Siêu Năng Lực Chiến

Chương 36: Thiếu Niên Xấu Tính​


Đọc truyện Siêu Năng Lực Chiến – Chương 36: Thiếu Niên Xấu Tính​


Sau khi kết thúc bữa ăn trưa, Lidia và Bá Thông đón xe công đến một trạm gần khu thương mại sầm uất.
Sau hai mươi mấy phút đi bộ, cả hai đã đến trước cửa tiệm bán dụng cụ rèn luyện thể chất, GAM. Cửa tiệm là một tòa nhà có diện tích khá rộng với hai tầng lầu, không biết lầu bên trên thì chứa gì nhưng tầng trệt đa phần bày bán các loại vật nặng như máy tập chạy tại nhà, các loại vòng đeo tay, chân bằng kim loại, tạ nâng các loại vân vân và vân vân…
Bá Thông đứng bên ngoài nhìn vào trong tiệm thì có chút kì hiếu kì tự hỏi “Tại sao người đến mua đa phần là các học sinh học viện?”
Bên trong tiệm, các học sinh cả nam lẫn nữ vận đồng phục sang trọng với các kiểu khác nhau, thậm chí có cả đồng phục mà nhóm Hors mặc, rất ít thấy các học sinh trường khác.
“À, bởi vì các thiên tài không có rèn luyện thể chất bình thường như học sinh trường mình, họ buộc phải dùng đến những chiếc vòng tay, chân kim loại kia do yêu cầu từ học viện.” Lidia không hề lạ khi thấy các thiên tài học viện ở đây, bởi vì cô từng tìm hiểu thông qua mạng thông tin hoặc tạp chí về cách dạy của học viện ở vùng trung tâm.
Bá Thông xem như đã hết nghi hoặc, hắn cùng Lidia thông thả bước vào trong tiệm rồi thoải mái đứng lựa vòng tay, chân kim loại phù hợp với kích cỡ cổ tay và chân của hắn.
“Này, cỡ năm Pg không còn hợp nữa…tao muốn đổi sang bảy Pg…” Một học sinh có chỉ số sóng hồn một trăm lẻ một từ học viện nào đó giơ cổ tay đeo vòng tay kim loại lên nói khi có một người bạn đứng cạnh.
“Hả!? không phải loại đó mày mới đeo hai tháng trước sao?” Người bên cạnh có chỉ số một trăm nhưng thêm một số lẻ nhỏ ở góc phải bên dưới kinh ngạc nói, hắn vì sợ sức mình có hạn nên chỉ đeo loại ba Pg cho đến giờ thôi.

Học sinh có chỉ số một trăm lẻ một đắc ý ra vẻ, cảm giác trên người khác một bậc thật sướng, hất cằm lên nói “Vậy mày yếu hơn tao rồi.”.
Đối với đám thiên tài thì việc so sánh ai đeo vòng tay nặng hơn chính là trò tiêu khiển hay ho nhất hiện nay ở học viện nhằm thể hiện ai hơn ai.
Bá Thông nhìn vẻ đắc ý trên gương mặt của học sinh có sóng hồn một trăm lẻ một kia thì lắc đầu cười nhẹ. Thật đúng là trẻ con.
“Cậu thích màu nào?” Lidia cầm ra hai cái vòng tay một màu lam nhạt có hoa văn sóng nước trải dài màu trắng, một cái có màu đen tuyền với hoa văn tam giác màu đỏ đưa ra trước mặt Bá Thông.
Bá Thông hiển nhiên thích những loại màu mạnh mẽ nên hắn chọn cái đen tuyền có hoa văn tam giác đỏ. Vừa mới cầm lấy cái vòng tay, Bá Thông lập tức bị nó kéo xuống cong cả người. Hắn trợn mắt nhìn cái vòng tay “Có năm Pg thôi sao nặng dữ vậy!!?”
Lidia nhìn cái tướng uốn cong vì vòng tay nặng của Bá Thông, nhịn không được thở dài “Cậu…thực sự rất là lười tập thể dục trong thời gian qua, Leaka!”
Đám nam thiếu niên học viện nhìn thấy tên nhóc lùn tịt đi mua đồ cùng “chị gái” xinh đẹp liền đổ dồn mọi cặp mắt về đây. Bất chợt, một tiếng khinh thường thở hắc từ lỗ mũi tiếp theo đó là một lời châm chọc “Rác rưởi thì an tâm mà làm rác rưởi đi, cố gắng trèo cao làm gì để khổ cái thân. Vừa lùn vừa yếu mà bày đặt đòi mang vòng năm Pg, muốn chơi nổi sao, phế vật!”
Lidia và Bá Thông nhíu mày, theo hướng tiếng khinh thường kia nhìn xem rốt cuộc tên nào mà thối mồm vậy?
Phía đối diện cách Lidia khoảng hai mét, là một tuấn mỹ thiếu niên với mái tóc mượt vàng óng cùng đuôi tóc gà được buột cao. Hắn mặc đồng phục rất giống với Hors hẳn là cùng một học viện.
Nhìn nam thiếu niên tuấn mỹ ra vẻ điềm đạm nhưng vừa nãy lại thốt ra những lời khinh bỉ quá đáng, Lidia lạnh lùng khẽ liếc hắn nói “Người ta làm gì là chuyện của người ta. Xen vào làm chi cho người khác nghĩ mình tọc mạch. Cái loại thích gây sự bằng mồm rồi có ngày cái mồm thối mùi phân đó cũng bị đánh cho răng máu lẫn lộn. Lúc đó, tôi tự hỏi cái bản mặt xin hãy tha mạng của anh nó ra sao? Hẳn thú vị lắm!”
Nghe “phế vật chị” khinh thường nói vặn lại mình, nam thiếu niên tuấn mỹ liền cảm thấy khó chịu, người xoay lại hai mắt khẽ híp, nghiến răng, nhìn Lidia và Leaka nói “Tụi mày mới là kẻ bị đánh cho răng máu lẫn lộn, rác rưởi trong đống rác.”
Bá Thông nghe thiếu niên quá đáng thì cười lạnh. Vẻ mặt hắn ngô nghê vờ ngửi thân mình một chút nói “Thật lạ…ngửi hoài mà không thấy người mình bốc mùi hôi…mùi hôi ở đâu bay tới mà thối quá vậy nhỉ?” sau đó nhìn thiếu niên và hiện ra nụ cười châm chọc.
Nam thiếu niên tuấn mỹ tóc vàng thấy nụ cười châm chọc từ “phế vật em”, hai mày liền nhướn lên hỏi “Mày cười cái gì?”
“Tao cười là cái mồm mày quá thối. Thối đến nỗi mỗi lần mày mở mồm là có người nhíu mày!” Bá Thông a a cười châm biếm nói rồi hất cằm hướng những những người khác đứng phía sau nam thiếu niên tuấn mỹ đang tỏ ra khó chịu với hắn.

