Bạn đang đọc Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy! – Chương 26: Có Đau Không
Sở Nhiên đứng trước cổng Sở cảnh sát khu Hạ nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm.
Trời đêm xa xôi, ánh trăng chìm trong lớp mây mù tỏa ra một thứ ánh sáng ảm đạm và cô tịch.
Ánh đèn giăng khắp phố phường ngõ hẻm, nhưng không có một ngọn đèn nào dành cho cô, chờ đợi cô.
Cảm giác bơ vơ cùng bất lực vây quanh khiến cô cảm thấy mất phương hướng.
Từ Bá Khiêm đã bị bắt, nhưng anh ta kiên quyết không thừa nhận rằng mình chính là người mà cô đã nhìn thấy trên ban công đêm ấy.
Anh ta cũng chối bay chối biến rằng mình không phải là thủ phạm gây nên vụ bắn tỉa vừa rồi.
Mặc dù xét về động cơ và khả năng sử dụng súng thì anh ta xứng đáng nằm trong diện hiềm nghi.
Ba năm trong quân đội để anh ta thừa sức rèn luyện mình trở thành một xạ thủ nguy hiểm, với điều kiện là anh ta phải có thiên phú.
Thường Thanh bảo với cô, nếu như không có Tần Tranh phản ứng kịp thời đẩy cô ra, e rằng thứ vỡ tung tóe sau hai phát súng ấy sẽ không phải là bức tường vô tri kia.
Nhưng vì sao lại muốn giết cô?
Từ Bá Khiêm đã nhận tội rằng chính anh ta đẩy Đường Thi Dật xuống lầu, cái chết của cô ấy đã có người gánh trách nhiệm, chuyện cô nhìn thấy gã áo đen ấy đã không còn quan trọng nữa.
Tại sao lại không bỏ qua cho cô?
Chiếc xe lạ màu đen bóng loáng ngừng trước mặt, Sở Nhiên lùi lại theo bản năng, trong lòng thấp thỏm.
Lẽ ra cô nên ngoan ngoãn đứng chờ Tần Tranh rồi cùng anh ta xuống bãi xe.
Cần gì phải tỏ vẻ không quan tâm đến anh và cô gái kia, bước một hơi ra cửa làm gì.
Xúc động là ma quỷ, dễ dàng khiến người ta phán đoán sai lầm.
Suy cho cùng với mối quan hệ hiện tại của bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ miễn cưỡng xem như bạn giường, cô không có lập trường để chỉ trích hay giận dỗi gì hết.
Tiếng còi xe vang lên làm Sở Nhiên giật nảy mình nhìn sang.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Tần Tranh hiện ra, anh nhìn cô hất hàm:
– Phóng viên Sở, mời cô lên xe!
Giọng điệu chua loét này, xem ra lời cô nói khi nãy đã làm anh phật ý.
Sở Nhiên nhún vai mặc kệ, đi vòng sang bên mở cửa sổ bước lên.
Chiếc xe này mới toanh, nội thất bên trong hiện đại và mang phong cách năng động.
Hãng xe này khá nổi tiếng với dòng xe thế này, giá cả không phải rẻ.
Chiếc xe đánh một vòng điệu nghệ vòng ngược lại, lao ra đường lớn.
– Của anh?
Câu hỏi không đầu không đuôi nhưng anh vẫn hiểu, nhếch miệng cười.
– Vâng, thưa phóng viên Sở.
– Anh thôi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi đi.
Nếu anh thấy khó chịu với sự có mặt của tôi như vậy, cảm phiền anh ngừng xe cho tôi xuống.
Vừa nói, tay cô đã lần tới chốt mở dây an toàn.
Tần Tranh vội vàng đưa tay ngăn lại.
– Ấy đừng, anh không đùa nữa là được chứ gì.
– Hôm nay bận bịu như vậy mà anh vẫn có thời gian đi mua xe sao?
Anh liếc nhìn sang, thấy cô khẽ bĩu môi.
Vẻ đáng yêu của đôi môi hồng từ động tác ấy khiến lòng anh run lên, thật sự chỉ muốn ôm lấy cô mà là phẳng đôi môi thơm ngọt ấy.
– Tần Tranh? Sếp Tần?
Hai tiếng gọi liên tiếp cắt đứt ngay dòng suy nghĩ hường phấn ấy của anh, Tần Tranh hắng giọng, có vẻ bối rối:
– Tôi có người bạn mở showroom ô tô, là cậu ấy giúp tôi lo giấy tờ thủ tục.
