Đọc truyện Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em – Chương 24: Đi Học 2
Học viện Fly High được dịch theo tiếng Việt là Bay Cao, một ngôi trường quyền quý, danh giá dành cho những học sinh gia đình giàu có, ba mẹ có chức quyền, địa vị trong xã hội. Học viện được xây theo phong cách Hàn Quốc, gồm hai khu vực là khu A và khu B. Khu A dành cho những học sinh giàu có, không chỉ ở gia tài mà ngay cả học lực cũng phải tốt. Khu B dành cho những học sinh được nhận học bổng và phải có số điểm luôn luôn trên chín phẩy, và thường xuyên bị các học sinh khu A bắt nạt.
Đồng phục nữ cũng được chia làm hai loại quần và váy. Váy thì dành cho những học sinh giàu có, còn quần thì dành cho những học sinh nhận học bổng, Còn đồng phục nam thì đều giống nhau. Đều màu đỏ đô sọc ca rô kèm với một cái cà vạt.
————————————————————————————-
Làn gió nhè nhẹ thổi đón chào một ngày học mới, từng chú chim sơn ca bay lượn trên bầu trời cất tiếng hót hòa quyện với giọng nói của tất cả học sinh trong trường tạo nên một khung cảnh tươi vui, náo nhiệt.
Mọi hoạt động đều diễn ra hết sức bình thường cho đến khi họ xuất hiện. Người người đổ xô ra cổng trường đứng, những học sinh đang đi vào trường hay đứng ngoài trường đều tập trung thành hai hàng chờ đón một điều gì đó?
Dường như điều mà bọn học sinh mong đợi đã tới. Cả sân trường bắt đầu vang lên những tiếng hò reo của học sinh nữ, các bạn nam không ngừng gọi tên một ai đó. Hình ảnh này như họ sắp sửa đón chào một thần tượng Kpop nổi tiếng nào đó.
***Trước công trường
Cả bọn đều khó chịu khi nhìn thấy hình ảnh trước mắt, bọn họ bị bao vây bởi rất nhiều học sinh và có hàng ngàn con mắt đang nhìn họ, soi mói có, ganh tị có, ngưỡng mộ có.
Một lần nữa những tiếng hò hét và những lời bàn tán bắt đầu nảy sinh khắp sân trường:
“- Hội đồng học sinh, các anh đẹp dã man, đẹp tàn bạo. Em yêu anh mất thôi!”
“- Cuối cùng cái thời gian em mong đợi cũng tới, lại được gặp các anh trong trường”
“- Ước gì được mấy anh nhìn mình mỉm cười, sung sướng gì đâu!”
“- Em yêu các anh rất hội đồng học sinh”
“- Bội Bội saranghe”
“- Nại Nại, I love you”
“- Nại Nại, Bội Bội hai người làm người yêu tui đi!”
Mọi lời bàn tán vang lên khắp sân trường. Các cô gái thì thi nhau khen ngợi các anh, còn các chàng trai thì hò hét kêu tên các cô. Một khung cảnh hỗn độn, khiến bất kì ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.
Bỗng nhiên một tiếng hô, à không phải là rất nhiều tiếng hô gọi tên bọn anh vang lên giữa sân trường, tất cả học sinh đều im lặng nép vào một bên tạo thành một lối đi chính giữa.
Những tiếng hô ngày một lớn dần,từ trong đám học sinh bước ra mấy chục cô gái cầm băng gon, bảng được in tên của các anh. Không chỉ thế mà ngay cả áo bọn họ mặc cũng được in hình của bọn anh.
– Thôi!!
Cô gái đứng phía trước cầm loa nói, kế bên cô có thêm 2 cô gái khác.Khuôn mặt của bọn họ nhìn cũng xinh đẹp nhưng hai cô gái đứng bên cạnh đều nâng mũi và gọt cằm. Nếu nhìn về một khía cạnh khác bọn họ cũng gọi là xinh đẹp.
Cô gái cầm loa tiếp tục nói:
– Chúng tôi là ” FanClup hội đồng học sinh” _ Các cô gái đứng sau họ hô to và còn làm những kiểu tạo dáng rất kì quái
Một số cô gái cầm những hộp sữa và những hộp bánh tiến đến phía bọn anh đang đứng đưa cho bọn anh, trước khi quay đi còn không quên liếc xéo bọn cô.
***Quay về cả bọn
Bọn anh và bọn cô đã quá quen với việc này, mỗi khi đến trường đều được vây quanh bởi rất nhiều người và còn cái “FanClup” gì nữa. Cả bọn đều nghĩ đứng quan sát và im lặng là tốt nhất .
