Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 20
Cảm nhận được ánh nắng mặt trời chiếu lên mặt, tôi đưa tay lên dụi dụi mắt. Mơ mơ màng màng hé mắt nhìn xung quanh., tôi tự hỏi mình đang ở đâu? Lại mơ màng quay sang bên cạnh, lần này suýt chút nữa thì tôi nhảy dựng lên.
Hơ! Tại… tại sao tôi lại ngủ ở phòng của Đình Phong nhỉ? Lại còn nằm gọn trong vòng tay của anh nữa chứ!
Đình Phong chăm chú quan sát biểu hiện trên mặt tôi, môi khẽ kéo lên thành một nụ cười nửa miệng. Chắc chắn anh đang nghĩ xấu về tôi cho coi. Mặt dần đỏ ửng lên, tôi ngại ngùng quay ra nhìn trần nhà. Cho đến khi tiếng nói điệu chảy nước của Hà My vang lên, cái đầu mụ mẫm của tôi mới nhớ ra lí do mình ngủ trên giường của anh. Cơn tức giận tối qua đột nhiên ùa về, tôi quay sang trừng mắt với Đình Phong, thuận tay đẩy người anh ra xa.
Khi tiếng bước chân cùng tiếng gọi Đình Phong của Hà My đã đến thật gần. Chẳng biết tôi lấy đâu ra dũng khí, nhanh như cắt xoay người ngồi lên trên người Đình Phong, hai tay chống xuống đệm, đầu từ từ cúi thấp xuống. Trong lòng thầm cầu nguyện anh đừng có đẩy tôi ra. Cửa phòng bị đẩy ra cũng là lúc môi tôi chạm vào môi Đình Phong. Không ngờ nụ hôn đầu tiên là để diễn trò cho tình địch của mình xem. Nhưng với trình độ có hạn, tôi chỉ biết môi chạm môi nghĩa là hôn, ngoài ra chẳng biết làm gì hơn. Đang nghĩ nên làm gì tiếp theo thì Đình Phong bất ngờ xoay người, trong phút chốc tôi đã bị anh đè xuống giường. Còn chưa hiểu chuyện gì đã nghe anh nói nhỏ: “Nhìn mà học tập, diễn kịch thì cũng phải diễn đạt một chút.”
Đôi môi mỏng của anh áp chặt lên môi tôi, chiếc lưỡi ấm nóng từ từ tách hai cánh môi của tôi để tiến vào trong. Sau một hồi thăm dò, anh bắt đầu màn trêu chọc chiếc lưỡi non nớt của tôi. Dần dần tôi cũng bắt kịp tiến độ, vụng về đáp lại anh. Hai tay cũng rất tự nhiên mà ôm lấy cổ anh. Tất nhiên một màn ân ái này đều lọt vào mắt của cái người đang đứng ở cửa phòng.
Tuy chưa đánh răng mà hôn theo kiểu này có chút hơi ghê ghê nhưng… đa phần là thích. Ặc! Tôi lại nghĩ cái gì thế này? Đây chỉ là diễn kịch, diễn kịch thôi. Không thể xem là thật được.
Nụ hôn ấy kéo dài rất lâu mới dừng lại, lúc anh rời khỏi, tôi lại có cảm giác hơi luyến tiếc. Hít một hơi thật sâu, tôi nhếch môi nhìn về phía cửa phòng, lạnh lùng nói: “Lần sau nhớ gõ cửa trước khi vào phòng.”
Hà My đứng bất động tại chỗ, hai mắt trợn tròn nhìn tôi và Đình Phong. Chắc là cô ta đang shock lắm. Cũng phải thôi, bất cứ cô gái nào nhìn thấy người đàn ông mình thích đang nằm trên giường và hôn một cô gái khác, chắc chắn sẽ rất đau lòng. Nhưng biết làm sao được, Đình Phong là chồng của tôi, mà đã là chồng thì nhất định không thể để người khác cướp mất.
Hà My sau khi chứng kiến cảnh thân mật vừa rồi đã bỏ đi từ sớm. Thật tốt, không phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của con nhỏ đó, tâm trạng vui vẻ lại tăng thêm vài phần. Tôi lấy thức ăn đã làm tối qua ra hâm nóng lại, biến chúng thành bữa sáng. Dù sao trưa nay tôi sẽ ăn cơm với ba và Nguyên Vũ, những thứ này không ăn nhanh sẽ hỏng mất.
Đình Phong nhìn một lượt các món ăn trên bàn sau đó lại nhìn bàn tay dán băng chằng chịt của tôi, lông mày hơi nhíu lại nhưng cũng không hỏi gì. Tôi thở phào một cái, đẩy đĩa sushi về phía anh. Thời gian cuối năm công việc của anh rất bận, đến tết lại ở trong viện chăm sóc cho tôi, người gầy hẳn đi. Tôi quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ nấu cơm mang đến công ty cho anh.
Ăn sáng xong, tôi nói với Đình Phong sẽ về nhà thăm ba. Chẳng biết anh nghĩ gì mà lại đòi đi cùng. Lạ thật! Mấy hôm trước còn đe dọa sẽ không để yên cho ba tôi, mấy hôm sau lại muốn cùng tôi đến thăm ông. Trong lòng nghĩ là thế nhưng tôi vẫn đồng ý để anh đi. Dù sao cả hai cùng đến ba tôi sẽ thấy yên tâm hơn.
Xe vừa dừng trước cổng, tôi liền nhìn thấy một chiếc ô tô khách to khủng bố đỗ trong sân.
Trong nhà có khá nhiều người, chủ yếu là bạn bè của ba cùng với vợ con của họ. Năm nay thay vì uống rượu ôn chuyện cũ, họ quyết định tổ chức một chuyến dã ngoại hai ngày một đêm.
