Siêu Dự Bị

Chương 42Lộn Xộn Trong Phòng Ký Túc


Đọc truyện Siêu Dự Bị – Chương 42Lộn Xộn Trong Phòng Ký Túc

Tèo bỗng ngưng bặt. Trong đầu Tèo bỗng hiện lên một bảng phân tích tình hình chấn thương. Quả thật xương vai đã gãy, cô gắng gượng không xỉu quả là kỳ tích rồi. Đột ngột trong đầu Tèo vang lên một âm thanh với một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Điều đặc biệt là Tèo có thể hiểu được:

[ Tít tí – Phát hiện chấn thương cấp 3, gãy xương vai, tiến hành điều trị đặc biệt, dùng điện năng để khôi phục xương. Có tiến hành lập tức hay không? ]

Tèo giật mình rút tay lại, nhìn quanh một hồi rồi hỏi cô y tá đang ngồi trong xe:

– Cô vừa nói chuyện với tôi hả?

Cô y tá nhìn Tèo khó hiểu rồi lắc đầu.

Tèo nghi ngờ nhìn xung quanh để chắc chắn là giọng nói kia không phải phát ra từ cái máy nào xung quanh. Tèo cũng kiểm tra di động thì thấy nó vẫn bình thường. Giọng nói kia cũng không phát ra âm thanh nữa.

Thảo Hiền thấy Tèo hết ngó đông lại ngó tây cũng khó hiểu hỏi hắn:

– Anh làm sao thế, em không sao đâu anh đừng quá lo lắng.

Tèo không trả lời cô, hắn cẩn thận nắm lấy tay Thảo Hiền một lần nữa. Âm thanh thông báo tiếp tục vang lên:

[ Tít tít – Phát hiện chấn thương cấp 3, gãy xương vai, tiến hành điều trị đặc biệt, dùng điện năng để khôi phục xương. Có tiến hành lập tức hay không? ]

Tèo vô thức nghĩ trong đầu:

“Gãy xương cấp 3? Điều trị? Làm thế nào nhỉ?”

[ Tít tít – Phát hiện chấn thương cấp 3, gãy xương vai, tiến hành điều trị đặc biệt, dùng điện năng để khôi phục xương. Có tiến hành lập tức hay không? ]

“Tiến hành” – Tèo suy nghĩ trong đầu ra lệnh.

[Tiến hành nâng cấp và phục hồi xương vai … tiến hành điều trị ngay lập tức, tiến hành gây mê cục bộ… ]

Tèo chưa kịp hiểu gì thì ngay lập tức cảm giác được một dòng điện cực mạnh từ thân thể mình được điều động chạy từ não bộ truyền xuống tay và truyền qua cho cô gái đang nằm trước mặt.

Chỉ trong tích tắc, Thảo Hiền lâm vào hôn mê, luồng điện chạy vào trong người cô ẩn chứa nội lực của Tèo, liên tục phóng tới phần xương vai. Xương vai của cô vốn đã vỡ nát thì được quá trình điều trị kỳ lạ này từ từ khôi phục, trong giây lát đã bình phục hoàn toàn. Bỗng nhiên Tèo nghe giọng nói lại vang lên:


[ Cảnh báo! Cảnh báo! Năng lượng truyền qua không đủ, không thể tiếp tục khôi phục ]

“Năng lượng không đủ? Làm sao đây?” – Tèo suy nghĩ một chút bỗng nhớ ra cái gì.

“Đúng rồi, mỗi lần mình chả phải đều phải ăn sắt thép để nạp năng lượng sao?” – Không suy nghĩ nhiều, Tèo mở balo rồi lén lút ăn hết đống đồ vật bên trong để cung cấp năng lượng.

Năng lượng khôi phục, Tèo cũng bớt đi cảm giác thoát lực muốn ngã quỵ

[ Cảnh báo, điểm tiếp xúc không đủ để truyền năng lượng ]

“Còn có vụ này sao? Thế phải làm thế nào nhỉ” – Tèo suy nghĩ chóng vánh rồi ôm lấy cả cánh tay cô.

Vẫn không đủ, giọng thông báo vẫn vang lên trong đầu. Tèo bí quá thì sực nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Đúng vậy, nạp năng lượng thì cũng phải dùng miệng ăn, thế thì truyền năng lượng chắc cũng có thể. Nghĩ là làm, Tèo lén lúc không ai để ý nhích lại gần Thảo Hiền rồi cúi người xuống dùng môi của mình áp lên đôi môi đỏ mọng thơm tho của cô gái.

– Anh làm gì vậy? – Một y tá lên tiếng ngăn cản.

– Thôi kệ họ đi em – Y tá hơi lớn tuổi giữ tay người đồng nghiệp rồi cũng để mặc cho Tèo.

