Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 62: Chặn đường


Đọc truyện Siêu Thần Cơ Giới Sư – Chương 62: Chặn đường

Translator: Nguyetmai

Hàn Tiêu dần phác họa lại quá trình Nosar và Cohen liên hệ trong đầu.

Đầu tiên, hơn một giờ trước Cohen mới rời khỏi chỗ này, chứng tỏ hẳn là gã mới chỉ nhận được tin cách đây không lâu.

Hai người chia nhau ra hành động, Nosar đến ám sát anh, còn Cohen chọn phương án gửi tình báo lên cấp trên, nhưng sau đó gã phát hiện tất cả tin tức có dính tới Số 0 đều bị phong tỏa nên mới quyết định ra khỏi thành phố.

Cohen không biết Hàn Tiêu đã biết thân phận của mình thế nên gã cũng không vội vã rời đi, trong tình huống đó gã sẽ chọn hướng ra khỏi thành phố một cách tự nhiên nhất, trạm kiểm soát phía Tây Bắc gần với khu ổ chuột nhất là lựa chọn có khả năng lớn nhất.

Thế nhưng… nếu Cohen cố ý đi ngược hướng thì cũng có khả năng chọn cách đi vòng tới hai trạm kiểm soát xa hơn.

Manh mối không đủ, không có đầu mối rõ ràng nào hết.

“Ôi, Hàn Tiêu, chúng tôi tới rồi, anh tìm bọn tôi làm gì thế?”

Lý Nhã Lâm, Trương Vĩ và Lambert đều đã tới, bên ngoài đỗ một chiếc xe thể thao mui trần màu vàng, đây là xe riêng của Lý Nhã Lâm, tốc độ cực cao nên họ mới tới nơi nhanh thế.

Sau khi giết Nosar, Hàn Tiêu đã đổi một chiếc khẩu trang mới, cái dính máu bị anh ném rồi.

“Có nhiệm vụ khẩn cấp, gián điệp Manh Nha đã nắm được tin tức quan trọng, có khả năng đang trốn qua một trong ba trạm kiểm soát, giờ có thể gã vẫn chưa ra khỏi thành phố.”

Lý Nhã Lâm lập tức ngừng cười cợt, cô nghiêm túc hỏi: “Anh biết mặt mũi gã không?”

Mắt Hàn Tiêu sáng lên, nhặt một tờ báo cũ rơi trên đất rồi dựa vào trí nhớ xa xôi phác họa lại vài đặc điểm của Cohen, tất nhiên chỉ có vài đặc trưng riêng của gã mà không phải là khuôn mặt hoàn chỉnh bởi anh cũng không nhớ nổi. Anh túm kẻ lang thang đáng thương kia đến gần, quát hỏi: “Nhìn thử xem, có giống Cohen không?”

Kẻ lang thang thấp thỏm đáp: “Mắt thâm hơn một tí, mũi anh ta hơi vẹo, tóc thì để đầu đinh…”

Dựa vào lời của kẻ lang thang kia, anh nhanh chóng sửa sang lại bức chân dung, lần này hẳn đã giống tới bảy tám phần. Hàn Tiêu đánh dấu những điểm quan trọng rồi đưa cho ba người kia, nói: “Chúng ta chia ra hành động, báo sĩ quan ở trạm kiểm soát xem camera để tìm ra người này, tôi với Lý Nhã Lâm sẽ lái xe cô ấy đến trạm gác xa nhất, còn hai người tự chọn một trạm khác đi.”

Cơ mặt Trương Vĩ giần giật, cậu ra lệnh tự nhiên quá nhỉ, trong mắt có còn người đội trưởng như tôi không hả?

Dù oán thầm nhưng Trương Vĩ vẫn biết chuyện nào quan trọng hơn, hắn cầm lấy chân dung rồi phân công hành động với Lambert, đồng thời cũng không để tâm chuyện nhỏ, cướp luôn một chiếc xe ngoài đường sử dụng.

Hàn Tiêu nhảy lên vị trí lái của chiếc xe màu vàng, Lý Nhã Lâm thấy thế thì bất mãn cự nự: “Này, đây là xe tôi mà, để tôi lái cho.”

“Cô lái chậm lắm.”

“Anh dám nghi ngờ kỹ năng lái xe của đặc công hả!”


Lý Nhã Lâm tức tới mức mắt xếch ngược lên, nhưng nghĩ tới chuyện không thể lãng phí thời gian đấu võ mồm nên đành ủ rũ trèo lên ghế phụ.

“Thắt dây an toàn vào.”

Hàn Tiêu nhắc.

Lý Nhã Lâm lườm Hàn Tiêu một cái sắc lẻm, khinh khỉnh đáp: “Anh đùa hả, tôi là võ đạo giả đấy, anh lái nhanh cỡ nào cũng chẳng sao đâu.”

“Cô đừng hối hận là được rồi.”

Hàn Tiêu gật đầu, vào số, đạp ga.

Nửa giờ sau.

Xe thể thao màu vàng như mãnh long vẫy đuôi, lốp xe ma sát với mặt đường kéo thành bốn vệt bánh xe đen sì rồi dừng lại trước trạm kiểm soát xa nhất ở phía Nam.

