SEX và những thứ khác

Chương 3: Phần 1 - Chương 03


Bạn đang đọc SEX và những thứ khác – Chương 3: Phần 1 – Chương 03

Sex trong hôn nhân
Hôn nhân là khởi đầu cho một hạnh phúc lâu dài giữa hai người. Tuy nhiên, tình dục lại là một vấn đề cốt lõi để gìn giữ cuộc hôn nhân. Một cuộc hôn nhân mà thiếu tình dục thì sớm muộn gì cũng dẫn đến tan vỡ. Ngược lại, đời sống tình dục tốt sẽ giúp cho cuộc hôn nhân thêm hạnh phúc và bền lâu.
Khi hai người còn đang hò hẹn yêu đương, họ phải tranh thủ mọi lúc, mọi nơi để được gặp nhau, được “yêu” nhau. Những cuộc hẹn hò như vậy khiến họ cảm thấy đặc biệt và háo hức mong chờ những cuộc hẹn sau. Khi cưới nhau rồi, sống chung một nhà, đi đâu về nhà là gặp nhau, sex lúc nào cũng được, không phải hẹn hò hay tranh thủ, cảm giác háo hức cũng mất dần vì sex không còn là điều gì đặc biệt nữa. Một khi sex trở nên dễ dàng tiếp cận như mở tủ lạnh lấy đồ ăn thì việc coi thường sex là điều khó tránh khỏi.
Khi hôn nhân bắt đầu, sex có thế là mỗi ngày một lần, nhưng dần dần chuyển thành mỗi tuần một lần, rồi mỗi tháng một lần. Cho đến khi bạn phát hiện ra chồng/vợ mình ngoại tình thì đã quá muộn. Bạn đã quá coi thường sex trong hôn nhân và để nó trôi vào tay kẻ khác.
Chỉ cần một trong hai người không còn ham muốn tình dục, dấu hiệu hạnh phúc của một cuộc hôn nhân sẽ bắt đầu giảm dần. Nhiều người vẫn còn thờ ơ với đời sống tình dục trong hôn nhân và cho rằng điều đó là bình thường, là tất yếu, khó tránh khỏi. Họ đổ tại stress công việc, con cái, việc nhà mệt nhọc, khiến họ không còn tâm trí cho sex. Tất cả chỉ là ngụy biện, bởi khi còn yêu đương hò hẹn, khi sex vẫn còn là một điều đặc biệt thì họ tìm đến sex như một giải pháp cứu văn họ khỏi bị stress trong công việc và lấy lại cân bằng trong cuộc sống.
Nguyên nhân của việc thờ ơ với sex trong hôn nhân nằm ở những yếu tố sau:
1. Nhàm chán, ngày nào cũng như ngày nào, sex trở thành một việc làm như nghĩa vụ vậy. Thử tượng tượng ngày nào tới giờ đó ta cũng phải ăn một món đó, vẫn công thức nấu đó, không có gì mới mẻ thì cho dù món đó ngon cỡ nào cũng trở nên chán ngắt.
Hướng giải quyết: Hãy tạo sự tươi mới trong đời sống tình dục bằng cách thay đổi giờ giấc, địa điểm làm tình. Trưóc đây nếu bạn cứ phải chờ cho các con đi ngủ, khi bạn đã mệt rũ ra rồi thì sex sẽ không còn làm bạn hào hứng nữa. Như vậy, sex sẽ trở nên vô cùng nhạt nhẽo. Hãy hẹn hò chồng/vợ về nhà khi các con đang đi học. Thay vì làm tình trong phòng ngủ, hãy làm trong phòng khách hay trên bàn ăn. Hãy làm đời sống tình dục của mình thêm phong phú và đó cùng là bí quvết để giữ lửa cho hôn nhân của bạn.
