Siêu Cấp Gen Thần

Chương 69: Lấy quần lót làm cờ trắng


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 69: Lấy quần lót làm cờ trắng

Translator: Nguyetmai

Mấy ngày nay Lữ Vĩ Nam ăn thịt Độc Trảo Thú đến mức sắp nôn ra luôn rồi. Hắn ta ỷ mình có một con thú hồn vật cưỡi Thiết Linh Điểu biến dị nên cưỡi nó bay vào đầm lầy Hắc Ám để săn giết sinh vật biến dị, dạo quanh hết mấy ngày mới giết được một con Độc Trảo Thú.

Nhưng thân hình của Độc Trảo Thú còn to hơn cả bò mộng, hơn nửa tháng rồi hắn một ngày ăn ba bữa chỉ toàn thịt Độc Trảo Thú, ăn sắp nôn con mẹ nó luôn rồi vậy mà vẫn còn dư lại một cái đùi sau, tổng cộng chỉ mới nhận được có năm điểm gen biến dị.

Thế mà bây giờ chỉ ăn một miếng thịt trong nồi lại tăng thêm một điểm gen biến dị, lúc này hắn ta mới hiểu rõ tại sao người kia không chịu đổi với mình. Mặc dù đều là thịt sinh vật biến dị nhưng miếng thịt đùi Độc Trảo Thú của hắn ta lại thua xa thịt trong nồi của người ta.

Lữ Vĩ Nam nhìn nồi thịt với ánh mắt nóng bóng thèm thuồng rồi lại chuyển mắt nhìn Hàn Sâm, đột nhiên hắn rút đao ra cầm trong tay, đồng thời còn ung dung huýt sáo một tiếng. Con Thiết Linh Điểu kia lập tức vỗ hai cánh bay lên, lượn quanh trên đỉnh đầu của hắn ta.

“Bây giờ mày tự nguyện đổi hay là để bố dần mày một trận rồi ăn thịt sau?”

Lữ Vĩ Nam đang định ăn quỵt, dù sao thì trong đầm lầy Hắc Ám này cũng vắng teo chẳng có bóng người nào, dù hắn ta có giết người kia thì cũng không ai hay biết. Hơn nữa hắn ta còn có một con Thiết Linh Điểu biết bay, có thể xem là tồn tại vô địch trong đầm lầy Hắc Ám này.

“Cút!” Hàn Sâm bình tĩnh thốt một chữ.

“Đúng là chán sống!”

Nghe xong câu đáp của Hàn Sâm, Lữ Vĩ Nam thẹn quá hóa giận, hét lớn một tiếng rồi vung đao chém về phía Hàn Sâm. Mặc dù hắn ta lấy được thú hồn Thiết Linh Điểu biến dị nhưng lại xúi quẩy về mặt thú hồn binh khí, vũ khí hắn ta đang dùng vẫn là một thanh đao chứa 5% hàm lượng thép Z.


Hàn Sâm mặc áo giáp thần huyết trên người nên không hề sợ vũ khí trong tay Lữ Vĩ Nam. Lúc này hắn cũng không triệu hoán Huyết Tinh Đồ Lục Giả mà chỉ lấy Huyết Cứ Thương biến dị ra đỡ lấy đao của Lữ Vĩ Nam.

Keng!

Huyết Cứ Thương chém đứt đao của Lữ Vĩ Nam dễ như cắt đậu hũ, sau đó lại đâm về phía Lữ Vĩ Nam, động tác lưu loát liền mạch không hề vấp váp dù chỉ một giây.

“Tiêu rồi!”

Lữ Vĩ Nam thầm kêu không ổn, bước chân bỗng trở nên hỗn loạn, thân hình uốn éo như rắn, không ngờ lại tránh được một thương của Hàn Sâm trong đường tơ kẽ tóc.

Lữ Vĩ Nam nhanh chóng rút lui. Thân pháp quái dị vô cùng, Hàn Sâm đâm liền mấy thương nhưng đều hụt, Lữ Vĩ Nam đã nhanh chân nhảy lên lưng Thiết Linh Điểu rồi lập tức bay lên không trung.

