Đọc truyện Siêu Năng Lực Chiến – Chương 18: Mày Kêu Ai?
Sau khi ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ, Bá Thông và Lidia mới có thể động đũa.
Sụp
Bá Thông vừa mới súp một đũa món phở ở thế giới mới vào miệng, liền đánh giá ngay “Ngon!”
“Ngon lắm đúng không? Đó là lí do người ta mới chịu đựng xếp hàng chờ đợi để ăn nó.” Lidia nhìn phản ứng của Bá Thông thì lại nhớ đến bản thân mình ngày hôm qua. Cô đã đến khu thương mại để mua đồ về nấu ăn và ghé vào quán Mành này khi thấy có chục người đứng xếp hàng. Quả thực nó ngon đến nỗi cô phải ăn ba lần sáng, trưa và tối và mỗi lần đến là phải xếp hàng.
Hiện tại khi Lidia và Bá Thông đang ăn thì bên ngoài đã có mười người đứng xếp hàng rồi và bọn họ ai cũng chờ đợi một cách lịch sự không kêu réo hay thúc giục gì cả.
“Tránh ra, tránh ra, tránh ra!”
Một giọng nói ngang ngược réo lên từ phía sau những người xếp hàng. Chỉ cần nghe tiếng thúc giục đó cũng có thể đoán ra người ở phía sau đó tuổi vẫn còn rất trẻ.
Có vẻ như mọi người ở đây ai cũng biết người vừa lớn tiếng hách dịch kia là ai nên đã vội vàng chuẩn bị rời vị trí của mình cho dù là người xếp hàng hay người đang ngồi ăn trong quán.
“Đó là đứa cháu thiên tài còn có siêu năng lực của nhà Erec đấy. Tốt nhất là đừng dại mà động vào nó.” Một người thanh niên ngồi cùng bàn với ba người khác nói, có vẻ hắn sợ ba người này chưa biết đến tên nhóc thiên tài nhà Erec mà làm nó nổi giận thì khốn.
Bá Thông rất hiếu kỳ khi nghe lời từ người ngồi bàn bên cạnh, hắn vừa ăn vừa liếc mắt ra ngoài xem đứa nhóc khiến người kia sợ hãi trông nó như thế nào.
Những người đang xếp hàng liền đứng dạt ra hai bên tạo thành một lối đi rộng như chào đón một vị vua, ai cũng cúi đầu giống như sợ đứa nhóc thiên tài gì đó chỉ mặt.
Giữa lối đi rộng đó, một nhóm thiếu niên tuổi chừng mười bốn, mười lăm gồm năm đứa, mỗi đứa đều mặc chung một loại đồng phục, bên ngực phải là huy hiệu chứng minh chỉ số sóng hồn của chúng. Trong năm đứa nhóc đó, đứa đứng giữa có huy hiệu mà trên đó được đóng một cái dấu hình chữ D.
“Hửm…siêu năng lực hạng D chỉ số sóng hồn 100 à…” Lidia khi nãy đang ăn giờ thấy nhóm thiếu niên kia xuất hiện liền tò mò nhìn một cái rồi thôi. Có vẻ cô không bận tâm lắm việc tên thiếu niên kia là thiên tài hay có siêu năng lực. Hoặc có lẽ là cô đang xem thường hắn.
“Siêu năng lực hạng D là sao?” Bá Thông ngây ngô hỏi, chuyện này hắn chưa được dạy mà kí ức Leaka cũng chẳng hề có a.
“À, vậy là cậu chưa được dạy về sự phân cấp siêu năng lực nhỉ?” Lidia buông đũa xuống, dù sao cũng ăn xong rồi. Cô giơ lên bảy ngón tay nói “Siêu năng lực cũng được chia hạng dựa trên mức độ nguy hiểm đối với con người theo thứ tự từ cao tới thấp là S, A, B, C, D, E, F. S là siêu năng lực nguy hiểm nhất nếu như người sử dụng nó vào những việc như giết chóc hay làm hại người khác, nó có thể gây ra thương vong diện rộng với tốc độ cao. Còn F là siêu năng lực gần như không ảnh hưởng thậm chí có lợi cho người khác, ví dụ như siêu năng lực hồi phục chẳng hạn.”
Bá Thông nghe xong thì gật gù nói “Vậy siêu năng lực hạng D chắc không nguy hại gì cho lắm.”
Lidia nhẹ lắc đầu “Cái đó còn tùy người sử dụng a. Nếu người mang năng lực hạng S có sóng hồn quá thấp thì cảm giác hay phản xạ không bằng một hạng D có sóng hồn cao và vẫn bị đánh bại. Thậm chí kẻ mang năng lực hạng D có khi lại giết người còn khủng khiếp hơn hạng S. Dù sao, hạng siêu năng lực được sắp xếp dựa trên những giả thiết do đó không hẳn là chính xác hoàn toàn.”
Bá Thông nghe xong liền thấu hiểu, nếu một đứa có mang siêu năng lực hạng S thì cũng không hẳn là đáng sợ cho lắm, mọi thứ gần như được quyết định bởi sóng hồn vậy. Sóng hồn cao phản xạ tốt ra tay nhanh cho dù là mang siêu năng lực hay không mang siêu năng lực đều khiến người khác phải sợ hãi.
“Ê, thằng kia.”
Bất chợt cái giọng nói hống hách ban đầu khiến người ta lo lắng và sợ hãi kia vang lên bên cạnh Bá Thông.
Bá Thông quay đầu sang đã thấy một ngón trỏ vô duyên chỉ ngay giữa mi tâm của hắn. Hắn ngước mặt lên nhìn thì ra là một tên thiếu niên có vẻ mặt hợm hĩnh đang kêu hắn.
Bá Thông không phải loại giỏi nhường nhịn, nhất là khi có ai đó vô duyên vô cớ chỉ vào mặt hắn là hắn lập tức bẽ gãy ngón tay kẻ đó. Tuy nhiên vì kẻ chỉ vào hắn chỉ là một tên nhóc mười bốn mười lăm tuổi nên hắn không thích kiểu ỷ lớn bắt nạt bé, mặc dù hắn hiện tại đang ở trong thân thể một đứa nhóc mười hai tuổi.
Bá Thông nhíu mày hỏi “Mày kêu ai?” rồi sẵn tiện quạt ngón tay của tên nhóc kia sang một bên.
Lúc tên thiếu niên hợm hĩnh chỉ tay vào Bá Thông thì Lidia đã muốn nhổm người dậy và đến đấm cho tên kia một phát vào mặt. Nhưng cô không ngờ, Bá Thông không tỏ ra sợ hãi mà còn dũng cảm tát vào ngón tay vô duyên kia sang một bên.
Lidia nhịn không được sửng sốt nhìn chòng chọc vào Bá Thông thầm kinh ngạc “Đ-Đây là Leaka sao!!?”
Bá Thông đối mặt với tên thiếu niên hợm hĩnh, ánh mắt không hề né tránh hay là rụt rè sợ hãi nhìn tên thiếu niên trân trối con mắt nhìn mình, Bá Thông lần nữa hỏi “Mày kêu ai?”