School 2021 [taekook]

Chương 81: Ngoại Truyện 4.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 81: Ngoại Truyện 4.


Nhiều năm sau, Jeon Junghye giờ đã là thiếu nữ đẹp xinh với nét ửng hồng trên đôi gò má. Em thi đỗ vào trường Đại học Quốc gia Seoul chuyên ngành Báo chí, là sinh viên năm nhất.

Gần đây, Junghye luôn trong trạng thái mệt mỏi, khó thở, buổi tối lại chẳng thể ngủ ngon. Sáng nay thức dậy, Junghye nhíu mày, cảm giác bụng dưới có chút râm ran. Cầm điện thoại lên kiểm tra lịch, tháng này hình như em bị trễ rồi.

Junghye ngồi trên giường một lúc, em không ngốc đến mức không hiểu được những điều này có ý nghĩa gì. Tuy nhiên, thay vì lo lắng, Junghye lại bình tĩnh đối mặt với hiện thực. Trước tiên, em cần kiểm tra phỏng đoán của chính mình.

Đây thật sự là lần đầu tiên Junghye tự mình đi đến hiệu thuốc tây mua thứ đồ mang tên que thử thai. Đến khi thực hiện xong các bước ghi trên giấy hướng dẫn sử dụng, Junghye thất thần ngồi bệch xuống sàn nhà.

Hai vạch đỏ hiện rõ trên que thử thai…

Tuy nhiên, Junghye vẫn chưa hoàn toàn nghĩ rằng bản thân mang thai. Em nhớ từng đọc đâu đó que thử thai chỉ cho kết quả trong khoảng năm mươi đến chín mươi phần trăm. Em cần phải đến bệnh viện kiểm tra mới chắc chắn được.

Tại phòng khám khoa sản bệnh viện thành phố, Junghye ngồi đối diện bác sĩ nghe về kết quả siêu âm.

Sau khi xác nhận các thông tin của bệnh nhân, bác sĩ biết được Junghye là thai phụ chưa lập gia đình và việc mang thai này cũng là chuyện ngoài ý muốn.

“Người yêu em biết chưa?”

Junghye cúi mặt, lắc đầu.

Người yêu hiện tại không ở gần Junghye, anh đi công tác rồi. Nếu người yêu em biết em mang thai, anh ấy sẽ có phản ứng thế nào đây?

Và, không kể đến phản ứng tiêu cực của người yêu, ba mẹ Junghye, anh hai của Junghye sẽ giận em không? Junghye tủi thân, tự dưng muốn bật khóc.

Junghye rời khỏi phòng khám đã lâu nhưng vẫn còn ong ong câu hỏi cuối cùng của bác sĩ về việc muốn giữ hay bỏ đứa trẻ chưa thành hình trong bụng.

Em biết phải làm sao đây?

“Junghye?”

Seokjin từ xa trông thấy Junghye nhưng có chút ngờ ngợ, tuy nhiên vẻ ngoài thất thần của em khiến bác sĩ Kim không thể cứ thế mà lướt qua.

Vừa nhận ra  người đang đến gần, Junghye đứng lên cúi đầu chào lễ phép.

“Em đến bệnh viện tìm bác sĩ Hwang sao?”

Nét mặt Junghye tái nhợt, em thành thật lắc đầu: “Dạ không ạ!”

Junghye rụt tay, ý muốn giấu đi giấy khám bệnh. Cứ nghĩ người yêu hiện tại không có ở bệnh viện, sẽ không thể gặp được người quen. Lúc còn hoang mang về tình trạng của bản thân, em quên rằng ở bệnh viện còn có bác sĩ Kim – trưởng khoa khoa tâm lý bệnh viện người yêu em làm việc.

Kỹ năng quan sát của bác sĩ tâm lý rất tốt, thậm chí là tỉ mỉ. Hành động không tự nhiên của Junghye càng khiến Seokjin chú ý. Anh khẽ nhướng mày, rất nhanh thôi, ánh mắt vô tình nhìn thấy giấy khám bệnh trên tay Junghye đang siết chặt.

“Em khám xong rồi, em xin phép đi trước ạ!”

