Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 29


Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 29


Sự thật dần hé lộ.
Nói ra chắc chẳng ai tin, cưới nhau sắp được nửa năm rồi mà tôi với Đình Phong vẫn chưa đăng kí kết hôn. Sau cái lần tôi bị thương phải nằm viện ấy, anh nói chờ tôi tốt nghiệp cấp ba xong rồi cùng đi đăng kí và cũng chỉ vài ngày nữa là tôi thi tốt nghiệp. Chắc chẳng có đứa học sinh nào mong kì thi tốt nghiệp đến thật nhanh như tôi đâu nhỉ!
Ha! Cứ nghĩ đến việc chính thức trở thành vợ hợp pháp của Đình Phong là trong lòng lại hạnh phúc hẳn lên. Và tôi cũng không ngại đem niềm hạnh phúc nho nhỏ này khoe với ba.
Tôi nghĩ là ông sẽ vui lắm, thời gian qua ông luôn lo lắng Đình Phong đối xử không tốt với tôi, bây giờ anh chủ động bảo tôi cùng đi đăng kí kết hôn, ba khỏi phải lo lắng này nọ.
Nhưng mọi chuyện lại không như những gì tôi nghĩ. Khi ba nghe chuyện tôi với Đình Phong sẽ đi đăng kí kết hôn, ông lập tức sa sầm mặt, không nói không rằng đem tôi nhốt vào phòng ngủ trước đây. Mặc kệ tôi kêu gào đập phá loạn cả lên cũng quyết không mở cửa.
Tôi định gọi cho Đình Phong cầu cứu nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thôi. Tôi không biết vì sao ba lại tức giận như vậy, nhỡ Đình Phong đến đây, ba không kiềm chế được lại ra tay đánh anh thì sao. Thế là tôi quyết định gọi điện cho Nguyên Vũ. Dù sao trong cái nhà này ba nghe lời của anh ấy nhất, mà Nguyên Vũ lại luôn chiều theo ý tôi, suy ra ba sẽ phải thả tôi ra.
May mà gần đây Nguyên Vũ đang luyện tập chuẩn bị cho album mới nên luôn ở trong công ty, nếu anh ấy mà ở nước ngoài thì có muốn giúp cũng không giúp được.

Chưa đầy ba mươi phút sau khi tôi gọi, Nguyên Vũ đã có mặt ở nhà. Tôi thấy thật có lỗi vì đã giả vờ khóc lóc thảm thiết trong điện thoại, khiến anh vội vội vàng vàng lái xe về đây.
Dùng ít phấn hồng tô dưới viền mắt, lại nhỏ thêm mấy giọt thuốc nhỏ mắt. Trông tôi giống hệt như vừa khóc xong ấy. Nguyên Vũ, em thành thật xin lỗi vì đã lừa anh, đợi khi nào thoát khỏi đây nhất định sẽ thú tội với anh.
Sau khi hóa trang xong, tôi rón rén đi đến sát cửa phòng, ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Đúng lúc này cầu thang phát ra tiếng bước chân, tôi nhanh chóng nhảy lên giường, tiện thể nhỏ thêm mấy giọt thuốc nhỏ mắt rồi ngồi co ro lại một góc.
Cửa kêu “cạch” một tiếng rồi bị đẩy mạnh ra, tôi đã lấy sẵn đà, chỉ cần Nguyên Vũ bước vào là sẽ nhào vào lòng anh ấy, giả vờ khóc lóc để nhận sự thương cảm, nhân cơ hội này ra ngoài. Thế nhưng người mở cửa không phải là Nguyên Vũ mà là Đình Phong.
Tôi theo đà nhào vào lòng anh nhưng chỉ đứng im một chỗ, hai mắt mở to vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đình Phong nhìn tôi, đáy mắt anh dâng lên một thứ cảm xúc gì đó mà tôi không rõ. Đang định hỏi tại sao anh lại có mặt ở đây thì anh giơ tay định lau nước dính trên khóe mắt tôi.
Tôi vội giơ tay ngăn lại, ngó nghiêng ra phía sau anh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói: “không cần lau, là do em hóa trang thành.” Còn kèm thêm một cái nháy mắt tinh nghịch.
Anh nghiêm mặt nhìn tôi rồi lại khẽ bật cười, đưa tay cốc đầu tôi một cái. Một lát sau lại nhỏ giọng hỏi: “Ba có vẻ rất tức giận, em đã làm gì khiến ông phải nhốt lại như vậy?”

Hứ! Tôi nào có làm gì, đang yên đang lành đem tôi nhốt lại, đã thế còn không cho tôi biết lí do.
“Em có làm gì đâu, vừa nhắc đến chuyện đi đăng kí kết hôn thì ông liền sa sầm mặt, túm cổ em nhốt vào đây.” Tôi bày ra vẻ mặt oan ức, tức giận nói.
Không ngờ Đình Phong nghe xong cũng sa sầm mặt nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường, khẽ thở dài một tiếng rồi kéo tay tôi xuống dưới nhà.
Ba và Nguyên Vũ đã chờ sẵn ở phòng khách, vừa thấy hai chúng tôi, ba lập tức lên tiếng: “Cậu không được đưa con bé đi.”
“Ba.” Trong giọng nói của tôi đã mang theo vài phần tức giận.
Nhưng ông chẳng thèm để ý đến thái độ của tôi, chỉ chậm rãi nói với Đình Phong: “Cậu nên nhớ những gì mình đã nói trước khi lấy Ân Ân… ba năm.”
Bàn tay Đình Phong khẽ run nhẹ rồi siết chặt lấy tay tôi. Vẻ mặt anh hiện lên một sự thống khổ cùng đau đớn chưa từng thấy. Nhưng tôi không để ý nhiều đến chuyện đó, lúc này điều tôi quan tâm là Đình Phong đã nói gì với ba trước khi lấy tôi và ba năm kia là cái gì.

