Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám

Chương 8: Lôi đài sinh tử


Đọc truyện Siêu Phẩm Tu Tiên Thái Giám – Chương 8: Lôi đài sinh tử

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

ầm!

Tiếng sấm rền vang lên, toàn bộ Tiên Thiện điện lập tức trở nên yên tĩnh.

Theo sau đó là vô số ánh mắt đổ dồn về phía Hàn Siêu, có tò mò, kinh ngạc, nhưng phần lớn là có vẻ hả hê, giống như nhìn thấy một tên ngốc bị rơi xuống hố phân, trong khinh thường còn mang theo chút thương hại của kẻ bề trên.

– Chậc, tên này mới tới đúng không. thế nên mới không biết Trịnh Chi Sảng này chính là một tồn tại trên bảng Thần Thông!

– Đúng rồi! Đây chính là cao thủ Thân Thể nhất phẩm có thể tấn chức Thần Thông cảnh bất kỳ lúc nào! Thế mà tên nhóc này cũng dám trêu vào!

– Nghe nói đại ca của Trịnh Chi Sảng này có tiếng tăm trong số đệ tử nội môn lắm! Ơ, tên tiểu tử này còn chưa đến Nhục Thân cảnh nữa ư? Không đúng! Tinh mạch của tên này bị phế rồi, hắn là một phế vật đã bị phế tinh mạch!

– Phế vật bị phế tinh mạch! Ha ha ha! Đúng là trường hợp hiếm có giữa nơi thiên tài lớp lớp như Khấu Tiên thành này! Thú vị lắm, ta muốn biết khi nào thì hắn sẽ bị đá ra khỏi Khấu Tiên thành quá!

– Hừ! Tiểu tử, sau này ngươi đừng hòng nhận được bất kỳ nhiệm vụ tạp dịch nào nữa! Không có tinh linh thạch thì ngươi chẳng có gì để nhét vào bụng! Nhưng nếu ngươi dập đầu tạ lỗi, đổ phân cho ta thì có khi ta sẽ ban cho ngươi một chén cơm đấy!

Trịnh Chi Sảng cười gằn, tròng mắt đầy vẻ âm lãnh nhìn chằm chằm vào Hàn Siêu, quanh thân lộ ra vẻ đắc ý dào dạt.

Rõ ràng, bắt nạt kẻ yếu là việc làm mua vui thường xuyên của hắn ta.

– Hừ! Tiểu tử, ngươi còn không mau dập đầu nhận lỗi!

– Dập đầu đi!

– Dập đầu đi!

Ba tên thiếu niên mặc áo bạc đứng quanh Trịnh Chi Sảng ép tới, phát ra tiếng sấm rền, toàn bộ Tiên Thiện điện đều run lên theo.

Chỉ chớp mặt đã có hơn ngàn vạn kẻ vỗ bàn, đồng loạt hô to:

– Dập đầu! Dập đầu! Dập đầu!

Tiếng la hét chui vào tai Hàn Siêu như nước lũ, khiến màng tai của hắn đau đớn như muốn thủng.

Trong nháy mắt, tựa như toàn bộ thế giới đều nhằm vào hắn, buộc hắn phải quỳ xuống dập đầu.

Không ai dám đứng ra nói một câu giúp hắn. Tất cả đều lạnh lùng đứng nhìn.

Việc không liên quan đến mình thì chẳng ai thèm quan tâm!

Nếu là kẻ ý chí yếu hèn thì nhất định sẽ bị cảnh tượng này dọa sợ mất mật, nói không chừng đã sợ hãi quỳ xuống dập đầu rồi!

Thấy cảnh tượng căng thẳng thế này, Lê Hoa viện chủ đứng bên trong bảo quang cung điện đanh mặt, siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, tâm trạng lên xuống vô chừng.


Lục Tiêm Đề đứng bên cạnh nhíu mày thở dài:

– Lê Hoa, xem ra sau này tên thiếu niên mà ngươi nhìn trúng sẽ gặp khó khăn ở Khấu Tiên thành này rồi! Không có tinh linh thạch, trong vòng ba ngày hắn sẽ đói chết mất!

Phù!

Lê Hoa viện chủ thở ra một hơi dài, đôi mắt trong veo:

– Ta tin hắn! Ta tin vào ánh mắt của mình!

– Nhưng hắn gặp khốn cảnh như thế thì lấy cái gì để lật lại tình huống chứ? tinh linh kia cũng đã tự bạo rồi còn đâu!