Những đứa nhỏ họ Jeon, luôn luôn lễ phép như thế. Bác sĩ Kim mỉm cười nhã nhặn, anh gật đầu chào em.

Có ai ngờ được, Junghye vừa định quay đi lại gặp anh rể ngay sau lưng vừa vặn đi đến. Junghye mất đà đụng vào anh, giấy khám bệnh trên tay cũng vì thế cũng rơi xuống.

Và rồi, chuyện gì đến cũng phải đến!

“Sao trên giấy khám thai lại là tên em?” Nét mặt Taehyung khiến người khác không đoán ra được suy nghĩ bên trong, chỉ cảm thấy trong đáy mắt có chút ngờ vực.

Seokjin phía sau nhận ra tình cảnh có chút không phù hợp, cả ba đang ở sảnh của bệnh viện, rất đông người. Anh nhẹ nhàng đi đến đứng về phía Junghye như để trấn an cô bé. Ánh mắt của Taehyung nhìn con bé có khác gì muốn ám sát hay không?

“Nếu muốn nói chuyện, có thể vào phòng anh.”

Câu nói của Seokjin, nghe thế nào cũng hiểu được anh vẫn là muốn hỏi ý kiến của Junghye. Em có thể lựa chọn muốn nói hoặc không muốn nói.

Và Junghye lựa chọn, em nói!

Taehyung đỡ trán muốn từ chối hiện thực. Anh không thể không giúp Junghye, nhưng anh cũng không nghĩ bản thân sẽ có kết cục tốt nếu giấu em xã của anh chuyện lần này.

“Của Haneul sao?” Taehyung hỏi Junghye.

Em khe khẽ gật đầu. Junghye biết anh trai hỏi thế không phải ý muốn tổn thương mình. Chỉ là muốn xác nhận.

Taehyung cố gắng duy trì trạng thái không tức giận: “Haneul để em đến bệnh viện khám một mình sao?”
Junghye lập tức phủ định: “Dạ không phải! Anh ấy chưa biết.”

“Thế em định bao giờ thì nói?”

“Em…”


Nói tới đây, Junghye ngẩng lên lén nhìn biểu cảm của Taehyung, thấy anh dường như đã bắt đầu hơi nhíu mày.

“Dùng điện thoại của anh hoặc của em.” Taehyung kiên định ném điện thoại lên bàn: “Ngay bây giờ.”

Junghye mím môi, lát sau quyết định lấy điện thoại từ trong túi đeo ấn vào dãy số quen thuộc. Em hiểu rằng trước sau gì thì cũng phải nói ra.

Chuông chỉ vừa vang lên đã có người nhận máy, giọng rất trầm, như thể mấy ngày qua cũng chẳng ngủ ngon.

“Ơi ơi bé, anh nghe.”

“…”

Nhìn ánh mắt của Haneul khi biết chuyện, vừa mừng rỡ hạnh phúc lại vừa bất an pha chút đau lòng. Anh từ bỏ cả những việc còn dang dở, bàn giao hết cho một bác sĩ đồng nghiệp rồi nhanh chóng trở lại Seoul với Junghye.

Ở tuổi của Haneul, sự nghiệp đã có trong tay, nhà đã có căn riêng, xe cũng vừa vặn bốn bánh. Anh không lo về điều kiện kinh tế khi xây dựng cho mình một mái ấm, chỉ sợ mẹ của con anh còn đang ở tuổi muốn uống trà sữa nhiều hơn là uống rượu giao bôi.

Nhưng còn Junghye, em cũng không muốn từ bỏ đứa nhỏ trong bụng.

Điều này không đồng nghĩa với việc Junghye từ bỏ tương lai của mình. Trước lúc bụng tròn hơn, Junghye có thể hoàn thành năm nhất. Sau viết đơn xin tạm hoãn, tiếp tục học tập hay an nhàn làm mẹ, Hwang Haneul đều nghe theo Junghye.

Yêu người trưởng thành, Junghye luôn được cưng chiều vô điều kiện. Chuyện này cũng không ngoại lệ, Haneul nói với Junghye rằng:

“Tùy ý em lựa chọn, kết hôn trước hay sinh con trước. Chỉ cần em gật đầu, hoàn toàn nghe theo em.”

