Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 265: Vị vua mới lên ngôi
Editor: Nguyetmai
Nếu người là đức vua
Xin hãy để tôi đội vương miện cho người
Nếu người là đức vua
Xin hãy để tôi hiến dâng lòng trung thành và tín ngưỡng
Nếu người là đức vua
Tôi xin cảm tạ vì được chúc tụng người
Nếu người là đức vua
Xin hãy giương cao mũi tên chiến thắng
Dẫn chúng tôi đi về phía vinh quang
Giờ khắc này đây
Người chính là đức vua
Chỉ người mới có thể mang lại cho chúng tôi niềm vui thắng lợi
Giờ khắc này đây
Chúng tôi đều là con dân của người
Hò reo ngợi ca người
Kiêu ngạo chỉ vì người
Bởi vì người là đức vua bệ hạ toàn năng của chúng tôi.
…
Văn Tú Tú kích động xướng vang tuyên ngôn chiến thắng do chính mình viết nên.
Tất cả fan hâm mộ của trường quân đội Trung Ương đã lặng lẽ rời đi, còn những người khác thì chìm đắm trong trận cuồng hoan chiến thắng.
Trên mạng sôi lên sùng sục, không ai ngờ được rằng Hàn Sâm lại có thể thắng Kinh Cực Vụ, vô số người thảo luận cuồng nhiệt không ngừng.
“Mũi tên kia thần kỳ quá, làm sao mà làm được như vậy chứ?”
“Đức vua cũ thoái vị, đức vua mới lên ngôi, sau này giải đấu giữa các trường quân đội trở thành thiên hạ của Hàn Sâm rồi.”
“Đức vua lên ngôi!”
“Đức vua lên ngôi!”
“Đức vua lên ngôi + số thẻ căn cước!”
“Giờ tôi vẫn không thể tin được, Kinh Cực Vụ thua thật sao?”
“Thời đại mới đến rồi!”
“Mũi tên Đức Vua giết Quái Vật.”
“Mũi tên đó thần kỳ quá, cậu ta không giở trò gì để điều khiển nó đấy chứ?”
“Thắng có một trận bắn tên thôi mà, nói cậu ta sắp thành bá chủ giải liên trường thì hơi bị sớm.”
“Bệ hạ vạn tuế!”
“Mũi tên kia quái lạ thật.”
“Bệ hạ vạn tuế!”
Đêm nay là một đêm không ngủ, tất cả giáo viên của đội Hắc Ưng, bao gồm cả Tư Đồ Hương đều thức trắng.
Đánh bại trường quân đội Trung Ương có Kinh Cực Vụ tựa như một giấc mộng, có không biết bao nhiêu trường quân đội ôm giấc mộng này, nhưng kết quả đều là tỉnh giấc thì mộng cũng tan.
Thế mà bọn họ lại làm được, thế mà bọn họ lại đánh bại được Kinh Cực Vụ của trường quân đội Trung Ương trên sàn đấu bắn tên.
Dù có nhiều may mắn và trùng hợp, nhưng chiến thắng chính là chiến thắng. Hôm nay bọn họ là kẻ chiến thắng, là vương giả của thế gian này!
Nếu không phải Tư Đồ Hương bắt họ đi nghỉ ngơi vì ngày mai còn thi đấu thì họ đã ra ngoài thỏa sức vui vẻ cả đêm rồi.
Song dù có nằm trên giường thì họ cũng kích động đến mức không thể nào ngủ được.
“Lão tam này, chúng ta thắng thật rồi à?” Lão Thạch nằm mở mắt thao láo, ngơ ngác hỏi.
“Thắng thật rồi.” Hàn Sâm đáp.
“Lão đại ơi chúng ta thắng thật sao?” Lão Thạch vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi Trương Dương.
“Thắng rồi.” Trương Dương cũng đáp.
“Lão nhị ơi…” Lão Thạch toan hỏi tiếp thì bị Lữ Mông gắt cho một câu.
“Cậu mà còn nói nhảm nữa, ngày mai bọn này sẽ đề nghị huấn luyện viên Tư Đồ không cho cậu ra sân!” Lữ Mông nói.
“Ôi đệch, sao cậu ác thế? Sao lại không cho tôi ra sân? Trường quân đội Trung Ương cũng bị anh đây hạ gục rồi, thế mà cái lúc hành hạ lũ gà mờ lại không cho anh đây lên là thế nào?” Lão Thạch bật dậy.
“Cậu nói thêm câu nữa thử xem.” Lữ Mông bình tĩnh bảo.
Lão Thạch há to miệng nhưng lại chỉ dám nuốt những lời định nói vào bụng, ngoan ngoãn nằm xuống giường, vì sợ ngày mai không được thi đấu thật.
Nhưng nằm thì nằm, cậu ta vẫn cứ thao thức mãi.
Tư Đồ Hương cũng không ngủ được, bây giờ cô nhớ lại cuộc tranh tài ban ngày mà thấy cứ như mình đang nằm mơ, chẳng chân thực chút nào hết.
Đội tuyển của cô đánh bại cả trường quân đội Trung Ương!
Đây là mong ước và khát khao của biết bao nhiêu huấn luyện viên, thế mà cô lại làm được!
