Đọc truyện Siêu cấp máy tính – Chương 80: Đột nhậpn
Chương 80: Đột nhập
Trần Húc liên hệ với huynh đệ trước đây của mình, chính cái là thằng chuyên trốn học chơi FF. Tên của thằng này là Ngô Vũ.
Ngô Vũ với Trần Húc là bạn từ nhỏ tới lớn, hắn thi vào Công Đại, nên vừa tới Công Đại thì Trần Húc liền nhớ tới hắn.
Thấy Trần Húc, Ngô Vũ nhảy cẩng lên, vui mừng ra mặt:
-Tiểu tử nhà mày là cái đồ không có lương tâm, lão tử ngày nhớ đêm mong mày, trông mày… mời lão tử bữa cơm. Tới giờ mới gặp mặt, xem ra tao sắp được mãn nguyện rồi.
Trần Húc kỳ quái nhìn hắn:
-F..k! Mày lừa cơm của lão tử còn ít hả? Sao lần này tích cực quá vậy?!
Ngô Vũ đắc ý ném ra một tờ báo:
-Lần này mày chạy không thoát đâu. Cha mày giỏi thế! Bán thuốc trị bệnh dại được hơn 10 triệu, tiền tiêu vặt của mày không tăng lên mới lạ?
Hắn móc thêm một tờ báo nữa:
-Còn cái này nữa, tiểu tử mày cũng trâu bò lắm nha, không chút tăm hơi đột nhiên được đăng báo, còn làm game nữa chứ! Nói thật nhá, cái game Kim Dung Truyền Kỳ của mày làm khá lắm, tao chơi liên tục 3 ngày 3 đêm không ngủ đó. Đúng là quá trâu!
Thấy hắn móc ra nhiều báo chí như thế, Trần Húc cũng hết đường nói rồi:
-Có phải mày luôn mang mấy thứ này bên người để khoe khoang không vậy?
Ngô Vũ mặt dày, không biết xấu hổ mà còn dương dương tự đắc:
-Đương nhiên rồi, huynh đệ tốt của tao có tương lai sáng chói mà, đi theo mày tao cũng được thơm lây.
Trần Húc toát mồ hôi:
-Được rồi được rồi. Tao mời cơm, địa điểm tùy mày chọn. Nhưng mà mày phải giúp tao chuyện này đã.
-Nói đi!
-Mày biết một giáo sư trẻ Toán học tuổi tên là Hoắc Hồ không?
Ngô Vũ nghe thế liền vui vẻ:
-Biết chứ! Ổng là giáo trẻ nhất trong khoa tụi tao mà. Sao mày biết ổng?
Trần Húc cười hà hà:
-Nghe đồn, nghe đồn thôi. Nghe nói ổng có danh tiếng rất tốt nên muốn làm quen một chút thôi mà.
Ngô Vũ không nghi ngờ gì:
-Danh tiếng của giáo sư Hoắc tới tận bên trường bọn mày hả? Ổng giảng bài rất hay, mày cũng biết tao học mấy môn tự nhiên hơi kém, mỗi tiết đối với tao là cực hình, nhưng tao chưa bao giờ bỏ tiết của ổng cả.
Nghe lời Ngô Vũ, Trần Húc càng thấy kỳ quái, rốt cục chuyện này là chuyện gì? Mình sai lầm sao?
Vì thế Trần Húc nói:
-Bây giờ ổng ở đâu?
Ngô Vũ nhún vai:
-Ổng không có ở đây! Giờ này mới 14g30, đang là giờ học đó. Nếu ổng đang dạy thì tao còn chạy ra đón mày à? Chiều nay là tiết của ổng nhưng ổng xin nghỉ bệnh rồi, tụi tao định đi thăm ổng đây.
-Xin nghỉ bệnh?
