Siêu Cấp Gen Thần

Chương 107: Thể hiện


Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 107: Thể hiện

Translator: Nguyetmai

“Không phải chứ đoàn trưởng, cao thủ được một người bạn giới thiệu mà anh nói chính là hắn sao?”

“Tên cuồng mông là cao thủ do bạn anh giới thiệu à?”

“Đại ca, không phải là anh đang nói đùa với chúng tôi đó chứ?”

“Đại ca, anh đang trêu chúng tôi phải không?”

Đội ngũ của Quyền Ca lập tức nhao nhao lên, dù thế nào họ cũng không tin kẻ được gọi là tên cuồng mông lại chính là cao thủ mà Quyền Ca đã nói.

Quyền Ca cũng thấy đau hết cả đầu, Phương Cảnh Kỳ từng nói sẽ giới thiệu cho anh ta một cao thủ tinh thông ám sát, nhưng anh ta nghĩ nát óc cũng không thể nào ngờ cao thủ mà Phương Cảnh Kỳ nói tới lại chính là Hàn Sâm.

Nhưng Quyền Ca hiểu rõ tính của Phương Cảnh Kỳ, biết gã không phải người nói càn. Nếu gã đã mở lời giới thiệu Hàn Sâm thì ắt sẽ có đạo lý riêng của gã.

Quyền Ca nhìn Hàn Sâm một lượt, sau đó mở miệng hỏi: “Phương lão Tứ nói cậu tinh thông thuật ám sát à?”


“Xem như không tệ, mạnh hơn người bình thường một chút.” Hàn Sâm đáp.

“Mạnh hơn người bình thường một chút? Chúng tôi định đi giết sinh vật thần huyết, như cậu thế này có được không đấy?” Ngón Út nhếch mép, nói với giọng hoài nghi.

Đoàn Nắm Đấm của Quyền Ca khác với Tần Huyên và Thần Thiên Tử, họ không có quân đội đứng sau, cũng không phải chỉ mỗi mình Quyền Ca bỏ tiền ra nuôi sống cả đám thuộc hạ.

Đoàn Nắm Đấm là một đoàn đội do một đám người hợp tính nhau tạo thành, Quyền Ca là lão đại mà mọi người cùng đề cử ra, người phía dưới đều dùng biệt danh.

Năm người Ngón Cái, Ngón Trỏ, Ngón Giữa, Ngón Áp Út, Ngón Út cộng thêm Quyền Ca chính là chủ lực của đoàn Nắm Đấm, hôm nay cả sáu người đều có mặt đông đủ, có thể thấy họ coi trọng sinh vật thần huyết này đến mức nào.

Hiện giờ gen thần của Quyền Ca đã sắp max điểm, chỉ cần ăn thêm máu thịt nguyên con sinh vật thần huyết này là anh ta sẽ có khả năng max điểm gen thần, từ đó khiến gen thần thay đổi về chất, tiến vào thế giới được thần bảo hộ thứ hai.

Cho nên mấy người Quyền Ca mới chọn cách không phân chia máu thịt của sinh vật thần huyết, thay vào đó là dùng vật cưỡi biến dị làm thù lao.

Quyền Ca đưa tay lên ra hiệu cho Ngón Út đừng nói nữa, ánh mắt anh ta sáng rực nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm: “Tôi tin khả năng nhìn người của lão Tứ, nhưng chuyện lần này rất quan trọng, tôi cũng phải chịu trách nhiệm với các anh em của mình, cậu hãy thể hiện khả năng của mình đi.”

Quyền Ca rút con dao găm bên hông ra, cầm ngược lại rồi đưa chuôi dao về phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm cũng không phật ý gì, dù sao thì danh tiếng của hắn ở thành bảo hộ Cương Giáp cũng không được tốt lắm, hắn đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra, cũng không thể trách mấy người Quyền Ca được.

Hàn Sâm vươn tay ra nắm lấy con dao găm mà Quyền Ca đưa tới, Quyền Ca vừa định rút tay lại thì đột nhiên thấy bàn tay nắm chuôi dao của Hàn Sâm vụt di chuyển. Quyền Ca giật mình muốn né tránh, nhưng con dao găm anh ta vừa mới đưa cho Hàn Sâm đã kề sát lên cổ, cả người Quyền Ca lập tức cứng lại không dám nhúc nhích, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế cũ, đến cả động tác đón đỡ cũng không kịp làm.

Đám người Ngón Út vốn định xem trò vui thì lúc này đều mở to mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

Bọn họ thừa hiểu thân thủ của Quyền Ca ra sao. Dù là Hàn Sâm đánh lén, nhưng năm người Ngón Út đều tự nhận mình không có bản lĩnh có thể gác dao găm lên cổ trong khi Quyền Ca không kịp phản ứng gì như thế này.

Hàn Sâm lấy dao găm ra khỏi cổ Quyền Ca rồi lùi lại hai bước. Hắn ném con dao găm kia trả cho đối phương, mỉm cười hỏi: “Có cần thử lại lần nữa không?”

“Thôi khỏi, chúng ta lên đường thôi.”

