Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 12


Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 12


Bora Bora là một hòn đảo nhỏ thuộc quần đảo Leeward của Pháp, Bora Bora được ví như một thiên đường hạ giới cho những người yêu thích du lịch biển. Với những khu nghỉ dưỡng sang trọng, những bãi biển đẹp mê hồn chan hòa ánh nắng ấm áp cùng những người dân địa phương hết sức thân thiện. Ngoài ra, còn có thể lặn biển, khám phá thị trấn Vaitape độc đáo, hoặc đi leo núi.
Vâng! Hiện tại tôi đang có mặt ở Bora Bora, nơi được ví là thiên đường trên mặt đất.
Nhớ lại một tuần trước, tôi với Đình Nhi ngồi xem trình du lịch và cuộc sống trên tivi, Đình Phong thì ngồi đọc báo. Lúc người dẫn trình giới thiệu những bãi biển nổi tiếng trên thế giới, tôi đã vô thức thốt lên: “Oa! Muốn đi biển chơi quá!”
Đình Nhi ngồi bên cạnh cũng gật gù nói: “Em rất muốn đi biển chơi một lần.”
Đình Phong nghe thấy vậy liền gập tờ báo lại, liếc hai đứa tôi một cái rồi đi về phía phòng làm việc. Mấy hôm sau anh ta đột nhiên xuất hiện ở nhà tôi, ra vẻ thần thần bí bí nói gì đó với ba và kết quả là tôi với Đình Nhi có mặt ở bãi biển xinh đẹp này.
Khi chúng tôi đến nơi trời đã tối, vì vậy sau khi ăn tối xong ai về phòng người nấy nghỉ ngơi, lấy sức để hôm sau đi chơi. Đình Phong đặt ba phòng ở khách sạn Bora Bora Pearl Beach Resort And Spa, điều đáng chú ý là resort này nằm trên mặt nước, nền nhà làm bằng kính chịu lực nên có thể nhìn thấy biển ngay dưới chân, cảm giác rất tuyệt!
Ngày hôm sau,chưa đến 5h sáng tôi đã dậy, vscn xong là chạy thẳng ra bãi tắm ngắm mặt trời mọc. Cả một bờ biển rộng lớn chỉ có một mình tôi, có cảm giác như tôi chính là chúa tể của nơi này vậy. Tôi thích trí hét lên thật to sau đó ngồi bệt xuống cát, nhìn ngắm mặt trời đang dần nhô lên từ mặt biển rộng lớn.
Đường chân trời trở lên sáng rực vì ánh nắng mặt trời, những con sóng lăn tăn đội nắng chạy nhảy trên mặt biển. Không thể bỏ lỡ khung cảnh đẹp như vậy, tôi lấy điện thoại ra chụp ảnh, vừa lưu giữ được khoảnh khắc đẹp đẽ này, vừa có cái khoe với Hạ Băng. Khi máy ảnh dừng lại nơi bờ biển, tôi bắt gặp một dáng người cao lớn, cả người hướng về phía mặt biển, khuôn mặt lạnh lùng được ánh nắng chiếu vào đẹp như một vị thần, tỏa ra hào quang rực rỡ. Khuôn mặt nhìn nghiêng càng tăng thêm vẻ quyến rũ, ngay cả tôi cũng bị thu hút không thể rời mắt. Cơ hội có 1-0-2, tôi nhanh tay bấm chụp lia lịa, khoảnh khắc này rất đáng được lưu lại. Khi mặt trời đã nhô lên hẳn, tôi liền chuồn về phòng thật nhanh mà không để cho Đình Phong biết. Quyết định buổi sáng nay sẽ ngủ bù.
Chọn ình một chiếc áo phông bụi bụi kết hợp với quần short bò rách, tôi hài lòng ngắm nhìn mình trong gương, trông vừa đơn giản vừa cá tính. Tôi vui vẻ cầm theo chiếc mũ cướp biển đi ăn trưa.
Sau khi kết thúc bữa trưa, theo lịch trình chúng tôi sẽ đi thuyền buồm ra biển chơi. Ngoài đó nhiều cái hay lắm, nào là lặn biển ngắm san hô, nào là bơi với cá mập, cho cá đuối ăn, đua môtô nước,… Toàn những trò thú vị.
