Đọc truyện Siêu Thần Cơ Giới Sư – Chương 33: Giá trị của Hàn Tiêu
Translator: Nguyetmai
Cục 13, trong phòng họp, Cục trưởng, Cục phó, mười ba trưởng phòng, mười lăm nhân vật cấp cao đều có mặt đầy đủ. Đề tài thảo luận chỉ có một, ấy là cách đối đãi với Hàn Tiêu.
“Hàn Tiêu nắm giữ rất nhiều tin tức tình báo quan trọng, có cậu ta giúp sức thì chúng ta có thể chọc thủng từng căn cứ bí mật của Manh Nha một, hơn nữa cậu ta còn là một cơ giới sư, có sức chiến đấu không tệ, tiêu chuẩn tương đương với một đặc công đã qua huấn luyện nhưng chưa đạt tới mức siêu năng giả. Cậu ta rất có thành ý hợp tác…”
Trưởng phòng tình báo lưu loát đọc báo cáo điều tra, rồi lại đưa ra ý kiến riêng của mình: “Tôi cho rằng có thể tạm thời tin tưởng Hàn Tiêu và cùng nhau hợp tác.”
Mọi người liếc nhìn nhau, im lặng vài giây, cuối cùng trưởng phòng nội vụ là người đầu tiên lên tiếng phản đối: “Không được, nếu Hàn Tiêu đưa tin tình báo giả thì làm sao?”
Lại đến rồi!
Đầu các trưởng phòng vang lên tiếng chuông cảnh báo, trong Cục 13 chia làm hai phe phái rõ rệt, trưởng phòng nội vụ cầm đầu phái cấp tiến, trưởng phòng tình báo lại cầm đầu phái bảo thủ. Thế lực hai bên phân cách rõ ràng, tựa như xa nhau cả dải ngân hà, không ngừng giằng co, sẵn sàng đón đầu kẻ địch.
Trưởng phòng tình báo giải thích rõ ràng: “Tỷ lệ này rất nhỏ, cậu ta là kẻ phản bội Manh Nha, nếu muốn sống thì chỉ có cách dựa vào che chở của chúng ta, thế nên đừng phí công nghi ngờ thành ý hợp tác của cậu ta làm gì.”
“Vẫn có khả năng cậu ta là nội gián Manh Nha phái tới để diễn một màn khổ nhục kế chứ!”
Trưởng phòng nội vụ quyết cắn vào lý do này không tha, ông ta trầm giọng hô: “Tôi đề nghị khống chế Hàn Tiêu, bí mật giam giữ sau đó moi ra tình báo từ cậu ta. Cục 13 không cần bàn điều kiện với bất cứ kẻ nào hết!”
“Ông hồ đồ rồi! Căn bản không cần thiết phải làm thế, thủ đoạn mạnh mẽ sẽ dẫn đến những chuyện ngoài ý muốn. Hàn Tiêu đã bày tỏ thành ý thì chúng ta cũng không nên xua đuổi nguồn hỗ trợ đáng lẽ thuộc về chúng ta như thế, đừng có không duyên cớ gây thù chuốc oán!”
“Như thế khác nào thỏa hiệp một cách hèn nhát!”
“Ông mới là làm càn, đồ mất não!”
Có hai trưởng phòng dẫn đầu, hai cánh đối lập bắt đầu mắng nhiếc nhau tới đỏ mặt tía tai. Tuy rằng đều muốn có tình báo của Hàn Tiêu nhưng quan điểm của hai bên lại mâu thuẫn ở chỗ, bên cấp tiến muốn giam giữ Hàn Tiêu còn phái bảo thủ thì lại muốn hợp tác trong hòa bình. Cả hai cãi đến long trời lở đất, chỉ thiếu nước xắn tay áo lao vào đập nhau một trận ra trò nữa là xong.
Cục trưởng và Cục phó vẫn ung dung ngồi xem. Cục 13 có hai vị chỉ huy cả thảy, Cục trưởng là người cầm quyền thực tế còn Cục phó là người do lãnh đạo bên trên phái xuống để giám sát, còn được gọi là Cục trưởng hành chính.
Theo lý thuyết thì kết cấu tổ chức như vậy sẽ không thể tránh được xung đột vì tranh giành lợi ích, nhưng vị Cục phó này lại vô cùng thờ ơ với quyền lợi, gần như chẳng quản chuyện gì hết. Lúc này, Cục phó dường như cũng đã thả hồn lên tận mây xanh, một lời không hé răng. Phỏng chừng đang tự hỏi tan tầm nên đi ăn gì rồi, dựa vào việc Cục phó cũ lòng đầy dã tâm tranh quyền đã bị định tội phản quốc một cách khó hiểu thì hắn thờ ơ chút cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
Cục trưởng là một người đàn ông uy nghiêm, khí chất oai hùng phả ra khắp chốn. Nghĩ một lát rồi hắn mới lên tiếng: “Vừa muốn hợp tác lại vừa muốn khống chế đối phương không phải rất dễ sao, cứ tuyển cậu ta vào làm việc cho Cục 13 là được rồi mà?”
