Đọc truyện Siêu Năng Lực Chiến – Chương 23: Về Nhà
Bá Thông kinh ngạc nhìn Lidia trừng trừng, nếu nhớ không lầm thì cô nhóc này đã đi vào tòa nhà cùng đám thiếu niên kia, vậy mà sao bây giờ lại đứng sau lưng hắn?
Lidia cũng không ngạc nhiên lắm khi Leaka đi theo cô. Từ nhỏ hắn vốn dĩ đã như thế. Tuy nhiên, lần này hắn lén lút theo sau có chút khiến cô nổi giận.
Lidia nhíu nhẹ mày nghiêm khắc chỉ vào Bá Thông nói “Sao cậu lại đi theo, lỡ đi trên đường gặp chuyện thì sao hả?” với một tên nhóc yếu đuối như Leaka, Lidia rất rõ ràng hắn luôn là mục tiêu bị những tên nhóc khác bắt nạt.
Bá Thông nhìn vẻ “chị hai” của Lidia thì chẳng nói được lời nào, hắn biết Lidia nổi giận là vì lo lắng cho chủ nhân của cái cơ thể này. Nhưng thật đáng tiếc chủ nhân của cái cơ thể này trong tương lai sẽ dung nhập hoàn toàn với hắn và Leaka mà Lidia từng biết sẽ không còn tồn tại nữa.
Lidia thở dài khi thấy Leaka vẫn trưng ra cái mặt thộn nói “Thôi được rồi…tớ biết cậu lo cho tớ nhưng nhớ lần sau nếu tớ không bảo cậu theo thì đừng theo, được chứ?”
Bá Thông vờ gật đầu “Ừm.” nhưng mà còn lâu hắn mới nghe theo.
“Về thôi.” Lidia đưa tay ra trước mặt Bá Thông nói.
Bá Thông rất phối hợp nắm lấy tay cô, hắn chợt nhận ra bản thân bắt đầu cảm thấy thích cái nắm tay này. Thật ấm áp.
Bởi vì nhà Leaka cách khá xa khu thương mại sầm uất nên Bá Thông và Lidia phải bắt hai lượt xe công để về. Đứng cạnh Lidia tại trạm xe để bắt chuyến xe công thứ hai, Bá Thông có chút tò mò cùng lo lắng hỏi “Lidia, đám người kia có làm gì cậu không?”
Lidia làm vẻ không bận tâm nói “À, không. Họ lo vui vẻ ở bên trong vũ trường rồi. Thấy họ không để ý nên tớ lén đi cửa sau về để tránh rắc rối.”
“Dễ dàng vậy?” Bá Thông cảm thấy nghi hoặc, hắn không thể nhầm lẫn được, rõ ràng tên nhóc thiên tài gì đó có cái mặt rất là dâm khi nhìn Lidia, lẽ nào hắn có thể lơ là để cô chuồn đi?
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Lidia thấy Bá Thông đăm chiêu thì hỏi.
Bá Thông lắc đầu “Không có gì.” hắn chẳng cần bận tâm, nếu Lidia đã an toàn đi ra thì cớ gì hắn phải nghĩ nhiều.
Lidia cũng không để ý lắm việc Leaka đăm chiêu suy nghĩ, với cô chỉ cần Leaka được an toàn, được khỏe mạnh là điều tốt nhất.
Sau đó, hai người lên chiếc xe công thứ hai để đến con đường trở về nhà Leaka.
Đứng trước ngôi nhà vừa lạ vừa quen, Bá Thông không biết mình nên làm gì nữa. Tuy nhiên, bản thân hắn lại tự cử động. Hắn đưa tay lên bảng mật mã đặt trên tường rào và bắt đầu ấn một cách vô thức.
“Mật mã hợp lệ.” hàng chữ hiện lên trên một cái màn hình nhỏ trên bàn phím mật mã, ngay sau đó, cửa cổng cao ba mét tự kéo sang trái tạo ra lối đi thoải mái. Bá Thông bước vào một cách tự nhiên như là nhà của hắn.
“Hả?” Bá Thông sựt tỉnh, đôi chân đang đi chợt đứng lại. Hắn ôm trán “Lại nữa sao?”
“Cố chịu đựng đi! Nếu ngươi muốn khống chế hoàn toàn cơ thể này thì chẳng còn cách nào khác ngoài việc vận động và thay đổi thói quen của nó!” Albert chợt xuất hiện và lười biếng nói.
Bá Thông gãi đầu “Chà…nhưng tôi nên vận động thế nào bây giờ?”