Lục Tiêm Đề nói, trong mắt lộ ra vẻ tán thành:

– Nhưng tâm tính của tên tiểu tử này cũng được lắm, vẻ mặt bình tĩnh, dưới áp lực cỡ này mà không chút sợ hãi nào. Chẳng lẽ hắn còn giấu chiêu gì ư?

Cảnh tượng thay đổi.

Trong tình huống vạn chúng chú mục, tiếng hô dập đầu vẫn còn vang lên như sấm, Hàn Siêu nhìn quanh, những kẻ kia ai cũng lộ ra vẻ hưng phấn hung tàn xen lẫn khinh thường và hả hê.

Chẳng hề có kẻ nào mang lòng thương cảm!

Đúng lúc này, hắn chợt nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa Tiên Thiện Điện là Lạc Vân, Quách Tuấn, Bàng Đại Sơn, ba người còn lại trong số bốn thiên tài của đế đô Đại Huyền.

Thấy Hàn Siêu nhìn tới, cô gái Lạc Vân mừng rỡ định bước qua, nhưng lại bị Quách Tuấn đứng bên cạnh giữ tay lại, Bàng Đại Sơn đứng bên cạnh thì lại lộ rõ vẻ lạnh lùng, khuyên can không cho cô đến.

Sau đó cả ba lùi ra khỏi Tiên Thiện điện.

– Chẳng trách Lê Hoa lại nói đây là nơi ăn thịt người! Kẻ yếu đúng là không ai thương xót!

Thở dài một tiếng, Hàn Siêu lại từ từ giơ hai tay lên.

Nhất thời, đám người đều im lặng, nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, chờ xem cảnh hắn quỳ xuống dập đầu.

Trịnh Chi Sảng thấy vậy thì khoanh tay lại, cười lạnh:

– Sao hả, ngươi định dập đầu đấy à?

– Không!

Hàn Siêu cười khẽ, lắc đầu nói:

– Ta muốn tham gia khảo hạch nhập môn, người ta muốn khiêu chiến chính là ngươi đấy, Trịnh Chi Sảng!

Giọng nói mạnh mẽ vang dội, vô cùng khí phách!

Giọng điệu kinh người này vừa vang lên thì đám người xung quanh lập tức cười ồ lên, toàn bộ Trịnh Chi Sảng như sôi trào.

– Ha ha ha ha, ta không nghe lầm đấy chứ?


– Tên này điên đấy à? Tên tiểu tử bị phế tinh mạch, còn chưa thể xem là Nhục Thân cảnh này lại muốn khiêu chiến với Trịnh Chi Sảng trên bảng Thần Thông ư?

– Đúng là không biết trời cao đất dày mà!

Keng! Giống như tiếng thìa bạc gõ lên thủy tinh.

Giữa vô số tiếng trào phúng, thanh âm này vang lên lại lập tức truyền vào tai của tất cả mọi người.

Toàn trường lập tức an tĩnh lại, chừa ra một con đường.

Một cô gái cao gầy bước ra, người mặc áo bào màu bạc của đệ tử ngoại môn, thần sắc dịu dàng như nước, tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Cô ta đi đến trước mặt Hàn Siêu, đôi mắt dịu dàng như mặt hồ thu:

– Ngươi có chắc là muốn dùng một lần khảo hạch hay không? sau ba lần, nếu như ngươi không trở thành đệ tử ngoại môn thì sẽ bị đuổi ra khỏi Khấu Tiên thành đấy!

Hóa ra còn có cả quy định này.

Hàn Siêu gật đầu, liếc mắt nhìn Trịnh Chi Sảng một cái, tự tin đáp lời:

– Đương nhiên!

– Được! Lấy tuyết tiên của ngươi ra đi! Trịnh Chi Sảng, ngươi cũng lấy ra!

Cô gái nọ cười khẽ, liếc mắt nhìn cả hai một cái.

– Hừ! Tiểu tử, lên lôi đài rồi thì đừng có nhận thua sớm quá! Ta sẽ giúp ngươi nắn xương!

Trịnh Chi Sảng nhe răng cười, sau đó lập tức đổi sắc mặt, cung kính giao một mảnh tuyết tiên ra đưa cho cô gái nọ.

– Tham kiến Tề Tử Thi sư tỷ!

Có thể thấy được cô gái tên Tử Thi nà có tiếng tăm rất lớn, đám đệ tử ngoại môn xung quanh toàn nhìn cô ta với ánh mắt ngưỡng mộ và kính nể.

