Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em

Chương 20


Đọc truyện Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em – Chương 20

**Sáng hôm sau
7: 00 am
Tại nhà ăn
Ngoài vườn, tiếng lá xào xạc, từng cơn gió thổi vào nhà ăn tạo nên một bầu không khí hết sức ảm đạm. Nơi đây có một cô gái khuôn mặt vô hồn, không biểu lộ một cảm xúc đang từ tốn ăn sáng.
– Chào buổi sáng. Tiểu Huân _ Bảo Bảo vừa đi vừa săn tay áo, đầu tóc được chăm chút kỹ càng có vẻ như anh sắp đi công việc
– Chào! _ Không nhìn anh trả lời, Tiểu Huân vẫn chăm chú ăn
– Hôm nay em không chạy bộ sao? _ Bảo Bảo uống một ngụm sữa nói
– Em dậy trễ! _ Cô nhấp ngụm nước rồi trả lời
– Chắc do hôm qua đi chơi nhiều quá phải không?
Tiểu Huân nhìn anh khó hiểu. “Tại sao lại biết mình đi chơi? Mình đâu nói với hắn ta! “.
– Đừng nhìn anh như thế chứ! Anh được chủ tịch giao nhiệm vụ trông chừng ba đứa đấy, nên mọi cử chỉ và hành động của mấy đứa anh nắm rõ trong lòng bàn tay đây này _ Anh giơ bàn tay mình ra rồi nhắm lại, nhướng đôi mắt lên

– Dâm tà! _ Cô phán một câu. Làm anh đang ăn bánh nghẹn cả cổ họng, anh vội với tay lấy ly nước uống không thôi anh sẽ chết vì nghẹn mất
Anh nhìn cô liếc nửa con mắt, rồi bị Tiểu Huân phát hiện đành cười trừ, tập chung ăn sáng không thì lại chết!
– Anh quên nói với em một chuyện rất quan trọng!! _ Anh bỏ miếng bánh mì đang ăn dang dở xuống nói
– Chuyện gì? _ Tiểu Huân cũng bỏ ly sữa đang định uống xuống nhìn anh hỏi
– Hôm nay Tam ma vương sẽ về nước!! _ Bảo Bảo
– Có liên quan đến em?? _ Tiểu Huân khuôn mặt tỉnh bơ hỏi
Bảo Bảo nghe Tiểu Huân nói thế sốc toàn tập.
– Đương nhiên là có liên quan rồi. Em là thủ lĩnh của Tam ma nữ, mà Tam ma nữ lại là hậu duệ của Tam ma vương _Bảo Bảo giải thích cho cô hiểu
– Vậy thì sao? _ Tiểu Huân lại nghênh mặt hỏi
Lần này anh hoàn toàn hoàn toàn sốc. Tiểu Huân một người nói một hiểu mười, luôn làm cho người ta ức chế mỗi khi nói chuyện. Vậy mà giờ đây cô lại hỏi anh một câu hết sức đơn giản và còn kèm cả biểu hiện trên khuôn mặt. Anh không tin đây là cô của ngày hôm nay.
– Tiểu Huân, ph… phải em không vậy?? _ Bảo Bảo lắp bắp hỏi cô
– Ma! _ Cô khó chịu trả lời
– Là cái giọng này, đúng là em rồi. Em đã trở lại, hồi nãy em làm anh tưởng là ai cơ _ Tiểu Huân nhìn anh nửa con mắt, anh im luôn
Cả hai không nói gì nữa mà tập trung vào ăn sáng, bầu không khí im lặng bao phủ cả không gian nơi đây, chỉ còn tiếng lá xào xạc, tiếng chim hót líu lo ngoài sân vườn. Bỗng… bầu không khí yên tĩnh đã bị phá vỡ bởi giọng nói như một chú chim sơn ca cất tiếng hát vang lên từ lầu thang vọng vào.
– Chào mọi người buổi sáng tốt lành!! _Nại Nại nói đủ thể cả phòng ăn nghe thấy. Khuôn mặt hớn hở, nụ cười luôn ngự trị trên bờ môi quyến rũ kia. Chắc chắn là có lý do!!
– Chào mọi người _Bội Bội đi phía sau Nại Nại lên tiếng rồi vào ghế ngồi
– Chào hai đứa. Nại Nại hôm nay có chuyện gì mà vui thế?? _Bảo Bảo nhìn Nại Nại cười mỉm hỏi
– Biết rồi còn hỏi!! _ Nại Nại hai má đỏ bừng
– Thì hôm nay ồng ương ai ủa ười a ề lướt nơn phổi vui pớ ( chồng tương lai của người ta về nước nên phải vui chớ) _Bội Bội đang nói thì bị Nại Nại cho ăn nguyên miếng bánh mì vào họng nhưng mà vẫn cố nói kết cục là bị nghẹn!!