“Thì…kiểu nào chẳng được. Chạy bộ, leo núi, lội sông, đánh nhau,…nói chung là ngươi hãy làm điều mà trước đây chủ nhân cơ thể này chưa bao giờ làm.” Albert nhàn nhạt nói rồi đánh ngáp “Oài…ta buồn ngủ rồi…chúc ngủ ngon.”
Bá Thông trầm ngâm “Chạy bộ…leo núi à…” nếu hắn nhớ không lầm theo kí ức Leaka thì có một ngọn núi gần đây.
Lidia đi phía sau thấy Bá Thông ôm đầu rồi xoa đầu liền đi lại cạnh hắn, đặt tay lên trán hắn hỏi “Đầu cậu đau à?”
Bá Thông giật mình, hắn quên mất là Lidia đang ở phía sau. Hắn nhìn cô lắc đầu rồi làm vẻ uể oải nói “Không, chỉ là tớ thấy buồn ngủ thôi.”
Lidia thở dài “Chẳng lẽ trong bệnh viện cậu không ngủ đủ sao? Thật là…” Cô cầm tay Bá Thông kéo hắn đến trước cửa cái rồi lại ấn mật mã mở cửa, sau khi nhận được tin báo hợp lệ cô đã lập tức bế hắn theo kiểu công chúa đi vào trong.
“Cậu làm cái quái gì vậy!!?” Bá Thông trợn mắt nhìn Lidia, lần đầu tiên trong đời, hắn bị con gái bế.
“Hả? Tớ bế cậu lên phòng cho nhanh. Cậu cứ ngủ đi!” Lidia hồn nhiên nói, cô nhớ lúc còn nhỏ mỗi khi Leaka buồn ngủ hay bị thương đều được cô cõng vì lúc đó chiều cao hai đứa không chênh lệch lắm. Bây giờ cô cao hơn mạnh hơn rồi, bế lên rồi đặt xuống giường thì nhẹ nhàng và nhanh hơn cõng.
“Làm thế quái nào mà “em” ngủ được hả “chị hai”!!!?” Bá Thông khóc không ra nước mắt, đường đường là một thằng đàn ông lại bị một con nhóc bế lên thế này. Nhưng mà, thế quái nào cái cơ thể này lại chẳng thèm phản kháng, nó còn tỏ ra rất sung sướng và hạnh phúc nữa mới chết người chứ!
Chẳng bao lâu sau, Lidia đã bế Bá Thông lên phòng Leaka và đặt hắn xuống giường một cách nhẹ nhàng cứ như sợ hắn đau vậy.
Bá Thông vừa được đặt xuống giường liền nằm nghiêng người đưa lưng về phía Lidia, hắn không dám nhìn cô nữa…thế này thì…quá nhục a!
Trong khi đó, dưới con mắt Lidia, cô nhìn thấy Leaka vừa được đặt lên giường đã nằm nghiêng người mà ngủ, hồi còn nhỏ hắn cũng hay như vậy. Cô mỉm cười, ánh mắt chứa chan sự hoài niệm nói “Ngủ ngon!”
Lidia rời khỏi phòng, còn Bá Thông ở trong phòng vừa cảm giác Lidia đi rồi mới xoay người nằm sấp, đập đầu vào gối “Ối mẹ ơi! Con muốn chết!”
“Ngươi muốn chết thì đập đầu vào tường ấy, đừng có đập vào gối. Thật mất mặt nam nhi!” Albert mặc dù nói đi ngủ nhưng vì linh hồn có sự kết nối nên hắn có thể biết rõ mọi việc, thấy phản ứng của Bá Thông hắn thực sự không thể nhịn cười được liền chọt vào một câu châm biếm.
“Điên à! Đập đầu vào tường để rồi trở lại cái bệnh viện chán ngắt đó, tôi không làm!” Bá Thông cảm thấy đập mấy chục cái vào gối đã đời rồi mới nằm xoay người lại.
Nằm ngửa trên giường nhìn trần nhà hắn thở dài “Không biết tới bao giờ cái cơ thể này mới nghe lời tôi hoàn toàn đây…”
“Ngươi không nghe ta nói à? Một đến hai tuần!”
“Nhưng tôi muốn rút ngắn thời gian…” Bá Thông chán chường nói.
Albert cảm thấy đau đầu với tên nhóc Bá Thông này, sao lại thiếu kiên nhẫn vậy chứ!!? Hắn nhìn sang linh hồn Leaka chỉ còn một nửa phần trên, cái phần trên đó vẫn còn rất rõ ràng chứng tỏ linh hồn tên nhóc Leaka này có một sự kháng cự nào đó.
“Nếu ngươi muốn rút ngắn thời gian…Bá Thông, cái đó còn tùy vào cách đối xử của ngươi đối với con bé Lidia.”