Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 274: Quỷ Nhãn Bi
Editor: Nguyetmai
Đám người Phó Sơn đều nhìn cô gái kia, hiển nhiên cũng không biết Hàn Sâm nói thật hay giả.
Cô gái kia thở phào: “Cậu nói đúng, sau tai phải Tần Huyên quả thật có một cái bớt màu đỏ chừng hạt đậu, nhưng vì bình thường cô ấy đều lấy tóc che đi nên người khác cũng không nhìn thấy.”
Nói xong, cô ta nhìn Hàn Sâm nói: “Tuy không biết cậu có phải là đội trưởng phân đội thật hay không nhưng có thể khẳng định rằng cậu thật sự rất thân với Tần Huyên.”
“Cô cũng ở tổ hành động an toàn đặc biệt à?” Hàn Sâm nhìn cô gái hỏi, hắn tin mấy người Phó Sơn là người của tổ hành động an toàn đặc biệt vì trên người họ thật sự có phong cách như vậy, nhưng cô gái này thì không.
“Tôi là Hứa Như Yên, cũng xem như là khách hàng của tổ hành động an toàn đặc biệt.” Cô ta cười một tiếng rồi nói.
Hàn Sâm nhìn Hứa Như Yên một chút rồi lại nhìn bọn Phó Sơn, lập tức phản ứng lại: “Cô chính là người thuê họ ra khơi đến đây?”
Hứa Như Yên cười gượng nói: “Vốn điểm đến của chúng tôi cũng không phải là nơi này nhưng trên đường đi lại bị một sinh vật thần huyết tấn công, sau đó mới lưu lạc đến đây, đã bị kẹt ở đây khoảng một năm rồi.”
“Khoảng một năm… Chẳng trách các người không biết tôi.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng hắn không nói lời này ra, chỉ hỏi tiếp: “Rốt cuộc đây là đâu, mọi người có biết nơi gần nhất con người tụ tập ở hướng nào không, có xa lắm không?”
Người đàn ông gầy nhỏ tên Lưu Chí nói: “Nói cho cậu biết cũng vô ích, cho dù cậu có bay cũng không trốn khỏi nơi này được.”
“Anh nói vậy là sao?” Hàn Sâm khó hiểu nhìn về phía Lưu Chí, lúc hắn đáp xuống hòn đảo này cũng không phát hiện dị sinh vật bay đáng sợ gì mà.
Có lẽ là vì đã hơi tin Hàn Sâm là người của tổ hành động an toàn đặc biệt, hơn nữa đây cũng không phải bí mật gì nên mấy người Lưu Chí và Hứa Như Yên anh một câu tôi một câu kể tình huống nơi này cho Hàn Sâm nghe.
Lời Lưu Chí nói hơi phóng đại, quả thật là ở đây không có dị sinh vật biết bay nhưng vùng biển gần đây lại có một con hải thú to lớn cấp thần huyết hoành hành, bọn Phó Sơn căn bản không dám ra biển giết nó.
Mà ở trên hòn đảo nhỏ kia cũng chỉ có một loại dị sinh vật thôi, đó là một bầy Quỷ Nhãn Bi đi như gió, bộ dạng như con gấu nhưng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa hành động cực kỳ nhanh nhẹn, có thể đi trên vách núi như trên đất bằng.
Trên mi tâm của chúng có một con mắt dài nhỏ, thị lực vô cùng đáng sợ, phần lớn là sinh vật nguyên thủy, có một ít là sinh vật biến dị, vương của bầy Quỷ Nhãn Bi kia cũng là một sinh vật thần huyết.
Sức chiến đấu của Quỷ Nhãn Bi Vương cực kỳ kinh khủng, chẳng những sức mạnh vô cùng lớn mà còn di chuyển như điện, nhanh hơn mấy con bình thường, hơn nữa xương cốt cơ thể như thép, lại thêm thị lực mạnh mẽ và có năng lực chỉ huy bầy Quỷ Nhãn Bi nên làm cho đám Phó Sơn là người của phân đội an toàn đặc biệt cũng hết cách.
Nhiều người như vậy chỉ có thể sống dựa vào những thứ linh tinh như nấm và rau dại trong núi rừng, còn phải lách qua nơi đàn Quỷ Nhãn Bi thường lui tới nên cuộc sống khá khó khăn.
Lúc đầu khi họ không biết sự lợi hại của Quỷ Nhãn Bi nên đã từng ỷ vào sức mạnh của phân đội mà muốn trực tiếp săn giết Quỷ Nhãn Bi, kết quả cuối cùng đương nhiên là rất thảm.
Con Quỷ Nhãn Bi vương kia thật sự là một sinh vật có bug, sức mạnh kinh khủng, chỉ số thông minh lại cao, lại thêm ưu thế địa hình nên vốn đội bọn họ tổng cộng có gần ba mươi người cũng vì trận chiến ấy mà còn lại có mười mấy người như bây giờ.
Mà con kia lại không xảy ra chút chuyện gì, chỉ tổn thất mấy con Quỷ Nhãn Bi cấp nguyên thủy.
Nhưng trên thực tế, phân đội chỉ chết một người, tính thêm Phó Sơn thì phân đội tổng cộng gồm mười người, nay còn lại chín.
Còn những người khác đều là thuộc hạ của Hứa Như Yên, cũng không phải người của phân đội, mà điều khiến Hàn Sâm bất ngờ là Hứa Như Yên lại là cao tầng của tập đoàn Tinh Vũ.