“Ọe…”

“Ôi chao, cô không phải là võ đạo giả hả?”

“Anh… Anh đừng có nói chuyện với tôi, ọe…”

Sắc mặt Lý Nhã Lâm xanh mét, run rẩy chống cửa xe nôn mửa.

Chỉ mất nửa tiếng mà đã phóng qua cả thành phố, còn tạo thành hai mươi bảy vụ tai nạn xe cộ… hay hai mươi tám vụ nhỉ? Đầu cô quay cuồng đến mức chỉ muốn ói, căn bản đếm không nổi nữa.

“Ai, là ai dạy anh lái xe thế hả?”

Hàn Tiêu tỏ ra hết sức kinh ngạc: “Lái xe mà cũng cần có người dạy nữa à?”

“Không… không cần á?”

“Người đầu tiên học được lái xe cũng có cần ai dạy đâu.”

Có lý lắm! Thế mà tôi không biết cãi lại thế nào nữa này!

Lý Nhã Lâm ngẩn ra, định nói gì đó nhưng cảm giác muốn ói lại trào dâng, cô quay đầu nôn đến mức mật xanh mật vàng đều xuất hiện.


“Đến mức đó luôn hả, không phải là chỉ lái nhanh chút thôi sao?”

“Nhanh chút thôi hả? Chỉ có một câu để miêu tả kỹ thuật lái xe của anh, ấy là phanh không ăn!”

Lý Nhã Lâm như một con sư tử nhỏ giương nanh múa vuốt, nhưng tiếc là đôi môi tím tái và sắc mặt nhợt nhạt lại khiến cô trông chả có gì đáng sợ cả.

“Đừng làm ầm lên nữa, nhanh đi thôi.”

Lý Nhã Lâm có cảm giác như đang bay, suýt nữa cô đã cắm mặt vào bãi nôn dưới đất, Hàn Tiêu vội đỡ cô, bất đắc dĩ lắc đầu, anh kéo cô như kéo heo chết đi thẳng.

Hai người tới trạm kiểm soát, người lính đứng gác quát: “Đứng lại, trình giấy chứng nhận ra!”

Hàn Tiêu sờ túi, sửng sốt nhớ ra mình quên không mang giấy chứng nhận của Cục 13, vì thế anh quay sang Lý Nhã Lâm, giơ tay sờ túi áo cô.

Túi áo… không có.

Túi quần… không có luôn.

“Giấy chứng nhận của cô đâu rồi?”

Hàn Tiêu hỏi.

Lý Nhã Lâm đực ra, để mặc Hàn Tiêu sờ tới sờ lui trên cơ thể nóng bỏng của mình.

Mình… mình bị sàm sỡ hả?

“A, tìm được rồi.”

Hàn Tiêu vui vẻ rút giấy chứng nhận từ túi sau mông Lý Nhã Lâm ra, giơ lên cho lính gác đang thầm nuốt nước miếng xem.

“Thì ra là đặc công, mời vào.”

Hàn Tiêu đi mấy bước mới phát hiện Lý Nhã Lâm vẫn đứng tại chỗ cắn môi nhìn mình chằm chằm.

Anh kinh ngạc gọi: “Ngẩn ngơ gì thế, đi nhanh lên.”


Lý Nhã Lâm hít một hơi thật sâu, nén cơn giận sắp bùng nổ xuống, nói một cách gượng gạo: “Trả giấy chứng nhận của tôi đây.”

“Sao cô phiền thế nhỉ?”

Hàn Tiêu tỏ vẻ không kiên nhẫn, quay đầu nhét lại giấy chứng nhận vào túi sau mông Lý Nhã Lâm.

Lý Nhã Lâm trợn trừng mắt.

Mình lại bị sàm sỡ hả?

Hàn Tiêu bước nhanh vào trong trạm gác, tìm người chịu trách nhiệm giám sát rồi đưa ra bức chân dung của Cohen.

“Xin chờ một lát, chương trình đang sàng lọc chân dung.”

Lý Nhã Lâm cắn môi vào theo, cô có cảm giác lúc Hàn Tiêu sờ mó mình tựa như chỉ đang sờ một miếng thịt heo vậy, chuyện này khiến cô thấy vô cùng kỳ quái, thậm chí lửa giận cũng không bùng lên nổi, chỉ cảm thấy rất khó chịu nên cứ hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Tiêu.

Trong hàng người chen chúc, Cohen cúi đầu đi tới, ngay phía trước là lối ra khỏi trạm kiểm soát.

Cohen trực thuộc tổ chức tình báo Phong Nhãn, là gián điệp ẩn núp tại Tây Đô. Tổ chức tình báo Phong Nhãn lại là thế lực phụ thuộc vào Manh Nha, có rất nhiều những thế lực giống như vậy nương tựa vào Manh Nha, chỉ cần không giương cờ hiệu Manh Nha thì làm việc cũng tiện hơn rất nhiều.