“Dám đấu với ông, xem bố có chơi chết cụ mày không!”

Lữ Vĩ Nam đắc ý vô cùng, hắn ta lấy cung tên ra định bắn Hàn Sâm ở phía dưới.

Nhưng ngay lúc này, sau lưng người bên dưới đột nhiên xuất hiện hai cánh, Hàn Sâm vỗ cánh phóng thẳng lên cao, bay còn cao và nhanh hơn cả Thiết Linh Điểu.


“Cái đệch…”

Lữ Vĩ Nam cũng muốn ngu người luôn. Hắn ta không ngờ rằng đối phương cũng có khả năng bay, lại là tự mọc cánh bay lên nữa chứ, nhìn còn ghê gớm hơn cả hắn ta.

Lữ Vĩ Nam lập tức ra lệnh cho Thiết Linh Điểu dốc sức bay lên cao hơn.

Dù là thú hồn biến dị dạng cánh chim thì cũng không thể bay quá nhanh hoặc quá cao được, chắc hẳn Thiết Linh Điểu có thể cắt đuôi được tên kia.

Nhưng Lữ Vĩ Nam lập tức phát hiện mình sai rồi. Đối phương không chỉ bay được rất cao mà tốc độ cũng cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đuổi kịp hắn ta.

“Rốt cuộc tên quái vật này là ai đây? Đừng nói cánh của hắn là cánh cấp thần huyết đấy nhé?”

Lữ Vĩ Nam sắp khóc luôn rồi, khó khăn lắm mới được bốc phét hầm hố một lần, thế mà lại đụng trúng quái vật thế này.

Nhìn tên kia mà xem, sau lưng là một đôi cánh lớn, trên người mặc áo giáp màu vàng, trong tay cầm một thanh trường thương khủng bố chớp lóe ánh vàng, tổng thể chính là tạo hình của một thiên sứ thẩm phán mà, có chỗ nào giống với con người đâu chứ.

Hàn Sâm đã bay đến sau lưng Lữ Vĩ Nam, thẳng tay đâm ngay một thương tới. Lúc này Lữ Vĩ Nam đã hối hận muốn chết, hắn ta hối hận tại sao mình lại cưỡi Thiết Linh Điểu chạy trốn. Bây giờ dù có thân pháp gì thì cũng vô ích, hắn ta chỉ có thể nằm rạp trên lưng Thiết Linh Điểu, ngay cả tránh cũng không dám tránh, chỉ cần xoay người một cái thôi là hắn ta sẽ rơi xuống ngay.


Phập!

Trường thương đâm trúng ngay mông Lữ Vĩ Nam, trên mông xuất hiện một miệng vết thương thật dài, áo giáp mỏng trên người hắn ta căn bản không thể ngăn được mũi thương, máu tươi lập tức phun ào ào.

“Người anh em… người anh em… Có gì thì từ từ nói… Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”

Lữ Vĩ Nam vội vàng hét lớn.

Hàn Sâm không để ý đến hắn ta, lại đâm tiếp thêm một thương nữa thủng luôn bên mông còn lại của Lữ Vĩ Nam, máu tươi lại tuôn xối xả.

“Anh hai ơi, ông nội, tôi sai rồi, anh đừng đâm nữa, đâm nữa là tôi sẽ chết thật đấy! Tôi xin đầu hàng!”

Lữ Vĩ Nam vừa kêu la thảm thiết vừa ra sức cầu xin.