– Hình như anh nghe nói bị hoãn lại tuần sau!! _Bảo Bảo làm mặt buồn nhìn Nại Nại
– HẢ, CÁI GÌ?? Tại sao lại như vậy. Người ta đã chờ tới ngày này mà lại bị hoãn là sao?? _ Nại Nại đập bàn đứng dậy hét lên, khuôn mặt tức giận khiến Bảo Bảo và Bội Bội không nhịn được mà cười to
– Đại ca chỉ nói giỡn thôi mà!! Làm gì hét lên dữ thế _ Bội Bội nín cười nói
– Đúng đó. Anh chỉ giỡn thôi mà _Bảo Bảo
– Hai người.. Hai người… Aaaaaa. Xấu hổ quá!! _Nại Nại lấy hai tay che mặt lại nhưng cũng không thể dấu đi khuôn mặt đỏ ửng của mình
Tiểu Huân từ nãy đến giờ vẫn ngồi im chăm chú ăn, không thèm màng tới ai trong bàn ăn dù chỉ là một cái liếc mắt. Đối với cô “Ăn” là điều quan trọng nhất, cũng như câu nói: “Có thực mới vực được đạo”.
-Tiểu Huân. Em đi đâu vậy?? _Bảo Bảo đang nói chuyện với Bội Bội và Nại Nại thì thấy Tiểu Huân đứng dậy liền cất giọng hỏi
– Em ăn xong rồi!! _Tiểu Huân đút hai tay vào hai bên túi áo rồi sải chân bước lên phòng
Cả ba ngừng cuộc nói chuyện từ khi Tiểu Huân bước lên phòng. Bầu không khí im lặng chỉ còn tiếng dao nĩa chạm vào nhau. Ai cũng chăm chú ăn, không ai quan tâm ai nhưng thỉnh thoảng tiếng cười đùa lại xuất hiện và rồi lại im lặng. Vụt tắt như một ngọn lửa!!.
Tiếng chuông điện thoại vang lên [ Monster-EXO] ( Có vẻ như anh này đây cuồng EXO).
– Dạ con nghe, chủ tịch _Bảo Bảo
– ……………….
– Chuẩn bị hạ cánh ạ??
-………………..

– Dạ con sẽ kêu người ra đón
-………………..
– Dạ con chào chủ tịch!!
Bảo Bảo vừa cúp máy thì liền nhận được ánh nhìn đắm đuối của Nại Nại. Sau khi nghe tiếng chuông điện thoại của Bảo Bảo, cô liền dừng việc ăn của mình lại mà dán chặt hai lỗ tai của mình vào cuộc gọi của Bảo Bảo. Nụ cười tà mị liền xuất hiện ngay sau đó.
– Đừng nhìn anh như thế chứ Nại Nại!! _ Bảo Bảo nhìn Nại Nại cười cười
– Họ chuẩn bị hạ cánh hả Đại ca?? _Bội Bội cũng ngừng việc ăn của mình lại nhìn Bảo Bảo hỏi
– Ùm. Cỡ nửa tiếng nữa họ sẽ hạ cánh tại sân bay _Bảo Bảo
Nại Nại vui đến nỗi không nói nên lời. Bây giờ cô chỉ biết cười, cười và cười mà thôi, cô đã chờ đợi đến ngày anh về rất lâu rồi (Chỉ xa nhau có mấy ngày mà bà cô này làm quá :3). Cô liền bỏ hết tất cả thức ăn đang ăn dang dở, bỏ lên phòng.
P/s: Đại ca: là tên Bội Bội và Nại Nại đặt cho Bảo Bảo


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.