Siêu Thần Cơ Giới Sư

Chương 34: Sâu lười trỗi dậy, không muốn nghĩ tiêu đề nữa...


Đọc truyện Siêu Thần Cơ Giới Sư – Chương 34: Sâu lười trỗi dậy, không muốn nghĩ tiêu đề nữa…

Translator: Nguyetmai

Tòa nhà cao tầng cũ nát phủ kín dây leo, cầu nối đứt gãy bị màu xanh bao trùm, ngã tư đường vắng vẻ không một bóng người, cửa hàng hai bên đường với những tủ kính vỡ vụn, các dãy kệ đổ sập dưới đất, hiển nhiên là đã trải qua một trận cướp bóc.

Một tờ báo ố vàng theo gió nhẹ hơi lay động, nơi nơi tràn ngập cảm giác tiêu điều khó tả.

Ánh trăng xuyên qua bụi bặm, lây dính cái ảm đạm nơi đây chính là nguồn sáng duy nhất của thành phố này.

Đây là một thành phố bỏ hoang, từng thuộc về một quốc gia lớn. Giờ quốc gia ấy đã biến mất trong lớp sóng chuyển mình của thời đại, người dân cũng di chuyển hết khỏi thành phố chết này. Ngay cả những kẻ lang thang cũng không muốn sống trong một thành phố hoang tàn như thế.

Trong mấy chục năm thay đổi của toàn bộ hành tinh, rất nhiều thành thị bị vứt bỏ rồi lần nữa trở thành một phần của hệ sinh thái trên hành tinh. Từ tình cảnh tràn ngập sắt thép lạnh băng dần dần biến thành đồng cỏ xanh tràn ngập sức sống, khiến người khác không khỏi suy tư, rốt cuộc ý nghĩa của nhân loại đối với hành tinh này là gì đây.

Căn cứ vào tin tức Hàn Tiêu cung cấp, trong quốc thổ Tinh Long có đến ba căn cứ bí mật của tổ chức Manh Nha, thành phố chết này đang ẩn giấu một trong số đó. Nó giống như cái đinh đâm vào da thịt, khiến lãnh đạo cấp cao của Tinh Long nảy sinh sợ hãi. Trong hai mươi bốn giờ đã điều động quân nhân từ căn cứ quân sự gần nhất tới tấn công căn cứ địch, hiệu suất làm việc cực kỳ cao.

Lúc này thành phố chết bị lửa đạn đánh thức, mười mấy xe quân dụng bọc thép thi nhau xung trận, đánh sâu vào hang ổ của Manh Nha. Tiếng đạn bom nổ mạnh liên miên không dứt, lẫn trong đó là tiếng kêu thét thảm thiết của con người.

Thế nhưng chiến trường chính diện không phải trung tâm của đợt hành động này.

Ba thành viên của phòng hành động bí mật lúc này đang lặng lẽ tiếp cận căn cứ Manh Nha từ một đường khác. Nhiệm vụ của họ là thừa dịp hai quân giao chiến lẻn vào ăn cắp tin tức tình báo quan trọng.

Phòng hành động bí mật phụ trách các hành động như xâm nhập, lẻn vào, phá hủy, ăn cắp, ám sát. Bọn họ còn được gọi là tổ Mật vụ, thành viên tổ này đều là tinh anh trong các tinh anh.

Ba người tổ Mật vụ tránh né chiến trường, từ đầu khác lẻn vào căn cứ. Khi tới cửa hông, một hacker của tiểu đội có trách nhiệm phá cửa.


Lý Nhã Lâm, thành viên phòng hành động bí mật, đặc công cấp bốn, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Cô mặc đồ tác chiến màu đen liền thân, bộ đồ bó sát khiến người nhìn không thể rời mắt khỏi vóc dáng nóng bỏng của cô. Bên ngoài cô khoác một chiếc áo gió màu vàng liền mũ đầy phong cách thể thao. Làn da cô trắng nõn nà, khí chất hoạt bát như tinh linh, tai đeo khuyên bạc, đôi mắt mang nét lạnh nhạt, mũi cao thẳng, nhan sắc không thể chê được điểm nào.

