Đọc truyện Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ – Chương 97
Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Đợi đến lúc ăn cơm trưa, Vân Sơ nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Đều do cô quá ngây thơ, đến nỗi nghĩ rằng mấy tiểu gia hỏa Trạm An rất dễ đuổi. Buổi sáng, cô khống chế bọn nhỏ cứ xem hết một tập phim thì phải nghỉ ngơi nửa giờ sau mới được xem tiếp. Cho nên suốt một buổi sáng, bọn nhỏ chỉ mới xem hết sáu bảy tập phim.
Không biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện, nên ngay cả ăn cơm trưa tụi nhỏ đứa nào cũng là dáng vẻ không yên lòng. Mặc dù chúng không chuyên tâm ăn cơm, nhưng khi nói tới cốt truyện phim lại rất tràn đầy sinh lực. Ngay cả quy củ ăn không nói, ngủ không nói cũng bị ném ra sau đầu. Mấy cái đầu nhỏ thỉnh thoảng xúm lại để thảo luận một hai lời về tình tiết phim.
Tần thị ngày thường rất không thích thấy tiểu bối không tuân theo quy củ. Giờ thấy tôn bối không tuân quy củ như thế, nàng liền cau mày ho khan một tiếng đầy không vui như một lời nhắc nhở. Thấy sắc mặt nàng không vui, đám người Trạm An lè lưỡi, ngồi thẳng dậy và giả vờ ngoan ngoãn ăn đồ ăn trước mặt.
Khó trách mấy tiểu tử này lại xao động như thế, chủ yếu do ngày thường chúng có ít hoạt động vui chơi quá. Tuy bên ngoài có khá nhiều nơi vui chơi, nhưng nề hà chúng còn nhỏ nên không thể tùy tiện xuất phủ được. Cả ngày chỉ ở lại trong phủ. Tuy rằng Vương thị cũng thường gọi gánh hát đến trong phủ, nhưng bọn trẻ lại nghe không hiểu mấy lời hát kịch cao thâm đó.
Phim truyền hình này thì khác. Không chỉ có âm thanh mà còn có cốt truyện rất đơn giản, dễ hiểu. Trẻ con xem sẽ không quá vất vả để hiểu, do đó tự nhiên ngay lập tức chiếm được cảm tình của bọn trẻ. Lúc này trong lòng chúng chứa không nổi chuyện khác, chỉ muốn nhanh nhanh ăn xong cơm rồi tới viện Vân Sơ xem phim tiếp.
Khi đang ăn đồ ăn Tĩnh Vân gắp tới trong bát mình, Vương thị mỉm cười nhìn Vân Sơ và hỏi: “Vân nha đầu, ngươi lại lấy ra đồ chơi tốt gì đúng không? Ta thấy tâm mấy tên tiểu tử này đều bị câu đi mất rồi”.
Vân Sơ há miệng đang định trả lời, tụi nhỏ đã nhao nhao tranh nhau chen lấn, ngươi một câu ta một câu thay cô giải thích.
“Vân di cho chúng ta xem phim. Nó rất thần kỳ, chỉ là một miếng vuông nho nhỏ nhưng chứa bên trong rất nhiều người nhỏ”.
“Đúng vậy ạ. Tiêu Phong rất đáng thương, không ai chịu tin hắn cả. Xung quanh hắn còn luôn xuất hiện kẻ tiểu nhân oan uổng hắn”.
Nói ra lời này chính là Trạm An. Tuổi của hắn lớn nhất nên hiểu rõ ghét ác như cừu. Lúc sáng xem phim thì hắn là người xem chuyên tâm nhất. Lúc Tiêu Phong bị hiểu lầm, cũng là hắn kích động nhất. Hai tay nắm chặt, răng nghiến kêu kèn kẹt hận không thể chui vào thay Tiêu Phong giải thích.
“Vương Ngữ Yên nhìn rất đẹp. Mộc Uyển Thanh cũng rất đẹp. Chung Linh cũng rất đẹp. Dù sao mọi người trên phim đều rất đẹp”.