Hàn Sâm vẫn không thèm để ý đến hắn ta, còn muốn đâm tiếp nữa. Thấy trường thương màu vàng đáng sợ của Hàn Sâm lại đâm tới, răng cưa trên mũi thương lóe lên ánh sáng lạnh đến dọa người, Lữ Vĩ Nam vội vàng kêu lên: “Anh hai ơi, có gì thì cứ từ từ nói mà, đàn ông tội gì phải làm khó đàn ông, anh giết tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Anh xem, tốt xấu gì tôi cũng có thú hồn biết bay, coi như cũng có chút tác dụng, làm chân chạy vặt giúp anh đảm bảo không thành vấn đề… Ui chao…”

Lữ Vĩ Nam lại bị đâm một nhát, lúc này mặt hắn ta đã trắng bệch vì mất máu quá nhiều, cứ tiếp tục thế này thì chết là cái chắc. Lữ Vĩ Nam nhìn nguyên bộ đồ đen trên người mình, cuối cùng cắn răng xé rách quần lót màu trắng dính máu đang mặc rồi kéo ra ngoài, vừa la to vừa vẫy quần lót cật lực: “Anh hai đừng đâm nữa mà, tôi đầu hàng, có gì thì chúng ta hãy ngồi xuống thương lượng với nhau! Chính sách của Liên minh chẳng phải cũng là ưu đãi tù binh ư?”

Nãy giờ Hàn Sâm không nói tiếng nào, Lữ Vĩ Nam còn tưởng rằng là do lúc bay gió quá lớn nên Hàn Sâm không nghe thấy lời mình nói, thế nên hắn ta mới nghĩ đến hành động giơ cờ trắng đầu hàng rất phổ biến trong vũ trụ.

“Bay về!”


Nhìn cảnh vẫy quần lót rách của Lữ Vĩ Nam, Hàn Sâm suýt nữa đã phì cười nhưng vẫn cố nhịn, trầm giọng quát một câu.

Lữ Vĩ Nam mừng rỡ không thôi, vội vàng ra lệnh cho Thiết Linh Điểu biến dị bay về chỗ khi nãy.

Hai người trở lại chỗ bếp lửa, nồi thịt vẫn còn đó. Vừa bước xuống đất, Lữ Vĩ Nam liền la oai oái vì lại chạm đến vết thương trên mông.

“Nói thử xem cậu định bồi thường tổn thất cho tôi thế nào đây?”

Hàn Sâm cười híp mắt nhìn Lữ Vĩ Nam đang ôm mông.

Lữ Vĩ Nam nghe vậy, cơ mặt lập tức cứng đờ: “Anh hai, ngoại trừ con Thiết Linh Điểu này, anh muốn cái gì tôi cũng cho hết. Anh xem có vừa ý cái nào không.”

Vừa nói Lữ Vĩ Nam vừa triệu hoán bảy tám thú hồn, sau đó nói tiếp với vẻ mặt đau khổ: “Anh hai à, tất cả thú hồn của tôi đều ở đây hết. Anh cứ chọn thoải mái đi, thích con nào cứ nói, coi như là thằng em tặng cho anh để tạ tội.”

Hàn Sâm nhìn hết một lượt bảy tám con thú hồn mà Lữ Vĩ Nam triệu hoán ra, không ngờ trong đó còn có một con thú hồn biến dị. Hắn dám chắc tên này chưa triệu hoán hết tất cả thú hồn mà bản thân sở hữu. Nhưng trong số những con được triệu hoán lại có một con thú hồn biến dị, thế này thì chẳng khác gì đang nói với hắn rằng tên kia muốn dùng con thú hồn biến dị này để chuộc mạng, đồng thời cũng chặt đứt ý tưởng muốn Thiết Linh Điểu của Hàn Sâm.

Con Thiết Linh Điểu kia chính là chỗ dựa lớn nhất của Lữ Vĩ Nam, cho dù phải liều mạng già này thì hắn ta cũng không thể giao ra.

“Tôi muốn con thú hồn kia, cộng thêm cả cậu nữa. Trong thời gian trước khi tôi rời khỏi đầm lầy Hắc Ám này thì cậu phải nghe theo sự sai bảo của tôi.”

Hàn Sâm quyết định như vậy là vì tên này còn có chút tác dụng, hơn nữa cũng không thể thả hắn ta chạy lung tung được. Nhỡ đâu tên này tìm thấy rừng cây kia trước rồi giết chết Hắc Châm Phong biến dị, thế thì mục tiêu chính của Hàn Sâm trong chuyến đi này chẳng phải đã thành công cốc ư.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.