Bản thân tôi thấy cái gì mới cũng thích, nhất là cái trò bơi với cá mập ấy. Lúc mới nghe cứ tưởng là bơi với mấy con cá mập giống trong phim, thấy ghê ghê. Hỏi ra mới biết là bơi với mấy em cá mập vây đen, dài 1,5m và hoàn toàn vô hại. Nghe đến đây tôi lập tức trút bỏ sự sợ hãi ban đầu, nằn nì bằng được Đình Phong cho bơi thử. Đình Phong suy nghĩa một hồi, chẳng biết nghĩ gì lại quyết định xuống bơi với tôi, để cho Đình Nhi ngồi câu cá với mấy anh chị vệ sĩ của con bé.
À! Còn một điều quên chưa nói, đó là tôi không biết bơi, haha! Nên vừa xuống nước là tôi bám chặt lấy vai Đình Phong từ phía sau, hy vọng anh ta có thể vừa bơi vừa kéo tôi theo. Không ngờ anh ta lại gạt phắt tay tôi ra một cách phũ phàng, khiến tôi chìm nghỉm. Tôi sợ hãi khua chân múa tay tìm điểm bám nhưng tên chết tiệt kia đã bơi ra cách chỗ tôi một đoạn, mở mồm ra định hét thì bị một đống nước ập vào, vừa đau vừa dát. Cá mập còn chưa thấy đâu mà đã sắp chết đuối.
Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình ở trên thuyền, Đình Phong ngồi ngay bên cạnh vừa thấy tôi mở mắt liền nói bằng giọng đầy mỉa mai: “Không biết bơi mà còn đòi đi bơi với cá mập, đầu cô chỉ để mọc tóc thôi à!”

“Còn không phải tại anh à!… Nếu không phải anh gạt tay tôi ra thì tôi đã không suýt chết đuối.” Tôi tức giận quát, giọng nói hơi khàn khàn vì uống nhiều nước biển.
Thật ra thì cũng không thể trách Đình Phong được, anh ta đâu có biết là tôi không biết bơi, nhưng tại anh ta dám bảo đầu tôi chỉ để mọc tóc nên tôi mới tức giận như thế.
“Lần sau không được chơi mấy trò liên quan đến nước nữa.” Đình Phong bỏ lại một câu giống như lệnh cấm rồi rời đi, sự lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt lạnh lùng.
Aizz! Nằm nghỉ một lúc cơ thể lại khỏe mạnh như bình thường, mặc dù rất muốn lặn để ngắm san hô nhưng tên mặt lạnh đã nói như vậy nên tôi đành ngậm ngùi ở trên bờ cho cá đuối ăn. Tôi chỉ có hứng thú với mấy trò lạ lạ thôi, còn cho cá đuối ăn, nói thật là nó cũng giống như ấy con cá cảnh ở nhà ăn thôi, chỉ khác ở chỗ cá đuối nó to hơn và thức ăn đa dạng hơn thôi. Hơn nữa, cho cá ăn chỉ phù hợp với mấy đứa nhóc như Đình Nhi, chứ cái đứa 17 tuổi đầu như tôi thích hợp với mấy trò cảm giác mạnh hơn.
Đang chán nản nhìn trời nhìn biển thì tôi nghe thấy tiếng động cơ môtô nước vang lên ầm ĩ, chưa đầy 30s sau, có khoảng ba chiếc môtô nước dừng lại bên cạnh thuyền của chúng tôi, và ngồi trên những chiếc môtô đó toàn là những tiểu thư, công tử của các tập đoàn lớn trong nước mà tôi đã nhìn thấy ít nhất một lần trên tạp trí. Tôi liếc sang Đình Phong đang đứng bên cạnh, tự hỏi anh ta có quen biết mấy người kia không và nhận được câu trả lời ngay sau đó.
“Hey! Phong, đua một ván đi, lâu lắm rồi không đua.” Một người trong số bọn họ lên tiếng, nếu tôi nhớ không lầm thì anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn Khánh Lam, chuyên về nhập khẩu xe hơi.
“Được!” Đình Phong đồng ý luôn mà không cần suy nghĩ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng hoàn mỹ.
Tôi cũng muốn đua nữa, đua môtô nước là trò tôi thích nhất, hầu như lần nào đi biển tôi cũng đua với Nguyên Vũ. Cảm giác lướt đi trên mặt nước quả thực rất kích thích.