Đình Phong không trả lời, ba cũng rơi vào trầm mặc, cuối cùng tôi đành phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ đang bủa vây lấy căn phòng cũng là để giải đáp thắc mắc trong lòng.
“Ba… ba đang nói gì vậy, ba năm kia có liên quan gì đến con?” Tôi không vòng vo loanh quanh mà đi thẳng vào vấn đề.
“Trước khi lấy em, Đình Phong đã đến gặp ba để nói chuyện.” Nguyên Vũ im lặng từ đầu bây giờ mới lên tiếng. Anh liếc Đình Phong một cái rồi hỏi: “Em có biết tại sao ba lại đồng ý cho em cưới anh ta không?”
Tôi lắc đầu. Đây là điều tôi luôn thắc mắc nhưng không dám hỏi, không ngờ Nguyên Vũ lại hỏi tôi chuyện này.
“Anh ta cho ba hai lựa chọn, một là để em ở bên anh ta ba năm, trong ba năm này anh ta tuyệt đối không chạm vào người em và hai người sẽ không đăng kí kết hôn, hai là ngay ngày hôm sau sẽ khiến em biến mất khỏi thế giới này giống như em gái của anh ta.” Nguyên Vũ nói rất nhẹ nhàng nhưng những câu nói đó lại giống như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim tôi. Vừa đau vừa xót.
Một người chồng tôi đã nguyện ý tin tưởng, cuối cùng lại trở thành người lừa dối tôi suốt thời gian qua. Một người cha yêu thương tôi vô điều kiện lại chọn cách nói dối để bảo vệ tính mạng cho tôi, khi sự việc sắp vượt qua sự kiểm soát mới chịu nói ra sự thật.
Tôi hết nhìn ba rồi lại nhìn Đình Phong. Cả hai người họ là những người tôi tin tưởng nhất nhưng cuối cùng lại là khiến tôi tổn thương nhiều nhất.
Tôi rút tay ra khỏi tay Đình Phong, giọng run run hỏi anh: “Những gì Nguyên Vũ nói có phải là sự thật không?”
Tôi hy vọng anh sẽ nói là không phải. Cho dù anh lấy tôi chỉ vì trả thù cho Đình Nhi đi chăng nữa, cũng không muốn tin anh dùng tính mạng của tôi để uy hiếp ba. Anh thực sự có thể nhẫn tâm giết chết tôi thật ư? Không… tôi không tin, những gì anh đã làm cho tôi chứng tỏ anh có tình cảm với tôi. Anh sẽ không thể ra tay với tôi.

Thế nhưng anh lại gật đầu, đôi mắt lạnh sâu thẳm thường ngày trở nên trống rỗng. Anh mấp máy môi như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng nói được gì.
“Tại sao chỉ cần ba năm?… Sau ba năm đó anh định làm gì với tôi? Vứt bỏ tôi như vứt bỏ một món đồ chơi ư?… Còn ba nữa, chẳng lẽ ba không thể bảo vệ cho con gái của ba hay sao? Nếu như người đứng ở đây hôm nay không phải là Đình Phong mà là một tên lưu manh đầu trộm đuôi cướp, ba cũng sẵn sàng để con đi theo hắn với cái lí do là giữ an toàn cho con à?” Tôi tức giận gào lên, ánh mắt chứa đầy căm phẫn nhìn ba và Đình Phong.
Thà rằng bọn họ cứ lừa dối tôi cả đời, còn hơn là vạch trần mọi thứ trước mặt tôi như thế này. Tôi không muốn biết sự thật này, vĩnh viễn cũng không muốn.
Hạnh phúc đã ở ngay trước mắt, chỉ cần bước thêm một bước là có thể chạm vào. Vậy mà chỉ vì một câu nói liền vỡ tan, đến một mảnh vụn cũng không còn.
“Ân Ân, bình tĩnh một chút.” Nguyên Vũ lại dùng chất giọng dịu dàng để dỗ dành tôi như bao lần trước. Vô ích thôi, tôi đã chẳng thể nào bình tĩnh được nữa rồi.
“Bình tĩnh, anh bảo em bình tĩnh thế nào?… Ha, phải rồi, em đã quên mất là anh cũng tham gia vào việc lừa dối em.” Tôi cười khẩy một tiếng, đẩy bàn tay Nguyên Vũ đang định nắm lấy tay tôi ra, trừng mắt nhìn anh.
Ba người đàn ông quan trọng nhất, ba người đàn ông tôi tin tưởng nhất, vậy mà họ… họ…
Tôi nhìn ba người họ một lượt sau đó bỏ chạy ra ngoài. Tôi không thể nói hay nghe thêm bất cứ một điều gì nữa, trái tim tôi sắp không chịu đựng được sự dày vò này nữa rồi.
Một tia sét sáng rực rạch ngang bầu trời xám xịt trên đầu tôi, ngay sau đó là tiếng sấm rền đến rợn người. Hừ, lần nào có chuyện không hay trời cũng mưa, mưa đi, mưa cũng tốt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.