Hàn Sâm cũng biết bọn họ đến từ thành bảo hộ Koh Larn ở đảo Koh Larn, bây giờ họ chỉ biết đảo Koh Larn đại khái là một nơi ở phía Tây cách nửa tháng đi thuyền, cũng không nói được vị trí cụ thể, dù sao lúc trước khi bọn họ bị con hải thú thần huyết kia đột kích cũng đã hơi mất phương hướng, có thể đoán được vị trí đại khái cũng không tệ rồi.
Còn rốt cuộc là bọn họ ra khơi để làm gì thì Hứa Như Yên không chịu nói, bọn Phó Sơn thân là người của tổ hành động an toàn đặc biệt nên cũng không tiện tiết lộ nhiệm vụ.
Nhưng Hàn Sâm nhìn ra được Hứa Như Yên này thật không đơn giản, nhiều người như vậy bị kẹt trên đảo lâu như thế nhưng những người khác vẫn chịu nghe lời cô ta thì có thể biết cô gái này lợi hại bao nhiêu.
“Giám đốc Hứa, cô xem, tôi cũng là người của phân đội an toàn đặc biệt, không bằng chúng ta làm một giao dịch đi, thế nào hả?” Sau khi Hàn Sâm biết ngọn nguồn chuyện này bèn cười tủm tỉm nhìn Hứa Như Yên, nói.
“Chúng ta đều đã rơi vào tình cảnh này rồi còn làm ăn được sao?” Hứa Như Yên khẽ nhíu mày, tên Hàn Sâm này có phần khiến cô ta không nhìn thấu.
Hứa Như Yên quen Tần Huyên nên đương nhiên cũng hơi hiểu về thành bảo hộ Cương Giáp, biết thành bảo hộ Cương Giáp không ở gần vùng biển này.
Hàn Sâm tự xưng là người của thành bảo hộ Cương Giáp, thật ra Hứa Như Yên cũng không tin lắm, nhưng hắn biết chuyện của Tần Huyên lại khiến cô ta thấy khó hiểu.
Người bình thường không thể biết sau tai phải Tần Huyên có một cái bớt màu đỏ, điều này cũng nói lên rằng Hàn Sâm không phải người thường.
“Giờ giám đốc Hứa có dự định gì không? Lẽ nào cô muốn bị kẹt ở cái đảo này cả đời sao?” Hàn Sâm không trả lời Hứa Như Yên, chỉ mỉm cười nói.
“Ngoại trừ chờ cứu viện ra thì tôi còn có thể làm gì chứ?” Hứa Như Yên cau mày nói.
“Tôi tin giám đốc Hứa rất có thân phận, người tập đoàn Tinh Vũ nhất định sẽ nghĩ hết cách ra biển cứu cô, nhưng nếu bọn họ có thể tìm đến nơi đây thì cô cũng không phải chờ một năm lâu như vậy chứ? Bây giờ họ vẫn chưa đến đây, chứng minh rằng ở đây thật sự rất khó tìm ra, dù họ không từ bỏ thì cũng không biết khi nào mới có thể tìm thấy nơi này.” Hàn Sâm nói.
Sắc mặt đám người Hứa Như Yên cũng thay đổi, đương nhiên bọn họ cũng biết đạo lý này, cứu viện thật sự là hy vọng duy nhất của bọn họ hiện tại.
“Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì?” Hứa Như Yên không vui, những lời này của Hàn Sâm rất có hại đến uy tín của cô ta trong tập thể này.
Sở dĩ mọi người còn cung kính với cô ta như vậy, có một phần nguyên nhân rất lớn là vì cho rằng nhất định sẽ có người đến cứu Hứa Như Yên, đây là niềm hy vọng của mọi người.
“Ý tôi nói là trong quãng thời gian chờ đợi trên đảo này, cô Hứa không muốn ăn ngon hơn chút sao?” Vẻ mặt Hàn Sâm không thay đổi nói.
“Cậu có thức ăn?” Hứa Như Yên quan sát Hàn Sâm, cô ta cũng không thấy trên người hắn có thể chứa nhiều thức ăn.
“Trên người tôi không có thức ăn nhưng không phải là trên đảo có rất nhiều sao.” Hàn Sâm cười nói.
“Cậu muốn đánh những con Quỷ Nhãn Bi kia à? Tôi khuyên cậu nên bỏ ý định ấy đi, tôi cũng không muốn thấy người khác đi chịu chết nữa.” Hứa Như Yên còn tưởng Hàn Sâm muốn nói gì chứ, nghe thấy hắn nói như vậy thì trên mặt lập tức lộ vẻ thất vọng.
Nếu bọn họ có thể có biện pháp đánh Quỷ Nhãn Bi thì cũng sẽ không chờ đến hôm nay.
Đừng nói Hứa Như Yên không quá tin rằng Hàn Sâm là đội trưởng phân đội Cương Giáp, dù hắn là thật thì thế nào?
Phó Sơn cũng là đội trưởng phân đội như hắn, hơn nữa những đội viên dưới tay hắn ta đều ở đây nhưng vẫn không có cách gì với những con Quỷ Nhãn Bi kia.
Hàn Sâm chỉ có một mình thì hắn dựa vào cái gì mà dám đánh mấy con kia chứ?