Hàn Siêu cũng không ngẩn ngơ lâu, vội lấy tuyết tiên của Lê Hoa viện chủ đưa giao cho cô ta.

– Lê Hoa? Là vị Lê Hoa viện chủ kia ư?

Nhận lấy tử lôi tuyết tiên, Tề Tử Thi kiểm tra xong thì chợt giật mình kinh ngạc, sau đó dò xét Hàn Siêu từ trên xuống dưới một lượt, tiếp theo cô ta lật tay một cái, không biết lấy từ đâu ra một con dấu màu đỏ to cỡ quả hạch đào, ịn lên cả hai mảnh tuyết tiên một cái.

– Được rồi! Hãy cố gắng thể hiện trên lôi đài đi!

Tề Tử Thi nhẹ nhàng phất tay, tuyết tiên lập tức bay về trên tay của hai người kia, đám người xung quanh lập tức lùi lại chừa ra một khoảng.


Sau đó từng chiếc bàn bạch ngọc di chuyển, nhanh chóng tạo thành một lôi đài đơn giản. Điều này khiến cho Hàn Siêu có cảm giác như được quay về thời gian kéo nhóm đi gây sự đánh nhau lúc còn đi học.

Vừa vớ vẩn lại buồn cười, nhưng đều máu me bạo lực như nhau.

– Hai vị hãy lên đi! Đợi đến khi ta hô bắt đầu thì khảo hạch nhập môn sẽ bắt đầu đấy!

Tề Tử Thi nghiêm mặt đứng bên cạnh lôi đài.

Gân cốt của Trịnh Chi Sảng kêu vang, hắn nhảy vọt lên lôi đài như mãnh hổ, khí tức toàn thân ngưng thực lại như bàn thạch.

Đúng là rất cẩn thận, dốc hết sức như sư tử vồ mồi! Không hồ là thiên tài chỉ thiếu một cơ duyên thôi là có thể tấn chức Thần Thông cảnh trên bảng Thần Thông.

Lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía Hàn Siêu.

Chỉ hấy hắn vẫn bình tĩnh như không, hít sâu một hơi, sau đó đi đến mép lôi đài, kéo một chiếc ghế dựa để làm điểm tựa bước lên.

– Ha ha!

Cảnh này khiến cho đám người kia lại cười rộ lên.

– Chuẩn bị xong chưa?

Dưới lôi đài, Tề Tử Thi nhẹ giọng hỏi.

– Đợi đã!

Hàn Siêu lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Trịnh Chi Sảng ở đối diện, tay phải vân vê tuyết tiên của mình:

– Ta muốn đặt cược, không biết vị Trịnh Chi Sảng sư huynh này có dám chơi hay không?

Đây đúng là kế khích tướng trắng trợn mà!

– Có gì mà không dám chứ?! Tiền cược là cái gì đây?

Trịnh Chi Sảng cười khẩy một tiếng.

– Tiền cược chính là tuyết tiên này! Nếu như ta đoán đúng thì hẳn là thiếu nó sẽ không thể tiếp tục tu luyện ở Khấu Tiên thành này đúng không?

Hàn Siêu nhìn lướt qua đám đệ tử đang vây xem, ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm.

Lần này đám người kia cũng ồ lên, nhưng lại mang theo vài phần khiếp sợ.

Tuyết tiên là thứ mà Vạn Chân tiên môn ban cho đệ tử nội môn Thần Thông cảnh, ba năm một tấm, có thể dùng nó để đề cử nhân tài nhập môn. Nếu như nhân tài được đề cử tấn chức Thần Thông cảnh thì người đề cử cũng sẽ được môn phái ban thưởng hậu hĩnh.

Tuyết tiên cũng là bằng chứng, bằng chứng cho những người nhập môn được ở lại Khấu Tiên thành, nhận và giao nhiệm vụ, mua bán tài nguyên, lãnh các loại phúc lợi của môn phái, tất cả đều cần có tuyết tiên này!

Trong Khấu Tiên thành, các chấp sự do đệ tử nội môn đảm nhiệm sẽ kiểm tra bất kỳ lúc nào, nếu như trên người không có tuiyết tiên thì sẽ lập tức bị giữ lại, sau khi điều tra thân phận, hoặc là giải vào đại lao, hoặc là đuổi ra khỏi Khấu Tiên thành!

