Đọc truyện Siêu Năng Lực Chiến – Chương 48: Bí Mật Tập Luyện
-Ông nói chuyện nghe thần bí nhỉ? Giải thích mau mau cho tôi nghe chút.
Bá Thông không tiếp tục luyện Ngự Vân Bộ mà chuyển sang chạy bộ để nghe Albert kể một chuyện thú vị.
-Không được ngưng sử dụng siêu năng lực.
Albert vô cùng nghiêm khắc, nhắc nhở.
-Rồi…
Bá Thông bĩu môi, tưởng đâu lão đầu này chuyển chế độ kể chuyện sẽ không để ý chứ.
-Với sự tồn tại của linh khí con người ở đây sử dụng được siêu năng lực và nó cũng tồn tại một thứ khác giống như cái người đang sử dụng Ngự Vân Bộ nhưng nó không ảo diệu như trong truyện kiếm hiệp diễn tả.
-Ta lấy ví dụ nếu là theo các tiểu thuyết thì nếu người dùng Ngự Vân Bộ thì sẽ là một bước đi mấy trượng, tốc độ thần sầu người khác khó mà nhìn thấy gì gì đó nhưng ở những nơi tồn tại linh khí sẽ không như thế, ngươi sử dụng thứ này chỉ là tiết kiệm sức lực và đi nhanh hơn người bình thường gấp đôi. Còn ở Trái Đất thì cái này không tồn tại bởi linh khí ở đó gần như bằng không.
Albert làm một tràng giải thích phân tích khiến Bá Thông hiểu phần nào. Sau đó hai mắt Bá Thông sáng lên hỏi:
-Vậy có thứ như kiếm khí tồn tại không?
-Không có đâu, làm gì có chuyện luyện kiếm đến đẳng cấp cao sau đó từ người phóng ra kiếm khí như tiểu thuyết nói chứ. Nhưng mà nếu ngươi có thể chất tốt, tay đủ lực, lúc vung kiếm mạnh có thể tạo ra một chút phong nhận.
Albert phủ nhận một chút sau đó lại bổ sung thêm ít kiến thức cho Bá Thông.
-Ra là vậy. Ngoài ra, tôi có một thắc mắc.
Bá Thông gật gù sau đó có chút nghi hoặc nói.
-Nói đi.
-Ông từng là người ở đây?
Bá Thông điểm đi điểm lại vài lần đều thấy Albert có vẻ rất rõ ràng về Linh Cầu.
-Đừng để ý tiểu tiết, vừa chạy vừa luyện siêu năng lực tiếp đi.
Albert từ chối trả lời, lãng sang chủ đề khác.
-Rõ ràng ông là người ở đây rồi.
Bá Thông vô cùng chắc chắn.
-Còn lắm mồm thì sau này đừng mong ta dạy thêm cái gì, tọc mạch.
Albert bắt đầu thấy bực mình, trầm giọng nói.
-Xùy, cứ việc thừa nhận thôi, có gì to tát đâu.
Bá Thông bĩu môi nói sau đó không thèm hỏi nữa.
Chạy một mạch từ mười hai giờ đến bốn giờ sáng, Bá Thông vô cùng đói bụng vừa về đến nhà hắn đã lục đồ ăn trong tủ lạnh.
-Có cần tớ làm đồ ăn để sẵn vào ngày hôm sau nếu cậu chạy tiếp không?
Lidia từ khi nào đã xuất hiện, cô đứng tựa vào tường nhìn vào gian bếp nơi Bá Thông đang ngồi lục lọi đồ ăn.
Bá Thông bị tiếng nói của Lidia làm cho kinh ngạc, hắn quay đầu lại nói:
-Không cần đâu, chỉ cần mua mấy thứ ăn liền được rồi. Cậu nên dành thời gian cho việc ngủ.
-Xin lỗi nhưng tớ không tài nào ngủ được khi thấy người bạn nhỏ của mình chạy bộ lúc khuya lắc khuya lơ đến tận bốn giờ sáng mới về.
Lidia chống nạnh nói, thái độ cứ như bà mẹ trẻ chuẩn bị dạy bảo con cái, tay bật công tắc đèn nhà rồi đi đến trước mặt Bá Thông.
-Cậu không cần lo lắng đâu, tớ hoàn toàn không sao mà.
Bá Thông giơ hai tay lên, đối với thái độ bà mẹ trẻ của Lidia hắn rất sợ nếu cô để nó bộc phát. Nhưng mà cô biết hắn chạy bộ từ lúc khuya đến bốn giờ sáng, không lẽ cô đã thức từ đó tới giờ?