Người nói lời này là nữ hài tử duy nhất Trạm Mịch Văn. Tiểu cô nương vẫn còn nhỏ, mà kịch bản quá phức tạp nên cô bé không hiểu nhiều. Ngược lại, sau suốt cả buổi sáng cô bé lại nhớ rõ diện mạo của các nhân vật bên trong.
Tiểu cô nương còn khá tinh quái khi khen ngợi hết lời các nhân vật trong phim xong, liền quay ra vỗ mông ngựa Vân Sơ. Cô bé nghiêm mặt nói: “Nhưng trong lòng ta, Vân di vẫn là đẹp nhất, đẹp hơn cả các nữ tử trên phim”.
Đây chính là trợn tròn mắt nói dối. Tuy Vân Sơ có dáng dấp đẹp mắt, từ nhỏ tới lớn được nghe nhiều nhất cũng là khen cô đẹp mắt. Chứ chưa có ai thổi phồng khen cô còn đẹp hơn nữ minh tinh trên phim cả. Cô có lý do để hoài nghi, tiểu cô nương sở dĩ nói như vậy là vì lo lắng Vân Sơ không vui khi nghe cô bé khen người khác.
Không thể không nói, tiểu hài tử ở cổ đại xác thực trưởng thành cực kỳ sớm, tâm tư cũng rất linh hoạt. Nhưng cuối cùng cũng là đứa nhỏ do phủ tướng quân giáo dưỡng ra, dù tâm tư nhiều một chút nhưng cũng không quá khiến người khác thấy khó chịu. Ngược lại, cái dáng vẻ tiểu đại nhân này lại khiến người thấy thú vị và hiếm lạ.
Vân Sơ tưởng tượng rằng sau khi ăn trưa xong, cô sẽ tay trong tay cùng Trạm Vân Tiêu thân mật dạo chơi trong vườn. Nhưng điều đó đã không xảy ra, vì—— Vương thị kéo lấy cô muốn chơi mạt chược, còn mấy đứa nhỏ thì quấn lấy cô muốn xem phim.
Trong tình thế khó xử, Vân Sơ không khỏi hướng Tần thị ném qua ánh mắt chờ mong.
Lại chỉ gặp Tần thị che miệng hắng giọng một cái, và nói: “Lão phu nhân đã nói như vậy rồi, vậy mấy tiểu bối như chúng ta hãy bồi bà chơi một lát đi”.
Vân Sơ kinh ngạc mở to mắt—- Người hôm qua vẫn luôn nói sắp tới cửa ải cuối năm rồi, nàng phải bận chuẩn bị quà tặng cho các nhà thân bằng hảo hữu, nên ngay cả thời gian ngủ cũng không có. Nhưng sao giờ lại có thời gian để đánh mạt chược hả?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vân Sơ, Tần thị có chút chột dạ nghĩ: Cách cửa ải cuối năm còn những hai ngày. Nàng cứ đánh trước mấy ván mạt chược rồi về chuẩn bị quà sau cũng không muộn. Còn không, đêm nay lại ngủ muộn một chút là được.
Tóm lại chỉ có một câu, bây giờ nàng chỉ muốn chơi mạt chược, không muốn đi chuẩn bị quà năm mới gì cả. Ai nói cũng không thay đổi được.
Vân Sơ không còn cách nào khác, đành để Tần thị Vương thị đi trước. Còn cô quay lại sân lấy máy tính bảng cho bọn trẻ rồi sẽ qua tìm bọn họ sau.
Buổi sáng đã dùng hết một cái sạc pin năng lượng mặt trời. Mà trời mùa đông quá ít nắng nên Vân Sơ không biết có thể sạc được bao nhiêu phần trăm. Cho nên cô cứ thế đặt sạc dự phòng ở trên núi giả trong viện để sạc. Hy vọng chiều nay có thể sạc đầy hai cục pin. Bằng không bọn nhỏ xem phim tới nghiện, chờ khi điện trong sạc dự phòng dùng hết, không biết bọn nhỏ sẽ dây dưa cô làm sao.