Nam thiếu niên tuấn mỹ có vẻ không tin liền xoay người lại nhìn thử nhưng không thấy vẻ mặt ai nhíu mày chỉ là họ lãng tránh ánh mắt của hắn.
“Thế nào!? Tao nói đúng mà phải không?” Leaka nhếch miệng cười, nhún nhún vai nói.
Nam thiếu niên tuấn mỹ xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi nói “Mày nói láo!”
“Tao nói láo đâu? Chỉ là họ không muốn mày bẽ mặt nên mới không nhìn mày nữa đó.” Bá Thông bĩu môi, hai tay xòe ra tỏ vẻ hài hước nói.
“Leaka. Chúng ta không nên đôi co với một gã thối mồm. Nó sẽ khiến mặt chúng ta bị dơ vì nước bọt dính lên mặt đấy.” Lidia phì cười nói, tay vỗ vỗ vai Bá Thông ý muốn hắn trở lại việc mua vòng tay, chân thay vì mất thời gian với một gã thích gây sự.
Nam thiếu niên liên tiếp bị hai phế vật chị em tỏ vẻ xem thường cùng châm biếm khiến cho gân xanh nổi đầy đầu không nói nên lời. Hắn là con cháu của một đại gia tập đoàn, là một thiên tài văn võ song toàn, được nhiều người ngưỡng mộ há có thể để những kẻ hạ lưu xem thường?
Hắn nhất định nhớ rõ mặt hai chị em phế vật này và cho người đến dạy chúng một bài học.
Đang lúc tính toán kế “dạy dỗ hai chị em phế vật” thì điện thoại của nam thiếu niên chợt reo. Hắn nhấc máy lên xem, hai hàng lông mày kiếm đang nhíu chợt giãn ra, ngón tay cái ấn vào nút trả lời và nói “Chào, Lisa. Anh đây…sao, xem phim à? Được, anh tới liền.”
Sau khi tắt điện thoại, hắn chỉ tay vào Bá Thông và Lidia nói “Tụi bay nhớ lấy mặt tao. Rồi có ngày tao cho tụi bay lạy lục van xin với cái miệng đầy máu.”
Hắn vừa dứt lời thì bỏ đi.

“Rõ dở hơi.”
Lidia bĩu môi, xem thường.
“Này, hai em không nên động chạm đến tiểu thiếu gia nhà Raven chứ!?”
Một nữ thiếu niên có chút lớn tuổi hơn vận đồng phục học viện nào đó, tốt bụng nhắc nhở.
“Gã đó là Raven Gwakap đúng không? Học cùng trường tụi mình.”
“Chứ ai vào đây. Tao tự hỏi não mấy đứa con gái trong học viện bị gì, cứ suốt ngày tò tò theo nó.”
“Thằng đó thù dai, lại hay giận cá chém thớt. Mặt đẹp nhà giàu nhưng xấu tính, đám con gái chỉ mê tiền của nó thôi.”
Hai nam thiếu niên học cùng học viện bàn tán, nhún nhún vai đối với Gwakap là sự xem thường cực độ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.