-Hay là để bữa sau tớ chạy cùng cậu?
Lidia không thể không lo dù Bá Thông bảo không sao.
-Không cần đâu, cậu còn phải thức sớm làm đồ ăn sáng không phải sao? Tớ sợ cậu lo nên mới bí mật tập luyện và không nói cho cậu nghe.
Bá Thông nhẹ nhàng, khéo léo từ chối cho Lidia đi theo. Hắn không muốn cô truy vấn mấy cái vụ Ngự Vân Bộ hay là hắn có siêu năng lực có từ đâu đâu a.
Lidia cảm nhận được Bá Thông như muốn giấu diếm điều gì đó nhưng cô biết dù nói thế nào hắn cũng từ chối cho theo. Xem ra cô nên bí mật đi theo hắn thì hơn.
-Được rồi nhưng cậu phải cẩn thận, ban đêm ở đây không tốt lắm nếu một tên nhóc yếu ớt như cậu ra ngoài.
Cô gật đầu chấp nhận việc không đi theo Bá Thông đồng thời dặn dò một chút.
Bệnh viện trung tâm khu Đông.
Kasto nằm dài trên giường bệnh ở khoa điều trị và dưỡng sức vừa nhìn trần nhà vừa mắng chửi:
-Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!!!
Hai mắt hắn vì những tia máu mà trở nên đỏ ngầu, hắn không quên cảm giác bị Valare đánh đến nỗi không có cơ hội hoàn trả. Hắn bị dập mũi, bầm cả hai mắt, gẫy tay, gẫy vài cái xương sườn và gẫy chân, kiểu này dù có điều trị tốt cách mấy cũng phải nằm viện gần hai tháng trời.
-Tao sẽ tìm tụi mày trả thù, Valare, Leaka!!!
Hắn hết chửi lại tỏ ra nguy hiểm dọa không khí bằng vẻ mặt hung hăng ngoan độc.
-Cả con “chị” của mày nữa Leaka, tao sẽ hiếp, hiếp, hiếp nó hết lần này đến lần khác trước mặt mày.
Những y tá chịu trách nhiệm chăm sóc cho Kasto đứng ở ngoài nghe hắn mắng đến chửi không khí không khỏi lo lắng nói với nhau:
-Thằng này lại lên cơn tâm thần rồi.
-Triệu chứng thường gặp ở các thanh thiếu niên bị đánh nhập viện, các cô thấy hoài mà.
-Nhưng mà…nghe hắn chửi thế kia chắc chẳng phải cái loại gì tốt đẹp, đã xấu còn ác.
-Ừm, cái thứ vừa xấu vừa ác bị đánh cho tơi tả thế kia là đáng lắm.
Bốn y tá đứng nói chuyện rôm rả đợi khi nào Kasto chửi đến phát mệt và ngủ mê thì mới đi vào thay băng cho hắn.
Biệt thự nhà Sanchiz.
-Chúng ta nên làm gì đây? Nếu không tìm ra kẻ hại Hors thì chúng ta chết chắc.
Cha của Dogo, Sanchiz Sana, ngồi trên ghế sofa ôm đầu than vãn. Kể từ ngày Hors được đưa đến Insael, Sana liền nhận được tin nhắn từ Kowa do nhân viên hội đồng thông tin truyền thông thông báo qua điện thoại, nếu hắn không tìm ra được đứa con gái gây ra tội ác tày đình với con trai Kowa thì hắn nên chuẩn bị mất hết tất cả.
Bởi vì áp lực từ Kowa, Sana trở nên căng thẳng, thấp thỏm, người lúc nào cũng lo lắng dẫn đến giận cá chém thớt mắng luôn vợ con, nhất là Dogo đứa con được chiều quá đến hư hỏng lần này lại mang tới tai ách cho gia đình.
-Dogo, mày nên tìm con nhỏ đó về đây, bắt giữ nó cho đến khi ngài Kowa trở về bằng không cả nhà sẽ bị tống ra ngoại vực đấy. Mày thì không sao nhưng bố mẹ mày chắc chắn sẽ bị đưa đi.
Sana âm tàn nhìn Dogo nói.
-Cha đừng lo, con sẽ tìm và bắt con nhỏ đó, nó phải trả giá vì đã gieo rắc tai họa cho chúng ta.
Dogo đầu đầy mồ hôi lạnh, từ nhỏ luôn nhận được sự yêu thương từ cha mẹ giờ lại chịu áp lực chưa từng có khiến hắn giống như một con chó cùng đường.