“Tôi cũng muốn đua.” Tôi nói với Đình Phong khi thuyền vừa cập bến.
“Không chơi những trò liên quan đến nước.” Đình Phong nhấn mạnh từng chữ một như sợ tôi không nghe rõ.
Hứ! Anh không cho cũng mặc xác anh, tôi chơi hay không là do tôi tự quyết định. Nhân lúc Đình Phong không để ý, tôi nhanh chân chạy đến chỗ cho thuê môtô. Chờ ấy người họ vào vị trí xuất phát tôi mới lái chiếc môtô vừa dùng thứ tiếng Pháp ít ỏi để thuê đến, xin cho đua cùng.
Bọn họ hết nhìn tôi rồi lại nhìn Đình Phong nhưng không một ai dám lên tiếng. Cuối cùng vẫn là tên mặt lạnh kia nói: “Nếu cô thua thì đêm nay cô sẽ phải ngủ ở phòng tôi.”
“Cậu làm thế có hơi quá đáng đó Phong, chúng ta toàn là con trai mà!” Một người nào đó có ý tốt nhắc nhở. Lúc này tôi mới để ý thấy những người cầm lái đều là con trai, đám con gái đều ngồi ở phía sau. Phía sau tên mặt lạnh kia cũng có một cô.

“Được thôi, nhưng nếu anh thua, anh sẽ phải đáp ứng tất cả yêu cầu của tôi.” Tôi cũng không chịu thua, đưa ra điều kiện của mình.
Lần này thì tất cả bọn họ đều “Ồ” lên một tiếng đầy kinh ngạc. Còn Đình Phong chỉ lạnh lùng nói đúng một chữ: “Được!”
Để cho công bằng tôi đã nhờ một trong ba người vệ sĩ của Đình Nhi ngồi phía sau. Tôi muốn thắng một cách thuyết phục.
Tiếng súng hiệu vừa vang lên, năm chiếc môtô lập tức rồ ga phóng vụt đi, khiến cho nước biển bắn lên tung tóe. Đi được khoảng 50 mét, mấy người kia liền lập tức tăng tốc lên 80km/h, bỏ lại tôi và Đình Phong phía sau.
Nhớ lại những điều Nguyên Vũ đã dạy khi lái môtô nước ngược chiều sóng, ở đoạn đầu sóng thường đánh mạnh, chỉ nên đi với tốc độ 60km/h, nếu đi quá nhanh rất dễ bị lật môtô. Nhìn mấy người kia có vẻ khó khăn lắm mới giữ vững tay lái, tôi biết mình sẽ thắng. Vì đường đua là hình vòng cung nên ở nửa đoạn cuối sẽ đi xuôi theo chiều sóng. Ngay sau khúc cua trước mặt là thời điểm thích hợp để tăng tốc.
Vừa qua khúc cua tầm 10m tôi bắt đầu nhấn ga, tăng dần tốc độ lên 100km/h, chiếc xe nhờ có lực đẩy của sóng phóng vụt lên trước, từ vị trí cuối cùng lên dẫn đầu. Điều khiến tôi không thoải mái nhất là Đình Phong cũng bám sát ngay bên cạnh. Nếu như anh ta tăng tốc lên một chút nữa là có thể dễ dàng vượt qua tôi. Nhưng 100km/h đã là quá nhanh rồi, nếu như tăng thêm nữa rất dễ bị lật xe.
Còn đang phân vân không biết có nên tăng tốc hay không, thì đột nhiên xe bên cạnh vụt lên trước, không cần đắn đo suy nghĩ thêm, tôi tiếp tục nhấn ga tăng lên 120km/h. Lúc sắp vượt qua Đình Phong, đột nhiên con nhỏ ngồi sau anh ta giơ chân đạp mạnh vào chiếc môtô của tôi, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra tôi đã thấy mình ở dưới nước. Chân tay lại được dịp khua loạn xạ, tôi muốn kêu cứu nhưng không thể nói được, nước cứ liên tục tràn vào miệng. Trong đầu tôi không ngừng gào thét tên Đình Phong nhưng vô vọng, chân tay bắt đầu mất hết sức lực, cơ thể bắt đầu chìm xuống, ánh nắng chói chang của mặt trời tắt dần trong mắt. Trước khi ngất đi tôi bỗng cảm thấy một vòng tay ôm lấy người mình.