Chuyện khó khăn hiện tại, Junghye không biết bằng cách nào để có thể nói với anh trai. Chuyện còn khó khăn hơn, Kim Taehyung không thành thật với Jungkook đã hơn hai tuần lễ.

Anh cũng khó chịu lắm, nhưng Haneul đã khẳng định cuối tuần này sẽ dẫn Junghye sang nói chuyện với Jungkook.

“Giám đốc!”

Haru đã báo cáo xong lịch trình làm việc hôm nay của Taehyung nhưng mãi vẫn thấy anh trầm ngâm không phản ứng.

“Giám đốc Kim!” Haru lần nữa gọi anh.

“Hơ.. hả?”

“Ba mươi phút nữa, giám đốc Jung sẽ đến trao đổi về đơn hàng sắp tới. Giám đốc có muốn điều chỉnh lại thời gian một chút không?”

Taehyung phẩy tay: “Không cần đâu. Em cứ để bản hợp đồng ở đó đi.”

Dù có trăn trở phản ứng tối nay của Jungkook khi biết chuyện, Taehyung tuyệt đối không vì chuyện riêng mà ảnh hưởng công việc. Không làm việc một ngày, thất thoát biết bao tiền mua đồ chơi cho con và đồ ngon cho Jungkook.

“À Haru!” Taehyung muốn hỏi người có kinh nghiệm: “Phụ nữ mang thai tháng đầu ăn uống thế nào? Có cần kiêng tránh gì không?”

Haru ngừng lại động tác sắp xếp, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Taehyung, chế độ thư ký chuyển hẳn sang chế độ bạn thân của chồng giám đốc.

Taehyung xoa giữa trán, chán nản thở dài: “Con bé có gọi em rồi mà.”

Haru đảo mắt, nhớ lại dạo này Junghye thường xuyên gọi cho mình, trong lòng nhanh chóng đưa ra kết luận, thái độ cũng trở nên ôn hòa hơn.

Tuy nhiên, khi mang thai Haeru, việc ăn uống của Haru đều do Haera chủ trì tổng quản, muốn hỏi về việc chăm sóc phụ nữ mang thai, vợ của Haru chắc biết nhiều thông tin hơn cô.

“Để em gọi hỏi vợ, lát sau sẽ báo cáo lại với giám đốc nhé!”

Taehyung không muốn rườm rà: “Em chuyển tin nhắn là được.”

Haru gật đầu: “Dạ vâng.”

Đến giờ học sinh tan trường, Taehyung tự mình lái xe đến đón ba bạn nhỏ nhà mình. Bạn nhỏ lớn và hai bạn nhỏ hơn đi học và đi làm ở cùng một trường học.

Biết tối nay nhà có khách, Jungkook muốn chồng ghé qua siêu thị để mua thêm chút món ăn vặt. Taehyung lúc này cũng khéo léo nói với em xã những món anh muốn ăn, thật ra là để Jungkook tránh mua những thực phẩm Junghye có thể không ăn được.

Dâu Tây và Mỡ Mỡ về đến nhà tắm rửa thay đồ xong lại lon ton xuống bếp phụ ba lớn ba nhỏ. Hai em bé đã quen với việc ở nhà thường xuyên có khách.

Có hai kiểu khách đến chơi nhà, khác nhau ở chỗ Dâu và Mỡ nên hay không nên ở cùng khi ba ba tiếp khách thôi. Và vị khách tối nay, ba lớn dặn hai bạn nhỏ nên vào phòng.

Mọi việc vẫn diễn ra yên bình cho đến khi Junghye bị nghén…

Và rồi, chuyện gì cần nói, cũng phải nói!

Nhưng mà nói rồi, không phải một mình Junghye sợ, cũng không phải chỉ có thêm Haneul cảm thấy có chút lo lắng. Cả Kim Taehyung cũng không dám động vào tay em xã dỗ giận em.

“Em lúc này nói với anh còn có ý nghĩa gì nữa?”