Tèo vừa áp môi vào Thảo Hiền thì một dòng năng lượng ấm nóng được truyền mạnh từ thân thể hắn qua ngưữời cô gái. Thân thể và thương tích dần dần hồi phục và được cải tạo nâng cấp lên. Cơ thể Thảo Hiền khẽ run lên một cái, rồi một mùi hôi thối bốc lên, từ những lỗ chân lông trên người cô từ từ chảy ra những giọt mồ hôi màu đen kỳ lạ mang theo tất cả những chất độc trong cơ thể ra ngoài.

Tèo cũng không ngờ là có hiện tượng thế này. Hắn hôn cô gái mê say quá nên cũng không để ý, một lúc sau nghe tiếng ho khan vọng ra từ trong xe thì hắn cũng ngại ngùng dứt ra, tay gãi gãi đầu ngượng ngùng.

– Ý mùi gì hôi quá vậy? – Nữ y tá trẻ hơn khịt khịt mũi rồi hỏi.

– Chị cũng ngửi thấy! Ủa trên người cô gái tiết ra mồ hôi nhiều quá vậy. – Mau mau! Xem huyết áp – Nữ y tá lớn tuổi hoảng hốt ra lệnh.

– Huyết áp bình thường, tim đập bình thường, không có gì đáng lo ngại. – Y tá trẻ trả lời sau khi kiểm tra.

– Phù! Vậy chắc cô gái này bị tuyến mồ hôi tiết ra hôi hơn bình thường thôi, không cần lo lắng. – Y tá lớn tuổi thở phào rồi ngồi xuống lấy điện thoại ra bấm tiếp tục cuộc trò chuyện trên mạng của cô.


Nhìn Thảo Hiền ngủ ngon lành, thương thế đã hồi phục nhưng Tèo cũng biết để tránh bị người khác nghi ngờ, hắn đã đưa ra mệnh lệnh trong ý nghĩ chừa lại một phần chấn thương không đáng kể trên vai của cô, chỉ cần nghỉ ngơi tầm nửa tháng là có thể khoẻ mạnh như xưa, cũng có dịp cho hắn tới thăm cô vào mỗi tuần lúc được rảnh rỗi. Hắn hỏi mượn cô y tá giấy bút để ghi vào đó số điện thoại của mình rồi nhét vào giỏ sách của Thảo Hiền.

Khi xe cấp cứu đến bệnh viện cũng là lúc Tèo chuồn êm, hắn không muốn bị vạch mặt ra là chả liên quan gì đến cô gái này, hơn nữa rất nhanh đồng đội và ban quản lý đội bóng sẽ đến, hắn không muốn gặp rắc rối.

..

– Ê Tèo, sáng biến đâu vậy mày. – Tí vừa nói vừa nhai cọng mì cuối cùng trong tô mỳ gói của nó.

Tèo duỗi lưng lên giường đắp mền lười biếng trả lời:

– Tao đi gặp bạn

– Gặp gái chứ bạn mẹ gì – Tí cười khẩy.

Tín đang làm bài tập cũng xoay xoay cây bút ngáp ngắn ngáp dài:

– Còn con mẹ gì nữa mà mày phải hỏi? Còn không phải là đi với gái chứ chả lẽ đi với anh em mình à. Cái thằng mê gái bỏ bạn.

– Dẹp tụi mày đi! Còn mày nhìn lại mình đi Tí, cả ngày ôm trái bóng rồi còn hun lên nó nữa, tởm vl. Ủa thằng Thái đâu rồi.

– Kệ tao, ông đây có gấu còn tụi mày không có tức hả. – Tí mân mê trái bóng của mình.

Sau trận đấu thì Tí đã đi gặp bạn gái của mình là Mỹ Duyên và được cô tặng cho một trái bóng có chữ ký và một dòng chữ mùi mẫn. Tí ôm quả bóng như ôm vàng từ sau khi về đến giờ.

Tín cười nói:

– Kệ nó đi mày, lâu lâu mới được gái tặng quà, giờ ai đụng vô quả bóng của nó là nó ăn thua đủ.

Tí cẩn thận cầm theo quả bóng lại gần tủ định cất vào.

– Oái!!! –


Một tiếng la thất thanh vang lên, theo sau là một bóng người loạng choạng phóng tới, cái ly trà sữa trên tay cũng theo đó bay ra. Trời xui đất khiến thế nào mà cả ly trà sữa đổ hết lên đầu Tí, nước trà sữa và hạt trân châu ướt đầy quả bóng.

Yên tĩnh.

– Oops. Hê hê sorry nha – Mày có sao không? – Thái nhìn Tí khó xử dò hỏi.

Tí chết đứng một lúc rồi bừng tỉnh:

– ĐM ông liều với mày.

Tí xông tới Thái đấm mạnh

Thái nhanh tay gạt Tí ra rồi lùi về phân bua

– Ế tao không cố ý, bình tĩnh lại mày, cùng lắm tao lau cho mày.

