Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 61: Tôi xin nhận món quà này


Đọc truyện Siêu Thần Cơ Giới Sư – Chương 61: Tôi xin nhận món quà này

Translator: Nguyetmai

Phùng Quân dẫn một đội đặc công võ trang đầy đủ hồng hộc chạy tới, vừa thấy mặt đã vội kéo Hàn Tiêu lại nhìn trên sờ dưới, kiểm tra xem anh có làm sao không. Ông ta lo lắng hỏi: “Cậu không bị thương chứ?”

Hàn Tiêu chỉ vết trầy trên má, tức giận vặn lại: “Không thấy hả?”

“Không sao là tốt rồi.”

Phùng Quân thở phào, sắc mặt vô cùng khó coi, đối tượng bảo vệ 24/7 bị thương thế này làm ông ta có cảm giác như ăn phải một cái bạt tai đau điếng.

“Không phải lỗi của ông.”

Hàn Tiêu cũng không trách móc mà chỉ thi thể Nosar, cau mày bảo: “Người này là thành viên cấp quản lý của Manh Nha, một sát thủ khét tiếng chưa từng thất bại.”

“Nosar Konos?”

Phùng Quân lập tức nhận ra, sao ông ta có thể không nhận ra được, trước đây có một quan chức Tinh Long từng chết dưới súng của Nosar ngay trước mắt mọi người. Nosar luôn được coi là thanh kiếm đắc lực của Manh Nha, chưa từng làm hỏng việc, tựa như một con rắn độc khiến cả sáu nước đều rất kiêng dè.

Bỗng Phùng Quân nhận ra điều gì, ông ta nhìn Hàn Tiêu bằng ánh mắt kinh ngạc, giọng cũng lạc cả đi: “Khoan, cậu bị Nosar đánh lén mà còn giết ngược lại hắn được! Cậu mạnh thế cơ á?!”

“Đây là ngày đầu tiên ông quen tôi đấy à?” Hàn Tiêu tức giận mắng.

Anh chú tâm vào bảng thông tin của mình, tin tức về phần thưởng lúc này đã hiện lên.

[Nhận được thẻ nhân vật: Một lần sử dụng năng lực của nhân vật này]


[Nhân vật: Nosar Konos]

[Năng lực: dị năng ảo giác (E) – nếu trí lực của mục tiêu cao hơn 50 điểm sẽ được miễn trừ]

[Số lần sử dụng: 0/1]

Thẻ nhân vật là loại vật phẩm tiêu hao tương đối hiếm thấy, chỉ có gặp nhiệm vụ đặc biệt mới nhận được tấm thẻ này, dùng nó có thể sử dụng năng lực của NPC trong một mức độ nào đấy. Trước kia còn có chỗ chuyên môn cày loại thẻ nhân vật này, sau đó lại cung cấp nó cho những game thủ lắm tiền. Dù Hàn Tiêu không dựa vào mấy thứ này để chiến đấu nhưng có điều thêm một con bài tẩy thì ai mà chẳng vui chứ.

May mắn Hàn Tiêu đã dồn điểm thuộc tính tự do cho trí lực từ lâu, trùng hợp lại miễn trừ được dị năng của Nosar, nếu sau khi bị trúng chiêu của hắn mới lo thêm điểm thì sợ rằng lần này nguy mất rồi.

“Manh Nha, tao xin nhận món quà này.”

Mắt Hàn Tiêu lóe lên.

Nếu đã là địch thì bất kể đối phương có đối phó với mình ra sao cũng là chuyện bình thường, anh sẽ không vì thế mà bất bình hay phẫn nộ, việc cần làm duy nhất là dùng bạo lực áp chế bạo lực.

[Có nhận phần thưởng hay không?]

“Không.”

Vật phẩm tiêu hao thế này có thể lưu trữ trong bảng thông tin, đợi khi nào cần dùng thì nhận sau cũng không muộn.

Cuồng Đao Nộ Kiếm bị vứt qua một bên, kinh hoảng đánh giá đám đặc công quần áo đen thui này, hắn không ngừng ném kỹ năng trinh sát, thấy ai cũng mang thân phận nhân viên của “Cục phòng vệ biên giới chiến lược Tinh Long” thì lại càng cảm thấy Hàn Tiêu thâm sâu khó lường.

Phùng Quân chỉ Cuồng Đao Nộ Kiếm, nghi hoặc hỏi: “Đây là người quen của cậu à?”