Lần thứ hai tỉnh lại, tôi đang nằm trên bãi cát, mấy người bạn của Đình Phong đều vây xung quanh tôi, mặt đầy lo lắng, riêng con nhỏ làm tôi bị lật xe là nhếch môi cười rồi quay lưng bỏ đi. Thật cay đắng khi chỉ trong vòng có nửa ngày tôi đã rơi vào tình trạng suýt chết đuối những hai lần.
Suốt cả bữa tối Đình Phong không thèm mở miệng nói với tôi dù chỉ một chữ. Chỉ có đám bạn của anh ta là ngồi cười đùa nói chuyện với tôi. Mới đầu cứ tưởng bọn họ cũng đáng ghét như mấy cậu ấm cô chiêu trong phim Hàn, quen rồi mới biết thật ra bọn họ rất vui tính và dễ gần. Bọn họ cứ chọc tôi cười suốt, khiến tôi cảm thấy không còn áp lực vì thái độ lạnh lùng của Đình Phong nữa.
Ăn tối xong, mọi người rủ nhau đi bar chơi, tôi lại không thích mấy nơi như vậy và cũng không nỡ để Đình Nhi một mình nên từ chối không đi. Quyết định cùng Đình Nhi ra bờ biển ngồi hóng gió, tiện thể lên kế hoạch dạy cho con nhỏ làm tôi suýt chết đuối kia một bài học.
Với trình độ thông minh nhanh nhẹn như tôi thì không khó để điều tra rõ thân phận của con nhỏ đó. Nó là con gái út của chủ tịch tập đoàn Khánh Lam, tên là Hà My, bằng tuổi tôi và nổi tiếng là ăn chơi đua đòi. Ngoài ra người cung cấp thông tin cho tôi còn cho biết thêm là nó rất thích Đình Phong, vừa nghe tin anh ta ở Pháp liền lập tức theo đến đây và hội mấy người bọn họ, bao gồm cả anh trai nó cũng rất ghét Hà My vì cái tính chảnh chọe láo toét, không xem ai ra gì của nó. Aizz! Xem ra lần này dạy cho nó một bài học cũng coi như thay trời hành đạo rồi. Haha!
Sáng sớm ngày hôm sau, cả đoàn kéo nhau đi leo núi. Tuy dãy núi này rất đẹp nhưng tiếc rằng từ bé tôi đã miễn dịch với tất cả các môn thể thao, cho nên mới đi được một phần ba đoạn đường chân tôi đã có dấu hiệu muốn đình công. Cuối cùng tôi đành dừng lại, cũng may là ngọn núi này không quá cao, cả lên và xuống chỉ mất tầm 3 tiếng đồng hồ. Ngoài tôi ra còn có một người cũng rất mệt nhưng vì quyết tâm bám theo Đình Phong nên Hà My vẫn tiếp tục đi lên trên. Các mặt khác không nói, chỉ riêng cái khoản sống chết theo đuổi mục tiêu này của nhỏ đó là khiến tôi thật khâm phục.

Chọn ình một chỗ ngồi thoải mái dưới gốc cây, tôi lôi điện thoại ra ngắm những bức ảnh đã chụp được trong hơn một ngày qua. Khi màn hình hiển thị bức ảnh Đình Phong dưới ánh nắng mặt trời, không hiểu tại sao trong lòng tôi cứ có cảm giác là lạ… À, phải rồi! Từ chiều hôm qua đến giờ anh ta vẫn chưa nói chuyện với tôi.
Ba tiếng trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc mà bọn họ đã quay lại, tôi vội vàng cất điện thoại đi, đứng dậy phủi phủi quần rồi theo mọi người xuống núi.
“Ân Ân, không ngờ cậu lại kém như thế, đua môtô nước thì suýt chết đuối, đi leo núi thì chưa được nửa đường đã bỏ cuộc, không biết sau này có thể làm được cái gì hay lại thuộc hạng vô tích sự.” Hà My vừa nhìn thấy tôi liền nói bằng giọng mỉa mai, không những thế còn bày ra một nụ cười đáng ghét.
Mọi người nghe Hà My nói vậy thì lập tức im bặt, vẻ ái ngại nhìn tôi. Bây giờ tôi mà nói lại thì chẳng khác gì nó nên tôi đành nhịn, giả ngu như không nghe thấy gì. Tiếp tục nói nói cười với Đình Nhi đang được Đình Phong cõng.