Giọng Jungkook lạnh nhạt nhưng nghe ra trong lòng đang cực kỳ tức giận: “Em vốn dĩ đến thông báo, chứ đâu phải đến để hỏi ý kiến của anh.”

Junghye vội giải thích: “Bọn em không có ý đó.”

Haneul bên cạnh vẫn nắm chặt tay em…

Jungkook tức giận nói: “Vậy anh nói em bỏ đứa nhỏ, em sẽ bỏ sao?”

“Anh!” – “Jungkook!”

Junghye và Haneul cùng lúc gọi tên. Gương mặt của tất cả đều thể hiện sự kinh ngạc ở mức độ khác nhau. Đến Taehyung cũng không ngờ Jungkook lại phản ứng dữ dội đến thế.

Sau một thoáng im lặng, Jungkook lên tiếng: “Chuyện cần nói cũng đã nói, anh đưa Junghye về đi.”

“Anh!”

Taehyung nhìn Junghye lắc đầu ngụ ý nói em không nên tiếp tục. Taehyung hiểu Jungkook không hoàn toàn khắc nghiệt với điều này, chỉ là em xã của anh không muốn bản thân tức giận mà nói lời tổn thương em gái mình thôi.

Theo suy nghĩ của Taehyung, ở vị trí anh trai, Jungkook tức giận cũng không sai. Hoặc là, nói anh sủng Jungkook đến mù quáng cũng được.

Nhưng anh biết, Jungkook của anh, việc gì cũng có lý lẽ riêng. Và nếu lý lẽ của em ấy không phù hợp, Taehyung sẽ luôn bao bọc chuyển lý lẽ ấy sang hướng đúng đắn hơn bằng việc lắng nghe.

Haneul trước lúc đưa Junghye về, có dừng lại nói chuyện với Taehyung: “Giúp tao…”

Taehyung cười khẩy: “Bây giờ tao chỉ thật sự muốn bóp chết mày.”

Haneul cũng bật cười, anh tin mình có thể trông cậy vào bạn mình. Không đúng, giờ có lẽ sắp trở thành anh mình: “Cháu mày không thể mồ côi được.”

“…”

Jungkook lát sau vẫn không muốn nói chuyện với Taehyung. Em muốn một mình nên bỏ nhà đi khi Taehyung đang dỗ con ngủ. Đến khi cần thanh toán tiền cho tài xế taxi, em nhận ra cả ví tiền và điện thoại đều để ở nhà cả rồi.

Taehyung thì khỏi phải nói, lúc phát hiện ra Jungkook không ở trong chăn thì anh cũng gần như bốc hỏa. Điên cuồng gọi điện thoại lại phát hiện chuông reo ngay bên tai. Không phải Taehyung không tin Jungkook có thể tự mình xoay sở, nhưng anh một chút cũng không nỡ để Jungkook tự mình.

Không mang tiền, không mang điện thoại, điều Jungkook có thể nhớ rõ chỉ có số điện thoại của chồng em thôi.

“Chồng!”

“Em đang ở đâu?”

Giọng Taehyung cực kỳ gấp rút, hận không thể xuyên qua điện thoại để đến với Jungkook ngay: “Ở yên đấy, anh đến đón.”

Taehyung cố gắng đến chỗ Jungkook nhanh nhất có thể, chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy được em.

Cũng may, bác tài chở Jungkook là một bác lớn tuổi, tính tình ôn hòa. Bác cho Jungkook mượn điện thoại, cũng không mắng em.

Taehyung lái xe đến nơi Jungkook nói phải hơn hai mươi phút, xác nhận em nhà mình không một vết xước, cũng chẳng bị người nào tổn thương mới quay sang thanh toán tiền cho tài xế.

Từ lúc đó cho đến khi ôm được Jungkook lên xe, Taehyung không nói với em lời nào. Cả hai rơi vào im lặng đến khi xe dừng trước cổng một khách sạn lớn.

Chính Jungkook cũng ngỡ ngàng, hoang mang:

“Sao lại đến đây? Không về nhà sao?”

Không để Jungkook có cơ hội phản ứng hay bỏ trốn, Taehyung ôm em xuống xe rồi bằng cách nào đó khắc chế em thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà.

“Anh muốn làm gì?”

