Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám

Chương 9: Ta Chính Là Phong Vân


Đọc truyện Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám – Chương 9: Ta Chính Là Phong Vân

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Tiền đặt cược vừa được đưa ra.

Trong Bảo Quang cung điện, Lục Tiêm Đề há mồm trợn mắt, kinh ngạc thốt lên:

– Lê Hoa, sao tên thái giám mà ngươi mới thu nhận còn bịp người hơn cả ngươi thế!

Nhưng vừa dứt lời, cô đã thấy pháp lực quanh thân Lê Hoa sôi trào. Lê Hoa ngưng tụ giọng nói thành một luồng ánh sáng bắn tới đài bạch ngọc trong Tiên Thiện điện.

– Ta là đệ tử nội môn Lê Hoa. Ta có thể đảm bảo, nếu tiểu tử này thua thì sau khi các ngươi đánh chết hắn cứ tới tìm ta mà đòi tiền! Có Tề Tử Thi bên cạnh đây làm chứng!

– Điên rồi điên rồi! Lê Hoa, ngươi điên thật rồi! Tên thái giám mà ngươi nuôi cũng điên luôn! Ta thấy ngươi sắp thua hết của hồi môn rồi bán mình mà trả nợ cho lão đầu Trường Sinh cảnh ấy!

Nghe thấy câu này, Lục Tiêm Đề vừa thở vắn than dài vừa lắc đầu liên tục.

– Hừ, có thua sạch của hồi môn cũng là đồ xử nữ ba trăm tuổi già khú đế nhà ngươi thua!

Lê Hoa nghiến răng ken két, khí thế quanh người không áp chế được mà bộc phát ra ngoài. Sau vài tiếng răng rắc, Bảo Quang cung điện đóng một tầng băng dày hệt như một động băng nơi cực hàn.

Lục Tiêm Đề nghe vậy thì cười lên khanh khách, không nói gì nữa mà nhìn chằm chằm vào thủy kính.

Trong thủy kính, tinh linh thạch màu xanh to bằng quả long nhãn chất đống trước người Tề Tử Thi, đặt trên tuyết tiên của Trịnh Chi Sảng như một ngọn núi nhỏ, chắc hẳn phải đến cả vạn viên.

Còn trên tuyết tiên của Hàn Siêu chỉ có lác đác dăm ba viên tinh linh thạch.

Khi chỉ còn thời gian một nén nhang nữa là đến lúc mở màn giao tranh, lại có một đệ tử ngoại môn mặc ngân bào rẽ đám người bước tới, tùy ý ném một khối tinh linh thạch trong suốt lấp lánh ánh sáng lên tuyết tiên của Hàn Siêu.

– Công tử nhà ta đặt cho Lê Hoa sư tỷ.

Nam đệ tử ngoại môn kia nói xong một câu lạnh tanh thì ôm kiếm đi sang bên cạnh, phong thái ngạo thị tứ phương.

Tinh linh thạch vạn năm?!

Nhìn thấy nó, mọi người đều điếng người.

Tinh linh thạch là một loại đá đặc biệt có thể hấp thu ánh sáng tinh huy, được chia loại theo số năm.

Tinh linh thạch hấp thu tinh quang từ trăm năm đến ngàn năm sẽ biến thành màu xanh, để cho tinh sư Thần Thông cảnh sử dụng.


Tinh linh thạch hấp thu tinh quang vạn năm lóng lánh trong suốt như kim cương, không lẫn chút tạp chất nào, là tinh linh thạch cấp cao để cho tinh sư Trường Sinh cảnh sử dụng, tinh lực ẩn chứa trong đó chẳng khác nào biển khơi mênh mông.

Một viên tinh linh thạch vạn năm ăn đứt một vạn viên tinh linh thạch màu xanh kia rồi.

Công tử của đệ tử ngoại môn kia là ai?

Hắn vừa dứt lời thì có tiếng hừ lạnh vang lên trong đám người, mấy chục viên tinh linh thạch vạn năm bay ra, đáp xuống đống núi tinh linh thạch phía Trịnh Chi Sảng.

Ngay sau đó lại có mấy chục viên tinh linh thạch vạn năm khác bắn ra rồi hạ xuống tuyết tiên của hai bên.

