Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau

Chương 11


Bạn đang đọc Sẽ Có Một Ngày Chúng Ta Thuộc Về Nhau: Chương 11


“Băng… nhanh lên… để bọn họ đuổi kịp… thì không thoát được đâu.” Tôi vừa thở hổn hển vừa nói với Hạ Băng. Không biết tên khốn nào dám cho cánh nhà báo biết tôi là em gái của Nguyên Vũ, hại tôi vừa bước chân ra khỏi cổng trường liền bị một đám người bám theo. May mà tôi phản ứng nhanh, kéo theo Hạ Băng đang đi bên cạnh bỏ chạy.
“Chính mày… mới là đứa cần chạy nhanh hơn ý.” Hạ Băng nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn giết người, ngừng một lát để thở rồi nói tiếp: “Mấy tên nhà báo đó đuổi theo mày cơ mà, tự nhiên kéo tao theo làm gì?”
“Tao…” Ờ ha! Tự nhiên tôi kéo nó theo làm gì nhỉ? Mà thôi kệ đi, tiếng bước chân dồn dập ngay sau lưng rồi. Không nói nhiều nữa, tôi kéo tay Hạ Băng chạy vào trung tâm thương mại Đình Thiên ngay trước mặt.
Đám nhà báo kia đúng là dai như đỉa, đuổi theo chúng tôi vào hẳn bên trong. Với cái tình hình này không sớm thì muộn cả hai đứa tôi và bọn họ sẽ bị bảo vệ giữ lại, lúc đấy thì chạy bằng niềm và hy vọng.
Bỗng một ý nghĩ vụt qua trong đầu, tôi kéo tay Hạ Băng nói nhỏ: “Cứ chạy thế này không ổn, tao với mày chia làm hai hướng, tìm chỗ nào kín đáo để trốn, chờ cho đám phóng viên kia đi thì ra, ok!”
Hạ Băng ra dấu ok, ý là đã hiểu, sau đó rẽ sang hướng khác.
Cả cái trung tâm rộng lớn như vậy mà tìm không ra chỗ nào vắng người một chút để trốn, tôi đã sắp không đi nổi nữa rồi. Đang loay hoay tìm chỗ trốn thì cái biển có mũi tên chỉ hướng đến WC đập vào mắt tôi. Không cần tìm nữa, chỗ trốn an toàn nhất kia rồi. Bằng chút sức tàn còn lại, tôi cố lết vào trong WC.

Tôi thở không ra hơi, phải bám tay vào tường mới đứng vững, đầu óc choáng váng như bị ai đánh. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi phải chạy nhiều như thế này. Nguyên Ân này xin thề, từ nay sẽ không đi bộ đi học nữa, nhất định phải nói với ba thuê tài xế riêng đưa đón đi học.
Khi hơi thở đã ổn định, tôi mới tiến lại gần bồn rửa, lấy nước rửa mặt cho tỉnh táo.
“Cạch” – Một tiếng động nhỏ vang lên sau lưng, tôi giật mình quay lại nhìn thì thấy một cậu thiếu niên, chắc tầm 15, 16 tuổi, ánh mắt đầy hoảng hốt nhìn tôi. Lúc này tôi mới để ý đến thiết kế của cái WC này hơi khác mọi lần… Chết cha! Có khi nào vào nhầm WC nam không???
Sau một giây bàng hoàng, tôi lừ mắt nhìn thẳng vào mặt cậu bạn kia, giọng nói đầy đe dọa, “Nhìn cái gì, còn không mau ra ngoài.” Cậu ta thấy tôi dữ dằn như vậy thì lập tức bỏ chạy ra ngoài, ngay cả quay đầu nhìn cũng không dám. Gì thì gì chứ dọa người là nghề của tôi.
Cậu bạn kia đi rồi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay xoa xoa ngực. Cũng may là chỉ có mình cậu ta ở trong này, nếu không thì… Nhân lúc chưa có ai vào tôi phải chuồn sang WC nữ thôi, chẳng may gặp người quen thì đúng là chỉ còn nước độn thổ. Nhưng tôi còn chưa kịp ra ngoài thì lại có người đẩy cửa bước vào và người này… là người quen.
Tôi giật mình đứng bất động tại chỗ, tròn mắt nhìn Đình Phong. Anh ta chắc cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi xuất hiện ở đây, bằng chứng là anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy sự dò xét. Bị Đình Phong nhìn như vậy, mặt tôi bất giác đỏ bừng lên, không biết nên nói cái gì cho đỡ ngượng.
“Anh họ, hôm nay định đi đâu ăn trưa?” Đột nhiên có thêm nhân vật thứ ba xuất hiện, khiến mặt tôi đã đỏ lại càng đỏ hơn. Trời ơi! Thật là mất mặt!

“Tiểu Ân Ân, sao cô lại ở trong nhà vệ sinh nam?” Đình Quân vừa nhìn thấy tôi liền ngạc nhiên hỏi, không những thế giọng nói còn to quá mức quy định.
Đè nén sự ngượng ngùng đang dâng lên ngày một cao trong lòng, tôi vờ như không có chuyện gì, dửng dưng nói: “Hai người cứ tự nhiên, tôi đi trước.” Trước khi bước đi còn không quên vẫy tay chào.
Nhưng vừa mới đưa tay mở cửa thì nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói của đám phóng viên lúc nãy. Tôi lập tức lùi lại, rất không tình nguyện quay trở lại vị trí cũ.
“Sao cô lại vào đây nữa? Đây là WC nam đó.” Đình Quân một lần nữa ngạc nhiên hỏi.
Sẵn đang bực mình vì đám phóng viên kia, lại thêm cái tên đáng ghét này ở bên cạnh léo nhéo điếc cả tai, tôi trừng mắt nói: “Mắt tôi đâu có mù.”
“Thế sao cô lại vào đây?” Đình Quân vẫn không buông tha cho tôi.
“Bộ ngoài đó có treo biển cấm con gái không được vào đây chắc?” Tôi nổi khùng hét vào mặt Đình Quân, hai mắt trừng trừng nhìn anh ta.

