Siêu Năng Lực Chiến

Chương 37: Năng Lực Của Lidia​


Đọc truyện Siêu Năng Lực Chiến – Chương 37: Năng Lực Của Lidia​


Nghe nữ thiếu niên nhắc nhở, Bá Thông cảm thấy thật vô lý, rõ ràng là cái tên tóc vàng mặt trắng kia kiếm chuyện trước mà chứ có ai thèm động đến hắn. Nhưng nghĩ đến nữ thiếu niên vì tốt bụng nên mới nhắc hắn và Lidia nên hắn cũng lịch sự cảm ơn người ta một tiếng rồi trở lại việc lựa vòng tay, chân cho mình.
Đang im im lặng lặng lựa đồ, Lidia như sựt nhớ chuyện gì chợt bức xúc nói “Thế quái nào mà hắn dám mắng bọn mình là rác rưởi chứ!!!?”
Bá Thông nghe Lidia hỏi mới để ý, hắn xoa xoa cằm nhíu mày “Rác rưởi à…? Quả thật tụi mình không làm gì cả, sao hắn dám…” nói tới đây hắn chợt nhớ đến nhân viên gác cửa ở vũ trường. Ngẫm nghĩ một lúc cũng chẳng còn lí do nào khác, hắn nhìn sang Lidia hỏi “Cậu không đeo thẻ?”
“Hả? Đeo làm gì. Chế độ đeo thẻ ở trung tâm giống như một quy định ngu ngốc vậy, rõ vớ vẩn. Nó thật vướn víu cậu không thấy sao? Còn cậu?”
Lidia bĩu môi nói. Cô cũng biết quy định đeo thẻ ở trung tâm ngoài việc xác định thân phận và tài năng của một người dân trung tâm nó còn có vài tiện ích khác đi kèm một cách vô hình. Nhưng với cô thứ đó chỉ là vật trưng bày vô dụng trên người.
“Cậu nói mới nhớ, tớ cũng quẳng nó ở nhà.” Bá Thông nhìn xuống ngực chẳng có cái thẻ nào, hắn không hề nhớ đến việc đeo thẻ nhưng có vẻ cái cơ thể này đang thích nghi nhanh với hắn thì phải, hành động của hắn đã không còn mất kiểm soát nữa.
“Vậy cậu có biết lí do vì sao thằng đó mắng tụi mình không?” Lidia trở lại vấn đề cũ tiếp tục hỏi.
“Có lẽ vì chúng ta không đeo thẻ. Tớ nghe nhân viên vũ trường nói vậy, hắn mắng tớ là phế vật vì tớ không đeo thẻ đấy. Cậu tin nổi không?” Bá Thông nhếch miệng giễu cợt cười, lắc đầu cảm thán than nhẹ một câu. Dù sao cái tập quán vớ vẩn đó hắn không hề biết bởi Leaka cũng không biết.
“Rõ ngớ ngẩn. Vậy việc chúng ta không đeo thẻ thế là hắn gây chuyện? Tên đó đầu óc bị vào nước hay là ấu trĩ về một vấn đề nào đó?” Lidia cảm thấy những gã ở học viện được xem là thiên tài gì đó lại là con cháu đại gia gì gì đó, rõ một lũ thiếu giáo dục khiến cô xem thường lẫn khinh bỉ.

“Lidia này, thằng đó rồi có ngày tìm tụi mình tính sổ đấy. Cậu tính sao?”
Bá Thông nhớ đến bản mặt thù dai của nam thiếu niên tuấn mỹ chợt buồn cười hỏi Lidia.
“Đập nó một trận cho nó nhớ đời.”
Lidia, xuất thân ngoại vực, hiển nhiên có xu hướng giải quyết bảo lực, rất vô tư trả lời.
“Cậu nghĩ mình làm được?”
Bá Thông nhìn Lidia từ trên xuống dưới, có chút nghi hoặc. Cô nàng này mảnh mai thì làm sao đánh lại ai?
“Anh đang xem thường Lidia à? Từ nhỏ cậu ấy không chỉ mạnh mà còn có siêu năng lực.” Leaka ở bên trong nói vọng ra, có vẻ tức giận.
“Từ từ nào. Nhóc làm gì giận thế? Chỉ là anh không biết con bé mạnh hay yếu vì nhóc có chia tí kí ức nào về Lidia cho anh đâu.” Bá Thông đáp lại bằng giọng nói điềm đạm của người trưởng thành.
“Nghe cho thủng lỗ tai đây. Lidia có sóng hồn lên đến một trăm bốn mươi sáu không chỉ vậy còn có siêu năng lực điều khiển hạt kim loại đấy.” Leaka vô cùng tự hào hất cằm lên nói.
“Điều khiển kim loại cơ à? Chậc, loại siêu năng lực đó không phải dạng vừa đâu…” Albert ngồi kế bên Leaka xoa xoa cằm có chút thưởng thức đối với năng lực của Lidia.
“Đấy chỉ là những gì nhóc thấy trong quá khứ. Vả lại sáu năm trôi qua chưa chắc con bé đã mạnh hơn.” Bá Thông khá bất ngờ với thông tin mình vừa được cung cấp nhưng hắn là người thực tế, nếu không tận mắt trông thấy thì không thể tin.
“Hừ. Nghi ngờ sao? Được, cứ sống chung một thời gian với cô ấy rồi anh biết. Nói nữa tốn nước bọt. Tôi lặng đây!” Leaka hừ lạnh một tiếng sau đó thì im re luôn.
“Leaka, cậu có nghe tớ nói không vậy?” Lidia bất chợt lay lay vai của Bá Thông.
Bá Thông giật mình nhưng rất nhanh lấy lại vẻ tự nhiên nói “Xin lỗi, tớ đang bận suy nghĩ một số chuyện nên hơi lơ đãng. Cậu nói gì?”
“Cậu đang lo cái tên Raven Gwakap gì đó trả thù à?” Lidia lo lắng cho Bá Thông, khẽ nhíu mày hỏi.
“Lo hay không thì cũng vậy. Nhưng mà cậu nghĩ mình đánh được hắn?” Bá Thông trở lại vấn đề cũ hỏi.

