Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em

Chương 18: Kết Bạn


Đọc truyện Sẽ Đến Một Ngày Anh Hiểu Được Em – Chương 18: Kết Bạn

Bầu trời trong xanh với những đám mây gợn sóng, tiếng chim hót líu lo, bầu không khí trong lành mang chút se se lạnh vào buổi sáng làm cho con người ta cảm thấy dễ chịu và sảng khoái.
**5h am
Tiểu Huân bước ra từ phòng mình với bộ quần áo thể thao màu trắng đơn giản, mái tóc đen huyền được cô buộc lên cao làm lộ ra đôi gò má xinh đẹp. Hai bên tai đeo headphone.
Tiểu Huân bước xuống sân, vươn đôi tay thon dài hít thở bầu không khí trong lành. Cô khởi động vài động tác đơn giản, đôi chân thon dài của cô bắt đầu di chuyển chạy quanh sân.
**6:00 am
Mặt trời lên cao, từng tia nắng xuyên qua những chiếc lá xanh tươi còn đọng lại trên mặt những giọt sương ban mai
Dưới sân, Tiểu Huân vẫn hăng say, miệt mài chạy bộ. Có thể nói đây là thói quen của cô vào mỗi buổi sáng, chạy bộ giúp cô luôn có một tinh thần thoải mái, cũng là một hoạt động giúp cô giảm bớt mọi căng thẳng.
Sau một hồi chạy bộ quanh sân, Tiểu Huân ngồi nghỉ tại một chiếc ghế bên cạnh hồ nước, đây cũng là nơi mà cô hay ngồi mỗi khi chạy bộ xong
Tiểu Huân ngồi đó, cầm chai nước uống, dùng chiếc khăn lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên cổ và khuôn mặt mình. Những cơn gió nhẹ nghịch ngợm trêu đùa mái tóc của cô cùng vài giọt mồ hôi còn đọng lại trên khuôn mặt tựa như thiên thần này như tạo nên một bức tranh hoàn mỹ, dịu dàng, thanh khiết.
Từ khi Tiểu Huân chạy bộ được nửa vòng sân thì cô đã phát hiện có người đang theo dõi mình. Và cô muốn xem họ theo dõi cô là để làm gì, vì vậy cô cứ giả vờ bình tĩnh như không biết sự có mặt của họ. Nhưng có lẽ đã đến lúc cần biết lí do của sự có mặt này.

– Ra đây đi! _ Tiểu Huân vừa dứt lời thì từ sau bụi cây xuất hiện hai cô gái có khuôn mặt tựa thiên thần.
Hai cô gái ấy đi đến trước mặt Tiểu Huân, nghiêm nghị cuối chào
– Thủ lĩnh!!
– Hai người theo dõi tôi! Mục đích là gì??_Tiểu Huân nói giọng đầy tra khảo, ánh mắt nhìn họ vô hồn
– Thật ra… Hai người chúng tôi đến đây là muốn… Kết bạn với cô _Cô gái tóc hồng ngập ngừng nói
– Kết bạn với tôi!? Tại sao? _Ánh mắt vô hồn nhìn họ khó hiểu
– Là vì bọn mình cũng là người của tam ma nữ, chúng ta là một đội của nhau nên hai người chúng tôi đến đây với mục đích là kết bạn với cô _ Cô gái tóc đỏ nói đều đều
– Đúng vậy! Vụ hôm qua cô tha thứ cũng được mà không tha thứ cũng được vì bọn này chỉ muốn chọn ra một người thật xứng đáng với chiếc ghế thủ lĩnh của Tam ma nữ nên mới thách đấu. Nhưng sau khi thấy màn đấu của cô, bọn mình rất phục. Vậy cô chấp nhận… Làm đồng đội bọn tôi chứ?? _ Cô gái tóc hồng nói với giọng kênh kiệu nhưng nếu nghe kĩ sẽ thấy là đang biện bạch cho mình. Còn cô gái tóc đỏ nhìn cô với ánh mắt như muốn cầu xin
Sau khi nghe họ nói thế cô cũng hơi ngạc nhiên về mục đích của họ khi theo dõi cô từ nãy đến giờ, nhưng sự ngạc nhiên đó chỉ ở bên trong còn bên ngoài Tiểu Huân vẫn giữ nét mặt ảm đạm, vô hồn đó.
Cô vẫn im lặng không nói gì khiến cho bầu không khí trở nên nặng trĩu chỉ còn tiếng lá xào xạc.
– Tôi đồng ý!! _ Tiểu Huân lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng trĩu kia
Sau khi nghe cô nói cả hai người kia đều vui mừng. Cô gái tóc hồng tinh nghịch hỏi lại như muốn chắc chắn mình không nghe lầm trông như một đứa trẻ con
– Thật sao!?
Cô gật đầu thay cho câu trả lời
_________________________________________
Bầu không khí nhộn nhịp, sôi động khởi đầu cho một ngày mới.
**Tại một trung tâm thương mại.
Giữa dòng người tấp nập xuất hiện 3 cô gái mang một vẻ đẹp trời phú chạy khắp từ khu này đến khu kia tại trung tâm thương mại. Họ đi đến đâu cũng làm cho bầu không khí náo nhiệt đến đó, ba cô gái ấy phải làm cho tất cả mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ về tình bạn của họ, đâu ai ngờ rằng họ chỉ vừa thân nhau thôi mà tình bạn mà ba cô gái ấy thể hiện cho nhau như đã lâu lắm rồi.