“Hơ!… không… không cấm.” Đình Quân lắp bắp nói sau đó lẳng lặng tránh ra chỗ khác.
Tôi lo lắng đi đi lại lại, không ngờ đám phóng viên kia lại săn lùng tôi bằng được để hỏi tin tức của Nguyên Vũ. Lại còn đuổi theo đến tận đây, thiếu điều chưa vào trong này tìm thôi, khiến tôi đi cũng không được mà ở cũng không xong. Bây giờ chỉ còn cách cầu cứu cái người từ lúc gặp đến giờ chưa từng nói một câu kia.
Tôi nhích lại gần chỗ Đình Phong đang rửa tay, bày ra bộ mặt đáng thương, túm lấy cánh tay anh ta xin giúp đỡ: “Mặt lạnh, à không đại ác mà… ” Aizz! Tự nhiên lại lôi hết biệt danh đặt cho anh ta ra nói là sao nhỉ? Thật ngu ngốc! Khẽ hắng giọng một cái, tôi nói tiếp: “Đình Phong, giúp tôi đuổi hết đám phóng viên đi được không? Năn nỉ đó!”
Ngay cả tôi cũng thấy ghê tởm chính mình, không ngờ bản thân có thể nói năng dẻo quẹo như thế. Đúng là chỉ trong hoàn cảnh nguy hiểm mới phát hiện ra tài năng tiềm ẩn.
“Tại sao tôi phải giúp?” Đình Phong liếc nhìn tôi một cái, dửng dưng hỏi.
“Vì… vì… ” Vì sao nhỉ? Đáng lẽ tôi nên biết để nhờ được tên mặt lạnh này giúp đỡ không đơn giản chút nào chứ nhỉ! Hừ! Đã thế thì…
“Vì tôi là… vợ chưa cưới của anh.” Thầm phỉ báng lớp da mặt ngày càng dày lên của mình, tôi cao giọng nói với Đình Phong.
Đình Phong nhếch môi cười, bàn tay vừa được lau khô vòng qua eo tôi, kéo tôi áp sát vào người anh ta. Đầu anh ta hơi cúi xuống bên tai tôi, hơi thở nóng ấm phả vào tai nhồn nhột, lạnh lùng nói: “Được thôi, vợ chưa cưới.”
Tôi còn chưa hết rùng mình vì câu nói của Đình Phong thì đã bị anh ta cầm tay kéo ra ngoài. Đình Quân cũng vội vàng đi theo sau, trên mặt là sự thích thú không hề che dấu.

Đám phóng viên vừa nhìn thấy tôi thì mắt sáng rực như bắt được kim cương, vội vội vàng vàng chạy đến. Nhưng chỉ được mấy bước đã dừng lại vì nhận ra hai người đang đi bên cạnh tôi. Họ ngập ngừng nửa muốn lại gần nửa không dám, Đình Phong thấy vậy, được đà chuyển từ cầm tay sang ôm eo, thản nhiên đưa tôi đi qua trước mặt bọn họ.
Đình Phong hình như tốt bụng đột xuất, đưa tôi ra tận cửa trung tâm thương mại. Đã thế còn ôm chặt lấy tôi đến khi ra tận cửa mới buông. Đúng là thừa nước đục thả câu mà!
Hạ Băng không biết đã đứng chờ tôi ở đây từ bao giờ, bày ra bộ mặt hình sự, ngó nghiêng tìm kiếm. Vừa thấy bóng dáng tôi nó liền lao đến với tốc độ ánh sáng, mừng rỡ nói: “Tao còn tưởng mày bị đám nhà báo đó đè chết rồi chứ!”
“Híc! Suýt nữa tao đã không được gặp lại mày rồi.” Tôi ôm chầm lấy nó, hai mắt rưng rưng.
“Thôi đi cô, cứ làm như là bị xã hội đen truy sát không bằng.” Hạ Băng vừa nói vừa đẩy tôi ra, liếc mắt nhìn hai người phía sau lưng tôi sau đó đứng im một chỗ không nhúc nhích. Theo hướng nó đang nhìn có thể thấy ánh mắt nó đang đặt trên người Đình Quân. Tên Đình Quân đó cũng đứng bất động nhìn nó. Hai con người này, không phải là bị trúng tên của thần cupid đấy chứ?
Tôi đưa mắt nhìn Đình Phong rồi lại liếc hai người kia, ý hỏi anh ta chuyện gì đang xảy ra nhưng anh ta chỉ nhún vai một cái, ý là không biết. Chính vì sự ăn ý này mà tôi mất ngủ cả đêm hôm đó chỉ vì suy nghĩ: tại sao hai chúng tôi không cần nói mà vẫn hiểu được đối phương đang nghĩ gì.
“Đi ăn cơm thôi!” Đình Phong vỗ vai Đình Quân một cái để kéo hồn anh ta về trái đất, sau đó nhìn hai đứa tôi nói: “Hai người cũng đi cùng đi.”
Ăn cơm chùa… tất nhiên là phải đi rồi! Tôi vui vẻ kéo Hạ Băng hồn vía còn đang ở trên hành tinh của thần cupid đi theo hai anh em nhà họ Triệu. Thôi thì vừa thỏa mãn nhu cầu ăn uống vừa tạo cơ hội cho đôi bạn trẻ Đình Quân và Hạ Băng tìm hiểu nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.