Cô duỗi thẳng thắt lưng, độ cong duyên dáng chứng tỏ sức co giãn đáng kinh ngạc, không hề phù hợp với không khí căng thẳng lúc này. Miệng nhai kẹo cao su, Lý Nhã Lâm oán giận: “Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ vì đội trưởng đi dưỡng thương, chẳng ngờ trong phòng lại giao nhiệm vụ khẩn cấp thế này, đúng là không ai coi đặc công là người mà!”

Lambert yên lặng lau con dao sáng bóng trên tay, chẳng đáp một lời. Hắn ta vẫn luôn lầm lũi như một tảng đá, từng là quân nhân giỏi nhất của một đội quân đỉnh cấp bí mật trong quân đội. Sau “bị xuất ngũ” thì gia nhập tổ hành động bí mật của Cục 13, người mặc quân trang dã chiến, bên hông cắm mười mấy con dao sắc bén, sau lưng là một thanh súng ngắm hạng nặng màu đen.

“Ê… hình như trong cục rất xem trọng lần hành động này đấy.”

Lâm Diêu ấp a ấp úng, người cao hơn một mét bảy nhưng trông lúc nào cũng ngây ngô. Cậu ta là hacker của tiểu đội, lưng đeo một chiếc ba lô nhỏ, bên trong có rất nhiều thiết bị điện tử, lúc này đang chuẩn bị phá giải mật mã cửa hông của căn cứ. Cậu ta lấy ra một đống dụng cụ rồi kết nối với cánh cửa, ngón tay gõ phím nhoay nhoáy, số liệu dần hiện rồi thay đổi trên màn hình.

Không lâu sau mật mã bị phá giải, cánh cửa kim loại tự động mở ra.

Ba người liếc nhau, âm thầm lẻn vào trong.

Lý Nhã Lâm đi tuốt đằng trước, Lâm Diêu ở giữa còn Lambert đi cuối cùng. Tất cả các cánh cửa điện tử đều đã bị Lâm Diêu mở khóa, mục tiêu của họ là phòng máy chủ.

Tổ chức Manh Nha giữ bí mật rất tốt, một khi phát hiện căn cứ bị người tập kích thì cảnh vệ sẽ lập tức khởi động hệ thống tự động tiêu hủy dữ liệu. Thậm chí còn cắt điện cắt mạng, thiêu hủy cả máy móc thiết bị có ở hiện trường lúc đó, tựa như thằn lằn quyết đoán cắt đuôi. Thế nên tổ chức Manh Nha mới có thể luôn giữ được sự thần bí của mình, giống một mảng sương mù dày đặc. Cục 13 coi trọng Hàn Tiêu cũng vì tin tức tình báo của Manh Nha thật sự rất khó tìm.

Hoàn toàn không bị cản trở đến tầng ngầm thứ hai, phòng máy chủ đã ở ngay trước mặt, bỗng nhiên Lâm Diêu la lên hoảng hốt khi nhìn vào màn hình theo dõi: “Lối rẽ phía trước có người của kẻ địch…”

Cậu ta còn chưa nói hết câu thì một đội cảnh vệ đã xuất hiện trước mặt, chiến đấu bất ngờ xảy ra!

Lý Nhã Lâm là người đầu tiên phản ứng, cô bộc phát tốc độ di chuyển cực cao, trước khi cảnh vệ nổ súng đã vọt tới trước mặt chúng, nhún người nhảy lên, thân thể nhẹ như chim yến, hai chân thon dài xoạc một góc trăm tám mươi độ, đá mạnh vào đầu hai tên cảnh vệ. Cả hai kẻ bị đá trúng văng ra ngoài theo đường xoắn ốc, xương cổ gãy vụn.