– Hừ, thì ra là nhân tài của Lê Hoa sư tỷ, Chi Sảng, ngươi phải dốc toàn lực ra mà ứng phó mới là tôn trọng Lê Hoa sư tỷ đấy!

Giọng nói lạnh lùng cất lên.

Đệ tử nội môn Trịnh Minh Thần, đại ca của Trịnh Chi Sảng thần sắc lạnh nhạt, nhẹ phẩy tay áo, lại ném thêm tầm một trăm viên tinh linh thạch vạn năm lên ngọn núi tinh linh thạch kia.

Cuối cùng, thời gian một nén hương cũng trôi qua.

Cược Trịnh Chi Sảng thắng có một trăm sáu mươi tám viên tinh linh thạch vạn năm và mười ba vạn bảy ngàn lẻ hai mươi viên tinh linh thạch màu xanh.

Cược Hàn Siêu thắng chỉ có ba viên tinh linh thạch vạn năm và bảy viên tinh linh thạch màu xanh.

Mọi người thấy cảnh ấy, một lão giả ngân bào lắc đầu than thở:

– Mười hai năm rồi, không ngờ ân oán của ba người đám Lê Hoa lại tái hiện vào lúc này.

– Đúng vậy! Vạn Chân tiên môn phong vân tái khởi, không ngờ lại bị một tên thái giám tự bạo tinh linh, phế cả tinh mạch quấy nhiễu thế này.

Một người trung niên mặc ngân bào ở bên cạnh cũng thở vắn than dài rồi nhướn mày mà hỏi:

– Sư huynh, ngươi đoán xem ai thắng?

– Ha hả, hai mươi năm trước Lê Hoa thua, hai mươi năm sau cô ấy vẫn thua thôi. Mắt nhìn đàn ông của nhà cô ấy kém vẫn hoàn kém!

Lão giả ngân bào vuốt chòm râu ngắn rồi lắc đầu bảo.

– Thật thế sao sư huynh? Nhưng lần này sư đệ lại rất coi trọng tên Hàn Siêu kia đó.

Người trung niên ngân bào cười bảo.

– Hả?


Lão giả ngân bào nghe vậy thì hai mắt sáng lên, nét vui mừng thoáng hiện trên nét mặt:

– Thấy trước tương lai? Chẳng lẽ ngươi sắp đột phá rồi à?

– Ha ha, sư huynh à, nói trước thì còn gì là kịch tính, cứ xem trận đấu này trước đi.

Người trung niên cười đầy thâm ý rồi chăm chú nhìn lên lôi đài.

Cuộc đấu trên lôi đài sắp sửa bắt đầu, Tề Tử Thi nhìn tinh linh thạch chất đống trước mặt mình, thần sắc cũng hơi hơi dao động.

Cô biết một vài gút mắc cũ của môn phái, lúc này chỉ than một tiếng rồi ngẩng đầu lên, nói với giọng nhẹ nhàng:

– Được rồi, hai ngươi có thể bắt đầu chưa?

Tiếng nói vừa dứt thì khí tức xung quanh Trịnh Chi Sảng đã sôi trào lên, từng hơi thở như thể giao long mãnh hổ phun khí, gân xanh chằng chịt khắp người, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, phát ra ánh sáng lấp lánh nhàn nhạt.

Cả người hắn phồng lên như một đại lực sĩ cao to lực lưỡng!

Tinh quang diệu thân, đây là cực hạn, là đỉnh phong của Nhục Thân cảnh!

Nhục thân được tinh quang rèn luyện có thể phách cực kì cường đại, có thể nói là mình đồng da sắt gân trâu, lực đạt vạn cân! Hình như Trịnh Chi Sảng còn tu luyện pháp môn hổ báo lôi âm, rèn luyên gân cốt, chỉ sợ còn tinh tiến thêm một bước. Hắn nện xuống một quyền, khí lực mấy vạn cân bùng nổ trong nháy mắt!

Hàn Siêu phế tinh mạch, yếu đuối trói gà không chặt, lấy cái gì ra mà ngăn cản hắn đây? E là sẽ bị một quyền nện nát bét mất thôi!

– Chờ tí chờ tí, để ta lấy vũ khí cái đã!

Hàn Siêu nói.

Nghe xong câu ấy thì ai nấy đều sững ra, thế rồi không khỏi buồn cười.

