Siêu Cấp Gen Thần

Chương 117: Thú hồn Ngọc Xác Thú


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 117: Thú hồn Ngọc Xác Thú

Translator: Nguyetmai

Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục nhập học, Hàn Sâm cũng không nhập học ngay. Hắn nhất định phải trở lại thành bảo hộ Cương Giáp trước khi khai giảng. Không thì đến lúc đó hắn chẳng còn được tự do nhiều nữa, ít nhất là trong ba tháng đầu hắn phải tham gia các buổi tập huấn của nhà trường, không thể ở trong vùng đất được thần bảo hộ lâu được.

Hàn Sâm liên lạc với Lâm Bắc Phong trước, hỏi rõ đường đi từ thành bảo hộ Vinh Diệu tới thành bảo hộ Cương Giáp, sau đó lên mạng tìm kiếm tài liệu.

Bởi vì khoảng cách giữa thành bảo hộ Vinh Diệu và thành bảo hộ Cương Giáp gần nhau nhất cho nên đã từng có không ít trường hợp giống Hàn Sâm và Lâm Bắc Phong.

Sau khi tổng hợp tin tức các tư liệu có trên mạng, cộng thêm những thông tin từ chỗ Lâm Bắc Phong và kinh nghiệm của chính Hàn Sâm, hắn nhanh chóng tìm ra một con đường quay về thành bảo hộ Cương Giáp.

Con đường này có vẻ khá nguy hiểm đối với người khác nhưng không có chút uy hiếp nào với Hàn Sâm. Bởi vì theo phán đoán của hắn, khó khăn lớn nhất khi đi con đường này chính là phải vượt qua đầm lầy Hắc Ám, nhưng Hàn Sâm lại rất rành nơi này, chỉ cần bay qua là được.

“Anh Sâm, bây giờ anh còn ở thành bảo hộ Vinh Diệu không? Có thể giúp tôi một việc không? Tôi chuyển tiền cho anh, anh cố gắng mua càng nhiều thú hồn Ngọc Xác Thú của thành bảo hộ Vinh Diệu càng tốt giúp tôi được không?” Lâm Bắc Phong nói với Hàn Sâm.

“Đó là thứ gì thế?” Hàn Sâm lấy làm tò mò nên hỏi thử.


“Đó là một loại thú hồn áo giáp cấp nguyên thủy, nó rất phổ biến ở thành bảo hộ Vinh Diệu. Nhưng ở thành bảo hộ Cương Giáp thì lại hiếm thú hồn áo giáp dễ sợ, thế mà tên nó còn đặt chữ Giáp cơ đấy. Tôi đoán anh chỉ cần bỏ một trăm nghìn là đã mua được thú hồn Ngọc Xác Thú ở đó rồi, nhưng mang về đây thì ít nhất cũng phải đội giá lên hai ba trăm nghìn cơ.” Lâm Bắc Phong nói đầy hưng phấn: “Anh Sâm, tôi bỏ tiền anh bỏ công, sau khi quay về thì tiền lời sẽ chia năm năm, anh thấy sao hả?”

“Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Trước tiên thì anh cứ chuyển tiền cho tôi đi nhé, giờ tôi nghèo lắm, trên người không có nổi mười nghìn luôn đây này.”

Những lời này không phải nói dối. Sau khi đóng học phí và các chi phí khác thì Hàn Sâm thật sự không còn được mười nghìn.

“Ha ha, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay. Thật ra ở thành bảo hộ Vinh Diệu có rất nhiều đồ tốt, nếu anh có thời gian thì cứ đợi tôi nghiên cứu thị trường một phen.” Lâm Bắc Phong nuốt nước bọt nói.

“Lần sau đi, lần này tôi bận lắm, nhất định phải tranh thủ quay về thành bảo hộ Cương Giáp, trường quân đội sắp khai giảng đến nơi rồi, tôi không muốn vừa khai giảng đã phải trốn học đâu.” Hàn Sâm trả lời.

“Sao anh thiếu nghĩa khí thế. Tôi vượt bao gian khó, băng núi vượt rừng để tới tìm anh, thế mà tự dưng anh lại tới trường quân đội để học như thế. Không được, tôi cũng phải tới trường quân đội để ôm đùi anh mới được.” Lâm Bắc Phong kêu gào.

“Anh chạy đến đây chịu khổ làm gì. Với tài chính và quan hệ của nhà anh, cho dù phải tham gia nghĩa vụ quân sự thì chắc chắn anh cũng không cần phải ra tiền tuyến.” Hàn Sâm dừng lại một chút mới nói tiếp: “Huống hồ gì bây giờ đợt tuyển sinh đã kết thúc rồi.”

“Được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa, giờ tôi đi chuyển khoản cho anh ngay đây.”

Lâm Bắc Phong buồn bực nói.

Chẳng bao lâu sau Hàn Sâm đã nhận được tiền Lâm Bắc Phong chuyển tới, tổng cộng hai mươi triệu, dù giá mỗi con một trăm nghìn thì cũng đủ mua hai trăm con.

Mặc dù là thú hồn cấp nguyên thủy bình thường, nhưng cũng khó mà mua được số lượng lớn đến hai trăm con như thế. Huống hồ gì Hàn Sâm không muốn tốn quá nhiều thời gian vào việc này, hắn nhất định phải hoàn thành việc thu mua trong một ngày, nên chỉ cần mua được cỡ một trăm con đã đủ rồi.