– Xe này đắt tiền như vậy, lương cảnh sát các anh cao như vậy sao?
Anh hắng giọng, vẻ mặt thản nhiên:
– Anh trai tôi thương tôi vất vả nên giúp chút tiền đấy.
Lương cảnh sát không cao, nhưng dư sức nuôi thêm một người nữa, thậm chí hai người cũng được.
Sở Nhiên bỏ qua câu nói đầy thâm ý của anh.
Ai thèm quan tâm xem anh nuôi nổi mấy người!
– Hơn nữa, xe này chỉ hơi đắt do được điều chỉnh đặc biệt theo yêu cầu.
Kính của nó là kính chống đạn.
– Anh không cần vì tôi…
– Không phải là vì em.
Tôi vì chính mình thôi.
Dạo này, đột nhiên tôi cảm thấy yêu cuộc sống của mình cực kỳ!
Giọng anh nhẹ nhàng lướt qua vành tai, ve vuốt đáy lòng cứng rắn của cô.
Anh đang dùng một cách khác để bày tỏ và thăm dò cô sao? Sở Nhiên quyết định giả ngu.
– Anh trai của thật là tốt.
Nhắc đến Tần Đình, trong lòng Tần Tranh không kềm được thở dài.
Đợi một ngày nào đó em biết được “lòng tốt” mà anh ấy từng dành cho chúng ta, có lẽ sẽ hối hận mà thu hồi lại lời khen ngợi này mất.
Chiếc xe len lỏi giữa dòng xe cộ tấp nập, sau hai mươi phút thì về đến khu nhà Tần Tranh.
Bảo vệ nhìn thấy chiếc xe lạ nên chặn lại không mở cửa rào, đến khi Tần Tranh hạ kính xe nhô đầu ra mới vội vàng mở cổng.
Độ kiểm tra như thế này đảm bảo một giọt nước cũng không lọt, thảo nào Tần Tranh kiên quyết muốn cô ở lại.
Tần Tranh mở cửa vào nhà, lấy đôi dép đi trong nhà mới tinh đặt xuống bệ cửa rồi vào phòng lấy đồ thay giặt.
Nhìn thấy cô xỏ chân vào đôi dép sau vài giây phân vân, khóe miệng anh nâng khẽ thành một nụ cười kín đáo.
– Em tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ làm cơm tối.
Sở Nhiên không tranh việc bếp núc với anh, cô tự biết lượng sức, không bao giờ làm việc mà bản thân dở tệ.
Sau khi cả người được tắm rửa khoan khoái, Sở Nhiên mở cửa phòng, nhìn thấy Tần Tranh đã thay đồ mặc ở nhà, bộ dạng rất tùy ý đang lau tóc.
Hôm nay anh thế mà bỏ qua thói rêu rao trần trụi, mặc một chiếc áo thun dài tay màu đen.
Sở Nhiên tựa ở cửa bếp nhìn anh mở bếp, vo gạo nấu cơm rất thuần thục, nhưng động tác của tay phải lại nhìn hơi ngắc ngứ.
Tần Tranh đang cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng lúc nãy trong lúc tắm rửa, cánh tay phải của anh vô tình bị ướt, lớp bông băng sũng nước lau qua miệng vết thương khiến bắp tay đau xót khó chịu.
– Anh bị thương à?
Giọng nói Sở Nhiên vang lên từ phía sau khiến động tác anh cứng lại, vội vàng trả lời:
– Không có.
– Là buổi sáng phải không?
Đương nhiên là cô không tin.
Từ lúc còn ở trên xe, Sở Nhiên đã chú ý thấy khi anh lái xe hầu như dùng tay trái là chủ yếu.
Lúc vô tình dùng tay phải, anh đã nhíu mày trong vô thức.
Thấy anh không trả lời, cô bước đến cầm lấy cánh tay phải của anh vén ống tay áo lên.
Đập vào mắt cô là vùng bắp tay được bọc một lớp bông băng.
Nước ngấm vào làm vết máu trên miệng vết thương tan ra, hòa vào vùng băng trắng xóa tạo thành một màu đỏ chói mắt.
Lòng Sở Nhiên đột ngột thắt lại, trước khi não bộ kịp làm việc, cô đã nghe thấy âm thanh mang theo vẻ xót xa bật ra từ miệng của mình:
– Có đau không?.