Chẳng lẽ tên tiểu tử bị phế tinh mạch này thật sự nắm chắc rằng có thể đánh bại Trịnh Chi Sảng ư?

– Đúng vậy! Trịnh Chi Sảng thì sao? ngươi có chấp nhận không?

Thanh âm trong trẻo của Tề Tử Thi vang lên.

Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía Trịnh Chi Sảng.

Trịnh Chi Sảng im lặng, trong mắt lộ ra vẻ lưỡng lự.


– Chấp nhận!

Đúng lúc này lại có một giọng nói ôn hòa truyền đến từ phía xa, mọi người nhìn lại thì đều giật mình.

Đây là một nam tử lạnh lùng mặc áo đen.

Thân cao tám thước, cao to như gấu, lúc di chuyển, khí tức quanh thân hắn cuồn cuộn di chuyển như dòng xoáy ngầm giữa lòng biển khơi, khiến cho khí huyết của mọi người run theo, khó mà kềm lại được.

Đây là tinh sư Thần Thông cảnh!

– Đại ca!

Thấy người nọ, trong mắt Trịnh Chi Sảng hiện lên vẻ kính nể, vội chắp tay chào.

Người này chính là Trịnh Minh, đại ca của Trịnh Chi Sảng. Hắn ta là Thần Thông cảnh, có tiếng tăm rất lớn trong số đệ tử nội môn.

Chỉ thấy hắn lạnh lùng gật đầu, mắt nhìn thẳng về phía Hàn Siêu, nhấn mạnh từng lời:

– Hàn Siêu, cháu của hoàng đế Đại Huyền vương triều, mười sáu tuổi, Thân Thể nhất phẩm, nhưng mấy hôm trước đã tư thông với phi tử chốn lãnh cung nên bị thiến, phế đi tinh mạch, biếm làm thứ dân! Sau đó triệu hoán được tinh linh Thần Thông cảnh, sau đó lại tự bạo tinh linh mong được Lê Hoa viện chủ che chở, nhờ đó bước vào Khấu Tiên thành này!

Ồ!

Lời này vừa ra thì vô số ánh mắt thương hại lẫn chế giễu lại đổ dồn về phía Hàn Siêu như muốn dìm chết hắn.

Hóa ra là một tên thái giám vừa bị phế tinh mạch lại tự bạo tinh linh!

Tuy rằng Thần Thông cảnh có thể tái sinh tứ chi, nhưng Thần Thông cảnh cũng chia ra làm chín cảnh, nếu muốn phục sinh thân thể thì phải đến cảnh giới thứ tư là Âm Dương Kính, âm dương hóa sinh mới có thể làm được!

Vấn đề là tên Hàn Siêu này đã bị phế tinh mạch, lại là thái giảm, thân thể bị khiếm khuyết, sao có thể tấn chức Thần Thông cảnh được kia chứ?

– Được! Ta chấp nhận! Hôm nay, nể tình người là thái giám, ta chỉ dùng một tay mà thôi! Nếu như ta dùng hai tay thì sẽ tự mình nhận thua!

Trịnh Chi Sảng cười gằn, tiện tay búng tuyết tiên về phía Tề Tử Thi, ánh mắt chế giễu nhìn chòng chọc vào đũng quần của Hàn Siêu.

– Có thể bắt đầu được chưa?

Tề Tử Thi rất bình tĩnh, không hề có vẻ khó chịu gì.

– Đợi đã!

Hàn Siêu lại lên tiếng.

– Sao hả? Ngươi định nhận thua à? Bây giờ còn kịp chắc?

Trịnh Chi Sảng trừng mắt gắt giọng.

– Không phải!

Hàn Siêu lắc đầu, giơ tử lôi tuyết tiên trong tay lên, nở nụ cười tự tin:

– Ta muốn làm cái! Cược ta thắng thì một đền năm mươi! Cược Trịnh Chi Sảng thắng thì một đền một! Yên tâm đi, Lê Hoa viện chủ làm người bảo lãnh cho ta! Các ngươi thua thì cứ đi tìm cô ấy mà đòi! Tề Tử Thi sư tỷ, làm vậy không vi phạm quy định chứ, nếu được thì cô hãy nhận tiền cược giúp ta, sau đó ghi chép lại, một nén nhang sau sẽ kết thúc đặt cược!

Oa!

Hàn Siêu vừa nói xong thì Tiên Thiện điện lại sôi trào như muốn nổ tung cả nóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.