Quá trình thu mua thuận lợi hơn tưởng tượng của Hàn Sâm rất nhiều. Ở thành bảo hộ Vinh Diệu có rất nhiều thú hồn Ngọc Xác Thú. Ban đầu Hàn Sâm chỉ tốn chừng năm đến sáu mươi nghìn là mua được một con, sau này giá cả tăng lên thì cao nhất cũng chỉ cỡ tám mươi nghìn.

Đến hết ngày, Hàn Sâm mua được tổng cộng một trăm tám mươi bảy thú hồn Ngọc Xác Thú, thu hoạch coi như không tồi.


Nếu như không phải vì thời gian không có nhiều thì Hàn Sâm cũng muốn ở lại thành bảo hộ Vinh Diệu thêm vài ngày nữa. Nhưng chỉ cần lần này hắn thuận lợi trở về thì sau này vẫn còn cơ hội đến đây.

Sau khi chuẩn bị xong, Hàn Sâm bắt đầu hành trình đi từ thành bảo hộ này sang thành bảo hộ khác.

Toàn bộ hành trình thuận lợi vô cùng, đúng như dự đoán của Hàn Sâm. Cả hai thành bảo hộ đều có thể đi tới biên giới đầm lầy Hắc Ám, hai đoạn đường đều khá an toàn, đã có rất nhiều người xuyên qua rồi.

Nguy hiểm nhất chính là khi vượt qua đầm lầy Hắc Ám, nhưng Hàn Sâm không hề xa lạ gì với nơi này, hắn chỉ lạ đường ở gần thành bảo hộ Vinh Diệu. Sau khi tính toán được phương hướng đại khái thì tiếp tục bay. Sau vài ngày thì Hàn Sâm đã thấy được rừng cây Hắc Châm Phong quen thuộc.

Quãng đường tiếp theo dễ đi hơn rất nhiều, Hàn Sâm thuận lợi quay về thành bảo hộ Cương Giáp. Hắn chỉ mất tổng cộng hơn mười sáu ngày, khi quay về thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ chỉ còn cách khai giảng chính thức chừng ba bốn ngày gì đó, hắn cũng không muốn vừa khai giảng đã bị nhà trường đuổi cổ oan vì tội trốn học.

Có thể trở về nhanh như vậy cũng là nhờ có vật cưỡi thú hồn biến dị nhận được từ chỗ Quyền Ca. Trừ lúc bay vượt qua đầm lầy Hắc Ám, quãng đường còn lại con vật cưỡi Tam Nhãn Thú biến dị to khỏe như trâu kia đã chở Hàn Sâm phi nước đại, tốc độ nhanh hơn Hàn Sâm đi bộ nhiều, khiến hành trình lần này của hắn được rút ngắn đến mấy lần.

Nếu không thì tốn một tháng cũng chưa chắc đã quay lại thành bảo hộ Cương Giáp được.

Khi Lâm Bắc Phong thấy Hàn Sâm thì trợn muốn lòi mắt ra: “Anh Sâm, anh đỉnh thế! Mới chỉ nửa tháng mà anh đã đi từ thành bảo hộ Vinh Diệu tới tành bảo hộ Cương Giáp, lại còn khỏe như vâm không bị xây xát gì nữa.”


“Thú hồn đây, anh tự kiếm đường tiêu thụ đi nhé.”

Hàn Sâm yếu ớt chuyển toàn bộ thú hồn Ngọc Xác Thú cho Lâm Bắc Phong.

Dù hành trình lần này chỉ mất thời gian nửa tháng đã xong, nhưng trên đường đi Hàn Sâm gần như không hề chợp mắt, suốt chuyến đi đều vận chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Cốt ép bản thân giữ tỉnh táo. Bây giờ đã về tới nơi, Hàn Sâm cảm thấy mệt rã rời, cơn mệt mỏi ập tới khiến hắn không buồn nói chuyện, chỉ muốn nằm xuống giường đánh một giấc cho đã mà thôi.

Không đợi được đến lúc dịch chuyển ra ngoài, Hàn Sâm nhoài người nằm lên chiếc giường trong phòng ngủ ở thành bảo hộ, ngủ một giấc tận hai ngày liền. Khi hắn tỉnh lại thì thấy toàn thân đau nhức như bị tháo rời vậy.

Nhưng có vẻ như thuật Băng Cơ Ngọc Cốt của hắn lại tiến bộ thêm một chút, cảm giác toàn thân mát lạnh khi vận chuyển cũng rõ ràng hơn trước.

Hàn Sâm ngồi dậy, ánh mắt lập tức nhìn vào con La Thú mà hắn đã nuôi. Nay da lông của La Thú đã biến thành màu đen nhánh như ngọc, toàn thân như được điêu khắc bằng ngọc đen, hình thể cũng lớn gấp đôi lúc trước, trông vô cùng uy phong.

“Cuối cùng thì La Thú cũng đã tiến hóa thành sinh vật thần huyết rồi!”

Hàn Sâm mừng rỡ, cầm dao găm đi về phía La Thú, miệng muốn rỏ cả dãi. Trải qua hai ngày ngủ li bì, bây giờ bụng hắn đang trống rỗng, người thì mệt mỏi, đúng lúc có thể lấy con La Thú cấp thần huyết này để bổ sung dinh dưỡng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.