Tố chất cơ thể cô rất mạnh, không chỉ vô cùng mềm dẻo mà sức lực cũng khiến người ta sợ hãi. Cô chống hai tay xuống đất, lộn người đứng lên rồi xoay tròn một vòng, trên đùi tỏa ra từng luồng khí màu vàng kim, tựa như cánh quạt vàng rực quét ngang đám người, dù lấy súng ống đón đỡ thì nó cũng bị vỡ tan thành một đống phế liệu. Lực chân của cô thậm chí còn đá cong được cả kim loại kìa!

“Võ đạo giả!”

Rốt cuộc có một cảnh vệ hoảng hốt hô lên, khi gã đang muốn gọi viện binh cứu trợ thì Lambert ở phía sau đã rút dao cài bên hông phi tới, lưỡi dao kéo theo dư ảnh màu bạc, trong chớp mắt đã cắm phập vào cổ họng gã.

Một tổ cảnh vệ võ trang đầy đủ bị Lý Nhã Lâm và Lambert tiêu diệt cực nhanh.

Đúng lúc này đèn hành lang biến thành màu đỏ, khắp nơi vang lên tiếng cảnh báo chói tai khủng khiếp.

Lâm Diêu sợ hãi kêu lên: “Chúng ta bị phát hiện rồi! Rất nhiều cảnh vệ đang hướng về phía này, hệ thống máy móc của căn cứ đang bắt đầu quá trình tự hủy!”

Lúc này Lý Nhã Lâm cũng bắt đầu bối rối: “Cậu nhanh phá giải mật mã cửa phòng máy chủ đi!”

“Tôi đang làm đây, ít nhất cần ba phút, kẻ địch cùng lắm một phút nữa là tới rồi. Tôi… tôi thật sự không có cách nào vượt tường lửa để mở cửa trong thời gian ngắn như vậy, ừm, xin lỗi…”

Đầu Lâm Diêu ướt sũng mồ hôi, ngón tay điên cuồng gõ bàn phím, quả thực là tốc độ tích lũy cả mấy đời dùng hết một lần rồi, tàn ảnh bay tán loạn, thế nhưng cửa phòng máy chủ vẫn không hề nhúc nhích.

Rất nhanh, tiếng bước chân hỗn độn từ hai đầu hành lang vọng tới, đây là một hành lang thẳng tắp, không hề có bất cứ chỗ nào che chắn, dù họ tự tin mình có thể mở đường máu chạy thoát, nhưng nếu vậy thì nhiệm vụ chắc chắn thất bại.

“Đúng rồi, trước khi xuất phát không phải cấp trên có phát cho chúng ta trang bị mới sao?!”


Đột nhiên Lý Nhã Lâm nhớ ra gì đó, cô vội vàng lấy một cái bọc dài trong ba lô của Lâm Diêu ra.

Vừa mở khóa kéo, cô liền thấy ngay một cánh tay máy đầy hơi thở kim loại đang lẳng lặng nằm bên trong.

Cánh tay máy động lực!

“Cái này dùng thế nào? Mấy người có đọc bản hướng dẫn không?”

Lâm Diêu vội đáp: “Thọc tay trái vào, ngón tay cái kéo móc xích là có thể khởi động, mà thứ này sẽ không nổ đấy chứ, mọi người còn lạ gì mấy ý tưởng vớ vẩn của đám não tàn phòng nghiên cứu…”

Trong Cục 13 lưu truyền một câu thế này: Sản phẩm của phòng nguyên cứu luôn có tính nguy hiểm!

“Chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi, còn nước còn tát thôi.”

Lý Nhã Lâm cắn răng đeo cánh tay máy lên, vẻ mặt như thể đã làm tốt chuẩn bị để mất một cánh tay rồi, điều đó đủ để thấy phòng nghiên cứu bị nghi ngờ năng lực tới mức nào.