2. Sex chỉ thỏa mãn một trong hai người mà phổ biến nhất là người chồng vì nam giới dễ đạt cực khoái hơn nữ giới. Phụ nữ cần nhiều thời gian và yếu tố tâm lý, môi trường thuận lợi để đạt cực khoái. Tuy nhiên, nhiều ông chồng làm tình chỉ để thỏa mãn bản thân rồi lăn ra ngủ, để mặc vợ phải ấm ức vì “vừa mới có hứng đã… mất hứng”. Nếu các ông chồng thử đặt mình vào vị trí của người vợ tưởng tượng ngày nào cũng như ngày nào phải nằm ra phục vụ tình dục cho người kia thỏa mãn mà mình không được chút khoái cảm nào, họ sẽ thấy thật bất công cho những người vợ.
Hướng giải quyết: Hãy bớt ích kỷ, quan tâm đến vợ, tìm hiểu các kỹ năng làm tình khiến vợ thỏa mãn tình dục. Việc chiều chuộng vợ trên giường không chỉ khiến “việc chăn gối thêm mặn nồng” mà còn khiến người vợ ham muốn hơn nữa. Một khi cô ấy được thỏa mãn thì lần sau bạn sẽ không phải năn nỉ mà chính cô ấy sẽ là người chủ động muốn làm tình với bạn.
3. Quá mệt mỏi vì công việc ngập đầu. Nếu chồng hoặc vợ luôn bù đầu với công việc, sau giờ làm phải đi chợ, đón con, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, đến lúc “hành sự” thì không còn năng lượng để “chiến đấu” hoặc tệ hơn nữa là “ngáy khò khò”.
Hướng giải quyết: Hãy cùng chia sẻ gánh vác công việc nhà cùng chồng/vợ. Nếu cô ấy đi chợ, hãy giành việc đón con. Nếu cô ấy nấu cơm, hãy giành việc rửa bát. Việc làm đó không những khiến cô ấy xúc động, thêm yêu chồng mà nó còn thể hiện sự gắn bó, chia sẻ trách nhiệm chồng vợ. Hơn thế, đời sống tình dục của vợ chồng càng thêm mặn nồng khi cô ấy tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết “mây mưa”.
4. Vấn đề sinh lý. Vợ hoặc chồng có vấn đề sinh lý như âm đạo của vợ luôn khô ráo, không có chất nhờn, giao hợp đau; người chồng yếu sinh lý, xuất tinh sớm hoặc dương vật không cương cứng, không thể thực hiện việc giao hợp.

Hướng giải quyết: Hãy đi khám bác sĩ và điều trị đúng bệnh. Một khi những triệu chứng trên được hóa giải, đời sống tình dục của bạn sẽ được cải thiện rất nhiều.
5. Vấn đề tâm lý. Nếu một trong hai người quá khô khan, kém lãng mạn, yêu nhưng không thể hiện bằng hành động thì người kia sẽ cảm thấy khó gần và khi lên giường, sex sẽ không có lửa. Khi đó sex sẽ thành một nghĩa vụ phải làm và khiến người kia lảng tránh.
Hướng giải quyết: Hãy thẳng thắn nói chuyện với nhau. Hãy nhẹ nhàng, tinh cảm và chân thành nói lên những gì bạn nghĩ và thổ lộ mong ước. Nếu bạn muốn chồng/vợ quan tâm đến mình hơn, lãng mạn hơn, hãy nói ra bởi người ta không thể đọc được ý nghĩ của bạn. Nếu người ta đọc được thì mọi chuvện đã khác.
Trên đâv là một số tình huống cụ thể tôi đưa ra nhưng chắc chắn nó không thể bao hàm hết mọi ngõ ngách của vấn đề vì cuộc sống hôn nhân có muôn màu, muôn vẻ.
Điều quan trọng nhất là: Hãy biết trân trọng giá trị của đời sống tình dục trong hôn nhân. Nó chính là ngọn lửa giữ cho cuộc hôn nhân ấm nồng và bền chặt.