Trần Húc nghe thế thì liên tưởng tới tên Cắt Cổ bị mình ném vỡ đầu, vì thế nói:
-Mày biết chỗ ổng ở không? Mày dẫn tao tới đó đi, tao tìm ổng có việc gấp!
Ngô Vũ thấy kỳ quái:
-Hôm nay mày bị bệnh hả? Vừa tới đã hỏi giáo sư Hoắc rồi còn đòi gặp gấp, mày định làm gì?
Trần Húc nói:
-Tao có chuyện gấp. Mày đừng hỏi nhiều. Một câu thôi, đi hay không?
Ngô Vũ lập tức trả lời:
-8 cái đùi gà căn-tin, tao dẫn mày đi liền!
Trần Húc mắng:
-Đi chết đi! Lão tử mua cho mày 80 cái!
Khi Ngô Vũ dẫn Trần Húc tới dưới lầu ký túc xá, Trần Húc dừng lại, Ngô Vũ ngạc nhiên:
-Sao may đứng lại? Không phải có chuyện gấp sao? Giáo sư Hoắc ở ngay trên lầu đó.
Trần Húc suy nghĩ, cảm thấy không được vì tên Cắt Cổ từng thấy mặt mình!
Lúc mình ném đá trúng tên Cắt Cổ thì hắn quay lại nhìn mình. Cái nhìn này mang đầy thù hận, không thể nào dễ dàng quên được. Bây giờ mình xông lên, nếu Hoắc Hồ chính là tên Cắt Cổ thì hắn sẽ tìm cách gây khó dễ cho mình!
Tuy mình có luyện tập đánh nhau nhưng dù sao cũng gặp tên biến thái, mình cũng không dám chắc là tự bảo vệ được nói chi bên cạnh còn có Ngô Vũ.
Vốn Trần Húc định xác nhận xem người này có phải là tên Cắt Cổ hay không rồi điện thoại báo cảnh sát? Nếu đúng thì hắn sẽ bị bắt bởi vì có vết máu trên hòn đá làm bằng chứng. Còn nếu không phải thì mình sẽ phải gánh tội làm rối loạn công vụ do cung cấp bằng chứng giả cho cảnh sát, lại có nguy cơ bại lộ thân phận.
Trần Húc lo lắng suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Mày lên trước xem, đừng nói tao tìm, mày cứ nói là mày đi thăm ổng. Nhớ là đừng nói gì tới tao nhá. À, cái này mới quan trọng nè, mày nhớ nhìn coi sau gáy ổng có bị thương hay không?
Ngô Vũ nghe thế thì nói:
-Hôm nay mày lạ thật! Rốt cục mày định làm gì?
Trần Húc nói:
-80 cái đùi gà, bây giờ mày đừng hỏi gì nữa!
Ngô Vũ và Trần Húc chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên thấy Trần Húc nghiêm túc như thế nên Ngô Vũ gật đầu, trước khi đi còn bỏ lại một câu:
-Sau khi kết thúc mày phải nói cho tao biết đó.
Trần Húc gật đầu, Ngô Vũ lập tức chạy lên lầu như điên. Trần Húc trốn dưới bụi hoa bên cạnh, trái tim hắn cứ đập phình phịch liên hồi, vì thế hắn mồi một điếu thuốc, muốn nhờ ni-cô-tin làm dịu cơn khẩn trương.
Chưa hút được nửa điếu thì đã thấy Ngô Vũ chạy xuống với vẻ mặt nghi hoặc:
-Kỳ quái! Giáo sư Hoắc không có ở nhà, di động củng đíu gọi được. Ổng xin nghỉ dưỡng bệnh mà, hay là ở bệnh viện?
-Không ở nhà?
-Ừ, tao đập muốn banh cửa nhưng không có ai trả lời. Cuối cùng có người sát vách đi ra nói giáo sư Hoắc ra ngoài từ giữa trưa.
-Ra ngoài? Vậy phòng hắn ở đâu?
Ngô Vũ chỉ:
-Lầu bốn, bên tay trái.