Biết được nếu dùng hết điện sẽ không thể xem được phim, bọn nhỏ còn nâng niu pin hơn cả Vân Sơ. Thậm chí còn muốn Vân Sơ giảm độ sáng màn hình xuống thấp, vậy bọn hắn mới có thể xem được phim lâu hơn chút. Chỉ là, Vân Sơ lo giảm độ sáng xuống thấp quá đối với mắt trẻ con không tốt, nên kiên trì chỉ giảm xuống ba mươi phần trăm.
Dẫn theo bọn nhỏ tới sân Vương thị, cô liền để chúng ngồi một bên xem phim, còn mình bị ép ngồi bên cạnh bàn làm bạn bài. Trải qua một đêm rèn luyện, kỹ năng đánh bài của Vương thị và Trạm Vân Tiêu đã tiến bộ đến mức họ có thể nhớ được các quân bài. Lúc này, Vân Sơ không cần phải nhường họ nữa vì kỹ năng đánh bài của cô chỉ ở mức bình thường. Coi như nghiêm túc đánh cũng không khá hơn mấy người Vương thị là bao. Ngẫu nhiên buông lỏng một cái là phải móc tiền ra.
Vân Sơ vừa ra Tứ đồng, Vương thị ngồi đối diện cô lập tức hạ bài liễu. Lão thái thái vừa ném ra ba viên tứ đồng vừa hứng thú nói: “Ta thấy phim trong miệng bọn nhỏ khá thú vị”.
Tất nhiên là khá thú vị. Bộ phim Thiên Long Bát Bộ này Vân Sơ đã xem đi xem lại nhiều lần, dù không xem hình chỉ nghe tiếng cũng biết cốt truyện đến đâu rồi. Dù sao cũng đang nhàm chán, trong khi chơi mạt chược, Vân Sơ đã kể cho họ nghe đại khái kịch bản Thiên Long Bát Bộ.
Đương nhiên, không phải vì cô cảm thấy mình nhàn đến hoảng. Mà bởi vì vừa rồi cô liên tiếp ăn hai quả pháo, mắt thấy bạc vụn chất đống trên bàn chỉ còn chưa tới một nửa, nên mới nghĩ đến mượn cốt truyện đặc sắc này thu hút tâm trí người khác để chính mình thắng hai ván hồi máu.
Nhưng cô quá coi thường bọn họ rồi. Mấy người Vương thị hoàn toàn không bị cô lừa, chuyện nên nghe vẫn nghe nhưng mạt chược trong tay cũng không bỏ sót.
Ván này lấy Tần thị ra bài mạc mà kết thúc. Nhìn mấy lượng bạc còn lại trước mặt, trên mặt Vân Sơ nhăn thành trái mướp đắng. Điều này thật không khoa học mà. Cô đường đường là người hiện đại, hơn hết cô cũng thường chơi mạt chược trên điện thoại. Làm sao đến cổ đại lại có thể không thắng được mấy người Vương thị cơ chứ?
Chẳng lẽ đầu óc cô không thông minh hơn họ?
Ở ngay lúc Vân Sơ đang hoài nghi bản thân, Trạm Vân Tiêu thấy cô đang nhìn đống bạc vụn trước mặt, chậm chạp không xếp bài. Hắn liền vội vàng xếp bạc của mình đến trước mặt cô trong im lặng.
Nhìn số bạc thêm ra trước mặt, Vân Sơ nhíu mày sâu hơn. Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Anh đang cười nhạo em hả?”.
Cho dù anh có đưa bạc cho cô cũng chả thay đổi được gì. Dù sao lát nữa anh cũng lại thắng và giành lại nó.
Không trách Vân Sơ sẽ hiểu sai, chỉ vì chơi mạt chược lâu như vậy, người thắng được nhiều nhất chính là Trạm Vân Tiêu. Cô và Vương thị đều là bên thua, chỉ có Trạm Vân Tiêu đầu linh hoạt lại có thể nhớ bài, nên mười ván thì anh thắng những bảy ván.