“Không cần để ý anh ta đâu.”

Hàn Tiêu nhận khăn tay Phùng Quân đưa, vừa lau vết thương trên má vừa nói: “Nosar tìm được vị trí của tôi thì chứng tỏ Manh Nha cũng biết cả rồi.”

“Cái này không chắc, hacker phòng tình báo đã phong tỏa mạng internet, đồng thời sàng lọc dữ liệu và nhận dạng thủ công, bất kể tin tức gì có nhắc tới cậu đều sẽ không thể truyền ra khỏi Tây Đô được.”

Hàn Tiêu nghiêm mặt hỏi lại: “Anh chắc chứ?”

Phùng Quân gật đầu, do dự nói tiếp: “Nosar sẽ không tự tiện hành động, chắc chắn hắn đã gửi tin cho nội gián ẩn nấp ở Tây Đô này, sớm muộn gì chúng cũng gửi được tin ra ngoài thôi.”

Hàn Tiêu nghe thế không nói không rằng mà quay đầu đi thẳng.

“Này, cậu đi đâu thế, tôi còn phải đưa cậu tới tổng bộ báo cáo đấy.”

Phùng Quân vội vàng gọi anh.

“Giờ tôi không kịp giải thích đâu, anh xin cấp trên lệnh phong tỏa thành phố mau đi!”

Nosar chưa bao giờ thất bại thế nên hẳn là hắn sẽ không quá cẩn thận, rất có khả năng hắn vừa tìm được anh là đã tự mình hành động ngay. Người cung cấp tin tức cho hắn là gián điệp của Manh Nha vẫn ẩn nấp ở Tây Đô, giờ mạng internet không thể truyền tin được nữa thì tên gián điệp kia chỉ còn cách tự mình ra khỏi thành phố, có khả năng tin tức giờ vẫn chưa tới tay lãnh đạo cao cấp của Manh Nha.

Hàn Tiêu biết rất rõ ai là gián điệp của Manh Nha ở Tây Đô này.

Trước giờ anh không đối phó với người kia vì thấy không cần thiết, giết một người rồi Manh Nha sẽ lại phái một người xa lạ tới thay thế, chẳng thà để lại cái đinh quen thuộc này, lúc quan trọng mới nhổ nó lên thì hiệu quả sẽ càng cao.


Việc Nosar bị giết đã có thể giúp Manh Nha chứng minh chuyện Hàn Tiêu đang ở Tây Đô, nhưng nếu anh chặn được tin tình báo thì có thể kéo dài thời gian Manh Nha xác nhận vị trí chính xác của mình.

Dù đây chỉ là suy đoán của anh, có thể gián điệp đã ra khỏi thành phố từ lâu rồi. Nhưng dẫu chỉ có một chút khả năng thì thử xem cũng không mất mát gì, đây vẫn luôn là nguyên tắc làm việc của Hàn Tiêu.

“Lý Nhã Lâm, cô lập tức báo những người khác tới khu Tám tìm tôi, đây là tọa độ của tôi… Nhớ lái xe tới luôn!”

Lý Nhã Lâm không hiểu gì cả: “Anh định mời khách đấy à, đến khu ổ chuột là không có thành ý đâu nhé.”

“Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên!”

Hàn Tiêu cúp máy, sau đó dùng khuỷu tay thúc vỡ cửa sổ một chiếc xe đậu bên đường rồi nhảy vào trong.

Lúc nguy cấp giành giật từng giây thế này thì không cần chú ý mấy chuyện vặt vãnh làm gì.

Chủ chiếc xe đang đứng gọi điện bên cạnh, nghe tiếng thủy tinh vỡ thì hốt hoảng chạy tới nắm chặt cổ áo Hàn Tiêu rồi quát: “Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Mắt Hàn Tiêu sáng lên, anh lật tay kéo chủ xe ngã nửa người vào trong, đầu người này đập lên tay lái, tiếng kèn xe đinh tai nhức óc bắt đầu vang lên.

“Hay quá, đỡ mất công tôi phải cắt dây đánh lửa.”

Hàn Tiêu đè chặt chủ xe đang giãy giụa rồi nhanh chóng lục chìa khóa khởi động xe, sau đó anh đẩy chủ xe ra ngoài, đạp ga phóng đi.

