Đọc truyện Siêu Cấp Gen Thần – Chương 104: Coi như anh cũng không tồi
Translator: Nguyetmai
Trên sân đấu, Y Đông Mộc lạnh lùng nhìn Hàn Sâm đang đi lên sân rồi nói: “Tốt lắm, nếu anh đã dám tới thì hãy chuẩn bị tinh thần chịu chết đi!”
Nói xong, Y Đông Mộc đã lập tức rút dao găm ở bên hông ra, trên mặt đầy sát ý.
“Anh cho rằng mình đang đóng phim võ hiệp đấy à?”
Trong lòng Hàn Sâm khinh thường, người bình thường làm gì nói được mấy câu như vậy chứ, độ tự nhục đúng là cao ngất trời luôn.
Cho nên Hàn Sâm không nói gì cả, lập tức dung hợp biến thân thành Huyết Tinh Đồ Lục Giả, sau đó một tay cầm vỏ chiến đao Tu La, một tay cầm chuôi đao, xông thẳng về phía Y Đông Mộc.
Huyết Tinh Đồ Lục Giả là thú hồn thiên về tốc độ, trong lúc bộc phát toàn lực thì sức bùng nổ không kém máy bay chiến đấu là bao. Chỉ trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách với Y Đông Mộc, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần thêm.
Những khán giả đang theo dõi thấy cảnh này đều cảm thấy có phải là B thần điên rồi hay không, sao lại chủ động áp sát Y Đông Mộc chứ? Làm vậy có khác gì lao đầu vào chỗ chết đâu? Cận chiến là điểm mạnh nhất của Y Đông Mộc, sau khi bị áp sát thì rất khó để tránh được một kích trí mạng của gã.
“Xong rồi, B thần bị điên rồi, xông lên thì cũng thôi đi, nhưng hắn còn dám dùng đao. Đáng lẽ hắn nên dùng thương chứ, ít nhất cũng có thể giữ khoảng cách nhất định.”
“B thần bị ngáo đá sao, đáng lẽ hắn phải mang cung tên theo, cho dù không biết bắn đi nữa thì cứ bay lên trời bắn xuống dưới cũng được, thế vẫn tốt hơn xông tới kiểu này nhiều mà.”
Người hâm mộ của Y Đông Mộc thì mừng như điên: “Thằng ngu này lại tự dâng mình lên miệng hổ, dù có ai không muốn cho Đông Mộc nhà chúng tôi thắng cũng không được.”
Y Đông Mộc nhếch mép cười lạnh, đồng thời gã cũng dung hợp với thú hồn, đó là một con Ma Hầu biến dị. Nhất thời khiến lực lượng và tốc độ của Y Đông Mộc tăng lên trên diện rộng, biến thành một con Ma Hầu đen nhánh, thân hình cao chừng mét tám mét chín, phía sau còn mọc một cái đuôi to.
Không phải là Y Đông Mộc không có thú hồn biến thân cấp thần huyết, nhưng gã không có thú hồn biến thân cấp thần huyết hình dáng gần giống nhân loại. Nếu như không thể dùng những kỹ xảo mình am hiểu, không thể dùng dao găm cấp thần huyết thì biến thân thú hồn cấp thần huyết còn không hữu dụng bằng thú hồn biến dị.
Dị sinh vật có hình người vốn đã rất ít, hoàn toàn là hình người thì càng hiếm thấy. Ngoại trừ trong thập đại Thần Tử năm đó có người rút được một con thú hồn cấp thần huyết hình người ra, gần như chưa ai thấy thú hồn cấp thần huyết hình người nào khác cả.
Huyết Tinh Đồ Lục Giả của Hàn Sâm đã là thú hồn biến thân cấp thần huyết tương đối quý hiếm, có được một đôi tay người khiến Hàn Sâm có thể thi triển ra các kỹ xảo của nhân loại một cách hoàn mỹ.
Y Đông Mộc nhìn Hàn Sâm xông tới, dao găm cấp thần huyết đã cầm ngược trong tay, đồng thời hai chân phát lực, xông thẳng về phía Hàn Sâm, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng được rút ngắn.
Mỗi hành động của Y Đông Mộc đều nằm trong tầm mắt của Hàn Sâm, giống như mọi thứ đang diễn ra đều dựa theo quỹ tích mà hắn đã dự đoán trước. Trong mắt Hàn Sâm, Y Đông Mộc giống như một con rối cử động theo dây, mọi hành động của Y Đông Mộc đều bị Hàn Sâm nhìn thấu, hắn có thể dự tính mọi hành động của đối phương.
Khi hai người đều tinh thông thuật ám sát, nếu một người có cảnh giới vượt xa người còn lại thì sẽ xuất hiện tình cảnh này. Hơn nữa Hàn Sâm lại hiểu rõ Y Đông Mộc như lòng bàn tay, Y Đông Mộc thì hoàn toàn không biết rằng hắn cũng tinh thông thuật ám sát, người có lòng đấu kẻ vô tâm, thật ra Y Đông Mộc đã được định trước là sẽ thua.
Cho dù tốc độ và lực lượng của gã mạnh hơn Hàn Sâm thì cũng chẳng ích gì.