“Tớ nghĩ mình không đánh với hắn đâu mà chắc là đàn em hay người nào đó hắn thuê chẳng hạn. Hắn là công tử bột con nhà giàu mà, động tay động chân không phải cách bọn nhà giàu hay làm.”Lidia cười cười nói, dựa trên kinh nghiệm cùng phân tích khi nhớ lại khuôn mặt được chăm sóc tốt cùng mái tóc chải chuốt của Gwakap, suy đoán.
“Nếu hắn thuê sát thủ ám sát thì sao?” Bá Thông giàu trí tưởng tượng xoa xoa cằm tự hỏi.
“Tớ đoán là không. Cậu không nghe hắn bảo “tao cho tụi bay lạy…với cái miệng đầy máu” sao? Chứng tỏ hắn muốn tận mắt chứng kiến chúng ta miệng máu me lạy lục van xin hắn. Đã vậy thì hắn nên thuê một đám côn đồ nào đó thay vì thuê sát thủ phải không?” Lidia cũng biết rõ nghề nghiệp sát thủ, rất điềm tĩnh giải thích cho Bá Thông hiểu về suy đoán của cô.
“Ừm…siêu năng lực của cậu thế nào?” Bá Thông đi thẳng vấn đề lực chiến của Lidia một chút, hỏi.
“À…cái đó hả?” Lidia cũng khá miễn cưỡng trả lời, dù sao cô đang mắc một căn bệnh nghiêm cấm việc sử dụng siêu năng lực tùy tiện. Nhưng vì để người bạn của mình không phải lo lắng, cô liền qua loa trả lời “Không đến nỗi tệ.”
“Không đến nỗi tệ là sao?” Bá Thông nghi hoặc nhưng không hỏi chỉ là nhìn Lidia chằm chằm. Con nhóc này, đừng có kiểu cậy mạnh không chừng lại bị người ta đánh cho.
Bị Bá Thông nhìn chòng chọc, Lidia có chút chột dạ, hơi nhíu mày hỏi “Cậu không tin tưởng tớ à?”
“Không. Tớ tin.” Bá Thông sợ làm Lidia thất vọng liền trả lời không thật lòng cùng với vẻ mặt miễn cưỡng.
Lidia không nói thêm gì, chỉ là im lặng nhìn Bá Thông và tự hỏi “Không lẽ sáu năm không gặp, cậu ấy không còn tin tưởng mình như trước?”
Sau khi chọn xong vòng tay chân vừa ý, Bá Thông và Lidia ra về. Nhìn cái bọc chứa vật nặng lên đến hai mươi Pg mà Lidia cầm dùm hắn, Bá Thông cảm thấy sự bất lực của bản thân. Ai đời lại để một cô gái xách đồ nặng cho mình, thật không đáng mặt nam nhi.
Về đến nhà, Bá Thông lập tức muốn biến cái thân thể còm nhom yếu xìu như cọng bún này trở nên mạnh mẽ cứng cáp hơn. Hắn liền lôi mớ vòng tay chân ra đeo vào rồi đứng lên di chuyển.

Bịch
Ách
Vừa mới bước lên một bước, Bá Thông đã ngã nhào về trước mặt đập xuống sàn nhà.
“Hay là tập thể dục khoảng một tháng, bồi bổ dinh dưỡng cho cơ thể mập một chút rồi đeo vào, thế nào?” Lidia nhìn Bá Thông đập mặt xuống sàn mà thương, cô đỡ hắn dậy, thở dài một tiếng rồi nói.
“Không, tớ muốn mình phải trở nên mạnh mẽ từ lúc này!” Bá Thông ương bướng vừa được dìu đứng dậy liền tiếp tục di chuyển mặc cho cái chóp mũi đỏ chót.
Bịch
Ắc
Bá Thông lại tiếp tục ngã, lần này là cái trán sưng một cục.
“Cứng đầu thật.” Lidia đầu giăng đầy hắc tuyến khi nhìn thấy cú ngã không hề nhẹ mà Bá Thông vừa thực hiện, thầm nghĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.