Dù hắn có lấy ra thần binh lợi khí chém sắt như bùn thì cũng đâu thể ngăn cản được lực chấn đáng sợ của quyền kia cơ chứ!

Thế nhưng lúc này Hàn Siêu nhắm hai mắt lại, khí tức thoắt cái trở nên sắc bén.

Xưa nay khí tức của hắn lúc nào cũng ôn hòa bình thản, trên mặt nở nụ cười thản nhiên như một hòa thượng nhàn tản xem mây tan mây tụ, bây giờ khí tức ấy bỗng trở nên sắc bén, khiến cho mọi người cảm thấy mình đang nhìn một thanh kiếm sắc tuyệt thế từ từ được rút ra khỏi vỏ.

Mọi người đều ngừng thở.


– Đến đây! Đến đây nào! Tinh vật của ta!

Hàn Siêu tập trung hết thảy ý niệm, ngưng tụ trong hư không thành tinh vật trong mệnh tinh của mình – Xích Diễm Huyết Phách Ti!

Đây là tinh vật bản mệnh của hắn, là thần hồn cường đại của hắn, là thần khí vô thượng được ngưng luyện ra từ kim cương ý chí!

Luận thiên phú, hắn đã nhìn thấy là sẽ không quên, xem qua thứ gì mới mẻ chỉ một lần là thấu tỏ, thậm chí suy một ra ba! Là hạng anh tài bị trời cao ghen ghét!

Luận trí tuệ, hắn có chỉ số thông minh siêu quần! Trầm ổn bình tĩnh, suy tính không sơ sót mảy may!

Luận cố gắng, khi hắn mà nghiêm túc thì mất ăn mất ngủ, tranh thủ từng tí thời gian một!

Hắn tin rằng Xích Diễm Huyết Phách Ti cường đại và sắc bén hơn thiếu nữ tinh linh kia nhiều!

Bụp!

Dường như nghe thấy lời triệu hoán của hắn, trong cõi U Minh vang lên tiếng sóng giòn giã.

Cùng lúc đó, cảnh tượng quen thuộc xuất hiện.

Dưới làn da của Hàn Siêu hiện lên những sợi tơ đỏ phát sáng, tơ đỏ trườn lên trán hắn như những con rắn đang bò.

Tơ đỏ hội tụ ở thiên đình trên trán Hàn Siêu, tinh mang bạch kim huyền diệu ngưng tụ, tỏa ánh quang bắn thẳng vào hư không.

– Tinh diệu kì quang! Hắn đang triệu hồi tinh linh trong mệnh tinh của mình sao?

– Chẳng phải hắn đã tự bạo tinh linh rồi sao? Không đúng, hắn đang triệu hoán tinh vật đó!

– Một hồn hai mệnh tinh! Kì tài kinh thế! Trên bảng Thần Thông lại sắp có thêm một tuyệt thế thiên tài rồi!

– Ôi trời ơi! Hắn mà nối được tinh mạch thì nói không chừng có thể tấn chức lên thẳng Trường Sinh cảnh đó!

Thấy cảnh tượng trước mắt thì ai nấy đều hét lên trong nỗi khiếp sợ! Bọn họ hãi hùng nhìn hư không tan vỡ, một sợi chỉ bạc mềm mại vươn ra từ bầu trời, quấn quanh tay phải của Hàn Siêu, uốn lượn như một vật sống.

Sau đó, sợi tơ dài hơn năm thước này vọt lên, đâm thẳng vào trái tim của Hàn Siêu.

Ừng ực, ừng ực!

Tiếng động như uống nước vang lên, mọi người kinh sợ nhìn sang thì thấy sợi tơ đó đang điên cuồng hút máu trong tim Hàn Siêu.

Chỉ trong chớp mắt, tơ bạc đã rực lên màu máu đỏ tươi, nhìn từ xa trông như một con cổ trùng màu đỏ.

Hàn Siêu mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt đi như thây khô, thân mình mềm nhũn quỳ rạp xuống, suýt nữa thì té xỉu.

Tình huống gì thế này? Tinh vật được triệu hoán ra lại muốn giết tinh chủ là thế nào?

Ừng ực, ừng ực!


Hàn Siêu sắp bị hút cạn máu, tiếng máu chảy ồng ộc vẫn không ngừng vang lên trong người hắn, Cửu Khiếu Thăng Long tiên đan ẩn sâu trong cơ thể hắn điên cuồng xoay tròn, dược lực tinh thuần giội rửa trái tim hắn hết lần này đến lần khác!

