Đọc truyện Siêu Cấp Hệ Thống – Chương 97
Siêu Cấp Hệ Thống
Tác giả: Phong Điên Cuồng Tiếu Cường
Version 1.X
Chương 104: Thật Sự Là Tà Môn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
So sánh với Triệu Đông trúng chưởng phải lui nửa bước, Hàn Phong thì không có mạnh mẽ như thế rồi. Sau khi hắn liên tiếp lui lại ba bốn bước, thì mới khó khăn ổn định lại được thân hình, hơn nữa cơ nhục còn có chút biến hình.
Một quyền này của Triệu Đông, đánh cho Hàn Phong thiếu chút nữa là bị sốc hông. Hàn Phong thậm chí có thể cảm giác được vô cùng rõ ràng. Sau khi cổ lực lượng vô hình kích từ chỗ va chạm nắm đấm của hắn tiếp xúc với thân thể, liền lấy khí thế hoành tảo thiên quân chui vào cơ thể mình. Bởi vì hai người đã dừng tay, nên Hàn Phong lập tức tiến vào trạng thái nội thị, từ vi mô quan sát đi lên, xem thử rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Phong chứng kiến, từ vị trí vai trái bị đánh trúng làm trung tâm, một luồng “khí lưu” cực kỳ cuồng bạo mà bất ổn định lan ra tứ phía tàn phá bừa bãi, mà những “khí lưu” này cũng không có giống như nguyên luồng, mà là phân tán thành vô số nhánh, tốc độ cực nhanh, cũng không có hình dạng cố định, giống như mũi tên vậy, hướng vào cơ thể mà khoét sâu vô, lực phá hoại hết sức to lớn! Chúng nó giết chết tế bào, phá hư tổ chức……
Hàn Phong không dám tiếp tục để chúng nó duy trì tàn phá bừa bãi liên tục, vội vàng điều động đan lưu trữ trong cơ thể mình, lao tới những khu vực nguy hiểm bị phá hư kia. Những “khí lưu” kia sau khi gặp được đan lưu, liền giống như hơi nước gặp phải nước chảy, lập tức bị đan lưu hấp thu dung hợp, biến mất không thấy gì nữa. Nơi nào có đan lưu đi qua, thì những tế bào sắp hoại tử liền bừng bừng tỏa sáng sinh cơ một lần nữa.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Phong cũng cảm giác được cảm giác đau xót trên vai trái mình giảm đi rất nhiều, vai trái vốn dĩ bị chết lặng đi cũng dần dần bắt đầu khôi phục lại cảm giác.
Đạt tới trình độ hiện tại của Triệu Đông, là đã có thể mượn nội lực của mình để gia tăng phòng ngự. Bất kỳ bộ vị nào trên cơ thể sau khi bị công kích, liền sẽ tự động sinh ra phản ứng theo bản năng, nội lực trong nháy mắt tụ tập đến khu vực bộ vị đó tạo ra hiệu quả bảo vệ. Dưới tình huống bình thường, chẳng những có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ bảo vệ, hơn nữa còn có khả năng phát sinh phản đạn nội lực, khiến cho người công kích “đả thương người không thành mà còn phản thương mình”. Năm đó lão chính là nhờ vào một thân công phu này, trong một lần cản đạn cho Dương Hưng Lâm, mới có thể kéo được lão trở về từ cái chết.
Nhưng mà, một chưởng này của Hàn Phong, khiến cho Triệu Đông rất là khiếp sợ!
Lão trước giờ lấy phòng ngự mà kiêu ngạo, không ngờ trong nháy mắt bị đột phá, nội lực của Hàn Phong giống như cái máy nghiền đem nội lực của lão bao phủ lại!
Triệu Đông cởi áo mình ra, chứng kiến vai trái có một chưởng ấn màu máu đỏ có thể thấy rõ được.
– Hảo tiểu tử! Không nghĩ tới cháu tuổi còn trẻ lại thật sự có được nội lực hùng hậu như thế!
Nói xong, Triệu Đông oán trách nói:
– Tiểu tử thúi, cháu ra tay thật đúng là nặng a. Lão già khòm như ông sao có thể chống lại một chưởng như vậy. Thực đúng là không biết tôn kính người già mà!
Hàn Phong nói:
– Tôi chỉ nghe theo phân phó của lão mà thôi.
– Kỳ quái, thật sự là kỳ quái.
Triệu Đông nhìn dấu bàn tay trên vai mình, một bên vừa nói một bên vừa lắc đầu:
– Điều này sao có thể?
Dấu chân trên ngực Dương Trí lần trước cũng là như thế này, rất rõ nét, đương nhiên, cũng không có rõ ràng như thủ ấn trên thân thể lão hiện tại. Lúc ấy Triệu Đông còn tưởng rằng từ bao giờ lại có cao thủ cước pháp nội gia như vậy, lại không nghĩ tới thương thế của Dương Trí là do Hàn Phong chỉ mới mười tám tuổi tạo thành. Lúc ấy, Triệu Đông liền cảm thấy phi thường kinh ngạc, thương thế như thế, tuyệt không phải do ngoại lực có thể tạo thành.
