Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 8


Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 8


Gần một tuần nay tôi không hề đặt chân đến nhà của Triệu Đình Phong. Đình Nhi thỉnh thoảng có gọi điện cho tôi hỏi bao giờ đi làm tiếp nhưng tôi chỉ trả lời qua loa rồi cúp máy.
Tôi biết là không nên trốn tránh như vậy nhưng tôi không biết phải đối mặt với Đình Phong như thế nào. Sự việc xảy ra hôm đó ngay cả tôi cũng không thể lí giải. Nếu như anh ta hỏi “Tại sao cô lại khóc?” Hay là “Tại sao cô lại bỏ chạy?” Thì tôi biết trả lời thế nào!
Sau một hồi lăn qua lăn lại trên giường tôi quyết định hẹn Hạ Băng ra ngoài nói chuyện, nhỡ đâu nó lại giải đáp được những khúc mắc trong lòng tôi.
Vừa tung tăng đặt chân xuống tầng một thì tôi suýt chút nữa bị đứng tim bởi khuôn mặt của người mà tôi không muốn gặp nhất – Triệu Đình Phong.
Suy nghĩ đầu tiên là hình như ba tôi không có nhà, mấy anh đệ tử của ba cũng đi công chuyện, chỉ có cô giúp việc chân yếu tay mềm và tôi ở nhà. Không được, tình huống này quá nguy hiểm, tên biến thái kia không biết sẽ bày ra trò gì để hại tôi. Sức của tôi với cô giúp việc cộng lại cũng không đánh lại anh ta. Trong những tình huống nguy hiểm trên phim người ta hay nói ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Tôi cũng nghĩ như vậy.
Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Đình Phong tôi lấy đà chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Người ta nói dù đi đâu cũng không cảm thấy thoải mái và an toàn như ở nhà, còn đối với trường hợp của tôi bây giờ thì ở đâu cũng được miễn không phải ở nhà.

Tuy chân tôi cũng được xếp vào dạng chân dài nhưng khả năng chạy thì không được tốt cho lắm. Tôi vẫn nhớ như in câu mỉa mai của Hạ Băng hôm lớp tôi thua cuộc thi chạy tiếp sức: “Chân mày dài cũng chỉ để làm cảnh thôi!”
Chính vì khả năng chạy không được tốt ấy mà tôi bị Đình Phong nắm cổ tay kéo lại khi mới cách nhà có 20 mét. Anh ta nhìn tôi một lúc rồi mới lên tiếng hỏi, giọng nói trầm lạnh quen thuộc, “Nhìn thấy tôi tại sao lại bỏ chạy?”
Sau khi nghe anh ta hỏi, tôi phân vân không biết có nên trả lời rằng “Vì tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.” hay không. Nhưng nói như thế có vẻ tuyệt tình quá, tuy bề ngoài Đình Phong rất lạnh lùng, ai mà biết được bên trong anh ta như thế nào. Các cụ thường nói: “Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.” Tỉ dụ Đình Phong là người ngoài cứng trong mềm, tôi nói ra câu ấy chẳng khác nào đẩy anh ta vào cảnh bị tổn thương sâu sắc.
Thế nên tôi trả lời Đình Phong bằng một lí do vừa hợp lí vừa không gây tổn thương, hơn nữa còn có thể đuổi khéo anh ta đi. “Vì tôi sắp trễ hẹn với Hạ Băng nên mới phải chạy, không phải vì anh đâu… ừm bây giờ thì muộn thật rồi, không đến nhanh nó sẽ đánh tôi một trận mất, có chuyện gì hẹn hôm khác nói.” Nói đoạn tôi rút tay mình khỏi tay Đình Phong, ánh mắt đầy khẩn thiết nhìn anh ta.
“Để tôi đưa cô đi, vừa đi vừa nói chuyện luôn.” Tôi còn chưa kịp lên tiếng phản đối thì đã bị anh ta kéo đi. Xem ra tôi đã đánh giá quá thấp Triệu Đình Phong rồi.
Thật ra trong mấy ngày không đi làm tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về những chuyện xảy ra gần đây. Mặc dù nó chỉ xoay quanh ân oán của tôi với cái tên mặt lạnh đáng ghét đang ngồi cạnh chứ chẳng có gì to tát.
Bản thân tôi luôn ghét rắc rối vậy mà anh ta hết lần này đến lần khác đem rắc rối đến cho tôi, tôi ghét anh ta cũng là điều dễ hiểu. Cái quan trọng là: tại sao anh ta lại làm như thế với tôi? Tôi định khi nào có đủ can đảm gặp Đình Phong sẽ hỏi, Không ngờ anh ta lại đến tìm tôi trước. Chắc là định xin lỗi.
“Cô định trốn làm đến bao giờ?” Chất giọng trầm lạnh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Đình Phong ở bên cạnh hơi nhướn mày, mắt liếc tôi một cái rồi lại nhìn thẳng phía trước. Hóa ra là đến chất vấn tôi chứ không phải xin lỗi. Tôi biết anh ta sẽ không tốt đến mức đi xin lỗi người khác mà.
Nếu cứ khăng khăng nói là “tôi không trốn” thì anh ta sẽ có cớ để vặn vẹo. Còn nếu nói sự thật rằng tôi vì ngại nên không dám đi làm thì quả thực là sỉ nhục bản thân quá. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên bịa ra một lí do chính đáng thì hơn.
“Aizz! Dạo này tôi vừa phải ôn thi học kì vừa phải chăm sóc tiểu Thiên đang bị ốm nên bắt buộc phải nghỉ làm.” Tôi giả bộ than vãn, vẻ mặt vờ như bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.
“Tiểu Thiên là gì của cô?”
Tôi không ngờ anh ta lại hỏi câu này, chưa kịp suy nghĩ liền trả lời, “Rất quan trọng, không thể thiếu được.”