Trạm Vân Tiêu đối với câu hỏi của cô biểu thị không rõ. Rõ ràng hắn đang làm một việc mang ý quan tâm, làm sao rơi vào mắt Vân Sơ lại thành mình gây hấn nàng ấy thế?
Nhìn ánh mắt bị thương của Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ cuối cùng cũng bước ra khỏi trạng thái thua bài. Nhìn số bạc trước mặt, cô nhìn anh vạn phần xin lỗi.
Giữa hai người mắt đi mày lại đều bị Vương thị xem ở trong mắt. Bà vô cùng vừa lòng đối với biểu hiện vừa rồi của Trạm Vân Tiêu, cũng bày tỏ sự tán thành.
Hiện tại Vương thị đối với Vân Sơ có một ngàn cái, một vạn cái yêu thích. Nhưng chuyện của Trạm Vân Tiêu và Vân Sơ còn mãi chưa được định ra cũng khiến trong lòng bà âm thầm lo lắng không ít. Tiểu tôn tử nhà mình chính là một tên đầu óc chậm chạp, cháu dâu tốt như vậy nếu khôn nhanh tay bị người khác cướp đi thì làm sao bây giờ.
Tuy nhiên, sau khi nhìn biểu hiện của Trạm Vân Tiêu hai ngày này, Vương thị và Tần thị không khỏi thấy yên tâm hơn: Cuối cùng tên đầu gỗ nhà các nàng đã được khai sáng. Mỗi khi đối diện với Vân Sơ, cứ phải gọi là ôn nhu quan tâm, cẩn thận săn sóc. Chỉ cần hắn vẫn duy trì như thế, vậy cháu dâu đảm bảo không mất được.
Tần thị không biết đã thầm mừng rỡ trong lòng biết bao nhiêu lần: Cũng may trước kia nàng cho lão Tam một cái túi da tốt, bằng không biết đi đâu tìm được nàng dâu tốt như vậy về cho nàng.
Hôm qua Tần thị đã gửi thư tới biên quan. Trong thư nói rõ với Trạm tướng quân rằng cả mình và Lão phu nhân đều rất thích ứng cử viên con dâu (cháu dâu) mà Trạm Vân Tiêu đưa về. Đêm qua nàng đã thương lượng với mẹ chồng, tính toán thừa dịp bầu không khí ngày Tết vui vẻ và Vân Sơ cũng đang ở trong phủ, tranh thủ nhanh đem chuyện của hai đứa trẻ định ra càng sớm càng tốt.
Chừng nào con dâu (cháu dâu) còn chưa gả vào, chừng đó lòng của hai người các nàng luôn cảm thấy không có đáy. Thay vì suốt ngày nơm nớp lo sợ con dâu (cháu dâu) tốt chạy mất, còn không bằng dành nhiều tinh thần và tâm lực để tìm cách tháo gỡ chuyện này.
Chủ ý Tần thị và Vương thị đánh trong lòng, Trạm Vân Tiêu cũng biết. Bởi tối hôm qua khi hai người họ bàn bạc chuyện này cũng không có tránh hắn. Mà lúc ấy Vân Sơ đã trở về viện nghỉ ngơi nên hai người không hề che giấu mà trực tiếp bê ra ngoài nói.
Hôm qua lúc bọn họ thảo luận chuyện này, hắn không có phản đối. Bởi vì lần trước bỗng dưng xuất hiện một chuỗi chuông gió khác trên cửa gỗ đã khiến trong lòng hắn có một phỏng đoán lớn mật. Chỉ là đến cùng vẫn còn là phỏng đoán, rốt cuộc có đúng như hắn nghĩ hay không còn cần đợi đến khi cánh cửa gỗ xuất hiện lần sau để kiểm chứng. Hiện tại hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn nên không muốn tùy tiện nói ra, kẻo sẽ khiến Vân Sơ mừng hụt một trận.