Tiểu Huân lần đầu chứng kiến hình ảnh này cảm giác rất khó chịu. Cô đã chau mày khi đứng trước cổng trường Fly High, cô cứ nghĩ những cảnh này chỉ có trong phim,truyện hoặc là một thần tượng nào đó xuất hiện, nhưng hôm nay chính cô đã được tận mắt chứng kiến. Trong đầu cô chỉ có thể diễn tả cảnh hỗn độn trước mắt “Lố bịt”.
– Thật là nhức đầu _ Hồng Quân khoát tay lên vai Nại Nại than vãn
– Vợ cũng vậy nữa chồng yêu _ Nại Nại dựa đầu vào vai Hồng Quân
– Hai vợ chồng tụi bây làm ơn ngừng thể hiện tình cảm nếu muốn dẹp cái đống hỗn độn này _ Hàn Phong liếc xéo hai người nói
– Tên Gió lạnh nói đúng đó _ Nại Nại
– Cô nói ai là ” gió lạnh” hả nấm lùn?? _Hàn Phong khoanh tay nói
Hai người cứ cãi qua cãi lại, còn hai người kia thì tình tứ với nhau chỉ còn Tiểu Huân và Lạc Hy. Mà cái tên khó ưa.. à không Lạc Hy đã đi đâu mất dạng. Chỉ còn mình Tiểu Huân đứng đó, cô không muốn đứng đây thêm một chút nào nữa, cô quyết định đi gặp hiệu trưởng thay vì đứng đây.
– Tao đi gặp hiệu trưởng _ Tiểu Huân nói rồi bước đi mặc kệ bao nhiêu lời bàn tán và chỉ trích
“- Cô ta là ai thế?? Tại sao lại được đi học cùng hội đồng”
“- Lại thêm một con hồ ly xuất hiện”
“- Cô ấy đẹp quá!”
“- Là thiên thần sao?”
“- Thật lạnh lùng!”
Có một ánh mắt luôn dõi theo cô từ nãy đến giờ, ánh mắt trở nên hiểm độc.
– Điều tra xem cô ta là ai??
– Dạ!!
– Đi hiên ngang như thế chắc cũng không phải dạng vừa, nhưng đã liên quan tới Lạc Hy thì đều là cái gai phải nhổ!_Một cái nhếch môi xuất hiện cùng lời nói thâm độc đầy nham hiểm
——————————————————–
**Phòng hiệu trưởng
Cốc… Cốc.. Cốc
– Mời vào!
Cánh cửa được mở ra sau câu nói. Bên trong phòng có một người phụ nữ cỡ năm mươi tuổi đổ lên đang ngồi nghiêm trang trên chiếc bàn được chạm khắc tinh xảo. Mọi thứ trong căn phòng này đều được trang trí đẹp mắt, tạo nên bầu không khí tuy đơn giản nhưng rất quý phái và sang trọng.
Cô đứng đó quan sát kĩ người phụ nữ đang ngồi kia, bà ta tuy là đã có tuổi nhưng nét đẹp của bà ta vẫn được ẩn hiện, nhất là đôi mắt, bà ta có một đôi mắt màu cà phê sữa, tạo cho người đối diện khi nhìn vào ánh mắt ấy như bị hút hồn. Khuôn mặt không có gì gọi là ngoài năm mươi, những dấu chân chim trên đôi mắt mê hồn của bà ta càng làm tăng thêm nét đẹp tìm ẩn của người phụ nữ đó .
– Cháu ngồi đi _Người phụ nữ gấp tài liệu lại rồi nhìn Tiểu Huân chỉ tay về phía chiếc ghế phía sau
Tiểu Huân không nói gì đi đến chiếc ghế, khuôn mặt lạnh tanh không nói gì cho đến khi người phụ nữ kia cất tiếng hỏi
– Cháu là học sinh mới _Bà ta rót một tách trà đi về phía cô mỉm cười
– Dạ vâng _Tiểu Huân cầm tách trà lên, đưa lên mũi hưởng thụ hương thơm của trà, đôi mắt nâu buồn khẽ khép hờ. Nó tạo cho con một cảm giác dễ chịu
– Cháu có sở thích uống trà giống ta nhỉ?? _Bà ta mỉm cười rồi làm tương tự hành động của Tiểu Huân
Cả hai vẫn không nói gì chỉ im lặng thưởng thức trà, và Tiểu Huân cũng bị hương vị của loại trà này làm quên mất việc mình cần làm.
