Siêu Năng Lực Chiến

Chương 32: Người Quan Trọng Nhất​


Đọc truyện Siêu Năng Lực Chiến – Chương 32: Người Quan Trọng Nhất​


Bá Thông hai mắt chớp chớp “Tạ đeo tay…ý cậu là vòng tay đeo trên cổ tay ấy à?”
Lidia gật đầu “Ừ. Nó có nhiều loại lắm.”
Bá Thông thích thú hỏi “Vậy vòng đeo chân hay là áo tạ gì gì đó có không?”
Lidia trầm ngâm “Ừm…để xem…vòng chân cũng có nhưng áo thì không…”
“Không sao, không sao. Nếu được cậu tìm cho tớ hai cái vòng tay hai cái vòng chân đi.” Bá Thông phấn khích nói, hắn rất thích tập luyện a, có mấy cái tạ như thế hỗ trợ sẽ phần nào giúp hắn cải thiện “lực chiến”.
“Vậy cậu muốn đeo tạ mấy Pg?” Lidia hỏi, ở Linh cầu thước đo trọng lượng là Pg.
Bá Thông gãi đầu “Để xem…chắc khoảng mười Pg.” hắn chẳng biết cái Pg này so với Kg có chênh lệch gì không?
“Một pg bằng một kí hai đấy!” Albert chợt lên tiếng.

“Sao ông biết?” Bá Thông ngạc nhiên hỏi. Lão đầu này có vẻ tinh thông lắm thứ nhỉ?
“Ta là người thông thái mà…sẵn tiện, thước đo diện tích, chiều dài hay chiều cao ở đây cũng bằng Trái Đất, chỉ là đơn vị nó xài khác thôi.” Albert không hề keo kiệt mà dạy luôn một ít kiến thức cho Bá Thông.
“Hay thật…vậy cái nước này còn to hơn Trung Quốc à?” Bá Thông thông qua kí ức của Leaka được biết diện tích nước là bao nhiêu rồi suy ra.
“Ừm, to hơn gấp rưỡi. Nhưng chẳng là gì so với cái hành tinh này. Nó to gấp mười mấy lần trái đất lận đó.” Albert giống như cái gì cũng biết nói.
“WAO!” Bá Thông kinh ngạc đến nỗi thốt ra lời. Lidia nãy giờ thấy hắn im lặng bất chợt “Au” một tiếng thì kì quái “Cậu sao vậy?”
Bá Thông ách một tiếng, gãi đầu “K-Không sao… ừm…tạ mười Pg là ổn…”
Lidia lắc nhẹ đầu “Không đâu. Nếu là mới tập cậu nên xài năm Pg là vừa.”
Bá Thông dùng ngón tay gõ gõ vào trán, hắn quên mất đây là thân thể yếu ớt của tên nhóc Leaka. Hắn gật đầu đồng ý nói “Ừm. Cậu kiếm cho tớ hai vòng tay, hai vòng chân năm Pg, có gì tớ trả tiền sau.”
Lidia vừa nghe Bá Thông nói trả lại tiền, hắn liền ăn ngay một cú chẻ đầu nhẹ của cô. Cô cau mày nói “Cậu không cần lo chuyện tiền nong, đồ ngốc.”
Bá Thông xoa xoa nơi bị đánh, chu miệng nói “Tớ chỉ là sòng phẳng thôi sao lại mắng tớ ngốc? Lại còn đánh nữa…”
Lidia chẳng biểu hiện cảm xúc gì cũng không nói không rằng búng tay vào trán Bá Thông một cái rõ đau.
“Đau!” Bá Thông ôm trán, hai mắt nhìn Lidia trân trân không thể hiểu nổi.
“Cậu đừng làm tớ như người ngoài được không? Chúng ta là gia đình.” Lidia vẻ mặt muồn bã nói.
Bá Thông có chút không hiểu được. Chỉ là chuyện trả tiền nhỏ nhặt thôi tại sao con nhóc này lại buồn đến vậy? Lại còn đừng xem như người ngoài rồi “chúng ta là gia đình”. Bá Thông trầm ngâm nhíu nhíu mày, sao đó nghĩ gì nói nấy, hỏi “Lidia, cậu muốn gả cho tớ hả?” giọng hơi bị lớn.
“Hả?” Lidia lập tức đứng hình.
Cả lớp đang nhao nhao bất chợt nghe một câu như sấm nổ bên tai liền đồng loạt nhìn sang Bá Thông và Lidia, sự ngạc nhiên không gì có thể diễn tả được.

Bá Thông cảm giác mình vừa nói một câu không ổn, liền cố gắng tìm cách sửa lại. Hắn nhìn mấy chục học sinh đang há hốc mồm, gãi gãi đầu nói “A, h-hiểu nhâ–“
“Cái gì? Vậy Lidia không phải chỉ đơn thuần là bạn…”
Nữ sinh hòa đồng, gương mặt mũm mĩm mái tóc màu hồng nhìn Lidia đầy tò mò hỏi.
“M-Mọi người…đừng hiểu nh–” Bá Thông đến phát mệt với con nhóc tóc hồng này, nhìn hai con mắt láo liên của nó hắn liền cảm giác phiền phức tới.
-Leaka! Số mày thật đỏ!
Một nam sinh ghen tỵ gầm lên.
-Ê, đừng có sau này lấy người ta xong rồi kêu người ta bảo vệ, vậy nhục lắm!
-Thế chẳng phải mày có một bà xã kiêm vệ sĩ sao?
-Leaka…tao nghĩ mày không xứng!
Vài cái nam sinh đồng loạt nhao nhao lên chỉ trích, tại sao một thằng rác rưởi như Leaka có thể hưởng phước lớn như thế?
“Đúng đúng, mày tốt nhất nên tránh xa cô ấy a.”

“Hay nhường lại đi, tao xứng hơn mày!”
“Mày rồi có lúc bị tống ra ngoại vực thôi. Còn cô ấy sẽ ở trong này, tao đây có sóng hồn cao học tập cũng ổn, hẳn hơn mày rồi. Thôi, mày nhường cô ấy cho tao đi!”

Bá Thông nghe đám nam sinh hồ nháo đủ loại câu khinh thường mình thì vẻ mặt có phần hòa nhã của hắn lập tức trầm xuống. Hai con ngươi như biến thành viên đạn, nói “Tụi mày có câm hết không!? Nhãi nhép!”
Cả lớp chợt im bặt.
Nó vừa chửi gì vậy? Nhãi nhép?
Những nam sinh khi nãy nhao nhao, đang im bặt chợt hầm hố, trừng mắt nhe răng nói “Mày tưởng mày là ai!!?”
“Nếu nói Leaka không xứng với tôi thì các cậu lại càng không xứng!”
Lidia từ trong cơn “đứng hình” đã trở lại. Ánh mắt đầy chán ghét nhìn bọn nam sinh hạ thấp Leaka nói “Với tôi, Leaka là người quan trọng nhất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.