Tình bạn khác giới
Tôi có nhiều bạn là con trai, số bạn trai của tôi tương đương với số bạn gái. Đối với tôi, bạn bè không phân biệt giới tính, không phân biệt màu da. Ngay từ hồi còn sinh viên, dù đã có người yêu (người Việt Nam) nhưng tôi vẫn chơi thân với nhiều bạn trai, cả Tây lẫn ta. Trong số bạn nước ngoài, tôi chơi tương đối thân với H là người Đức, cũng là sinh viên sang Việt Nam thực tập cho một viện nghiên cứu của Đức, nơi tôi làm phiên dịch thời vụ. Vì H chỉ thực tập ở Việt Nam ba tháng nên thời gian chúng tôi chuyện trò, cà phê cà pháo vói nhau không được bao lâu. Tuy nhiên, khi H về nước, chúng tôi vẫn thỉnh thoảng email thăm hỏi, thông báo khi có những sự kiện lớn xảy ra như H lấy vợ, sinh đứa con đầu lòng, tôi có người yêu mới, rời đi nước khác sinh sống, v.v…
Mười năm sau, tháng Chín năm 2011, tôi mới có dịp sang Berlin thăm H. Chuyến đi vô cùng thú vị vì lúc đó tôi đang sống ở Thụy Sĩ đã có con gái hai tuổi. Hai mẹ con tôi sang Đức thăm gia đình H. H tiếp đón mẹ con tôi như khách quý, bố trí cho chúng tôi một phòng ngủ riêng trong căn hộ của họ. Con gái H đã năm tuổi và rất thích chơi với con gái tôi. Sáng dậy, trong lúc vợ H chuẩn bị bữa sáng, chúng tôi bật những bài hát rock ưa thích thuở sinh viên và cùng nhảy với các con, dạy chúng làm điệu bộ gảy guitar y như hồi xưa chúng tôi vẫn làm. Tiếng cười của con trẻ hòa lẫn tiếng cười của chúng tôi khiến những giây phút như vậy trở nên quý giá vô cùng. Rồi khi H đi làm, tôi và vợ H cùng dạy các con làm bánh, ra vườn hái táo và tới sở thú. Chiều về, tôi và H cùng tắm cho các con, cùng dạy chúng hát. Khi ấy tôi quay qua H và nói: “Mười năm trước ở Hà Nội, ai có thể tưởng tượng ra cảnh hai đứa mình chăm con thế này nhỉ? Mười năm trước hai đứa chỉ có nhậu nhẹt và karaoke. Cuộc sống quả là nhiều bất ngờ thú vị!”
H vẫn vậy, cả về ngoại hình lẫn tính cách, như hắn chưa bao giờ già đi một ngày nào. Bản tính hắn luôn hồn nhiên, yêu đời và hài hước. Giờ đây tôi còn thấy ở hắn tinh thần trách nhiệm của một người chồng và sự chín chắn, điềm tĩnh của một người cha trong việc giáo dục con cái. Tôi thầm tự hào vì có một người bạn như hắn và tôi biết tình bạn của chúng tôi là vĩnh cửu. Mặc dù tôi chơi với cả bạn trai Tây và ta nhưng khi chơi với bạn trai Tây, tôi vẫn cảm thấy vô tư hơn, được tôn trọng hơn, ít rủi ro “từ tình bạn đến tình yêu” hơn. Có lẽ vì tôi đã có một kỷ niệm không vui về tình bạn giữa tôi và T. Tôi quen T từ khi tôi còn “con nít” mười bảy tuổi. Khi đó tôi chưa biết yêu là gì, vẫn vô tư như trẻ ranh. T đối xử với tôi cũng như vậy, coi tôi như trẻ con, thường quát mắng tôi và tỏ thái độ ra mặt. Cho đến vài năm sau, khi tôi biết yêu và có bạn trai thì T cùng vẫn chẳng coi tôi ra gì, tôi chưa bao giờ nhận được sự tôn trọng từ T và tôi vẫn luôn là một đứa con gái tầm thường trong mắt anh. Ở đây tôi mới nói đến phạm vi tình bạn, sự tôn trọng bình đẳng giữa hai người bạn với nhau, chứ giữa tôi và T không hề có sự hấp dẫn giới tính.