Trần Húc vội nói:
-Thôi tao về.
Sau đó liền bắt taxi chạy mất. Ngô Vũ tức giận giơ ngón giữa lên.
Sau khi Ngô Vũ đi rồi thì taxi trở lại. Trần Húc lấm la lấm lét nhìn xung quanh, xác định Ngô Vũ đã đi rồi thì hắn chạy lên phòng Hoắc Hồ. Hắn gõ cửa nhẹ nhàng rồi dỏng tai lên nghe, quả thật không nghe âm thanh bên trong.
Trần Húc nhìn quanh, không thấy ai nên hắn móc một thanh sắt ra…
Huấn luyện viên một mắt từng dạy hắn nhiều tri thức của đặc công, như mở khóa, phân biệt thảo dược, cách cấp cứu… Không ngờ hôm nay có cơ hội dùng tới.
Trần Húc cũng chỉ mới học mở được mấy loại khóa đơn giản, nếu gặp mấy cái khóa chống trộm cao cấp thì hắn cũng bó tay. Cũng may là khu ký túc Hoắc Hồ ở đã khá cũ kỷ, cái cửa gỗ bình thường, cái khóa cũng bình thường nốt. Trần Húc gảy gảy thanh sắt vài cái đã mở được cửa.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Trần Húc chuồn vào trong như ăn trộm – À, đúng là thật là trộm! Trần Húc quỳ xuống đất rồi cẩn thận khép cửa lại. Vì cái cửa này đã khá cũ nên “kẹt” một tiếng làm Trần Húc muốn nhảy dựng lên, vội vàng nấp vào, nhưng một lúc sau không có động tĩnh gì, Trần Húc xác định đúng là không có ai nên lớn gan dạo quanh.
Phòng khách và bếp được dọn dẹp sạch sẽ nhưng phòng ngủ thì khác hẳn. Trong phòng rất đơn giản, khá ẩm thấp, hơn ban công ngay hướng nam nhưng do cây cối che bên ngoài nên trong phòng khá tối. Mền gối vứt lung tung, trên gối còn vết máu. Thùng rác bên cạnh có nhiều tóc và băng gạc thấm máu, điểm này làm Trần Húc chú ý. Bất quá đồ đạc trên bàn thì được sắp xếp gọn gàng, trên bàn có một cái máy tính, rất sạch sẽ, chứng tỏ nó được sử dụng vào lau chùi thường xuyên.
Trần Húc chợt nảy ra ý tưởng nên mở máy tính lên, muốn tìm xem có tin tức gì đáng giá hay không.
Khởi động máy mất cả 2 phút [PC thời nào mà khởi động lâu thế?!], Trần Húc cảm thấy 2 phút này thật sự là quá lâu! Khó trách có người nói thời gian lâu nhất không phải là nằm dưới Tháp Phong Lôi 20 năm, cũng không phải là nằm dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm, mà lâu nhất là mấy phút khởi động máy tính…
Trần Húc hồi hộp chờ trong 2 phút này, thỉnh thoảng lại dỏng tai lên nghe xem bên ngoài có âm thanh gì không? Hoặc là có ai mở cửa không?
Cuối cùng cũng bình an khởi động xong máy tính. Cái máy này coi như cũng tạm, không có phần mềm tào lao gì tự chạy. Xem ra chủ nhân của nó cũng không phải là gà.
Trần Húc vừa định tìm tòi xem có tin tức gì đáng giá hay không thì trên màn hình xuất hiện một hình ảnh làm Trần Húc thay đổi sắc mặt!
Đó là hình của Cao Hiểu Tiết!
Trần Húc vội vàng tìm thư mục chứa ảnh thì thấy có mấy chục tấm ảnh, toàn là ảnh của Cao Hiểu Tiết khi phỏng vấn!
Trần Húc hung hăng nện lên bàn:
-Quả nhiên là hắn!