Nếu Đình Phong mà biết tiểu Thiên là con chó cưng tôi nuôi từ bé… chậc chậc… chắc chắn anh ta sẽ túm cổ tôi vứt xuống đường.
“Những ngày cô nghỉ vừa rồi sẽ trừ vào tiền lương vì vậy từ lúc bắt đầu nghỉ học cho đến hết hè này cô phải đi làm cả ngày.” Đình Phong thản nhiên nói, khóe miệng hơi nhếch lên như đang cười nhưng nhìn kĩ thì lại không phải.
Đáng lẽ ngay từ đầu tôi phải đoán được tất cả mọi thứ liên quan đến tên “đại ác ma mặt lạnh biến thái vô nhân tính” này chẳng có chuyện gì tốt đẹp mới phải. Chỉ có thể trách bản thân ngu ngốc mới leo lên xe của anh ta… đúng hơn là thật ngu ngốc mới để anh ta kéo lên xe.
“Không phải hôm đó tôi đã nói là tùy anh rồi à! Nhưng nói trước là tôi chỉ làm đến lúc bắt đầu năm học mới thôi.” Tôi kiên quyết nhìn thẳng vào mặt Đình Phong, không thể để anh ta muốn làm gì thì làm được. Mới cả năm sau là năm quan trọng, tôi không thể vừa đi học vừa đi làm.
Thực ra thì tôi có thể rút tiền trong thẻ tín dụng mà ba cho tôi để trả Đình Phong, nhưng nếu ba biết được số tiền lớn như vậy chỉ dùng để mua quần áo… tôi có thể đảm bảo rằng phải chờ đến năm sau tôi mới được mua quần áo mới.
Chẳng mấy chốc mà tôi đã đến chỗ hẹn với Hạ Băng, trước khi tôi xuống xe, tên mặt lạnh kia còn không quên nhấn mạnh: “Ngày mai nhất định phải đi làm.”
Aizz! Tại sao tôi lại dính dáng đến cái tên đó cơ chứ? Ấy! Tôi lại quên hỏi anh ta tại sao luôn khiến tôi gặp rắc rối rồi!!! Tất cả cũng chỉ tại anh ta không cho tôi cơ hội để hỏi. Grừ! Nhất định phải kiếm cơ hội chất vấn anh ta.
Hạ Băng vừa nhìn thấy tôi ở cửa liền đứng lên vẫy tay gọi, mặt hớn hở như bắt được vàng. Tôi nhanh chân đi đến chỗ nó đang ngồi, cầm ly nước ép táo của nó uống một hơi cạn sạch. Hậu quả là bị nó bóp cổ đến ngạt thở.
Sau khi gọi cho nó một ly táo ép khác tôi bắt đầu kể lại chuyện xảy ra ở nhà Đình Phong tối hôm đó. Trong lúc tôi đang vô cùng sầu não thì Hạ Băng phá lên cười. Khi đã cười chán chê nó mới lên tiếng hỏi, “Mày mà cũng biết khóc cơ á?… Mà mày khai thật đi, lúc đó cảm giác của mày thế nào?”

“Hở… thì cảm thấy có chút tủi thân, còn luôn tự hỏi tại sao tên biến thái đó không đối xử với tao như lúc ở trung tâm thương mại.” Tôi thành thật nói với Hạ Băng. Muốn được nó khai sáng thì phải nói thật.
“Vậy cảm giác lúc anh Vũ đối xử lạnh nhạt với mày so với lúc mày khóc đó, mày thấy cái nào khó chịu hơn?” Hạ Băng tiếp tục hỏi.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới đưa ra câu trả lời, “Tao cũng không rõ nữa, bởi vì anh Vũ mỗi khi bị tao chọc giận mới tỏ ra lạnh lùng nhưng chỉ cần nịnh hai ba câu là anh ấy lại cười luôn được, còn Đình Phong thì… anh ta lúc nào cũng chọc giận tao.”
Lời vừa dứt thì tiếng nói trên tivi đập thẳng vào tai tôi, một tin tức cực kì hot khiến tôi ngã nhào từ trên ghế xuống đất, kì lạ là tôi chẳng hề thấy đau, bởi vì lúc này thân thể tôi còn có chỗ đau hơn, tựa hồ như có hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Hạ Băng vội vàng đỡ tôi dậy, mặt đầy lo lắng. Tôi nghe được loáng thoáng hình như nó hỏi là: “Mày có sao không?” Nhưng tôi không trả lời, chỉ lắc lắc đầu rồi lại gật.
Tôi cần tìm người đó để hỏi rõ chuyện quái quỉ gì đang xảy ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.