Siêu Cấp Gen Thần

Chương 266: Biển Aegea


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 266: Biển Aegea

Editor: Nguyetmai

Trong những trận tranh tài sau đó, đối thủ của trường quân đội Hắc Ưng không quá mạnh, vừa hay cho bọn họ cơ hội để rèn luyện thêm.

Trường quân đội Hắc Ưng vững tin mà đánh, lại thêm kỹ thuật bắn tên xoắn ốc của Hàn Sâm quái dị vô cùng, giúp bọn họ đánh đâu thắng đó, càng đánh càng hăng, cuối cùng giành được ngôi quán quân giải đấu bắn cung lần này.

Các tạp chí lớn đua nhau đưa tin về giải quán quân của Hắc Ưng, báo nào báo nấy dùng đủ các từ ngữ hoa mỹ như “Kỳ tích Hắc Ưng”, “Tân vương ra đời”, “Kỹ thuật thần kỳ” hay “Đức vua”… để ca ngợi họ, khiến cho danh vọng của Hàn Sâm trong các trường quân đội lên cao đến tột đỉnh.

Giờ đây tất cả các trường quân đội đều biết trường quân đội Hắc Ưng có một xạ thủ biến thái có thể sánh ngang với Kinh Cực Vụ trong lĩnh vực bắn cung.

Sau khi trở về trường quân đội Hắc Ưng, các thành viên trong đội nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt, nhân viên nhà trường còn phá lệ thưởng cho bọn họ và ghi tên họ vào lịch sử vinh quang của trường.

Bởi vì sau bao nhiêu năm từ khi trường quân đội Hắc Ưng được thành lập tới nay, đây là giải quán quân đầu tiên mà đội tuyển của trường giành được.

Nếu không phải giải đấu các trường quân đội chỉ cho phép mỗi học sinh tham gia một hạng mục thì hiệu trưởng Ngụy đã để Hàn Sâm báo danh tất cả các môn thi đấu như Kinh Cực Vụ trước kia rồi.

Trong hạng mục thi đấu bắn cung cá nhân thì thực ra Hàn Sâm không được tính là quán quân thật sự. Sau khi thi đấu đoàn đội xong, mười xạ thủ ưu tú nhất do ban tổ chức bỏ phiếu bầu ra sẽ tiến hành so tài mang tính chất biểu diễn, với danh tiếng hiện tại và thủ pháp bắn cung xoắn ốc, Hàn Sâm đã nắm chắc ngôi đầu trong tay.

Giải này không vinh quang bằng ngôi quán quân thi đấu đoàn đội, song vẫn được xếp vào bảng thành tích của trường và được cộng điểm khi tốt nghiệp.


Hàn Sâm bắt chước kỹ thuật đâm thương xoắn ốc của Trùng Giáp Kỵ Sĩ, cộng thêm lấy Đại Âm Dương Từ Lực Pháo làm cơ sở mới có thể bắn ra mũi tên xoắn ốc.

Hắn quần nhau với Trùng Giáp Kỵ Sĩ suốt ba tháng trời, không học được gì khác ngoài mỗi một chiêu này. Nhưng cũng may là hắn học chiêu này, nếu không thì không thể thắng Kinh Cực Vụ được.

Nhưng dù như thế thì lần này, Hàn Sâm thắng Kinh Cực Vụ vẫn phụ thuộc vào may mắn là nhiều. Nếu đấu lại một lần nữa thì chưa chắc hắn đã có thể thắng được đối phương.

Có thể nói rằng ngôi quán quân của Hắc Ưng lần này là một kỳ tích có một không hai.

Biển biếc trời trong, nắng chiếu bãi biển.

Một cô nàng xinh đẹp chân dài mông mẩy, da trắng như sữa, mặc áo tắm chơi đùa trong làn nước.

Hàn Sâm nằm dưới ô tránh nắng ngắm nhìn Kỷ Yên Nhiên mặc áo tắm mà hai mắt sáng ngời, chảy cả nước miếng.

“Cuộc sống mới đẹp làm sao.” Nhìn đôi bồng đào khêu gợi và cặp mông căng tròn của cô, Hàn Sâm chỉ thấy đời hôm nay sao mà đẹp thế.

Kỷ Yên Nhiên thật sự giữ đúng lời hứa đưa Hàn Sâm tới biển Aegea, thậm chí còn giúp hắn xin phép nghỉ để đi chơi, sảng khoái đến mức chính hắn cũng phải ngạc nhiên sửng sốt.

“Sức quyến rũ của anh đây quả nhiên không gì cản nổi!” Hàn Sâm tự luyến tháo kính râm xuống, dùng làm gương soi.

“Sao không xuống nước chơi?” Kỷ Yên Nhiên đi tới ngồi xuống chiếc ghế trên bãi biển, vừa uống nước vừa lấy làm kỳ lạ hỏi Hàn Sâm.

Hàn Sâm đưa tay kéo thân thể mềm mại ngọt ngào của cô vào lòng mình, tay ôm eo thon, miệng kề tai cô mỉm cười khẽ đáp: “Tôi để dành thể lực cho bốn ngày ba đêm đó.”

Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng mặt, véo lưng Hàn Sâm một cái. Nhân lúc Hàn Sâm kêu đau, cô nhanh chóng trốn khỏi bàn tay hư hỏng, chạy sang ngồi một chiếc ghế khác.