Vừa thấy tôi và Đình Phong đến, ba liền khăng khăng bắt hai đứa tôi đi cùng, lại còn chặn họng không cho tôi từ chối. Tôi nhìn Đình Phong với vẻ bất đắc dĩ, đầu năm công ty cũng rất bận, bây giờ còn bắt anh đi chơi cùng mọi người những hai ngày một đêm, thật là làm khó anh. Thế nhưng trái với suy nghĩ của tôi, anh tỏ ra thản nhiên như không có gì, kéo tay tôi lên ô tô khách.
Tập đoàn Đình Thiên tất nhiên là ai cũng biết nhưng khuôn mặt đáng giá ngàn vàng của tổng giám đốc Đình Phong thì rất ít người đã từng được chiêm ngưỡng. Cũng vì lí do này mà khi bạn bè của ba biết cái người đang ngồi cạnh tôi đây chính là tổng giám đốc lừng danh của tập đoàn Đình Thiên, họ không ngừng trầm trồ khen ngợi rồi hỏi thăm đủ thứ chuyện.
Tôi cứ tưởng Đình Phong sẽ giả vờ nhắm mắt, phớt lờ mọi câu hỏi giống như trước đây anh vẫn hay làm. Nhưng không, anh rất kiên nhẫn mà trả lời từng câu, từng câu một. Ngay cả người vợ là tôi đây cũng chưa từng nhìn thấy mặt này của anh.
Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên có người lên tiếng hỏi tôi: “Ân Ân, năm nay ăn tết bên Mĩ có vui không?”
“Dạ!… à vui… rất vui ạ! Tuy là có hơi khác ở Việt Nam nhưng không khí rất ấm cúng.” Tôi giật bắn mình, chém bừa một câu chứ thật ra có biết ăn tết ở nước ngoài nó thế quái nào đâu!
Liếc mắt nhìn Đình Phong đang ngồi bên cạnh, thấy anh cũng đang cau mày nhìn lại. Đầu tôi khẽ nổ ầm một tiếng. Ba à! Có nhất thiết phải đi kể với mọi người là con sang Mĩ ăn tết không? Ba hại chết con gái rồi. Tôi than thầm một tiếng, quay hẳn sang phía Đình Phong, cười cười nói: “Đợi về nhà em sẽ giải thích.”
Chẳng mấy chốc mà xe đến địa điểm cắm trại, tôi thích trí kéo Đình Phong xuống xe, hít thở không khí trong lành của thiên nhiên. Sau khi phân chia công việc, mọi người bắt đầu chia nhau ra dựng trại và kiếm củi để tối đốt lửa. Tôi với Đình Phong cũng tự dựng trại ình, thật ra thì do Đình Phong làm tất, tôi chỉ đứng bên cạnh nghe sai vặt thôi. Trại của hai chúng tôi nằm ngay cạnh một con suối nhỏ, phía trước là rừng trúc xanh mướt, phải nói là phong cảnh hữu tình.
Tiếp theo là tổ chức trò chơi, mọi người sẽ chia thành từng đội, mỗi đội gồm hai người, cùng nhau lên núi săn bắn, những con thú săn được sẽ dùng để tổ chức tiệc nướng vào ban đêm. Ngoài ra đội nào săn được nhiều nhất sẽ được tặng phần thưởng là một cặp vé máy bay đi Nhật.
Bây giờ bên nhật đang là mùa hoa anh đào, nếu được sang đó ngắm hoa thì thích biết mấy. Hơn nữa Đình Phong rất thích ăn đồ Nhật, để anh sang đó ăn món Nhật do chính người Nhật nấu sẽ ngon hơn nhiều. Hai mắt tôi sáng ngời hướng về cặp vé trên tay của Ba. Thầm hạ quyết tâm nhất định phải dành được nó.
Không biết Nguyên Vũ kiếm đâu ra hai bộ quần áo thể thao với hai đôi giày leo núi đưa cho tôi, thế là tôi với Đình Phong đi thay đồ, xong xuôi mới cầm theo bộ cung tên ba đưa cho, hăng hái đi vào rừng.
Đang nghĩ xem nên săn con thú nào, tôi bất chợt nghĩ đến món lòng non nướng vàng ruộm, khẽ nuốt nước bọt ực một cái, tôi quyết định sẽ săn một con lợn rừng. Vừa đi vừa lẩm bẩm hát vu vơ: “Lòng lợn non, lòng lợn non, nướng vàng giòn, ăn ngon ngon,…”
Đình Phong vốn im lặng từ đầu bây giờ mới lên tiếng hỏi: “Em muốn săn lợn rừng?”
Tôi gật gật đầu thay cho cậu trả lời. Đúng lúc này tôi nhìn thấy một con lợn rừng đang ăn cỏ cách chỗ tôi và Đình Phong đang đứng khoảng hơn ba mươi mét. Tôi giơ ngón tay trỏ lên miệng ý bảo anh im lặng, sau đó chỉ về phía trước. Đình Phong theo hướng tay tôi chỉ cũng phát hiện ra mục tiêu, nhanh chóng kéo tôi nấp vào sau một thân cây, nhanh như cắt dương cung hướng thẳng về phía con lợn kia.
Vút một cái, mũi tên cắm thẳng vào người mục tiêu, con lợn kêu ré lên một tiếng rồi bỏ chạy. Thấy nó chạy, tôi cũng lập tức đuổi theo, một tay cầm cung một tay giữ tên, chuẩn bị bắn thêm phát thứ hai. Đúng lúc định thả tay thì tôi bước hụt, cả người theo đà lao về phía trước. Lúc này tôi mới bàng hoàng nhận ra trước mặt mình là vực sâu.