất giấy gói kẹo vào túi.
Vị kẹo trong miệng ngọt ngào đến nỗi chúng không thể diễn tả hết bằng lời. Bọn trẻ ngậm kẹo trong miệng mà không dám dùng lưỡi liếm vì sợ kẹo sẽ bị ăn hết nhanh.
Thật ra, bởi vì năm nay Trạm gia trang trồng ra khoai tây và rất nhiều loại rau, nên được Tần thị và Trạm Vân Tiêu thưởng cho các tá điền không ít thứ. Chúng đủ cho bọn hắn có một cái Tết dồi dào. Chỉ là các tá điền đã quen khổ rồi, dù trong tay có đồ tốt cũng không dám tiêu hết một lúc, mà muốn để dành phòng khi sau này lỡ thời tiết có không tốt còn có cái cứu mạng.
Nhưng tiết kiệm là một chuyện. Năm nay trong tay người điền trang có cả tiền và lương thực, mắt thấy Tết sắp đến nên ngay cả những người cực kỳ tiết kiệm cũng mua một miếng thịt nhỏ ở ngoài chợ và ba, năm khối đường mạch nha về nhà.
Thịt để làm cơm tất niên. Cả năm trời vất vả rồi, nói sao cũng nên ở cửa ải cuối năm ăn mấy miếng thức ăn mặn chứ. Còn kẹo mua về đã bị người lớn giấu đi, đợi đến Tết Nguyên đán thì lấy ra cho đứa nhỏ nhà mình và thân thích nếm cho miệng ngọt ngào.
Tới chủ viện, Vân Sơ dẫn theo Lục Ti cùng ra ngoài tản bộ. Trạm Vân Tiêu gọi Lâm Nghiêm tới đi theo để bảo hộ các nàng, còn mình ở lại chủ viện. Hắn để Quách Diệp đi tìm Lãnh Nhị tới để hỏi trong khoảng thời gian này hắn không đến, bên trong trang có phát sinh chuyện gì không.
Chuyện liên quan tới khoai tây đã truyền đi xôn xao khắp Kinh thành. Chỉ là hết lần này tới lần khác lại chỉ có Trạm gia và hoàng cung mới có khoai tây. Từ lúc Trạm Vân Tiêu dâng lên khoai tây cho Thánh nhân và được ban chức tước Quận công, đã có rất nhiều người bên ngoài bị nhét vào trong trang cũng như một số người trong trang bị mua chuộc bởi người ngoài nhằm ý điều tra hỏi thăm.
Một số người trong số này là được quý tộc trong Kinh thành an bài, còn một số khác là người bị các phú thương mua chuộc được. Phía Hoàng cung bọn hắn không dám vươn tay qua, nên chỉ có thể hướng mắt về phía Trạm gia trang.
Sự ra đời của một loại lương thực mới có ý nghĩa rất trọng đại. Phàm là người có đầu óc tỉnh táo đều biết Trạm gia và Trạm Vân Tiêu sẽ phú quý như thế nào nếu sang năm Thánh nhân trồng ra được khoai tây.
Khánh quốc rộng lớn như vậy, nếu Thánh nhân muốn mở rộng khoai tây thì phải mất mấy năm để gây giống và tích trữ. Đám người này chính là muốn đánh chủ ý lấy được ít khoai tây từ chỗ Trạm gia trang trở về, sau đó bí mật trồng trọt. Chờ ba năm năm sau, bọn hắn sẽ bán khoai tây như giống thóc và từ giữa kiếm món hời.
Nông phu Khánh quốc không có vốn liếng gì, nhưng lương thực chính là mệnh căn của các nông hộ. Nếu giờ xuất hiện một loại giống thóc cao sản, vậy bọn hắn dù phải đập nồi bán sắt cũng sẵn sàng mua giống khoai tây về trồng.
Vì chuyện này, Trạm Vân Tiêu không chỉ bố trí Lãnh Nhị đến điền trang trông coi, mà còn từ trong phủ điều tám hộ viện thân thể khoẻ mạnh tới đây. Họ sẽ do Lãnh Nhị quản lý và cùng nhau trông coi khoai tây ở Trạm gia trang.
Lãnh Nhị ngay sau đó đã theo chân Quách Diệp tới. Hắn gần đây đã bắt được một vài người muốn ẩn vào trong trang để ăn cắp, thậm chí có một tên thân thủ tốt còn đã chạm tay tới cửa tầng hầm, và hắn ta suýt nữa là thành công.