Bẵng đi vài năm không gặp nhau, tôi chuyển vào Sài Gòn sống và tình cờ gặp lại T ở Sài Gòn. Khi đó T đang tán cô bạn tôi. Anh em gặp nhau lại tranh luận nảy lửa như xưa, T dùng những lời lẽ miệt thị khiến tôi hơi khó chịu vì khi đó tôi không còn là đứa trẻ ranh dễ dàng cúi đầu chấp nhận sự thiếu tôn trọng của người hơn tuổi. Tuy nhiên, vì có bạn gái tôi ở đó, tôi vẫn giữ thể diện cho anh và cho cả tôi.
Bẵng đi vài năm nữa, tôi chuyển ra nước ngoài sống, nhưng năm nào tôi cũng về Hà Nội thăm nhà. Một lần về Hà Nội, bạn gái tôi báo tin T đã dọn ra Hà Nội sống và khích lệ tôi liên lạc với T. Tuy chưa bao giờ thân thiết với T nhưng xét thấy chúng tôi đã quen biết nhau hơn chục năm rồi, và cảm giác kết nối với bạn bè cũ bao giờ cũng thân thương. Tôi gọi cho T rồi hai anh em gặp nhau cà phê. Tôi nhận thấy anh đã thay đổi, không còn kiêu căng, ngạo mạn, coi thường phụ nữ, hay do tôi đã bao dung hơn xưa? Tôi không biết, nhưng dù thế nào thì T cũng đã điềm đạm hơn. Tôi cảm thấy khá thoải mái khi nói chuyện với anh.
Một hôm, khoảng chín giờ tối, tôi nhận được tin nhắn của T rằng anh đang ở gần

nhà tôi, muốn rủ tôi đi ăn kem (quán kem cũng ngay gần nhà tôi). Tôi đồng ý, chạy ra cổng nơi T đang chờ sẵn. Buổi ăn kem nói chuyện phiếm cũng diễn ra thỏai mái như lần trước, nghĩa là không còn tranh cãi nảy lửa như hai đứa trẻ con hiếu thắng như hồi xưa. Lúc chở tôi về, nói đến việc vì sao anh vẫn chưa có vợ/người yêu ở tuổi ngoài ba mươi, T nói rằng anh chưa tìm được người xứng đáng, rằng anh muốn có một người vợ trinh tiết, rằng anh lên giường với nhiều cô gái nhưng anh luôn cảm thấy trống rỗng. Tôi nói đùa: “Có lẽ anh đánh giá bản thân cao quá. Nếu anh thực tế hơn thì chẳng thiếu gì người cho anh chọn làm vợ.”
Về tới trước cổng nhà tôi, T vẫn kể tiếp chuyện sex của anh với những cô gái anh đã từng quan hệ, và thật bất ngờ, giữa chừng câu chuyện, T ghì chặt lấy tôi, đẩy tôi vào tường, hôn ngấu nghiến. Quá choáng váng, tôi chỉ biết lấy hết sức bình sinh đẩy T ra. Bỗng dưng tôi thấy giận dữ ghê gớm. Mọi thứ trong tôi sụp đổ, vỡ vụn, tất cả những gì về T – mười hai năm quen biết, sự tôn trọng, tất cả đều tan biến. Trước mắt tôi chỉ là một thằng đàn ông hèn hạ. Hóa ra, cái bản chất khinh thường coi rẻ phụ nữ của hắn chưa bao giờ thay đổi. Hắn tưởng tôi là ai cơ chứ, hắn nghĩ rằng tôi – một con trẻ ranh khi xưa chẳng đáng xách dép cho hắn và bây giờ hắn thích thì có thể vày vò tôi như miếng giẻ rách rồi quăng đi như hắn đã từng làm với bao người con gái khác? Cái tôi gọi là “tình bạn” đối với hắn chẳng đáng một xu, nó có lẽ chẳng giá trị bằng những cô gái hắn đã cặp bồ, lợi dụng tình dục rồi đá đít. Cái loại người như hắn mà còn bày đặt chọn vợ còn trinh? Tôi bỗng cảm thấy ghê tởm con người hắn. Sự ghê tởm hòa lẫn với sự giận dữ khiến tôi á khẩu, không nói được câu gì, tôi quay người đi thẳng vào nhà. Lòng tin trong tôi sụp đổ ghê gớm. Tôi thấy giận T, giận bản thân mình, giận dữ với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi trằn trọc không ngủ được vì những gì vừa xảy ra, tôi quyết định mở máy tính, viết những tâm tư, suy nghĩ của mình.