Chủ xe ngã ngồi dưới đất, mặt vẫn còn in dấu vô lăng, hoảng hốt tự hỏi: “Mẹ ơi, giờ trộm xe hung hăng vậy luôn hả?!”

Hàn Tiêu phóng xe như bay trong thành phố, những chiếc xe bên đường đều cuống quýt né tránh, thoáng cái xe đã chạy qua mấy con phố liền. Lúc này tiếng còi cảnh sát vang lên từ phía sau, một cảnh sát đi mô tô phóng vụt lên quát lớn: “Chiếc xe phía trước lập tức dừng lại để kiểm tra!”

Hàn Tiêu rút ra bằng lái của chủ xe, vung tay ném thẳng ra ngoài.


“Cầm trừ điểm đi, cứ trừ tùy thích!”

Không để ý cảnh sát giao thông nhằng nhẵng bám theo, Hàn Tiêu phóng một mạch tới khu Tám, sau đó xuống xe nhanh chóng chạy tới mục tiêu, thế nhưng tên cảnh sát đi mô tô kia cứ dây dưa không bỏ, còn ngăn trước mặt anh: “Anh đứng lại đó cho tôi!”

Hàn Tiêu bực không tả nổi, sao đang gấp mà ai cũng muốn lảm nhảm với mình thế nhỉ?

Anh vung dao lên, cảnh sát không ngờ tới chuyện sẽ bị tấn công nên lập tức trợn mắt té xỉu.

Hàn Tiêu sải bước, đi qua năm sáu ngã rẽ quanh co chật hẹp, đánh ngã ba nhóm thanh niên định chặn đường cướp của mới vào được một nhà thờ bỏ hoang. Đây là nơi ở của những người nghèo rớt mùng tơi, trong này có rất nhiều kẻ lang thang trải chiếu nằm la liệt dưới đất, trải qua rất nhiều đêm cùng bọ chó, bùn đất và mùi mồ hôi nồng nặc.

Hải Lam Tinh cũng tồn tại tôn giáo, thời kỳ chiến tranh bùng nổ trong thời đại cũ có rất nhiều người lưu lạc muốn tìm một nơi để ký thác tinh thần. Giáo phái này cũng biết tận dụng thời cơ, đưa thêm lý tưởng được nhiều người đồng tình lúc đó là “Tôi hi vọng thế giới hòa bình” vào giáo lý của mình, giáo đồ của nó có lúc lên tới mấy chục triệu người.

Sau đó, thánh địa của giáo phái này bị đầu đạn hạt nhân san bằng.

Vị thần mà họ tôn thờ là “Thiên Vương” cũng chẳng thấy xuất hiện cứu khổ cứu nạn gì cả, thế nên dần dần tôn giáo này cũng biến mất trong lịch sử.

Lao vào nhà thờ, một đám lang thang vẫn còn ngái ngủ uể oải nhìn anh.

Hàn Tiêu nhìn một vòng nhưng không phát hiện ra mục tiêu, anh nheo mắt nắm lấy một kẻ lang thang rồi quát hỏi: “Nói, người đàn ông sống ở đây từ lâu, để râu quai nón, mu bàn tay có hình xăm đầu sói màu đỏ, cao khoảng mét tám, tầm bốn mươi tuổi đi đâu mất rồi?”

Kẻ lang thang nhìn quần áo Hàn Tiêu vẫn còn dính đầy máu thì co rúm người lại, dè dặt đáp: “Anh hỏi Cohen à? Chúng tôi gọi anh ta là Không có lưỡi, anh ta gần như chưa từng nói gì bao giờ, từ trưa nay đã không thấy anh ta đâu rồi.”

Giữa trưa?

Dân thường muốn rời khỏi Tây Đô đều phải đi qua trạm kiểm soát, làm một đống thủ tục kiểm tra các kiểu, giờ mới là hai giờ chiều, không chừng vẫn còn cơ hội ngăn cản.

Tây Đô có đến ba trạm kiểm soát, không biết Cohen sẽ đi qua trạm nào đây?

Hàn Tiêu cau mày suy nghĩ, anh không tin việc Cục 13 có thể phong tỏa Tây Đô kịp thời, chưa nói đến cấp trên có quyết định làm lớn chuyện hay không thì riêng việc phong tỏa thành phố đã rất mất thời gian, lúc đó có khi Cohen đã ra khỏi thành phố từ đời nào rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.