Sau khi đánh hai canh giờ mạt chược, máy tính bảng bên chỗ bọn nhỏ Trạm An cũng hết điện, ngay cả một cái sạc dự phòng cùng mang tới cũng hết điện luôn. Nghĩ tới hai cái sạc dự phòng còn lại chỉ đủ cho cô xem hai bộ phim Hàn, Vân Sơ đành ngoan tâm lắc đầu dưới cái nhìn đầy mong đợi của bọn nhỏ. Nói rằng hôm nay đã hết điện, chỉ có thể đợi tới mai lại tiếp tục xem.
Tuy có chút thất vọng, nhưng Vương thị, Tần thị còn đang ở dây nên đám Trạm An không dám làm ầm ĩ. Chúng chỉ đành sa sút gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
Vân Sơ để Lục Ti cất kỹ máy tính bảng đi. Không còn gì chơi, bọn nhỏ đành ghé vào trước bàn nhìn người lớn chơi mạt chược. Chẳng qua, mạt chược đối với tiểu hài tử có chút nhàm chán vô vị, xem xong một hồi liền hoàn toàn mất đi hứng thú. Chúng lại kết bạn cùng nhau đi ra ngoài và chạy tới viện Trạm An chơi.
Mấy đứa nhỏ không hề thấy chán, chúng tụ lại một chỗ cùng nhau thảo luận về cốt truyện mà mình thấy thú vị. Sau lại đưa ra đủ loại phỏng đoán cốt truyện ngày mai sẽ phát triển ra sao.
Hạ nhân hầu hạ bên người các tiểu chủ tử không ít. Chỉ trong một buổi sáng, câu chuyện về Thiên Long Bát Bộ đã lan truyền giữa các hạ nhân của Trạm phủ. Rất nhiều nô bộc hạ đẳng làm việc vẩy nước quét nhà nghe cố sự còn trầm bổng chập trùng gấp mấy lần so với cố sự do thuyết thư trên đường kể, họ đều thay nhân vật trong truyện âm thầm đáng tiếc.
Tiếc rằng bọn hắn không phải là hạ nhân đắc lực bên người chủ tử. Nếu trước kia bọn hắn không chịu thua kém mà cố gắng hơn chút, vậy hôm nay đã có thể đi theo tiểu chủ tử cùng nghe “phim” kể chuyện rồi.
Cũng có người có quan hệ tốt với hạ nhân hầu hạ bên người các tiểu chủ tử, bọn hắn vội vàng lôi kéo lấy đối phương thỉnh cầu bọn hắn ngày mai nghe được kịch bản mới nhớ về kể lại mình nghe với.
Ghế của cổ đại thực sự quá cứng, dù Trạm phủ đã trải lên một tầng đệm dày và êm nhưng Vân Sơ đã quen ngồi ghế sô pha mềm mại. Giờ chuyển sang ngồi ghế gỗ này làm cô ngồi đến xương hông sinh đau. Vân Sơ cố chống được hơn hai canh giờ liền hô to không cố được nữa và vội vàng kéo Lục Ti chơi thay mình.
Hoạt động các khớp cơ thể, Vân Sơ thầm nghĩ: Cứ tiếp tục như vậy quả là không được, xem ra cô cần phải tỏ rõ thái độ với mấy người Vương thị. Bằng không ba năm ngày nữa cô nhất định không lên được bàn đánh bài.
Mặc dù mạt chược chơi rất vui, nhưng tần suất này quả thực quá làm khó Vân Sơ.
Vân Sơ minh tư khổ tưởng suốt nửa ngày cuối cùng cũng nghĩ ra được một biện pháp để mình thư giãn một hai ngày.
Sau bữa tối, Vân Sơ giả bộ lơ đãng nói ngày mai cô muốn cùng Trạm Vân Tiêu tới Trạm gia trang. Lý do cô muốn tới điền trang là để xem rau trồng phát triển ra sao rồi. Còn có, sau lần này không biết tới chừng nào cô mới lại tới kinh thành lần nữa, mà đầu xuân sang năm bên điền trang có quá nhiều thứ để trồng nên cô có rất nhiều các hạng mục công việc cần chú ý muốn nói với quản gia trang.