Trong lúc đang viết tôi nhận được tin nhắn online từ Yahoo Messenger của T: “Anh xin lỗi!”
Tôi nhắn lại: “Thôi. Không còn gì để nói nữa. Tôi không muốn bất cứ điều gì liên quan đến anh. Không bao giờ. Tôi sẽ xóa mọi liên lạc với anh coi như chúng ta chưa từng quen biết.”
T nhắn lại: “Anh hiểu trước khi cắt đứt liên lạc anh chỉ muốn nói với em rằng anh cảm thấy rất hạnh phúc khi ở bên em.”
Tôi lặng lẽ gõ: “Điều đó chẳng có ý nghĩa gì nữa. Tất cả mọi thứ đều vô nghĩa. Vĩnh biệt anh!”
Vậy là “tình bạn” giữa tôi và T đã chấm dứt như vậy. Đối với tôi, đó là một câu chuyện thật buồn, kể cả là lúc này, khi tôi viết ra những dòng chữ này…
Để công bằng, tôi kể một câu chuyện do chính tôi đã chủ động vượt quá giới hạn “tình bạn khác giới” mà đôi khi nhớ lại tôi vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Khi ở Úc, tôi chơi rất thân với một người con trai, là P. Anh hơn tôi chín tuổi, rất tốt bụng nhưng luôn mặc cảm mình già, xấu nên không chơi với nhóm bạn nào của tôi cả. Thời gian tôi cơ nhỡ, không nơi nương tựa, P đã dọn một căn phòng ở nhà anh, cho tôi ở nhờ.
Một lần tôi đi chơi với một nhóm bạn, uống say xỉn chẳng biết trời đất là gì, nhóm bạn phải đưa tôi về tận nhà P. Tôi không nhớ là đã có hành động sàm sỡ gì với P, chỉ nhớ là đã bị anh tát một cái rất đau và mắng: “Cô có còn là bạn tôi không? Cô còn giở trò nữa thì tôi sẽ tống cổ cô ra khỏi nhà tôi, khỏi bạn bè luôn.” Sau đó, tôi đã phải hết lời xin lỗi P.
Hôm sau tỉnh rượu mới thấy buồn cười, đúng là chuyện ngược đời – đêm qua mình đã toan cưỡng hiếp một người đàn ông?!! Thường thì chỉ có đàn ông hay giở trò đồi bại với đàn bà thôi, chứ làm gì có chuyện đàn bà giở trò đồi bại nhỉ?
Trường hợp của tôi nếu đặt địa vị P là người Việt như T (kể trên) thì thôi xong rồi, chắc là hiếp nhiệt tình, lợi dụng triệt để, cần quái gì tình bạn, cần quái gì sĩ diện, cần quái gì lòng tự trọng?!!

Nhưng trong trường hợp này P đã hành động rất đứng đắn, vì:
Thứ nhất: P đã tự bảo vệ mình khỏi bị tôi lợi dụng. P cũng có cái giá của anh chứ. Anh cũng có cái tiết hạnh, cái sĩ diện của một thằng đàn ông chứ. Anh làm vậy càng tăng thêm sự tôn trọng của tôi và tôi cũng tự thấy xấu hổ vì hành vi của mình.
Thứ hai: P cũng biết là tôi đang say nên kiểm soát được hành vi, cho nên anh đã phải tát tôi một cái cho tỉnh rượu và cảnh cáo. Dĩ nhiên là hôm sau, anh đã tha thứ và bỏ qua cho tôi, nên tình bạn của chúng tôi đến bây giờ vẫn bền chặt.
Thứ ba: Mặc dù sex là thần dược của tình yêu nhưng sex lại là liều thuốc độc giết chết tình bạn. Nó là điều tối kỵ cho một tình bạn khác giới. Nếu P không kiểm soát được dục vọng của mình thì một điều chắc chắn – anh sẽ mất tôi vĩnh viễn, mất tình bạn vĩnh viễn. Tôi cũng sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
Phải nói thêm rằng, sự đấu tranh tâm lý của P khó khăn hơn nhiều vì anh có tình cảm với tôi nhưng anh biết rằng tôi chỉ yêu một người là S (chồng tôi bây giờ) và tôi chỉ coi anh như một người bạn tốt.