“Ê! Mày không nghe thấy tao nói gì à?” Đột nhiên con nhỏ điên đó quát ầm lên, ánh mắt như muốn giết người hướng thẳng vào tôi.
Tôi vẫn giả ngơ, cố tình làm nó tứ điên lên mới thôi.
“Chỉ là một con bảo mẫu quèn mà cũng đòi đi chơi chung với bọn tao, mày nghĩ mày là ai chứ!” Lần này thì nó nhảy hẳn sang đứng cạnh tôi, hai tay chống nạnh, mặt tỏ vẻ khinh thường.
Anh trai của Hà My ái ngại nhìn tôi, sau đó kéo nó lại, thấp giọng khuyên: “My, đừng gây sự nữa.”
Nó mà chịu nghe lời anh ta thì đúng là chuyện lạ Việt Nam. Hà My gạt tay anh trai ra, tiếp tục sấn đến trước mặt tôi, khinh khỉnh nói: “Chỉ là đồ nghèo kiết xác, nếu không nhờ anh Đình Phong mày nghĩ là mày được đến đây chắc, đã thế còn không biết điều, chủ nói mà còn giả câm giả điếc.”
May mà sức chịu đựng của tôi tốt, không thì con nhỏ này đã bay từ trên núi xuống rồi. Tôi nhìn Hà My, mỉm cười nói với cô ta: “Chủ của tôi là Đình Phong, còn cậu, chẳng là cái thá gì mà tôi phải trả lời.”
“Mày… ” Hà My tức đến nỗi ghiến răng kèn kẹt, hai mắt trừng trừng nhìn tôi. Theo dự đoán của tôi thì chưa đầy 1phút nữa nhỏ sẽ nhảy vào đánh tôi.
Và đúng thế thật, nó lao người về phía tôi, giơ tay định tát. Tôi liền tránh sang một bên, tiện thể giơ chân lên ngáng chân cô ta. Kết quả là nhỏ ngã sõng soài trên mặt đất.
“Ối! Sao lại bất cẩn thế!” Tôi giả bộ ngạc nhiên thốt lên sau đó quay người xuống núi, để mặc Hà My nằm dưới đất ăn vạ.
Tối hôm đó, chờ ọi người về phòng đi ngủ hết, tôi mới lén đến phòng của Hà My, đánh ngất nhỏ sau đó lôi vào rừng. Aizz, thật ra tôi thấy mình có hơi tàn nhẫn khi đem con nhỏ này vứt vào rừng, nhưng nghĩ đến nó dám ở trước mặt mọi người sỉ nhục tôi là tôi lại tức sôi máu.
Theo con đường đã được đánh dấu sẵn, tôi kéo theo Hà My đang bất tỉnh đi sâu vào trong rừng. Trước khi lên kế hoạch này, tôi đã hỏi kĩ người dân bản địa, họ nói rừng này không có thú dữ, nên tôi mới yên tâm mà đi trong đêm như thế này.

Sau khi thực hiện xong kế hoạch, tôi trở về phòng đánh một giấc thật ngon. Trong lòng không khỏi vui sướng khi nghĩ đến lúc con nhỏ đó tỉnh lại, thấy mình ở giữa rừng như thế không biết sẽ làm gì hay lại lăn ra ngất tiếp, haha!
Trời sáng, mọi người bắt đầu cuống cả lên vì thấy Hà My mất tích, chỉ riêng tôi với Đình Nhi là ung dung ăn bữa sáng, không màng đến thế sự. Aizz, nếu như con nhỏ đó thông minh một chút thì có thể nhìn ra kí hiệu tôi đánh dấu đường đi, chỉ mất 30 phút là có thể ra khỏi rừng. Rất tiếc là nó chỉ được cái mã ngoài.
Khi tôi với Đình Nhi đi mua quà và đi dạo quanh thị trấn Vaitape trở về thì bắt gặp mọi người vừa tìm thấy Hà My, lúc nhìn thấy con nhỏ đó, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng, may mà kềm chế được. Đầu tóc nhỏ xù như tổ quạ, quần áo lấm lem bùn đất, hai mắt xưng đỏ vì khóc, tóm lại là trông vô cùng thảm hại. Chẳng biết nó chui vào xó xỉnh nào mà thành ra như vậy, chứ cái khu rừng bé tẹo ấy thì có gì đáng sợ đâu.