Mấy ngày nay Triệu Đông đối với “dấu chân máu” kia vẫn canh cánh trong lòng. Lão thủy chung vẫn không nghĩ ra được tại sao Hàn Phong chỉ mới hồi phục trong vòng hai năm ngắn ngủi lại tiến được tới một bước này, cho nên lão mới bảo Dương Trí dẫn Hàn Phong tới, tự mình hỏi thăm một phen.
Tiếp xúc với Hàn Phong, Triệu Đông chỉ biết, đây là một đứa trẻ tương đối nội liễm, lúc tới đây hắn cũng không có bất kỳ động tác cùng thần sắc câu thúc nào.
Tính của Triệu Đông là nôn nóng, cho nên lão cũng lười nói nhảm, trước tiên liền thử thân thủ của Hàn Phong rồi nói.
Đối với Hàn Phong, Triệu Đông đầu tiên là kinh ngạc, kế tiếp là khiếp sợ. Bởi vì cho đến cuối cùng, lão hoàn toàn phải ra tay hết sức cùng Hàn Phong đối chiến. Lúc mới bắt đầu, lão còn sợ mình ra tay quá nặng, làm Hàn Phong bị thương. Thế nhưng về sau lão mới phát hiện, bản thân vẫn còn đánh giá thấp tiểu tử này, mang theo một quyền nội kình đánh tới, quả thực giống như trâu đất xuống biển, hoàn toàn không nhìn ra hiệu quả. Đã vậy còn khác biệt hơn là, một chưởng đánh tới của đối phương, cũng khiến cho lão có chút đỡ trái đỡ phải, thiếu chút nữa là chống đỡ không được.
Nhất là “chưởng ấn máu” cuối cùng Hàn Phong lưu lại trên người lão, khiến cho Triệu Đông rốt cuộc không thể không tin tưởng, Hàn Phong chẳng những nội lực hùng hồn, hơn nữa, hắn đối với việc khống chế nội lực, đã đạt tới trình độ phi thường biến thái. Bởi vì có thể để lại chưởng ấn hoặc dấu chân trên thân thể người khác như vậy, là phải khiến cho nội lực đọng lại mà không tán, chăm chú ngưng tụ ở lòng bàn tay hoặc lòng bàn chân, rồi cuối cùng mới thống nhất thả ra.
Nguyên lý nói thì dễ, nhưng chính thức làm mà muốn được tới bước này, thì không khác gì là mò trăng dưới nước.
Ở xã hội hiện đại, người luyện võ có thể sinh ra lưu động nội lực trong cơ thể, cũng đã tương đối khá rồi, mà người đạt tới trình độ phóng nội lực ra ngoài, đã ít lại càng ít hơn. Mười năm khổ luyện trở lên chính là cơ bản, trừ cái đó ra còn cần phải có phương pháp tu luyện cao cấp cùng với thiên phú luyện võ.
Mà có thể đánh một “chưởng ấn máu” lên người như vậy, Triệu Đông tin tưởng, cả nước có không tới mấy người. Mà cho dù có, vậy cũng nhất định phải là mấy lão già bảy tám chục tuổi.
Cho nên, Triệu Đông nghĩ không ra.
Lão nhìn chằm chằm vào Hàn Phong hồi lâu, sau đó nói:
– Chúng ta trước hết vào phòng đi, xử lý thương thế rồi nói.
Chưởng ấn máu trên người lão thoạt nhìn tuy rất khủng bố, nhưng trên thực tế cũng không có tạo ra thương tổn gì đối với thân thể, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi. Nội lực thẩm thấu từ tay Hàn Phong đi vào, tựa hồ cũng không có bao nhiêu lực phá hoại, đương nhiên, cái này cũng có thể là do Hàn Phong hạ thủ lưu tình rồi, bất quá Triệu Đông tình nguyện tin tưởng cái trước đó.
Đi vào buồng trong, Triệu Đông lấy một cái lọ sứ màu đen ra, sau đó nhìn Hàn Phong nói:
– Cởi áo ra đi, ta giúp cháu xử lý.
Hàn Phong sờ lên vai trái mình, nói:
– Không cần, tôi không sao.
Triệu Đông nghiêm mặt nói:
– Đứa nhỏ này, đừng có coi thường một quyền kia của ta, bây giờ không phải là thời điểm cậy mạnh.
Một quyền cuối cùng của Triệu Đông có lai lịch rất lớn, là chiêu “Thuận Bộ Banh Quyền” trong Hình Ý Quyền.