Điều kiện quan trọng nhất cho một tình bạn khác giới:
“Lòng Tự Trọng của một người đàn ông (hay đàn bà) phải LỚN HƠN Dục Vọng rất nhiều!”
GVA 28/1/2008
Gia đình và xã hội
Tôi có anh bạn con nhà khá giả, đi du học về được làm việc ở một tập đoàn nước ngoài khá tiếng tăm. Đẹp trai, có học thức, kiếm tiền giỏi, người như anh gái theo hàng đàn, nhưng không hiểu sao anh không thấy rung động trước một cô gái nào. Anh cũng đã có dăm ba mối tình, nhưng chỉ “thích” chứ không thể gọi là “yêu”. Mặc dù các cô đi qua đời anh ai cũng yêu anh nhưng sau một thời gian, khi anh thấy trái tim mình nguội lạnh là đường ai nấy đi.
Ba mươi ba tuổi, anh vẫn độc thân nhưng không hề cô độc, những năm sống ở trời Tây đã dạy anh cách hưởng thụ sự tự do, phóng khoáng của tuổi trẻ. Tôi nhiều lúc cũng phải thầm ghen tị với anh. Đùng một cái anh báo tin sắp lấy vợ. Nhận được tin nhắn của anh, tôi đã tức tốc gọi điện vì tôi tin rằng đây không phải là điềm lành (đối với người như anh). Trả lời cho câu hỏi “tại sao”, anh nói cha mẹ anh thúc giục quá vì anh là con một. Ông bà mong muốn có cháu để nối dõi tông đường, đó cũng là cách để con cái báo hiếu cho cha mẹ. Vậy là anh lấy đại cô gái hiện đang yâu anh mà anh không yêu.
Thật chua xót cho anh bạn tôi. Dù được đi học ở một nước tiến bộ, tiếp thu sự văn minh của xã hội phương Tây nhưng khi về Việt Nam, anh cũng không thể thoát khỏi cái suy nghĩ cổ hủ của thế hệ trước là cha mẹ.
Việc cha mẹ thúc ép con lấy vợ. Lấy chồng rất phổ biến ở Việt Nam. Chẳng lẽ không ai thấy đó là sự ích kỷ của cha mẹ sao? Nó chỉ thỏa mãn cái ước muốn của cha mẹ trong khi họ không hề quan tâm đến việc con mình có hạnh phúc hay không. Một cuộc hôn nhân không tình yêu sớm muộn gì rồi cũng tan vỡ. Đau khổ cho người chồng, người vợ là một lẽ, còn những đứa con – đứa cháu sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc sẽ ra sao?
Phải chăng đây là sự vô trách nhiệm của người lớn, từ sự ích kỷ của ông bà đến sự phó mặc của cha mẹ. Trẻ con sinh ra không có quyền lựa chọn cho mình một gia đình hạnh phúc. Vậy trách nhiệm nằm trong tay những người làm cha, làm mẹ, khi lựa chọn cho mình một cuộc hôn nhân với nền tảng tình yêu để từ đó xây dựng nên một gia đình hạnh phúc.

Con cái mà chống lại ý muốn (dù là ích kỷ) của cha mẹ thì bị cho là “bất hiếu”. Bất hiếu ư? Để được sống là mình, cho chính mình và cho tương lai gia đình mình về sau, sao có thể gọi là “bất hiếu”? Tại sao cha mẹ không coi niềm vui, hạnh phúc của con cái là sự báo hiếu? Như thế chẳng phải là đủ sao? Rồi sẽ có ngày cha mẹ già và khuất núi, khi đó thế hệ con cái trở thành thế hệ cha mẹ. Nếu như trước đó họ bị ép làm theo mong muốn của cha mẹ thì giờ đây họ phải sống với hậu quả của sự “báo hiếu cha mẹ” để lại, đó là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tôi không nghĩ là họ sẽ cảm ơn những người đã khuất, mà ngược lại, họ sẽ ân hận vì đã nghe lời cha mẹ để bước vào một bi kịch hôn nhân có thể thấy trước và có thể tránh được.