**Khu ẩm thực
Tại một tiệm bánh ngọt có ba cô gái đang ngồi thưởng thức những chiếc bánh kem cùng những ly Capuchino thơm ngon. Và bên cạnh họ là mười mấy cái giỏ xách, nào là quần áo, giày dép, trang sức, ……
– Lâu rồi không đi mua sắm, mệt thiệt. Này! Bội Bội mày cho tao miếng bánh đó đi! _ Nại Nại (cô gái tóc hồng) làm mặt cún con, đôi mắt chớp chớp nhìn Bội Bội.
– Không! _ Bội Bội (cô gái tóc đỏ) trả lời dứt khoát, cũng không thèm nhìn Nại Nại một cái
– Phũ vậy! Đúng là đồ ích kỉ, xấu xa, đáng ghét, …. _ Nại Nại lẩm bẩm chửi Bội Bội trong miệng, nhưng nào ngờ cô lẩm bẩm trong miệng bằng cách nào mà lại để cho Bội Bội và Tiểu Huân nghe được hết tất cả
– Nghe hết đấy Nại Nại! Nói nhỏ lại! _Tiểu Huân nói, ánh mắt ra hiệu cho Nại Nại nhìn sang Bội Bội
Nại Nại nhìn theo ánh mắt của Tiểu Huân thì nhận được ánh mắt giết người của Bội Bội, cô nhìn Bội Bội cười trừ
– Bạn hiền thân mến, mình không… phải nói bạn đâu _ Nại Nại nhìn Bội Bội cười cười, lắp bắp nói
Bội Bội nhìn Nại Nại cười hết sức trìu mến, Nại Nại tưởng Bội Bội đã bỏ qua cho cô rồi nên cũng đáp lại bằng một nụ cười duyên dáng. Cả hai cứ nhìn nhau cười cho đến khi nụ cười của Bội Bội vụt tắt, cô gằn từng chữ nói
– Mày – chết – với – tao – Nại – Nại!! _ Bội Bội đứng dậy, ra khỏi ghế và đi đến chỗ ngồi của Nại Nại và…..
– Hahahahahaha… nh… nhột quá.. tao.. xin lỗi… dừng.. lại.. đi.. hahahahaha _Nại Nại nằm quằn quại dưới nền đất, cô cười đến nỗi chảy cả nước mắt ra vì bị Bội Bội dùng hình phạt mà cô sợ nhất là cù lét
– Cho chết này! Còn dám chửi ta nữa không?

Tất cả mọi người trong tiệm ai cũng nhìn bọn cô như sinh vật lạ. Tiểu Huân cũng phải bó tay vì hai cô bạn của mình.
– Thôi! Đủ rồi tha cho Nại Nại đi Bội Bội _Tiểu Huân bình thản nhấp một ngụm ly Capuchino, mắt chăm chú vào tờ tạp chí nói
– Lần sau thì chết với tao! _ Bội Bội đứng dậy vào ghế ngồi, liếc xéo Nại Nại mới hạ được cơn giận
Nại Nại mừng rỡ, đứng dậy chỉnh trang lại quần áo và bước vào chỗ ngồi. Đưa ly Capuchino lên miệng uống một cách bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Này! _ Bội Bội đập bàn, khuôn mặt biểu hiện vẻ nghiêm nghị như có chuyện quan trọng
– Có chuyện gì?? _Tiểu Huân hỏi, hai đôi mày khẽ chau lại
– Chúng ta…. Ọc ọc ọc _ Bội Bội chưa nói hết câu thì cái bụng của cô đã biểu tình rồi
– Ủa? Tiếng gì thế kia? _Nại Nại giả bộ hỏi rồi cười to khiến Bội Bội xấu hổ đến đỏ cả mặt. Tiểu Huân cũng phải nhếch miệng vì tiếng kêu từ bụng của Bội Bội
– Chúng ta đi ăn thôi! _ Tiểu Huân nhấp một ngụm Capuchino rồi gấp cuốn tạp chí lại đứng dậy. Bội Bội như một đứa trẻ vừa nghe tới đi ăn là cười toe toét, Nại Nại cũng phải lắc đầu vì biểu hiện của Bội Bội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.