Cả phòng nháy mắt đang từ tranh cãi ầm ĩ biến thành yên lặng như tờ, các trưởng phòng phái cấp tiến mới nãy hò hét rầm rầm giờ đứng ngây như phỗng.
Cục trưởng muốn gây sự đấy hả!
Phái cấp tiến như tổ ong vò vẽ bị chọc nổ tung.
“Tuyệt đối không được!”
“Nếu Hàn Tiêu là nội gián kẻ địch phái tới thì sao đây?”
“Chuyện này trái với quy tắc giữ bí mật!”
Cục trưởng cứng rắn đáp: “Cứ làm theo quy tắc, biểu quyết đi!”
Phái bảo thủ cười thầm, ồn ào ủng hộ Cục trưởng, trừ một vị trưởng phòng trung lập thì người của hai phái vừa hay đều là sáu người như nhau, có thêm một phiếu của Cục trưởng nữa thì kết quả đã rõ như ban ngày, đề nghị này nhanh chóng được thông qua.
Phái cấp tiến uể oải như gà mắc mưa, trong lòng âm thầm gào thét, các người đang cấu kết làm việc xấu đấy!
Nếu chuyện tuyển Hàn Tiêu vào Cục 13 đã được quyết xong thì giờ vấn đề là để anh gia nhập ban ngành nào.
Trưởng phòng nội vụ nói: “Tôi cảm thấy phòng hậu cần rất phù hợp với cậu ta, lúc nào cũng có mặt ở tổng bộ thì có thể theo dõi sát sao hơn. Với lại còn có thể phát huy năng lực chế tạo máy móc của cậu ta nữa.”
Lần này phái bảo thủ lại đồng ý, đề nghị này đúng là không tồi. Phòng hậu cần quả thực rất thích hợp với Hàn Tiêu, không cho phép ra ngoài, chỉ có thể ở trong tầm mắt họ thì anh sẽ không gây ra sóng gió gì nổi.
Bỗng nhiên Cục trưởng lại nói: “Đã nghi thì đừng dùng mà dùng người thì không thể nghi ngờ. Hàn Tiêu có sức chiến đấu mạnh thế chi bằng điều tới phòng hành động bí mật đi. Không chừng sẽ có niềm vui ngoài ý muốn đấy.”
Bầu không khí đông cứng lại, các trưởng phòng nhất loạt nhìn về phía người thuộc phái trung lập đang lim dim ngủ gật kia, trưởng phòng hành động bí mật.
“Hả, liên quan gì tới tôi à?”
Trưởng phòng hành động bí mật chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết.
“Cứ quyết vậy đi, hành vi có thể lừa người, ngôn ngữ có thể lừa người nhưng mục đích thì không. Chỉ cần xác nhận tin tức về căn cứ Manh Nha mà Hàn Tiêu đưa chúng ta không có gì sai sót thì để cậu ta gia nhập phòng hành động bí mật.”
Cục trưởng vỗ bàn cái đét, cứ vậy quyết định xong.
Các trưởng phòng ôm mặt thầm than, được rồi, người ta là sếp, người ta vui vẻ là tốt rồi.
Cục phó há miệng ngáp.
“Tan tầm chưa? Hôm nay căng tin có món gì thế?”
…
Cuộc họp kết thúc, trưởng phòng tình báo và hậu cần cùng tới bộ phận hậu cần, sau đó điều nhân viên nghiên cứu phân giải cánh tay máy họ thu được từ chỗ Hàn Tiêu.
Mọi người đều muốn xem máy móc Hàn Tiêu chế tạo có điểm nào hơn người, nếu có thể thì suy ngược ra bản vẽ, nắm giữ thêm tư liệu về anh thì càng tốt.
Nhân viên nghiên cứu cánh tay máy là La Huyền, người giỏi nhất phòng hậu cần, đã từng là sinh viên loại ưu của học viện Tây Đô. Sau khi tốt nghiệp được đặc biệt mời tới phòng hậu cần thuộc Cục 13. Y luôn thể hiện rất xuất sắc thế nên cấp trên dường như cũng muốn bồi dưỡng trọng điểm, có ý muốn để La Huyền gia nhập phòng hành động bí mật.
Người này ngoại trừ việc cực kỳ kiêu ngạo thì không hề có khuyết điểm gì.
La Huyền đeo găng tay cao su, sắc mặt lạnh nhạt, y đã làm việc tháo dỡ linh kiện máy móc quá nhiều lần, chỉ là ngựa quen đường cũ mà thôi.
“Bắt đầu đi.”
La Huyền bắt đầu tháo dỡ, bỗng y khựng lại, kinh ngạc nói: “Bên trong có phương pháp bảo mật.”