“Ai da, Hà My, sao bộ dạng lại giống đứa ăn mày thế kia… A! nghe nói cậu bị lạc vào rừng hả, khu rừng bé tẹo như vậy, ngay cả người kém thông minh cũng có thể tìm được đường ra, chắc trí thông minh của cậu vứt cho chó gặm rồi hả?” Tôi nhìn Hà My nhếch môi cười, sử dụng đúng chất giọng khinh khỉnh mà cô ta từng nói với tôi.
“Cô… hức!… hức!… ” Hà My ấm ức nhìn tôi, miệng run run mãi mà không nói được, cuối cùng òa lên khóc thảm thiết.
“Ân, về phòng đi!” Đình Phong lạnh lùng ra lệnh. Không ngờ câu đầu tiên anh ta nói với tôi sau một ngày im lặng lại là vì con nhỏ đáng ghét kia.
Hứ! Tôi làm gì sai mà anh ta đối xử với tôi như vậy chứ, lại còn ra mặt bênh con nhỏ kia, đuổi tôi đi. Chẳng lẽ anh ta… anh ta thích Hà My? Không… không thể tin được.
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng trùng xuống. Gần một ngày anh ta không chịu nói chuyện với tôi, vậy mà vừa thấy tôi nói con nhỏ đáng ghét kia mấy câu liền đuổi tôi đi chỗ khác. Thật là tủi thân.
“Đình Nhi, em nói xem, tại sao anh trai em lại không chịu nói chuyện với chị, rõ ràng chị chẳng làm gì đắc tội với anh ta.” Tôi nói với Đình Nhi vẫn theo sát bên cạnh từ sáng, chán nản gục đầu xuống hai đầu gối.
“Anh trai em rất ghét ai không chịu nghe lời của anh ấy, hơn nữa chị vì không nghe lời mà suýt chết đuối. Anh ấy không tức giận mới là lạ.” Con bé rất ra dáng người lớn giải thích cho tôi. Không những thế còn đưa tay lên vỗ vỗ vào vai tôi an ủi.
“Nếu không phải con nhỏ Hà My kia đạp vào môtô của chị, thì còn lâu chị mới ngã. Đã thế trong lúc chị đang trả thù vụ hôm qua thì anh ta lại đuổi chị đi. Tức không chịu được!” Nhắc đến lại thấy tức, nếu không phải bị tên mặt lạnh đáng ghét kia đuổi đi, tôi đã nói thêm được mấy câu cho nhỏ Hà My kia tức điên lên rồi.
Hứng thú ngắm cảnh cũng tan biến khi mà trong lòng lẫn lộn đủ thứ cảm xúc. Tôi bực mình hét lên một tiếng rồi đứng dậy trở về phòng, không ngờ vừa quay lưng thì chạm phải ánh mắt của Đình Phong. Không biết anh ta đứng đó từ bao giờ nhỉ, liệu có nghe thấy những gì tôi vừa nói không? Mà mặc xác anh ta có nghe thấy hay không, tóm lại là tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét kia. Tôi coi như không nhìn thấy Đình Phong đứng đó, mặt không biểu hiện cảm xúc bước qua chỗ anh ta.
Lúc đi ngang qua người Đình Phong, đột nhiên tôi nghe thấy hai chữ: “Xin lỗi!” Cả người lập tức dừng lại. Tôi… tôi không nghe nhầm đấy chứ? Tên mặt lạnh này mà cũng biết xin lỗi á!!! Không thể tin được.
“Hứ! Không phải anh không muốn nhìn thấy tôi à, còn ra đây làm gì, đi mà lo cho con nhỏ đáng ghét kia.” Chính tôi cũng không nhận ra trong giọng nói của mình có vị chua, “Ngày mai tôi sẽ về Việt Nam, khỏi làm phiền anh.” Nói rồi tôi bước đi thẳng, không để cho Đình Phong kịp giải thích.
Tên đáng ghét đó, mặc xác anh ta đi. Ngày mai nhất định sẽ trở về Việt Nam, từ nay cắt đứt quan hệ với anh ta… nhưng sao trong lòng lại khó chịu thế này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.