Huyết khí tinh tráng đổ dồn vào tơ đỏ như suối phun, tản đi khắp tứ chi bách hài của hắn!

Thân thể Hàn Siêu cũng căng ra trong nháy mắt, làn da trơn láng sáng ánh lên sắc hồng hào khỏe mạnh, cả người bỗng chốc tráng kiện như một lò lửa rừng rực, chẳng còn chút suy yếu nào như lúc trước.

– Đó là Cửu Khiếu Thăng Long tiên đan!

Hai sư huynh đệ mặc ngân bào trong đám người đều mở to mắt ra nhìn rồi thốt lên thành tiếng.

– Không ngờ! Thật không ngờ viên Cửu Khiếu Thăng Long tiên đan của nhà họ Lê lại cho tiểu tử này! Không biết Tần Huyền Cơ mà nghe được thì phải ghen tị tới mức nào đây!

Lão giả ngân bào than thở một tiếng, thần sắc cảm khái vô vàn.

– Được rồi! Bây giờ bắt đầu được rồi!

Lúc này Hàn Siêu mở mắt ra, tay phải kéo mạnh một cái, Xích Diễm Huyết Phách ti thoát li ngực hắn, quấn quanh người hắn như có trí khôn, hệt một con dao long lấp lánh sắc máu, quỷ dị đáng sợ, khiến cho đám người không rét mà run.

Trịnh Chi Sảng thấy vậy thì trở nên căng thẳng, thân mình hạ thấp sát trên bàn ngọc, miệng bật lên tiếng hô thấp trầm, như một mãnh hổ rình mồi, có thể nhảy ra cắn nát yết hầu con mồi bất cứ lúc nào.

Đây là một chiêu trong công pháp luyện thể Hổ Ma Trấn Nhạc Công mà Trịnh Chi Sảng tu luyện, Hổ Ma Vồ Dê!

Hắn lao ra như một tia điện, mắt thường không thể nào thấy được động tác ấy. Khi yết hầu biết đau cũng là lúc con mồi đã bị vuốt hổ quặp chặt, chỉ còn một đường tàn bại.

Ai nhìn kĩ đều thấy tứ chi và xương sống của Trịnh Chi Sảng đều đang phập phồng, sát khí quanh người bùng nổ như hổ ma hàng lâm, chấn nhiếp tâm hồn kẻ địch. Mà kẻ địch của hắn thì sẽ rét run cầm cập như thỏ trắng bị hổ dữ dòm lom lom.

Hình ý vẹn đầy, chỉ sợ đã tu luyện đến nhuần nhuyễn.

Giờ đây ai nấy đều ngừng thở, Tiên Thiện điện lặng phắc như tờ. Bọn họ đều biết thắng bại chỉ trong nháy mắt, Hàn Siêu bị phế tinh mạch, mới ở Nhục Thân cảnh nhất phẩm, Trịnh Chi Sảng lực đạt vạn cân chỉ cần chạm nhẹ vào là hắn đã chết rồi.

Cơ hội thắng lợi của Hàn Siêu chỉ nằm ở tinh vật quỷ dị trong tay hắn mà thôi.

Đúng vào lúc này, giọng nói trong trẻo của Tề Tử Thi vang lên:

– Bắt đầu!

Khi chữ “đầu” bật ra thì Trịnh Chi Sảng đã lao lên trước.

Tiếng mãnh hổ gầm đinh tai nhức óc vang vọng không gian, sóng âm khủng khiếp dữ dội ập tới, không ít người lộ vẻ thống khổ, màng nhĩ đau nhức, đầu choáng ong ong, hai tai ù đặc, không còn nghe được bất cứ tiếng gì nữa.

Một chiêu đắc thủ trong chớp mắt!

Những người ở Nhục Thân cảnh nhị phẩm và tam phẩm chưa luyện thất khiếu đến mức rắn chắc như ngọc đều bị tiếng hổ gầm sấm sét này chấn thương, làm sao một kẻ tinh mạch bị phế như Hàn Tiêu có thể chống đỡ được?

Thân mình Hàn Siêu chấn động, hai tai tứa máu.

Màng nhĩ vỡ toác rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.