Đọc truyện Siêu cấp máy tính – Chương 81: Âm nhạc vang lênn
Chương 81: Âm nhạc vang lên
Bình thường, nếu thấy trên máy tính có mấy chục tấm ảnh của một cô gái thì ai cũng cho rằng chủ nhân máy tính rất yêu quý cô bé này, nhưng Trần Húc kết hợp với những phán đoán của mình, hắn biết mục tiêu của tên Cắt Cổ này là Cao Hiểu Tiết chứ không phải là Quản Dịch.
Nghĩ tới đây Trần Húc sợ run người! Nếu hôm đó mình và Quản Dịch không “hẹn hò” ở phố đi bộ, không gặp tên biến thái “fake”, không lấy mấy tấm che cổ, không gặp Cao Hiểu Tiết và Quản Dịch không có lòng tốt tặng Cao Hiểu Tiết một tấm che cổ thì… trên 90% là Cao Hiểu Tiết đã biến thành một cổ thi thể xinh xắn! Vì tên này không phải ra tay ngẫu nhiên mà hắn nhắm vào Cao Hiểu Tiết! Không biết 5 người kia có phải là hắn “để ý” hay không nhưng chắc chắn là hắn chuyên nhắm vào Cao Hiểu Tiết!
Trần Húc cho Tiểu Mẫn kiểm tra vết máu trong thùng rác, quả nhiên là của Hoắc Hồ. Lục lọi trong tủ quần áo, Trần Húc còn thấy bộ đồ của tên Cắt Cổ hôm đó. Trong cái áo lông có độn giấy nên khi mặc vào thì thấy cường tráng hơn hẳn.
Vậy là có thể xác định phương hướng điều tra không nhầm! Chỉ cần thấy hắn có vết thương sau cổ là Trần Húc sẽ lập tức báo cảnh sát đem người tới bắt hắn!
Ừm, giải thưởng bây giờ là 30.000 rồi!
Trần Húc tiếp tục lục lọi trong máy tính, để xem có thêm chứng cứ gì hay không. Tìm một hồi thì thấy trong máy tính có không ít phim bạo lực, vài bộ phim “con heo”, mở lên thử thì thấy… tên này chắc chắn là nghiện SM [bạo dâm]! Ngoài ra còn vài game như CS, Vice city,… toàn là game bạo lực! Trần Húc lại sinh ra ý tưởng mới, hắn kiểm tra thì thấy mấy thứ này được download vào cuối tháng 10!
Nào là game, phim bạo lực, phim xxx SM cộng thêm thân phận Cắt Cổ, Trần Húc xác định đầu óc tên này có vấn đề, tuyệt đối là biến thái! Không chừng là mới phát bệnh từ tháng 10!
Tháng 10… Ngày 11 tháng 10 là ngày cô gái đầu tiên bị hại… Hai chuyện này mà không có liên quan thì mình đem đầu xuống làm ghế ngồi!
Trần Húc lại cẩn thận tìm kiếm, nhưng trong ổ cứng có rất nhiều thứ, muốn tìm hết thì tới tối cũng chưa xong.
Trần Húc lại nghĩ chắc không ai đi viết những hành động của mình vào máy tính vì rất dễ bị lộ. Vì thế Trần Húc định bỏ đi nhưng hắn nghĩ lại, kêu Tiểu Mẫn hết dữ liệu trong máy tính ra rồi phân tích bằng mã nhị phân. Phân tích mã nhị phân là trực tiếp đọc nội dung trong file, bất kể nó được che dấu bằng cách gì như đổi đuôi .jpg thành .thumb hoặc .doc thành .exe gì đó – đây là cách che dấu ánh mắt người ngoài khá tốt lại đơn giản.
Trần Húc đoán không chừng tên biến thái này cũng dùng cách đó nên kêu Tiểu Mẫn phân tích thử xem sao.
5 phút trôi qua thật dài, hơn nữa Trần Húc cũng đang hẩn trương, vì thế hắn muốn hút thuốc nhưng không dám đứng trong này hút, vì thế đặt Tiểu Mẫn lên bàn rồi bước ra ban công, đóng cửa lại mồi thuốc.
Vừa mồi xong thì nghe có tiếng mở cửa làm Trần Húc bị dọa “hồn phi phách tán”, “hồn vía lên mây”!
Hoắc Hồ trở về?!
Trần Húc lén hé cửa ra nhìn, mới nhìn thấy bóng người kia thì Trần Húc cứng đờ, cảm thấy sao mình xui xẻo thế này? Máy tính chưa tắt, lại còn ngu ngốc để Tiểu Mẫn lại trên bàn! Trần Húc sợ hãi nghĩ “Hay là lao ra liều mạng với hắn?”
Người vào phòng đúng là Hoắc Hồ. Hai mắt hắn đang đỏ ngầu, cả người toát ra sát khí! Tuy hắn thấy máy tính đang mở nhưng chỉ ngạc nhiên một chút, cho rằng mình quên tắt trước khi ra ngoài mà không hề nghi ngờ có người đột nhập.
Không phải Hoắc Hồ bất cẩn, thiếu cảnh giác mà là hắn đang hỗn loạn tinh thần, căn bản là không rảnh để suy nghĩ chuyện đang xảy ra. Với lại hắn rất tự tin, cho rằng không có ai phát hiện ra thân phận của hắn để chạy tới đây điều tra.