Quyền Ca là người thẳng thắn, anh ta nhìn Hàn Sâm một cái đầy sâu xa, sau đó cắm dao găm về bên hông.


Ánh mắt mấy người Ngón Út nhìn Hàn Sâm đầy vẻ tò mò. Bọn họ không thể ngờ rằng tên cuồng mông tiếng xấu lan xa ở thành bảo hộ Cương Giáp lại có bản lĩnh cỡ này.

Nhưng họ cũng không nói gì thêm nữa, lục tục triệu hoán vật cưỡi rồi lập tức lên đường.

Hàn Sâm không có vật cưỡi, Quyền Ca bèn bảo hắn lên ngồi con vật cưỡi biến dị to lớn giống tê giác của mình, cả đoàn người đi thẳng đến dãy núi phía Nam.

Trên đường đi, ngoài thời gian để ăn uống và nghỉ ngơi giải quyết nhu cầu sinh lý, cả đoàn đều đi không ngừng nghỉ, đến ngày thứ ba thì dừng lại ở trong một hẻm núi lớn.

Hàn Sâm ước lượng thử, nếu không phải đội ngũ này đều có vật cưỡi biến dị, chỉ riêng việc di chuyển bằng hai chân thì người bình thường cần chừng mười ngày nửa tháng mới có thể đến được nơi đây.

Sau khi tiến vào trong hẻm núi thì không thể dùng vật cưỡi được nữa, Hàn Sâm đi theo đoàn người Quyền Ca vào, men theo vách núi đi vào sâu bên trong. Giữa hẻm núi có một con sông lớn cuồn cuộn chảy qua, nhưng mục tiêu của Quyền Ca không ở trong con sông này.

Đi dọc theo vách núi chừng hai tiếng, cuối cùng đã thấy được một cái hang lớn trên vách núi bên bờ sông, bên trong đen kịt không thấy được gì. Bọn họ đốt đuốc đi vào trong, vô số cột thạch nhũ trông như cột đá đập vào mắt cả đoàn người.

“Mọi người hãy cẩn thận, cho dù lần trước chúng ta đã dọn dẹp một lần, nhưng địa hình nơi này phức tạp, khó tránh khỏi việc có cá lọt lưới hay dị sinh vật từ chỗ khác tiến vào, tất cả mọi người tập trung cao độ vào!”

Quyền Ca nghiêm giọng dặn dò.

Cả đám người lên tiếng đáp lại, Ngón Cái dẫn đầu giơ một tấm khiên lớn cấp biến dị mở đường, những người khác nối đuôi theo sau lưng hắn ta, tiến sâu vào trong hang động.

Ngón Út đi ở sau cùng, trong tay cầm một cặp đoản đao thú hồn, cảnh giác dò xét xung quanh.


Trong hang động thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ xuống vang vọng khắp không gian. Những tảng đá dưới chân đều rất trơn trượt, có nhiều chỗ còn có cả nước đọng.

Mọi người đi lại rất cẩn thận, không phải vì đường ở đây khó đi mà do sợ có con dị sinh vật nào đó đột nhiên nhảy bổ ra từ những góc khuất trong hang.

Hàn Sâm phát hiện ra không ít vết máu trên đường đi, trông có vẻ đã được vài ngày rồi, hẳn là do đội Quyền Ca để lại từ lần trước.

Đương nhiên, lo lắng của họ có phần dư thừa, trên đường đi không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, giống như tất cả dị sinh vật đều bị họ dọn sạch từ lần trước vậy, hiện giờ đến cả một con sinh vật nguyên thủy cũng không có.

“Tất cả mọi người chú ý, địa điểm ở ngay phía trước, đừng ai phát ra tiếng động gì.”

Đi chừng bốn năm tiếng, Quyền Ca đi thứ hai đột nhiên thấp giọng dặn dò.

Thật ra Quyền Ca nói lời này là để cho Hàn Sâm nghe, mấy người bọn họ đều tới đây rồi, đương nhiên biết đã sắp tới nơi. Chính vì vậy nên không ai dám lớn tiếng, tất cả mọi người đều trở nên rón rén như mèo.

Hàn Sâm gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, lúc này Quyền Ca mới ra hiệu cho Ngón Cái đang đi đầu tiên tiến lên trước. Không bao lâu sau đã tới cuối hang động, khu vực này rất rộng rãi, đây là một hang đá lớn, từng cột thạch nhũ dài mấy mét treo ngược trên đỉnh hang nhưng vẫn chưa bằng nổi một phần mười chiều cao hang. Trong hang đá mọc đầy những cây dây leo màu đen không biết tên, lá cây đen kịt như mực nước, thỉnh thoảng còn có những bông hoa bé xíu màu đen xuất hiện ở trên dây leo.

Hang động mà mấy người Hàn Sâm tiến vào nằm giữa một vách đá trong hang đá lớn này. Trên vách hang còn xuất hiện không ít những cửa hang khác. Quyền Ca ra dấu im lặng với hắn, sau đó chỉ xuống bên dưới hang. Hàn Sâm thử thò đầu ra nhìn xuống bên dưới, hai mắt lập tức sáng ngời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.