(Thuận Bộ Banh Quyền: Thuận bước kéo căng quyền)
Banh quyền thuộc về chi Hình Ý Ngũ Hành Quyền, bởi vì động tác của banh quyền hình dáng như mũi tên xuyên thấu vật, quyền anh có lực, có thể xuyên thấu lưng bụng, hơn nữa lúc phát lực uy mãnh như sơn băng địa liệt, cho nên mới được xưng là “Banh Quyền”. Bởi vì uy lực cự đại, cho nên phi thường được các lịch đại cao thủ danh gia Hình Ý Quyền yêu thích. Trong đó có cao thủ Hình Ý Quách Vân nổi danh nhất, được xưng là “Bán Bộ Băng Quyền Đả Thiên Hạ”. Banh Quyền ở trong Hình Ý Quyền chiếm giữ địa vị vô cùng trọng yếu.
(Bán Bộ Băng Quyền Đả Thiên Hạ: Nửa Bước xuất băng quyền đánh thiên hạ)
Triệu Đông vừa rồi bị Hàn Phong đánh cho cao hứng, hoàn toàn là toàn lực mà đánh, không chút lưu thủ, một chiêu “Thuận Bộ Banh Quyền” cuối cùng kia không chút giảm lực đánh lên người Hàn Phong, nội kình xuyên suốt đi vào, đủ để tạo thành nội thương nghiêm trọng.
Hàn Phong nghe vậy, cũng không kiên trì, cởi áo ra.
Triệu Đông xem xét, có chút kinh ngạc, bởi vì khi lão nhìn thấy vai trái của Hàn Phong, chỉ thấy một vài chỗ ửng đỏ. Lão vươn tay, đè lên chỗ ửng đỏ đó, hỏi:
– Có đau hay không?
Hàn Phong lắc đầu, lạnh nhạt nói:
– Không đau.
Triệu Đông lại xoa bóp vài cái nữa, vẫn không thấy Hàn Phong xuất hiện nửa điểm không khỏe.
– Má ơi!
Triệu Đông cuối cùng bỏ cuộc, lầu bầu nói:
– Thực con mẹ nó tà môn mà!
Không quan tâm tới Hàn Phong, tự lão xử lý thương thế của mình, chỉ thấy lão dùng miếng gỗ nhỏ mút một ít chất màu đen trong lọ sứ. Sau đó thoa đều lên “chưởng ấn máu” trên vai trái mình, cuối cùng dán thuốc dán lên trên.
Kế đến, Triệu Đông cũng không có tiếp tục hỏi một thân nội lực của Hàn Phong từ đâu mà có, mà ngược lại cùng Hàn Phong nói đến một ít chuyện tình võ lâm hiện đại.
Mà Hàn Phong, hiểu biết ở phương diện này cơ hồ giống như tờ giấy trắng, cho nên nghe được một ít mùi ngon, thỉnh thoảng còn hỏi lại mấy câu.
Đối với điểm này, Triệu Đông lúc mới bắt đầu cũng có chút kỳ quái, bất quá nghĩ tới hắn nằm trên giường bệnh nhiều năm như vậy, trong lòng cũng bình thường trở lại. Thấy hắn cảm thấy hứng thú, vì vậy càng giải thích kỹ càng hơn cho hắn.
Thẳng cho đến lúc này, Hàn Phong mới chính thức tiếp xúc với nó, từ chỗ vị “tiền bối võ lâm” nghe được không ít chuyện mà người thường không biết.
Cuối cùng, tiêu điểm chủ đề của hai người tập trung lên phương diện nội lực. Lúc này Hàn Phong mới mượn cơ hội đưa ra nghi vấn của mình.
– Đến tột cùng cái gì là nội lực?
Đối với vấn đề của Hàn Phong, Triệu Đông cũng không có cảm thấy kỳ quái, lão ngưng thần tự hỏi trong chốc lát, sau đó nói:
– Nội lực, thứ này rất huyền diệu mà cũng rất thần bí, cuối cùng nó là cái gì, cho đến nay cũng không có định luận. Trên thực tế, người luyện võ đối với nội lực đều có lý giải của mình. Hiện tại theo đại đa số quan điểm của mọi người, nội lực là một loại năng lượng, có thể thông qua luyện tập đặc biệt, nhờ đó mà sinh ra trong cơ thể người, hơn nữa có thể lưu trữ lại để về sau sử dụng. Hình dạng của nội lực, cho đến nay vẫn không có bất kỳ dụng cụ kiểm tra nào ra được, theo truyền thống tất cả mọi người đều cho rằng nội lực hẳn là một loại khí, cho nên mới có cách nói: “Lấy ý dẫn khí, lấy khí dẫn lực, khí phách tương hợp……”
Kế tiếp, Hàn Phong lại hỏi vấn đề bình thường làm thế nào mới có thể sinh ra nội lực. Triệu Đông tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn giải thích kỹ càng, hơn nữa căn cứ từ tình huống thực tế của mình, đem những hiểu biết tâm đắc trong những năm gần đây nói cho Hàn Phong.
Thẳng cho tới lúc này, Hàn Phong mới chính thức xác định, “Đan Lưu” mà hắn đặt tên vốn dĩ chính là cái gọi là nội lực.