Tôi sẽ hồi hộp đi bên cạnh cuộc đời anh bạn tôi để thấy một ngày anh gặp người anh yêu, anh sẽ phải làm gì khi anh đã có vợ? Tôi sẽ phải chứng kiến sự thất vọng của cha mẹ anh nếu vợ anh không thể sinh con hoặc chỉ sinh con gái? Tại sao họ lại tự đưa mình vào một bi kịch cuộc đời như vậy? Tôi thật không hiểu.
Ở phương Tây, cha mẹ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của con cái. Ngược lại, họ chỉ mong con cái được tự lập, sớm ra đời, tự kiếm tiền, thuê nhà ở riêng và dĩ nhiên chuyện con cái yêu ai, lấy ai không hề ảnh hưởng tới họ. Bởi đơn giản đó không phải là cuộc sống của họ, họ có cuộc sống của riêng họ chứ, rồi họ cũng sớm lìa đời và cuộc sống của con cái họ đâu có ảnh hưởng gì tới người đã chết?!
Lần gần đây về Việt Nam, tôi đã vô cùng choáng váng trước thực trạng xã hội hiện nay. Đi chơi với một nhóm bạn toàn là gái đã có chồng, có con nhưng thấy hết đứa này đứa khác kể chuyện bồ bịch và thậm chí khoe bồ của mình “ngon” hơn bồ đứa kia. Khi thấy tôi ngạc nhiên, chúng nó nói tôi ở Tây về mà lạc hậu quá, thời buổi bây giờ mà còn chung thủy một vợ một chồng. Thật là mỉa mai thay, tôi sống ở những nước văn minh quá lâu rồi, bây giờ trở về Việt Nam tôi lại trở thành người lạc hậu, chỉ vì tôi không ngoại tình!
Gặp anh bạn thân trong lúc ăn nhậu, anh “vui miệng” kể vợ anh có bồ. Anh vừa nói vừa cười làm tôi tưởng anh nói đùa. Nhưng không, khi tôi hỏi: “Sao anh biết?” thì anh thản nhiên nói: “Thì tự dưng thấy phấn son, ăn diện, thường xuyên đi làm về muộn là biết.” Anh còn nói thêm: “Chúng nó thường đưa nhau đi nhà nghỉ vào giờ nghỉ trưa đấy.”
Tôi trợn tròn mắt: “Sao anh biết? Anh theo dõi à?”
Anh nói: “Bây giờ nó như là phong trào ấy, ai chả biết, cần gì phải theo dõi.”
Tôi thật không biết nói gì, buồn nhất là anh nói với giọng điệu thản nhiên, như thể nó là một điều hết sức bình thường vậy. Tôi hỏi: “Anh có yêu vợ không?”
Anh trả lời không cần suy nghĩ: “Không!”
Trời ơi! Tại sao mọi giá trị gia đình bị đảo lộn hết thế này? Tại sao những con người trí thức chúng ta lại trở nên vô trách nhiệm và sống buông thả như vậy? Còn con cái chúng ta thì sao? Chúng sẽ trở thành những con người thế nào khi cha mẹ mỗi người một cuộc sống? Cha mẹ không yêu thương nhau thì làm sao có thể dạy con yêu cha mẹ hay trân trọng cái gọi la “gia đình”?
Đã đến lúc chúng ta phải nhìn lại mình và sống có trách nhiệm với bản thân, bởi những gì mình làm ngày hôm nay sẽ mang lại những, hậu quả cho mai sau. Những đứa trẻ sinh ra trong một cuộc hôn nhân không tình yêu đều là những đứa trẻ bất hạnh. Hãy vực lại những giá trị tinh thần không chỉ cho riêng gia đình mình mà cho tòan xã hội.
Hãy vì một xã hội Việt Nam tốt đẹp hơn!
GVA 12/12/2011
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.