Phương pháp bảo mật dùng để phòng ngừa máy móc bị tháo dỡ rồi suy ngược ra bản vẻ, hoàn toàn ăn nhập với chỉnh thể cấu tạo. Tri thức “Lắp ráp cơ bản” bao gồm cả phương pháp bảo mật, tăng thêm giờ Hàn Tiêu đã lên max level “Cường hóa cải tiến đơn giản”, thế nên ngoại trừ người đạt tới tiêu chuẩn kỹ sư cấp E thì không ai có khả năng phá giải cánh tay máy anh làm ra. Anh rất coi trọng cánh tay máy này, cũng đã đoán được việc cánh tay máy của mình sẽ rơi vào tay Cục 13, thế nên đã làm đủ phương pháp bảo mật từ sớm rồi.
Kể cả người máy Biệt Kích 1.0 cũng đã được bảo mật, có điều nó đã kích hoạt chế độ tự nổ tung, thế nên có thể bỏ qua.
“Cậu phá giải được chứ?” Trưởng phòng tình báo hỏi.
“Không thành vấn đề.”
La Huyền cực kỳ tự tin, giải trừ phương pháp bảo mật là trận quyết chiến giữa người chế tạo và người phá giải. La Huyền tin rằng một tên cơ giới sư chẳng có danh tiếng gì như Hàn Tiêu thì trình độ cao tới mức nào được. Còn y là sinh viên xuất sắc, tốt nghiệp ngành cơ giới của học viện Tây Đô cơ mà.
Nhưng hai mươi phút sau công việc của La Huyền vẫn giậm chân tại chỗ, đầu y đầy mồ hôi, chẳng thể tin nổi chuyện này: “Bốn lớp phòng vệ, tên chế tạo cái này điên rồi chăng?”
Bốn lớp phòng vệ cực kỳ phức tạp, một hành động có thể dẫn tới chuỗi dài thay đổi. Nếu phá giải sai lầm thì toàn bộ cấu tạo bên trong máy sẽ tự động giải thể, La Huyền không hề nắm chắc.
Trưởng phòng tình báo nhíu mày: “Rốt cuộc cậu có làm được không thế, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Sắc mặt La Huyền đen sì, nhưng y không dám phản bác trưởng phòng nên chỉ có thể nuốt giận bảo: “Phương pháp bảo mật này rất phức tạp, tôi… tôi cần thêm thời gian.”
“Đủ rồi, tôi không rảnh rỗi như thế, nói qua cách nhìn của cậu đi.”
La Huyền nhận thấy trưởng phòng tình báo không tin mình nên sắc mặt rất khó coi, y giận dữ lên tiếng: “Kỹ thuật chẳng có bất cứ điểm nào đáng coi trọng hết, có mỗi phương pháp bảo mật không tồi mà thôi. Nó khiến tôi có cảm giác người tạo ra nó chẳng khác nào tên nhà quê coi một món đồ rác rưởi như bảo vật hết.”
Trưởng phòng tình báo nhíu mày không đáp, hắn cho người cầm cánh tay máy ra khỏi phòng hậu cần.
Nếu Hàn Tiêu đã dùng cánh tay máy này một đấm giết một tên lính đánh thuê lăn lộn nhiều năm trong giới thì hắn cảm thấy nên để các đặc công dùng trong thực chiến mới là biện pháp kiểm nghiệm tốt nhất. Vừa hay trong cục đang muốn cho người đi phá hủy ba căn cứ của Manh Nha mà Hàn Tiêu chỉ điểm, đây là cơ hội tốt.
Tiếc là người máy kia đã nổ tan tành mất rồi, so ra, hắn có hứng thú với Biệt Kích 1.0 hơn hẳn.
Dù thế lực của Cục 13 rất lớn nhưng trang bị vũ khí mới thì không ai chê nhiều hết.
Đám phòng nghiên cứu là một lũ não tàn, vài năm gần đây chỉ toàn ngồi không ăn bám. Dù là nơi đòi nhiều chi phí nhất nhưng cuối cùng lại chỉ chế tạo được mấy thứ vớ va vớ vẩn. Gì mà bom hai mặt đều có tính dính chứ, rồi súng máy ngắm bắn hình vòng cung, thiết bị ngăn cách kim loại dò xét để giấu kim độc. Mẹ nó, đã thế còn phân chia nam nữ sử dụng riêng.
Sau khi có hai đặc công bị kim độc của mình đâm trúng phải nhập viện thì phòng nghiên cứu chính thức được các đặc công ghi tên vào sổ đen.
…
Cục trưởng cầm di động, trò chuyện với ông Cao: “Đã tiến cử Hàn Tiêu vào tổ hành động bí mật.”
“Vất vả rồi.”
Cục trưởng nghi hoặc: “Ông già, cậu ta đáng để coi trọng vậy sao?”
Ông Cao chỉ nói: “Ha ha, giá trị của cậu ta không chỉ ở tin tức tình báo thôi đâu, tôi có dự cảm cậu ta sẽ là lợi thế khi chúng ta đối đầu với tổ chức Manh Nha đấy.”