“Hàn Sâm ơi Hàn Sâm, cậu thực sự quá đáng yêu luôn!” Bây giờ cô chỉ hận không có một Hàn Sâm ở ngay trước mặt mình để mà ôm ghì lấy rồi hôn mấy cái cho thỏa lòng.
Đội viên của Hắc Ưng đều xúc động không ngủ được, trên mạng và các tạp chí lớn thì đồng loạt bùng nổ.
Chẳng ai ngờ trường quân đội Trung Ương lại bại dưới tay trường quân đội Hắc Ưng, hết thảy đến quá đột nhiên, không ai kịp chuẩn bị gì.
Trong thời gian ngắn, các tạp chí lớn tranh nhau đưa tin về trận đấu giữa trường quân đội Hắc Ưng và trường quân đội Trung Ương, đặc biệt là chiến thuật của Hắc Ưng và trận quyết đấu sau cùng của Hàn Sâm với Kinh Cực Vụ.
Đa số các phương tiện truyền thông đều trích dẫn danh hiệu mà Văn Tú Tú dùng để gọi Hàn Sâm, chỉ trong một đêm, danh xưng đức vua đã lan truyền khắp toàn bộ Liên minh, đặc biệt trong phạm vi các trường quân đội, không ai không biết đến hai chữ “đức vua”.
Tiếng tăm của Kinh Cực Vụ vô cùng vang dội, Hàn Sâm đánh bại anh ta thoắt cái đã nổi tiếng khắp nơi, các tạp chí lớn mau chóng tôn hắn thành vương giả mới của giải đấu các trường quân đội.
Kinh Cực Vụ tự nhiên trở thành vị vua hết thời, như thể Hàn Sâm đã quân lâm thiên hạ.
Trên sân thượng một tòa nhà, ba thanh niên dựa vào lan can ngắm nhìn cảnh đêm thành phố lộng lẫy ánh đèn ở phía xa xa.
“Mùi vị thất bại thế nào?” Đường Chân Lưu nốc một ngụm bia rồi quay sang cười hỏi Kinh Cực Vụ bên cạnh.
“Cũng không tệ lắm, Hàn Sâm kia quả thực nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi thua.” Kinh Cực Vụ cười nhạt đáp.
“Mũi tên cuối cùng của cậu ta là sao nhỉ?” Đường Chân Lưu không nhịn nổi mà hỏi.
“Mũi tên đó xoay tròn.” Kinh Cực Vụ nhẹ nhàng nói.
“Xoay tròn là thế nào?” Đường Chân Lưu ngây ra một chút, không hiểu Kinh Cực Vụ có ý gì.
Mũi tên được bắn từ cung tên ra, không phải tự thân có lực duy trì, trừ một số loại mũi tên đặc chế thì không thể xoay tròn được.
Mũi tên được sử dụng trong cuộc tranh tài là tên chuyên dụng cho thi đấu, khi bắn đáng lẽ không thể có hiệu quả xoay tròn mới đúng.
“Không biết.” Kinh Cực Vụ thản nhiên đáp.
“Sao cậu lại không biết được chứ?” Đường Chân Lưu nhìn Kinh Cực Vụ bằng ánh mắt khó tin. Kinh Cực Vụ đối mặt với mũi tên kia, ở trình độ của anh ta làm sao có thể không nhận ra nó có vấn đề gì chứ?
Lâm Phong ở bên cạnh đáp: “Đúng là cậu ấy không biết. Không phải không có thủ pháp lợi dụng phản lực của khí lưu nhằm đổi hướng mũi tên để bắn tên xoắn ốc, nhưng đó không phải là việc mà một người chưa đạt đến đẳng cấp người tiến hóa có thể làm được.”
“Tên nhóc đó thú vị đấy. Đáng tiếc tôi đã năm cuối rồi, không còn cơ hội so tài với cậu ta nữa.” Kinh Cực Vụ nói xong bèn ném lon bia trong tay vào thùng rác rồi quay người đi về phía cầu thang: “Tạm biệt nhé, hy vọng còn có thể sống sót trở về gặp lại các cậu.”
“Sau này cậu tính thế nào?” Lâm Phong hỏi.
“Mới đầu tôi định chờ giải đấu kết thúc thì về chiến trường, nhưng bây giờ không cần nữa, đêm nay tôi sẽ đi luôn.” Kinh Cực Vụ đáp mà không quay đầu lại.
“Tôi chờ cậu trở về.” Lâm Phong nhìn theo bóng lưng anh ta mà nói.
Kinh Cực Vụ hơi khựng lại. Sau đó anh ta quay lại nhìn Lâm Phong, nở một nụ cười kỳ lạ: “Cậu chưa đánh với tên nhóc đó bao giờ đúng không?”
“Cậu nói Hàn Sâm hả?” Lâm Phong ngớ người một lúc mới nhận ra.
Kinh Cực Vụ chỉ cười không đáp, một thoáng sau đã xuống cầu thang đi mất.
“Cậu ta nói thế là sao nhỉ?” Đường Chân Lưu chưa kịp phản ứng.
“Ý cậu ta là nếu cậu ta không thắng được Hàn Sâm thì chưa chắc tôi đã thắng được đấy.” Lâm Phong lạnh nhạt đáp.
Nghe xong câu này, Đường Chân Lưu ngạc nhiên đến mức há hốc miệng ra, mãi mà chẳng khép lại được.