Hắn không thấy Tiểu Mẫn đang nằm trên bàn, thứ nhất là do hắn không để ý, thứ hai là do Trần Húc thói quen cắm USB vào cổng phía sau máy tính nên Hoắc Hồ không thấy!
Bởi vậy Hoắc Hồ không ngờ có người đang ở trong phòng của hắn, hắn nằm lên giường rồi vùi mặt vào gối. Còn Trần Húc đứng bên ngoài căng thẳng đến mức mắc tiểu cứng người nhưng không dám chạy vào.
Không thể nói Trần Húc nhát gan, là người bình thường đều như thế cả. Mặc dù Trần Húc tập luyện chăm chỉ trong thế giới ảo nhưng đây là lần đâu tiên hắn muốn đánh người nên bồn chồn là chuyện bình thường, mà vừa muốn xông tới lại vừa không dám cũng là bình thường nốt, chưa bị dồn vào đường cùng mà!
Trần Húc trốn ngoài ban công, không dám thở mạnh, cũng không dám nhúc nhích vì sợ phát ra âm thanh sẽ làm thằng cha kia chú ý. Một lúc sau, hắn đột nhiên nghe trong phòng có tiếng gào rú như dã thú, tuy tiếng gào này bị nén lại rất nhỏ nhưng Trần Húc dán tai vào tường nên nghe khá rõ.
Phòng ngủ được thiết kế theo kiểu cũ, với lại cửa sổ không phải loại to tới sát nền mà chỉ là loại nhỏ, lại có màn che, khi màn rũ xuống thì trong phòng khá tối. Cho nên Hoắc Hồ không biết có người đứng bên ngoài, hắn nằm lăn lộn gào rú trên giường, còn Trần Húc đứng ngoài chỉ nghe tiếng nên không biết thằng cha kia làm cái gì trong phòng.
Đột nhiên có đoạn nhạc trần thấp vang lên. Trần Húc muốn nhảy dựng lên vì đoạn nhạc này là của Tiểu Mẫn!
Hoắc Hồ đang giãy dụa cũng dừng lại, hắn mê mang nhìn về phía máy tính vì âm thanh kia phát ra từ hướng đó, chẳng lẽ máy tính của mình phát ra?
Đoạn nhạc này thư thả mà trang nghiêm thần thánh như tiếng tiếng niệm kinh phật bằng tiếng Phạn. Âm thanh cứ phát ra đều đều, trong lòng Trần Húc như có lửa đốt, nhìn quanh tìm vũ khí, hắn cầm một chậu hoa lên, thấy không hợp nên bỏ xuống, sào phơi quần áo thì quá dài, loanh quanh một lúc thì phát hiện một chai bia cũ nên hắn cầm cái chai lên, định xông vào tử chiến với Hoắc Hồ. Nhưng theo âm thanh từ trong phòng truyền ra, sự khẩn trương trong lòng Trần Húc dần dần giảm xuống rồi dần chuyển thành vui vẻ.
Trần Húc đứng cách vách mà còn như thế thì không cần phải nói tới Hoắc Hồ đang nằm trong phòng. Hắn đang ngây ngốc ngồi trên giường, ánh mắt ngây dại, tuy bộ dáng không khác gì mấy người bị bệnh tâm thần nhưng tốt hơn nhiều so với bộ dáng điên cuồng ban nãy.
Hoắc Hồ dám chắc là mình chưa ba giờ nghe bản nhạc này, hắn nghe nhạc nhưng tâm hồn lại chìm trong những hồi ức vui vẻ với cô gái kia.
Hai người quen biết nhau qua mạng, hắn đến thành phố này sau khi tốt nghiệp là do nàng. Năm đó là hắn là giáo sư vừa tốt nghiệp còn nàng mới năm hai. Trong trường thì cô ấy nói là giáo sư có quan hệ yêu đương với sinh viên là không tốt nên giữ khoảng cách với hắn nhưng hắn không để ý điều này, luôn nhìn theo nàng sinh động, hoạt bát trong các hoạt động văn nghệ của trường, trên sân vận động…
Mỗi ngày hai người chỉ trao đổi qua mạng, thậm chí cũng ít nhắn tin cho nhau, vì nàng sợ người khác biết sẽ không tốt nên hai người trao đổi qua mạng cũng chỉ dùng tài khoản nặc danh.
Cứ thế hết một năm, bọn họ mỗi ngày đều nói chuyện phiếm trên mạng nhưng số lần nói chuyện trong đời thật không vượt quá một bàn tay.
Rốt cục, sau chuyến nghỉ hè, sau hai tháng dài chờ đợi, hắn chịu không nổi nên hy vọng hai người công khai quan hệ, cho dù mất việc thì hắn cũng cam lòng. Nhưng nàng lại cho hắn biết, khi nghỉ hè nàng đã có bạn trai, bọn họ đã có một ít quan hệ “mờ ám”…
“Á…!” Nghĩ đến đây Hoắc Hồ lại ôm đầu, gào lên đầy đau thương, căm phẫn…
Lúc này bản nhạc đang chậm rãi ngâm xướng một đoạn Phạn âm…