Taehyung ngày thường không nỡ để Jungkook xước một miếng da, thời điểm này lại dùng sức lực của người đàn ông trung niên khống chế.

“Phòng khách sạn này cách âm rất tốt.”

ẦM !!!

Taehyung ôm được em vào phòng thì lập tức đóng cửa.

“Không muốn con nghe, càng không muốn người ngoài nghe. Anh muốn mắng em, Jeon Jungkook!”

Jungkook mở to mắt nhìn anh, không phải không nhận ra bản thân làm gì sai, chỉ là được cưng chiều lâu ngày khiến Jungkook không thể không cứng giọng: “Anh dám?”


Taehyung bước dài đến ôm chặt Jungkook, siết chặt em vào lòng. Tối nay, anh dám mắng Jungkook, nhưng phải mắng khi đang ôm em trong tay. Anh sợ khi đang nói lại nhìn thấy mắt Jungkook nhòe đi, trái tim anh sẽ xao động mất.

“Buông em ra!” Jungkook vùng vẫy muốn thoát khỏi nhưng với sức lực này của em là không đủ.

“Em nói xem, anh có cấm em tức giận không? Nhưng anh từng dặn em chưa? Giận thì mắng anh, đấm anh cũng được. Còn đã muốn chạy ra ngoài thì phải nhớ mang theo điện thoại. Mười một giờ tối, em chạy ra ngoài như thế không mang gì hết, có phải muốn anh phát điên vì lo lắng không?”

Giọng Taehyung mắng Jungkook nghe kiểu gì cũng thấy toàn yêu thương và lo lắng.

Jungkook không phản bác, nhưng cũng không vùng vẫy nữa.

Cũng phải kể đến phản ứng hóa học của cơ thể Jungkook. Từ những ngày đầu yêu Taehyung, những lúc bản thân mất kiểm soát, Jungkook sẽ trở nên bình tĩnh hơn nếu được anh ôm và cảm nhận được âm thanh tiếng tim anh.

“Anh ra ngoài thế này, còn Dâu và Mỡ thì sao?”

“Anh bắt Junghye quay lại trông. Ở đâu ra làm chồng anh giận rồi thảnh thơi được về nhà như thế.”

Sợ Jungkook đứng lâu sẽ mỏi chân, Taehyung kéo em ngồi xuống giường. Sau lại tiếp tục vòng tay từ sau lưng ôm em thật chặt, để em tựa vào lòng mình.

Taehyung nói bên tai Jungkook bằng chất giọng ấm áp: “Nói về lo lắng của em cho anh nghe đi.”

Jungkook im lặng mấy giây, bàn tay di chuyển đặt lên tay anh đang ôm.

“Anh nói xem, một đứa trẻ làm sao có thể làm mẹ của một đứa trẻ?” Junghye chỉ mới ở tuổi mười chín, Jungkook xót em gái của mình.

“Chứ còn em thì sao?”

“Em?”

Jungkook tức giận muốn bật dậy nhưng vẫn bị Taehyung đè lại giữ chặt.

“Chẳng phải đứa trẻ như em cũng làm ba của hai đứa trẻ khác sao?”

Jungkook cấu vào tay anh: “Gần ba mươi tuổi mới có Dâu và Mỡ mà anh nói em làm ba khi vẫn còn trẻ con sao?”

Taehyung có chút đau nhưng anh không buông tay, ngược lại còn nghịch nghịch phần thịt mềm mềm ở bụng Jungkook.

“Vậy em người lớn chỗ nào?”

“Anh mua bimbim vẫn phải mua ba gói, mua kẹo mút cũng là ba viên. Trà sữa thì em còn uống ly to hơn cả Dâu và Mỡ.”

Taehyung tiếp tục tấn công: “Người lớn gì lúc nào đến chỗ đông người cũng bám chặt cánh tay anh, buổi tối không có anh ôm thì không chịu đi ngủ.”

Taehyung véo má Jungkook: “Người lớn sao còn coi phim hoạt hình. Người lớn mà nghe anh bảo thương con hơn một chút lại thút thít ôm chặt anh. Người lớn đi đến đâu cũng muốn anh phải đưa phải đón, hửm?”