Trạm Vân Tiêu hài lòng gật đầu: “Ngươi làm rất tốt. Khoảng thời gian này vất vả ngươi rồi, chờ lát nữa thu dọn hồi phủ cùng ăn Tết với phụ mẫu ngươi đi. Chuyện bên điền trang ta sẽ để Quách Diệp nhìn thay ngươi, tới qua năm thì ngươi trở về đổi cho hắn”.
Lãnh Nhị được Trạm Vân Tiêu dẫn về từ biên quan. Dù chưa thành thân, nhưng sau khi theo Trạm Vân Tiêu tới Kinh thành, hắn liền cho người về nhà đón phụ mẫu mình tới. Hiện tại còn đã mua được một tòa nhà nhị tiến* ở thành Tây. Chỉ còn chờ duyên phận đến là có thể lấy vợ sinh con, cũng xem như cắm rễ ở Kinh thành.
(*) Nhị Tiến: Tứ hợp viện là khuôn viên hình vuông hoặc hình chữ nhật, tức là 3 tòa kiến trúc gồm nhà chính và nhà ngang hướng Đông – hướng Tây được khép kín bằng dãy nhà có cửa ở phía trước. Tứ hợp viện hình chữ “Khẩu” (口) được gọi là Nhị tiến Nhất viện; Tứ hợp viện hình chữ “Nhật” (日) được gọi là Tam tiến Nhị viện; Tứ hợp viện hình chữ “mục”(目) được gọi là Tứ tiến Tam viện. Nói chung, trong một sân vườn, nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến hoặc sau tam tiến là phòng ngủ hoặc nhà trong, tức không gian hoạt động của phụ nữ và gia quyến, người thường không được tùy tiện bước vào.
Trong bốn tùy tùng của Trạm Vân Tiêu cũng chỉ còn lại Quách Diệp là chưa có vợ con, phụ mẫu hắn thì theo huynh trưởng ở lại trong tộc. Thân là đàn ông độc thân, loại chuyện tăng ca vào dịp Tết không chọn hắn thì chọn ai.
Lãnh Nhị chắp tay hướng Quách Diệp cảm tạ, sau liền hoan thiên hỉ địa trở về thu dọn hành lý trở về Kinh thành.
Nhìn bóng lưng đồng liêu cao hứng rời đi, trong lòng Quách Diệp thầm quyết tâm: Sang năm nhất định hắn phải lấy được một nàng dâu ôn nhu xinh đẹp, như vậy không cần phải tiếp tục chịu cục tức này nữa.
Trạm quản gia rất nhanh đã trở về. Dọc theo đường đi hắn thấy rất nhiều tiểu hài tử trong trang đang ngậm kẹo trong miệng. Nghe nói kẹo này là Vân Sơ cô nương đưa, và hầu hết bọn trẻ trong trang đều được chia phần.
Nhìn các tiểu đồng bạn ngậm kẹo, mấy đứa nhỏ nhà quản gia trang hối hận đến xanh cả ruột. Nhị Nha lại càng ảo não vỗ vai đường ca đứng bên cạnh, giọng nói nghèn nghẹn: “Mao Lư ca, đều tại ngươi. Ta đã nói chúng ta đừng đi, ngươi lại cứ một hai phải kéo theo chúng ta. Giờ xem, chúng ta không được tiểu thư quý nhân cho kẹo ăn kìa”.
Mao Lư tuy lớn tuổi, nhưng rốt cuộc mới chỉ mười một, mười hai tuổi. Điều đầu tiên khi hắn nhìn thấy mấy người Trạm Vân Tiêu tới trong trang là muốn nhanh nhanh đi gọi gia gia trở về. Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đây là một chuyện rất quan trọng nên mới kéo bằng được cả đệ đệ và muội muội cùng đi.
Hắn làm sao biết tiểu thư quý nhân sẽ phát kẹo cho bọn trẻ trong trang cơ chứ. Nếu biết, nói sao hắn cũng sẽ không ngốc mà gọi cả đệ đệ muội muội đều đi, như vậy đệ đệ muội muội cũng sẽ được chia kẹo cho rồi. Còn hắn hẳn cũng sẽ được chia cho mấy cái nếm thử. Như vậy sẽ tốt hơn bây giờ không ai trong số bọn hắn có kẹo hết!