Tí không thèm nghe tiếp tục xông tới định nắm Thái đấm đá.

Thái cũng không phải là gà, vốn Thái cũng có võ, lại thêm có nội công và thân thể được Tèo cải tạo nên dư sức né và đỡ đòn của Tí.

Tí cũng vận nội công và thi triển quyền cước, hai đứa vừa đuổi nhau khắp phòng vừa đánh lộn.

– Tao cảm thấy thằng Tí thắng – Tín khoác vai Tèo bàn luận.

– Tao thì thấy khả năng thằng Thái thắng, mày thấy thằng Thái tập chụp gôn nên phản xạ nó lẹ hơn nhiều. – Tí gãi cầm phân tích.

Tèo nhìn hai đứa đang đấm nhau như phim, cả hai đều đã trúng đòn. Thái bị Tí đá một phát vào bụng, Tí thì bị Thái đấm thẳng vô ngực. Càng đánh càng hăng máu, đã không còn là một trận chiến bình thường, Thái đã chộp được cây búa trên giường Tèo quăng vào Tí. Tí né được, cây búa đập mạnh vào tường tạo thành một khoảng tường nứt.

– Mẹ mày! – Tí gầm lên rồi cầm cái ghế lên phóng thẳng vào Thái.

Thái nhanh nhẹn né ra được nhưng cái ghế lại bay thẳng đến chỗ Tèo và Tín.

RẦM.

Tín bị cái ghế đập trúng đầu còn Tèo thì bị một cái ghế khác do Tí ném tới.


– MẸ TỤI MÀY…

Cuộc chiến bắt đầu là hai đấu hai còn bây giờ là hỗn chiến. Tèo với sức trâu và võ công hơn hẳn nên cũng không bị ăn đòn nhiều. Vốn Tèo đã hứa là được thi triển võ thuật ác độc nên đã tự phong bế khả năng của mình. Do đó trình của Tèo chỉ như tụi ba đứa bạn nên vẫn bị dính đòn.

Bàn ghế, mùng mền chăn chiếu gối mọi thứ đều được sử dụng làm vũ khí hoặc là ám khí làm căng phòng lộn xộn hết cả lên. Bốn đứa điên cuồng la hét xông vào tay đấm chân đá búa xua.

– Các cậu làm gì vậy, giờ này còn chưa ngủ? Tất cả dừng tay cho tôi! – Tiếng Thuận nghiêm khắc vọng vào, kế bên Thuận là tổ trưởng khu của Tèo.

Một cái ghế bay thẳng đến…

RẦM.

Thuận nhanh tay né ra, cái ghế đập mạnh vào cửa rồi gãy nát.

Yên tĩnh…

Thuận lớn tiếng:

– Tôi hỏi các cậu làm gì vậy, giờ này còn chưa ngủ? Tại sao lại đánh nhau.

Bốn đứa đứng ngây như phỗng xếp thành hàng ngang cúi gầm mặt xuống không dám nói chuyện. Một hồi Tín rục rè trả lời:

– Tại thằng Thái đổ nước vào trái bóng của Tí rồi hai đứa đánh nhau….

Tín thuật lại sự việc

Anh Khôi tổ trưởng mặt đỏ lên vì tức giận:

– Tôi không cần biết tại sao các cậu lại đánh nhau. Nếu như quá dư thể lực thì lập tức xuống sân chạy 20 vòng sân 11 cho tôi. Hít đất 100 cái rồi lên dọn dẹp phòng mới được đi ngủ. Còn nữa! Nếu các cậu đã thích bóng như vậy thì mỗi cậu chạy xuống sân lấy một trái bóng. Trong một tháng không được rời khỏi nó, không được dùng tay ôm, nếu tôi mà thấy ai trong số các cậu không có bóng bên người thì cả đội chịu phạt. Thi hành ngay lập tức

– Yes sir (x4)

Do học viện được tổ chức theo thể chế gần như quân đội nên học viên phải tuân thủ kỷ luật rất nghiêm túc. Như là sáng dậy phải gấp mùng mền, ngủ đúng giờ, ăn đúng giờ, không được tổ chức đánh bạc. Nếu như vi phạm thì các tổ trưởng và trợ lý huấn luyện viên được phép đưa ra hình phạt thích đáng, nếu không có tiến bộ thì sẽ bị đuổi khỏi học viện.

Với một số người như Tí và Tín, học viện là tất cả với tụi nó. Không phải ai cũng ngậm thìa vàng như Thái hay kiểu bất cần như Tèo nên hình phạt đuổi khỏi học viện chính là hình phạt cao nhất, trừ phi vi phạm quá nghiêm trọng hoặc không có tiến bộ thì sẽ bị đào thải.

Do đó cả bốn đứa ngoan ngoãn làm theo, chạy xuống sân lấy mỗi đứa một trái bóng rồi sau đó vừa dẫn bóng vừa chạy 20 vòng sân cỏ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.