– À ta quên mất cháu lên đây để nhận lớp, ta xin lỗi. Cháu học lớp 11A1 _Bà ta bỏ tách trà xuống nói, nhìn cô mỉm cười một cách trìu mến
– Cháu xin phép _Tiểu Huân đứng dậy gật đầu chào rồi bước đi
Bước ra tới cửa cô dừng chân lại cất tiếng:
– Cháu cảm ơn vì tách trà của cô
Người phụ nữ đó sau khi nghe Tiểu Huân nói thì mỉm cười gật đầu
– Nếu cháu muốn thì có thể tới phòng ta uống trà cùng ta, ta sẽ luôn đón tiếp cháu
Cánh cửa từ từ khép lại, bà Phương (Hiệu trưởng) khi nhìn thấy cô thì hơi sốc vì cô rất giống một người mà bà quen biết, từ khuôn mặt đến từng chi tiết một đều rất giống kể cả cách uống trà cũng vậy. Bà đứng dậy bước đến bàn làm việc của mình lấy ra một bước hình có hai cô gái với hai khuôn mặt xinh đẹp, hai người như hai chị em ruột, nhìn cách thể hiện tình cảm qua ánh mắt cho nhau khiến người khác ganh tị.
Một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt trạc tuổi kia.
– Duẫn Nhi, nếu như em còn sống thì hay biết mấy, chị rất nhớ em, đứa em kết nghĩa của chị _Bà Phương ôm tấm hình vào lòng khóc nức lên
P/s Bà Phương: là hiệu trưởng của học viện Fly High. Là một người phúc hậu và tốt bụng
————————————————————————————–
Tiểu Huân đi đến dãy khối 11, cái tên bảng 11A1 xuất hiện trước mắt cô. Trước cửa lớp có một giáo viên trẻ tuổi đang đứng, khuôn mặt trông rất hiền lành, tốt bụng. Khi thấy Tiểu Huân đi đến phía mình, cô giáo liền nhìn cô mỉm cười
– Em là học sinh mới phải không? _Cô giáo
Tiểu Huân gật đầu thay cho câu trả lời
– Em đứng đây nhé, khi nào cô kêu thì em bước vào _Cô giáo nói rồi quay lưng bước vào lớp
Trong lớp là một đám hỗn độn, nhìn như một cái chợ
– Cả lớp nghiêm _Một tên con trai mang cặp kính Nôbita lên tiếng
Cả lớp đứng dậy chào rồi lại ngồi xuống chơi như không có giáo viên trong lớp.
Cô giáo hơi bực vì sự vô lễ của cả lớp, cô lấy ra một cây thước to gõ xuống bàn
– Im lặng
Cả lớp ngưng mọi hoạt động lại sau khi nghe tiếng thước gõ. cô giáo nhìn quanh lớp hài lòng rồi nói tiếp:
– Hôm nay lớp ta sẽ có học sinh mới. Mời em vào
Cửa lớp được mở ra, xuất hiện là một cô gái có mái tóc đen huyền, khuôn mặt lạnh tanh mang theo bầu không khí u ám.
– Đây là bạn mới của chúng ta. Em giới thiệu đi _Cô xoay qua nhìn Tiểu Huân nói
– Huỳnh Tiểu Huân!
Cả lớp bắt đầu bàn tán về cô, họ nhìn cô từ trên xuống dưới với một ánh mắt khinh bỉ.
– Đây là con nhỏ hồi sáng đi chung với Hội đồng học sinh nè!
– Ăn mặc như vậy mà vô lớp mình là sao??
Bỗng từ dưới lớp có một cánh tay giơ lên nói:
– Cô ơi bạn này đi lộn lớp ạ?? _Một bạn nam lên tiếng làm cho cả lớp có một phen cười
– Bạn ơi. đi lộn lớp rồi, lớp bạn bên dãy kia kìa, đây không phải lớp dành cho bạn đâu!! _Một người con gái đứng lên nhịn cười nói, cả lớp bắt đầu hùa theo xua đuổi cô
– Các em trật tự, Tiểu Huân chỗ em ở phía bàn cuối, sát cửa sổ. Còn các em lấy sách ra trả bài
Tiểu Huân bước xuống cuối lớp, cô đi tới dãy nào đều nhận được ánh mắt liếc xéo đến đó. Cô không quan tâm và đi đến bàn mình đặt cặp xuống rồi ngồi.
Từ đằng xoay có một cánh tay đập vào vai cô.
– Chúng ta được học chung với nhau rồi _Nại Nại dí dỏm nói, bàn kế bên là Bội Bội đang ngồi mỉm cười với cô
Cô không nói gì chỉ nhìn họ rồi lại quay lên. Tiết học được trôi qua ảm đạm. Phía bên dãy cửa lớp luôn có những ánh mắt nhìn cô ganh ghét.