Tổ chức Phong Nhãn hoạt động theo cơ cấu mạng lưới chặt chẽ, mỗi thành phố chỉ có một người chịu trách nhiệm chính, được gọi là người liên hệ, cứ cách một khoảng thời gian nhất định sẽ tiếp xúc với phía tổ chức, còn người liên hệ sẽ phát triển hệ thống nhân viên tuyến dưới chuyên phụ trách thu thập tin tình báo, bọn họ chỉ có thể trao đổi với người liên hệ qua các văn bản.

Cohen cũng chỉ ngẫu nhiên biết từ một người tuyến dưới, có một người có nhiều đặc điểm giống với Số 0 xuất hiện ở khu Bảy, gã không nắm rõ vị trí cụ thể nên sau nhiều lần dò xét mới phát hiện một khu vực dường như có rất nhiều người âm thầm canh gác, người ngoài không thể vào trong, từ đó mới kết luận nơi đó hẳn là chỗ Hàn Tiêu đang ẩn thân, được Cục 13 bảo vệ.

Chỗ nọ đúng là vùng lân cận tiệm sửa chữa, chỗ Phùng Quân âm thầm trấn giữ.

Lúc Cohen phát hiện không thể truyền tin tức về Số 0 ra ngoài thì mới nhận ra hacker đã phong tỏa toàn bộ mạng lưới thông tin trong thành phố, vì cẩn thận nên gã nhanh chóng cắt mạng, tiêu hủy máy tính để phòng ngừa hacker định vị được mình, sau đó vội vàng chạy tới trạm kiểm soát, chuẩn bị ra khỏi thành phố.

“Dựa vào bản lĩnh của Nosar thì chắc giờ đã xong việc rồi.”

Đúng lúc này, cánh cửa sắt phía trước mặt đột nhiên khép lại, đoàn người đang chờ ra ngoài đều bị ngăn bên trong trạm kiểm soát.

“Có chuyện gì thế?”

“Sao tự dưng lại không cho ra ngoài nữa?”

Một người lính lớn tiếng hô: “Cấp trên có lệnh tạm thời phong tỏa thành phố.”

Mọi người lập tức nhao nhao lên, Cohen cũng nhận ra có điều không ổn.

“Sao lại phong tỏa thành phố, chẳng lẽ Nosar thất bại à?”

Cohen giật mình, sắc mặt cũng nghiêm lại, đây là tin tức quan trọng, nhất định phải gửi cho tổ chức, nâng cao tính chất nguy hiểm của Số 0.


Binh lính đang sắp xếp kiểm tra lại thân phận của mọi người, Cohen rất tin tưởng năng lực ẩn núp của mình, gã đã ở Tây Đô hai ba năm chưa bao giờ để lộ dấu vết gì, bọn họ không có khả năng tìm thấy gã.

“Là người kia!”

Một tiếng hét to vang lên, Cohen quay đầu lại, chỉ thấy một nhóm binh lính đang hùng hổ chạy về phía này, mục tiêu rõ ràng là gã.

“Không thể nào!”

Cohen sợ hãi định lùi lại, nhưng xung quanh toàn người là người, nhìn khắp nơi đều là những thiết bị quân sự và binh lính, lòng gã dấy lên sự tuyệt vọng, sau đó gã không hề phản kháng bị binh lính ấn ngã xuống đất.

“Đuổi kịp rồi.”

Hàn Tiêu đã tới nơi, anh thở phào nhẹ nhõm.

“Bị anh tóm được thật này.”

Lý Nhã Lâm hết sức ngạc nhiên.

Cohen ngẩng đầu, ủ rũ hỏi: “Sao các người lại biết là tôi?”

Hàn Tiêu bình tĩnh đánh giá, người này là kẻ liên lạc của game thủ phe Manh Nha ở Tây Đô, anh có ấn tượng rất sâu sắc.

Cohen không thể hiểu nổi, gã đã hoàn toàn hết hi vọng, chuẩn bị cắn nát chất độc giấu trong răng, gã cực kì trung thành và tận tâm với Manh Nha, vì không để lộ tình báo nên lựa chọn tự chấm dứt mạng sống.

Lúc này Hàn Tiêu lại đột ngột rút súng bắn thủng đầu Cohen, viên đạn xuyên qua gáy kéo theo máu tươi lẫn óc văng ra.

[Bạn đã giết Cohen Saber (Level 12), nhận được 3500 điểm kinh nghiệm.]

Hàn Tiêu khẽ thổi nòng súng, đằng nào cũng chết chi bằng cống hiến cho tôi một chút kinh nghiệm đi.

“Sao anh lại giết gã?”

Lý Nhã Lâm giật nảy mình, cô thấy lẽ ra phải bắt người về giao cho Cục thẩm vấn chứ.

“Trong răng gã có chất độc, móng tay cũng có độc, trong quần lót còn giấu kim độc, nếu gã đã muốn chết thì chẳng ai ngăn được đâu.”

Hàn Tiêu lắc đầu.

Cohen có sống hay chết thì cũng chẳng quan trọng với anh, chuyện cần biết anh cũng biết cả rồi.

“Xem ra cần đẩy nhanh kế hoạch thôi.”

Hàn Tiêu nheo mắt, trong lòng dậy lên áp lực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.