Lý do này rất chính đáng, dù cho Vương thị không muốn mất đi hai chân bài là bọn họ cũng nói không ra được lý do phản bác. Trạm Vân Tiêu biết đây là cái cớ mà Vân Sơ lâm thời nghĩ ra. Bởi nàng đã viết sẵn những điều cần chú ý về số cây giống tính trồng vào đầu xuân trong cuốn sổ nhỏ, và giờ nó đang ở chỗ quản gia trang.
Chẳng qua, Trạm Vân Tiêu ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì. Hắn không biết lần này Vân Sơ tới có thể ở lại bao nhiêu ngày, nên bọn hắn không thể ngày nào cũng ngồi trong phủ chơi mạt chược được. Cơ hội khó có được, hắn nên tận dụng cơ hội này để mang Vân Sơ ra ngoài đi dạo làm sâu sắc thêm mối quan hệ giữa hai người họ. Như vậy, phần trăm khi mấy người Vương thị đề chuyện thành thân mới có thể thành công cao.
Tần thị đối với việc này khá tán thành: “Đi điền trang tốt. Rốt cuộc các ngươi là người trẻ tuổi, nên ra ngoài đi đây đi đó một chút”.
“Đi rồi cũng đừng vội trở về. Không phải bên cạnh điền trang nhà chúng ta là điền trang Hậu gia à? Canh nóng bên điền trang nhà hắn là món không thể bỏ qua đấy. Đợi lát nữa ta gửi thiếp mời qua đó, sau để Vân Tiên dẫn Tiểu Sơ qua đó nếm thử canh nóng đã rồi trở lại”.
Sợ bọn họ thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyến lại vội vội vàng vàng trở về, Tần thị còn vô cùng “quan tâm” nhắc nhở: “Đương nhiên, các ngươi cũng đừng quá sốt sắng trở về. Chỉ cần nhớ trở về trước lúc ăn cơm tất niên là được”.
Tốt nhất là mối quan hệ giữa hai người có thể cải thiện tăng mạnh sau khi đi chơi lần này, có như vậy nàng mới có thể chuẩn bị việc vui vào Tết này chứ. Nhìn thân thể Tiểu Sơ rất tốt, sau khi kết hôn, nếu có thể ba năm ôm hai là không còn gì tốt hơn nữa.
Mặc dù đã là nãi nãi của mấy đứa cháu trai, tôn nữ. Nhưng Tần thị vẫn tràn đầy khao khát khi nghĩ đến việc hai năm nữa mình có thể nhìn thấy nhi nữ của lão Tam.
Tần thị không lo lắng chuyện thiếu người chơi mạt chược nếu hai người Vân Sơ đi điền trang. Bởi nàng ở kinh thành cũng quen biết khá nhiều, chỉ cần nàng gửi thiếp mời mời họ đến phủ du ngoạn, thì chuyện thiếu một hai chân bạn bài không tính là vấn đề lớn.
Ngày thứ hai khi rời phủ, Vân Sơ đã mang theo nửa thùng hàng Tết và một bộ mạt chược. Mặt đường từ kinh thành tới Trạm gia trang đã được sửa sang, xe ngựa chạy trên đó suôn sẻ hơn nhiều so với đi xe ngựa chỗ Ngô Bảo Tú. Vì sợ say tàu xe nên Vân Sơ không dám ăn gì vào sáng nay. Giờ thấy điều kiện đường xá tốt, trong bụng không khỏi thấy có chút đói.
Thấy cô đưa tay xoa bụng, Lục Ti vô cùng cơ linh lấy ra một đĩa điểm tâm nhỏ từ ngăn kéo bên cạnh xe ngựa.
Nhìn đĩa điểm tâm trước mặt, Vân Sơ không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Lục Ti, sao cô lại tri kỷ như vậy? Tôi vừa thấy đói bụng mà cô đã biết”.
Lục Ti cúi đầu xấu hổ trước lời khen của cô, miệng liên tục nói không dám. Các nàng làm nha hoàn, kỹ năng cơ bản nhất cần phải nhớ đó là nhìn mặt nói chuyện.