Cánh tay máy động lực khởi động thành công, tiếng bánh răng vang lên ong ong.

“Không ngờ lại không có sự cố gì!”

Thật kinh ngạc!

Lý Nhã Lâm cắn răng tung một đấm lên cánh cửa bằng kim loại, chẳng ngờ cánh cửa lõm hẳn vào, cô mừng như điên, nắm đấm giống mưa rào không ngừng vung ra, những nắm đấm thép với vận tốc lớn không ngừng đập vào cửa gây nên tiếng rầm rầm vang vọng. Nhờ hiệu quả của cánh tay máy và sức của chính cô, cánh cửa kim loại xuất hiện một đống vết lõm, khung cửa phát ra tiếng gãy đinh tai nhức óc.

Hai mươi giây trôi qua, cuối cùng đội cảnh vệ cũng tới lối rẽ, đúng lúc này cánh cửa phòng máy chủ không chịu nổi tải trọng nữa, bị một đấm đánh văng ra.


Ba người Lý Nhã Lâm vội vàng chạy vào trong, tình cảnh đúng là chỉ mành treo chuông.

“Nguy hiểm thật đấy!”

Lâm Diêu lập tức kết nối thiết bị với máy chủ, hệ thống tự hủy tiến hành được 57%, cậu muốn nắm chặt thời gian còn dư lại, thậm chí còn phải cố gắng để sao chép thành công tin tức tình báo trong kho dữ liệu của Manh Nha trước khi bị cắt mạng cắt điện.

Có căn phòng làm lô cốt, Lý Nhã Lâm và Lambert ngay lập tức bộc phát sức chiến đấu kinh người. Cô rút một thanh côn kim loại trong túi ra. Đám cảnh vệ vọt vào phòng máy nhanh chóng bị thân thủ nhanh như chim yến hạ gục, tay phải vung côn, tay trái thì có cánh tay máy, khí thế và uy lực kinh người, cách một lớp áo chống đạn mà vẫn có thể đánh cho cảnh vệ đứt gân gãy xương như thường.

Còn phi dao của Lambert thì xông thẳng qua góc tường, lao về phía kẻ địch, đám cảnh vệ bên ngoài không ngừng kêu gào thảm thiết.

Chỉ dựa vào hai người mà đã tạo thành thương vong thảm trọng cho kẻ địch, làm cả trăm tên cảnh vệ không có cách nào đối phó.

Không lâu sau hệ thống trong căn cứ hoàn thành quá trình tự hủy, ngay sau đó hệ thống điện và mạng internet bị cắt đứt, cả căn cứ lập tức chìm trong màn đêm đen đặc.

“Xông ra ngoài!”

Lý Nhã Lâm hét to, tay đấm chân đá côn vung, trực tiếp mở ra một con đường máu, Lambert kéo Lâm Diêu chạy theo sát phía sau cô.

Khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết, trong bóng đêm mọi người loạn hết cả lên.

Sau một trận chiến kịch liệt, cuối cùng ba người cũng chạy thoát khỏi căn cứ, lúc này bọn họ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Lâm Diêu kiệt sức ngã phịch xuống, hai người còn lại thấy nhiều thành quen. Lần nào chấm dứt nhiệm vụ Lâm Diêu cũng có cái vẻ sống dở chết dở này.

Lý Nhã Lâm thích thú sờ vuốt cánh tay máy. Lâm Diêu nhìn qua, kinh ngạc hỏi: “Ai phát minh cánh tay máy này nhỉ, chẳng lẽ là tên La Huyền phòng hậu cần kia à?”

“Ai mà biết được, nghe đâu cấp trên có ý để anh ta gia nhập phòng hành động bí mật, chẳng biết thế nào nữa.”

Lý Nhã Lâm chớp hàng mi trên đôi mắt to, trong con ngươi tràn ngập tò mò.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.