Bạn đang đọc Sếp Tần Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy! – Chương 25: Nữ Pháp Y
Lúc Sở Nhiên xoa mắt tỉnh dậy thì bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Cô xoay người ngồi dậy, một chiếc áo khoác rơi xuống chân ghế dài, Sở Nhiên nhặt nó lên rồi xếp gọn gàng vào một góc.
Trên chiếc áo ấy có mùi hương thoang thoảng quen thuộc, bây giờ có lẽ cũng quấn quýt khắp người của cô rồi.
Tần Tranh đang ngồi nghiên cứu hồ sơ sau chiếc bàn làm việc.
Ánh sáng vàng cam từ chiếc đèn bàn khắc họa rõ ràng từng đường nét trên gương mặt tuấn tú cương nghị của anh.
Đôi mày đen nổi bật trên đôi mắt với hàng mi rợp bóng, mỗi khi rủ mi xuống lại khiến cả người hiện lên vẻ lười nhác lẫn thong dong.
Làn môi mỏng hơi hơi mím lại mỗi khi suy nghĩ, môi mỏng thì bạc tình, đem áp dụng trên người sếp Tần thì không còn gì chính xác hơn.
Bàn tay thon dài thi thoảng lật một trang tài liệu mới, khớp ngón tay rõ ràng cứng cỏi khiến động tác ấy lại càng thêm mê người.
Nhất là khi tưởng tượng chúng bay múa trên làn da và cả…
Đàn ông khi tập trung làm việc lúc nào cũng tỏa ra một thứ mị lực không thể chối từ.
Trong lúc thất thần, Sở Nhiên không biết rằng bản thân đã nhìn chăm chú đến mức khiến anh chú ý đến tầm mắt của mình.
– Em cứ nhìn tôi đắm đuối như vậy thì không thể trách tôi có suy nghĩ không đứng đắn với em đấy nhé!
Hốt hoảng kéo tâm trí đang trôi nổi bồng bềnh của mình về thực tại, Sở Nhiên thu hồi tầm mắt bối rối.
Mới tỉnh dậy chưa kịp phủ lên người lớp võ trang gai góc, lúc này cô chỉ là một cô gái có chút ngốc nghếch khiến người ta chỉ muốn thương yêu.
Tần Tranh nhìn đồng hồ rồi thu dọn đồ đạc đứng dậy, vớ lấy chiếc áo khoác thấm đẫm hương vị hòa quyện của hai người, khóe miệng cong lên vui vẻ.
– Đi thôi, chúng ta về nhà.
Hai chữ “về nhà” thốt ra khỏi miệng một cách tự nhiên chưa từng thấy, phảng phất như việc ấy đã xảy ra hàng trăm hàng nghìn lần rồi.
Sở Nhiên thu dọn đồ đạc cá nhân vương vãi trên bàn, phát hiện phần cơm để lại cho anh đã được thu dọn sạch sẽ, thảo nào tâm trạng của anh lại tốt như vậy.
Lại có lúc anh dễ dàng thỏa mãn như vậy sao, chỉ một bữa cơm đạm bạc lạnh tanh nhưng có thể khiến người kiêu căng như anh cảm thấy như nhặt được báu vật?
Vật đổi sao dời, cái gì mất đi mới trở thành hiếm lạ.
Chẳng phải khi xưa cô cũng vì sự chăm sóc nhỏ nhặt của anh mà đánh mất lòng mình từng chút một đó sao?
Tần Tranh kéo lấy chiếc vali để cạnh bên tường, nép sang bên cửa chờ cô.
– Đi thôi.
Chẳng lẽ em muốn quay về nhà cũ để biến thành cái sàng xinh đẹp với vô số lỗ đạn ư?
Sở Nhiên hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, nhưng anh là một người cảnh sát, đâu thể dùng giọng điệu vui sướng khi người gặp họa ấy để phân tích cho một công dân như cô đâu.
Thật sự là không đứng đắn!
– Mỗi khi thức dậy em đều kiệm lời như thế này hả?
Sở Nhiên chịu hết xiết rồi, vừa mặc áo khoác vừa nhìn về phía anh xẵng giọng:
– Không phải tôi kiệm lời mà là do anh nói nhiều quá đó, sếp Tần.
Lách mình ra khỏi anh và cánh cửa, Sở Nhiên quay lại nhìn anh hỏi với vẻ lạnh nhạt:
– Anh có thể nào thể hiện chút xíu tác phong và tinh thần của một người làm công vụ được không?
Anh nhướng mày ra vẻ không hiểu.
– Cất cái nụ cười như được mùa của anh đi! Tôi gặp hoàn cảnh bơ vơ không chốn để đi thế này, anh vui lắm sao?
Tần Tranh nhìn thấy cô thực sự cảm thấy khó chịu rồi, vì thế thu lại nụ cười một cách nhanh chóng, nói với giọng nghiêm túc:
– Tôi thực sự xin lỗi, phóng viên Sở.
Tôi sẽ chú ý tác phong của mình.
Đứng trước thái độ thay đổi này của anh, Sở Nhiên cũng không tiện tìm cớ gây sự, vì thế bước ra ngoài với vẻ hậm hực.
Thực sự là con người không đứng đắn, giỏi luồn cúi mà.
Thời gian cũng không còn sớm, văn phòng Sở cảnh sát bây giờ đã vắng người hơn, đa số đều đã đi dùng cơm tối.
Người cảnh sát trên bàn trực đang ngồi uống cà phê thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc áo blouse trắng đang tiến về phía phòng làm việc của đội trưởng Tần.
A gay go rồi.
Cô phóng viên kia còn ở trong đó!
Nhưng không có một cuộc đụng độ gay cấn nào diễn ra như anh ta mong đợi.
Cửa phòng mở ra trước khi cô ấy gõ cửa, phóng viên Sở nhìn thấy người mới tới chỉ hơi bất ngờ một chút, gật đầu khẽ rồi bước về phía trước không hề ngoái lại, để một mình đội trưởng Tần vừa kéo vali vừa khóa cửa.
Nhìn thấy người đang đứng ở hành lang, Tần Tranh giật mình hỏi:
– Tư Mỹ, em đến có việc gì.
Cô gái ấy chính là nhân viên của bộ phận pháp y Sở cảnh sát khu hạ, tên là Trần Tư Mỹ.
Lúc này, cô ấy vẫn dùng bộ dạng thoải mái nói với Tần Tranh:
– Em đã gửi một bản khám nghiệm pháp y sơ bộ của Đường Thi Dật cho anh, hôm nay kết quả phân tích chuyên sâu cũng đã có nên đưa đến luôn cho anh.
– Gửi lúc nào?
– Tối hôm qua, em đưa cho cấp dưới của anh rồi.
Tần Tranh nhíu mày, không cần hỏi anh cũng biết rồi.
– Nếu tiện thì em gửi lại thêm một bản nữa giúp anh, cứ gửi ở bàn trực.
Tối rồi, cũng nên về nghỉ ngơi đi.
Trần Tư Mỹ gật đầu rồi xoay người rời đi, giữa chừng bị Tần Tranh gọi giật lại:
– Tư Mỹ, em không về nhà lớn đã bao lâu rồi?
Dì Hà rất nhớ em, có rảnh thì về thăm dì ấy nhé.
Trần Tư Mỹ ngẩn ra rồi nở nụ cười gượng.
– Em biết rồi, anh Ba!
Cô ấy nhìn về phía Sở Nhiên đang bước ra cửa, rụt rè hỏi:
– Là cô ấy?
– Ừ, chị dâu tương lai của em!.