Vân Sơ vừa ăn điểm tâm, vừa có chút thất lạc cảm thán: “Tôi nói có một người tri kỷ như cô ở bên chiếu cố tôi tốt như thế. Thế này chờ lúc tôi trở về khẳng định sẽ không quen mất”.
Trong lòng Lục Ti cũng cảm giác khó chịu khi nghĩ đến việc Vân Sơ sẽ còn rời đi. Vân Sơ là người dị tộc, sau khi rời kinh thành hẳn sẽ chạy bôn ba khắp nơi. Lục Ti từ năm ba tuổi đã bị phụ mẫu bán vào Trạm phủ nên đã quen ở đó rồi. Dù hai ngày này nàng và Vân Sơ chung đụng với nhau rất vui sướng, nhưng nàng nói không ra được lời muốn đi theo Vân Sơ rời đi.
Lục Ti sầu mi khổ kiểm suy nghĩ hồi lâu, sau vỗ hai tay lại với nhau, vui vẻ nói: “Nếu tiểu thư không nỡ bỏ nô tỳ, vậy có thể sớm thành thân với công tử nhà chúng ta. Như vậy cô nương có thể ở lại trong phủ rồi. Tới lúc đó ngài lại để phu nhân ban thưởng nô tỳ cho ngài là ta có thể mãi được hầu hạ bên người ngài rồi”.
Trạm Vân Tiêu cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, nên tự nhiên nghe được những gì Lục Ti nói. Hắn không những âm thầm dựng ngón tay cái lên, mà còn thấy nha đầu Lục Ti này quả thật rất hiểu chuyện. Dù Vân Sơ có thể sẽ không nhất định tiếp thu chuyện nàng ta nói, nhưng tốt xấu gì đã nghe được, vậy trong lòng nàng ấy hẳn sẽ có chút dao động. Đợi khi trở về, hắn sẽ thưởng cho Lục Ti.
Nghe Lục Ti nói, Vân Sơ khẽ giật mình, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cô bỗng nghĩ đến sự tuyệt vọng mà cô đã cảm thấy khi nghĩ rằng cánh cửa gỗ bên chỗ Trạm Vân Tiêu đã biến mất. Cô cười khổ lắc đầu với Lục Ti. Bây giờ cô và Trạm Vân Tiêu thậm chí ngay cả một cuộc gặp mặt cơ bản còn không thể đảm bảo, vậy họ còn nói gì đến chuyện kết hôn.
Hơn nữa, lui một vạn bước để nhìn, dù cô và Trạm Vân Tiêu đã kết hôn thì cô cũng không thể ở lại mãi Trạm phủ được. Cô còn có siêu thị cần kinh doanh, tóm lại sẽ thường xuyên đột nhiên biến mất. Trạm phủ nhiều người nên bí mật sẽ rất khó giữ được, nếu cô còn thường xuyên ở lại Trạm phủ vậy rất dễ dàng gặp rắc rối.
Thấy Vân Sơ đột nhiên trầm mặc không nói, Lục Ti tưởng rằng vừa rồi mình nói sai nên nhanh chóng hướng Vân Sơ chịu tội. Vân Sơ an ủi nàng và nói rằng không liên quan đến nàng mới khiến Lục Ti hơi thả lỏng chút. Nhưng cũng không dám tùy tiện lên tiếng nữa.
Thật ra, Vân Sơ đang nghĩ đến tương lai không rõ ràng của bản thân và Trạm Vân Tiêu nên không còn tâm trạng nói chuyện phiếm với Lục Ti nữa. Cô vươn tay vén rèm xe lên, lại vừa vặn thấy bóng dáng thẳng tắp đang cưỡi trên lưng ngựa của Trạm Vân Tiêu.
Thấy nàng vén rèm xe lên, Trạm Vân Tiêu nhanh chóng cưỡi ngựa đến gần một chút, ân cần hỏi: “Sao thế? Có thấy chóng mặt không?”.