“Đúng rồi, sao tôi không thấy những người khác nhỉ? Đừng bảo là chị bao cả bãi biển này rồi nha?” Hàn Sâm nhìn xung quanh mà không khỏi cảm thấy lạ lùng, từ lúc tới đây đến giờ hắn chẳng thấy có ai khác cả.

“Cậu đã bao giờ nghe thấy chuyện bao cả bãi biển chưa hả?” Kỷ Yên Nhiên bực mình trừng mắt lườm hắn rồi nói: “Bãi biển này là tài sản tư nhân, đương nhiên là không có ai khác rồi.”

“Bãi biển này là của nhà chị hả?” Hàn Sâm giật mình.

“Không phải bãi biển của nhà tôi.” Kỷ Yên Nhiên cười hì hì: “Mà cả hành tinh này là nhà của chú hai tôi đấy.”


“Phụt!” Hàn Sâm vừa uống được ngụm nước vào miệng đã phun hết cả ra.

Hàn Sâm biết nhà Kỷ Yên Nhiên rất giàu, nhưng không ngờ là lại giàu tới mức này.

“Tốt quá, sau này tôi bám chân phú bà như chị là được ăn sung mặc sướng cả đời rồi.” Hàn Sâm cười giỡn.

“Thôi đi, mơ đẹp quá nhỉ, gia nghiệp nhà họ Kỷ chúng tôi chỉ truyền cho con trai chứ không truyền cho con gái. Bây giờ tôi còn ở nhà mới được thế thôi, bao giờ lấy chồng thì cậu phải nuôi rồi.” Kỷ Yên Nhiên bĩu môi bảo.

“Ôi, chị nóng lòng muốn lấy chồng thế cơ à? Tôi còn chưa quyết định có lấy chị không đây này.” Hàn Sâm làm bộ ngạc nhiên nhìn cô.

“Cậu muốn chết hả?” Kỷ Yên Nhiên thẹn quá hóa giận, đứng bật dậy lao về phía hắn.

Hàn Sâm nở nụ cười ranh mãnh khi thực hiện được âm mưu, vươn tay nắm lấy cánh tay ngọc ngà của Kỷ Yên Nhiên, kéo cô vào lòng rồi hôn lên đôi môi gợi cảm mê người kia.

Kỷ Yên Nhiên chỉ vờ vùng vẫy lấy lệ mấy cái rồi nằm yên trong vòng tay hắn, mặc cho hắn nhấm nháp cánh môi thơm.

Hàn Sâm suồng sã vuốt ve vòng eo thon và đôi gò mông đẫy đà, đang do dự không biết có nên giải quyết đại mỹ nữ này ngay tại trận không thì bỗng nghe thấy tiếng còi tàu truyền tới.

Hàn Sâm liếc sang thì thấy một chiếc du thuyền cổ lỗ sĩ đang tiến về phía này. Nó đã cổ lắm rồi, hắn mới chỉ nhìn thấy trong phim ảnh mà thôi.

Kỷ Yên Nhiên vội vàng rời khỏi lồng ngực của Hàn Sâm, chẳng bao lâu sau du thuyền đã cập bến tàu gần đó. Một người đàn ông trẻ tầm hai tư hai lăm tuổi bước xuống cùng mấy gã trông như vệ sĩ, đi về phía bọn họ.


Người đàn ông nọ tươi cười chào hỏi Kỷ Yên Nhiên từ xa: “Yên Nhiên, lâu lắm rồi em không đến nhà anh chơi đấy nhé.”

“Anh ba, em phải học tập trong trường quân đội mà, bình thường làm gì có thời gian mà đến đây chơi?” Kỷ Yên Nhiên vừa nói vừa giới thiệu Hàn Sâm với người nọ: “Anh ba ơi, đây là Hàn Sâm, bạn học của em. Hàn Sâm này, đây là Kỷ Lăng Phong, anh ba của tôi đấy.”

“Em chào anh ba.” Hàn Sâm không thở gấp, không đỏ mặt, vừa bước lên đã chào ngay một tiếng “anh ba” ngọt xớt.

Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng mặt, Kỷ Lăng Phong cũng ngẩn ra một chút, nhưng ngay sau đó đã bật cười: “Hàn Sâm, cậu không phải là Hàn Sâm đã đánh bại Kinh Cực Vụ trong trận đấu bắn cung đó chứ?”

“Anh ba chê cười rồi.” Hàn Sâm điềm nhiên đáp.

“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, bảo sao Yên Nhiên lại đưa người bạn như cậu về đây.” Nói xong, Kỷ Lăng Phong nhìn Kỷ Yên Nhiên, còn cố ý nhấn mạnh chữ “bạn”.

Khuôn mặt của Kỷ Yên Nhiên đã đỏ như quả cà chua, cô gắt lên: “Anh ba, anh đến đón bọn em hay đến để buôn chuyện thế hả?”

“Ha ha, thế để lên thuyền rồi nói vậy.” Kỷ Lăng Phong đưa Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên lên du thuyền. Du thuyền lập tức căng gió ra khơi.

“Hàn Sâm, cậu có biết đoán quyền không?” Kỷ Lăng Phong đưa họ vào khoang thuyền, vừa ngồi xuống salon đã rút một bình rượu trên giá xuống.

“Biết chút chút ạ.” Hàn Sâm mỉm cười đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.