Ngay khi hai người gặp nhau, chiến đao Tu La bị Hàn Sâm nhuộm thành màu vàng óng đã rời vỏ trong một tích tắc, sau đó lại được tra vào, tất cả mọi chuyện diễn ra kín kẽ như nước chảy mây trôi.
Hai người đối lưng, tiếp tục xông tới trước đến gần mười mét mới dừng lại, thân thể cường tráng màu vàng chóe như nhân mã của Hàn Sâm vẫn đứng sừng sững như núi, còn Y Đông Mộc thì từ từ xoay người lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Sâm, mở miệng gằn từng chữ: “Đó là đao pháp gì?”
“Nghịch Tâm Trảm.” Hàn Sâm thản nhiên đáp, không hề quay đầu lại.
“Tôi sẽ tới tìm anh lần nữa, lần sau tôi nhất định không thua.”
Y Đông Mộc nói xong thì quay người đi xuống sân đấu. Khi vừa đi xuống thì gã ngã rạp ra đất, máu tuôn ào ạt từ vết thương sâu thấy xương trên lồng ngực.
Toàn bộ vùng đất được thần bảo hộ thứ nhất đều im phăng phắc.
Hàng trăm triệu người đang xem trận chiến này đều há hốc mồm, nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Không ai dám tin kết cuộc của trận quyết đấu lại thế này, nếu như kết quả là ngược lại thì họ còn chấp nhận được. Nhưng người thua là Y Đông Mộc! Y Đông Mộc với phong thái của một vị vua càn quét tất cả đối thủ để đi tới vòng đấu này, thế mà lại bị B thần dùng một đao đánh bại, chuyện này khiến tất cả mọi người không dám tin rằng nó là sự thật.
Đừng nói là người hâm mộ của Y Đông Mộc, cho dù là người hâm mộ của B thần cũng không thể ngờ B thần lại có thể chiến thắng áp đảo đến như vậy. Cho dù là những fan cuồng nhất cũng đều cho rằng đây sẽ là một trận ác chiến đối với B thần.
Nhưng không thể ngờ là Y Đông Mộc lại thất bại như thế, bại trong nháy mắt và thê thảm như thế, hơn nữa còn thua khi cận chiến, thứ mà gã am hiểu nhất.
Hàn Sâm xoay người lại, liếc mắt nhìn thoáng qua Y Đông Mộc đang giãy giụa bò dậy, hắn thản nhiên nói một câu: “Có thể lĩnh một đao nghiêm túc của tôi mà không chết, coi như anh cũng khá rồi!”
Nói xong thì xoay người rời đi.
“Cũng khá rồi… cũng khá rồi…”
Câu nói này liên tục vang lên trong đầu những người đang theo dõi trận chiến, khiến tất cả bọn họ cảm thấy đầu óc mình nặng trịch như vào trạng thái ngủ đông, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân hình B thần như trở nên cao lớn hơn hẳn, trên người tỏa ra hào quang rạng ngời như một vị thần đầy quyền năng.
“B thần…”
Cuối cùng thì người hâm mộ B thần vẫn luôn bị đè đầu cưỡi cổ cũng đã lấy lại phản ứng, tất cả hưng phấn hô to, thậm chí có người còn kích động nhảy cẫng lên.
Thời gian như được giải trừ câu thần chú đóng băng, toàn bộ vùng đất được thần bảo hộ đều rần rần lên, mọi người thi nhau bàn luận về trận chiến không tưởng này.
“Tình thế đảo ngược nhanh thế này!”
“Ha ha, những người hâm mộ Y Đông Mộc bị tát một cú quá đau.”
“Nào chỉ là những người hâm mộ, B thần vừa tát vào mặt tất cả các đơn vị truyền thông trong Liên minh luôn đấy chứ. Ngoài Phương Minh Toàn của Thần Chiến Thiên Hạ thì tất cả đều dự đoán Y Đông Mộc sẽ giành chức quán quân, kết quả thì như nào? Còn chưa vào nổi top 10 đã bị B thần làm thịt rồi, ha ha…”
“Bây giờ nghĩ lại mới thấy Phương Minh Toàn dự đoán đúng thật đấy, hình như những phân tích của gã khá có lý. Chỉ là mọi người đều bị những trận đại thắng của Y Đông Mộc che mắt, căn bản chẳng thèm nghe những phân tích của Phương Minh Toàn.”
“Lâm Phong mới là đỉnh nhất đấy, không hổ là á quân lần Thần Chiến trước, thì ra anh ta đã nhìn ra được B thần mới là trùm cuối ngay từ đầu.”
“Ha ha, xem ra năm nay sẽ là là trận chiến giành ngai vàng giữa Lâm Phong và B thần rồi.”
“Chúng ta nợ Phương Minh Toàn và B thần một lời xin lỗi.”
“Phương Minh Toàn đã phải chịu oan ức rồi.”
“Coi như anh cũng khá rồi… Ha ha… Ngầu banh nóc luôn…”
Trận quyết đấu chưa đầy mười giây này đã khiến hình tượng B thần lập tức thay đổi.
“Tên này còn làm màu hơn cả tôi, lần sau tôi cũng phải thử một lần xem sao. Có thể lĩnh một đao nghiêm túc của tôi mà không chết, coi như anh cũng khá rồi…”
Đường Chân Lưu cảm thấy hối hận vì trước đây mình chưa từng nghĩ ra câu thoại “màu mè” như thế.