Vân Sơ lắc đầu nói: “Không sao. Chỉ là ngồi trong xe hơi chán nên muốn nhìn cảnh vật bên ngoài”.
Trạm Vân Tiêu nghe nàng nói, ánh mắt trong nháy mắt mềm xuống. Hắn nhẹ giọng nói: “Bây giờ còn chưa ra khỏi thành nên người đi đường còn nhiều. Chờ tí nữa ra khỏi thành ta sẽ dẫn nàng ngồi ngựa chạy một đoạn”.
Tuy Vân Sơ là người hiện đại không quá chú ý tới mấy vấn đề nhỏ này, nhưng Trạm Vân Tiêu không thể không thay nàng cân nhắc. Hiện tại còn đang trong thành nên khắp nơi đều là con mắt, nếu hắn dám cùng Vân Sơ cưỡi chung ngựa, vậy sáng ngày mai lưu ngôn phỉ ngữ của toàn kinh thành đủ có thể nhấn chìm nàng ấy.
Nghe anh nói, Vân Sơ phấn khích đứng lên. Chỉ là không gian xe ngựa khá nhỏ, ngay cả Lục Ti cũng không kịp ngăn cản cô, chỉ đành trơ mắt nhìn đầu cô đập mạnh vào trên mui xe.
Vân Sơ sờ đỉnh đầu bị đập đau, có chút không dám tin hỏi lại: “Thật sao?”.
Hỏi xong cũng không chờ Trạm Vân Tiêu trả lời, cô lại thất lạc ngồi xuống nói: “Thế nhưng em không biết cưỡi ngựa”.
Cưỡi ở thời hiện đại đó là môn thể thao mà những kẻ có tiền và một ít dân tộc thiểu số mới có thể tiếp xúc. Trước lúc này, cô chỉ được nhìn thấy ngựa thật khi đi cùng ba mẹ ra ngoài du lịch, khi đó còn phải bỏ ra mấy chục khối tiền để chụp mấy tấm ảnh đang cưỡi ngựa. Mấy bức ảnh đó bây giờ vẫn còn nằm trong album ảnh ở nhà.
Tuy nhiên, con ngựa cô nhìn thấy ở thắng cảnh hoàn toàn không thể so sánh với con ngựa của Trạm Vân Tiêu. Ngựa của Trạm Vân Tiêu có bộ lông màu đỏ thẫm, lưng dài eo ngắn, tứ chi và khớp xương chắc khỏe, thoạt nhìn đã được người chăm sóc cho ăn uống đầy đủ. So với con ngựa gầy dơ xương chả có mấy lượng thịt thì chẳng khác gì một trên trời, một dưới đất.
Thật ra, Vân Sơ đã có chút ý động ngay từ lần đầu tiên thấy Trạm Vân Tiêu cưỡi con ngựa này, nhưng cưỡi ngựa vẫn quá nguy hiểm đối với một người mới vào nghề như cô. Cô là người rất tiếc mệnh, dù sao cô không cha không mẹ lại không có nhi nữ. Trong thẻ ngân hàng còn mấy trăm vạn chưa tiêu, nên không dám lấy tính mệnh của mình tới mạo hiểm.
Nhưng vừa rồi Trạm Vân Tiêu nói sẽ chở cô cưỡi một đoạn. Có anh ở phía sau che chở, trong lòng Vân Sơ ngược lại không thấy sợ hãi nữa, còn lại chỉ có sự kích động. Cô hận không thể chắp thêm cái cánh cho xe ngựa, để nó nhanh nhanh bay ra khỏi thành.
Tới bên ngoài thành, Trạm Vân Tiêu lại để cho xa phu đánh xe ngựa về phía trước một đoạn. Cho tới khi người đi đường rõ ràng ít đi rất nhiều, hắn mới gọi Vân Sơ xuống xe. Trạm Vân Tiêu rất tự tin vào kỹ năng cưỡi ngựa của mình. Ở trong tiếng kinh hô của Vân Sơ, hắn ôm lấy eo nàng bế lên lưng ngựa ngồi xuống. Sau đó, chính mình mới xoay người nhảy lên theo.