Jungkook gạt tay Taehyung rồi quay người lại: “Anh thấy phiền sao?”

Taehyung nhíu mày: “Jeon Jungkook! Em đừng nói lệch ý của anh.”

Chỉ sợ em hiểu sai, Taehyung một chút cũng không mất kiên nhẫn. Anhlần nữa kéo Jungkook lại gần, nhẹ giọng thủ thỉ: “Em có nhớ tuần đầu tiên đón song Byul của chúng ta về nhà không?”

Nghe Taehyung hỏi, Jungkook ngẩng đầu nhìn anh.

“Em loay hoay học cách thay quần áo cho con, chật vật thay tã cho con. Con cười em cũng cười, con khóc em khóc theo con. Phải đến khi con tròn tháng em mới bắt đầu quen việc.”

Taehyung xoa đầu Jungkook: “Hiểu không? Đối với Dâu và Mỡ, em là ba ba tốt. Còn đối với anh, anh lúc nào cũng chỉ muốn cưng sủng em như trẻ con thôi. Em chỉ là em bé của anh thôi.”

Tim Jungkook bị chồng em làm cho mềm nhũn.

“Đâu ai sinh ra đã được học cách làm cha làm mẹ. Việc gì cũng cần học, không học thì phải làm nhiều mới thành quen. Em cũng vậy và Junghye cũng sẽ như vậy.”

Taehyung ôm em vào lòng: “Anh biết em thương con bé nhưng Haneul cũng thương Junghye. Khác biệt duy nhất chính là em còn phải thương Dâu Tây, còn thương Mỡ Mỡ. Và em còn thương anh nữa… Ba cha con anh không muốn yêu thương của em chia năm xẻ bảy cho nhiều người hơn nữa đâu.”

Nhận ra Jungkook đáp lại cái ôm của mình, Taehyung biết anh đã thành công thuyết phục được bạn nhỏ lớn nhất nhà mình rồi.

“Em nhất định phải nói ba mẹ thách cưới thật đắt.”

Jungkook trước khi đi ngủ, vẫn có chút ấm ức mà kể với chồng.

“Nghĩ lại thì, rốt cuộc anh sao có thể dễ dàng cưới em như vậy?”

Taehyung cười khổ: “6 năm thanh xuân của anh mà em vẫn chê rẻ sao?”

“Vậy đắt sao?” Jungkook hỏi ngược Taehyung.

“Anh sai rồi!” Taehyung vùi mặt vào hõm cổ Jungkook, bộ dạng làm nũng em xã: “Rất rẻ!”

Jungkook vẫn chưa từ bỏ: “Vậy ý anh là cái giá cưới được em là rất rẻ?”

“Không phải! Ý anh là có liều cả mạng sống anh cũng phải liều.”

Những chuyện sau đó không quá khó khăn khi Junghye thưa chuyện với ba mẹ. Mẹ Jeon ban đầu có giận con gái nhưng sau cũng mủi lòng chấp nhận vì lòng thương con, mong con được hạnh phúc chiếm phần nhiều hơn.

Thời gian vẫn không giây nào chậm lại, mười năm cứ thế qua đi giống như ta chỉ vừa chớp đôi mi. Đẹp đẽ nhất là năm tháng thanh xuân, vội vã nhất là năm tháng trưởng thành. Những đứa trẻ ngày ấy, đều trưởng thành rồi.


“Sau đây thầy sẽ công bố danh sách học sinh xuất sắc đại diện trường chúng ta tham gia kỳ thi OMC năm nay.”

Namjoon hiện tại là hiệu trưởng trường trung học phổ thông Kangsan, thầy tự hào nêu tên những học sinh xuất sắc.

1.       Kim Naji
12A1 – Ban Tự nhiên khối A (chuyên Toán – Anh)
Chức vụ: Đội trưởng Đội tuyển Kangsan
Tuyển thủ Toán học Đại số.

2.       Kim Jeon Byul
12A1 – Ban Tự nhiên khối A (chuyên Toán)
Chức vụ: Tuyển thủ Toán học Hình học không gian.

3.       Jeon Kim Byul
12A2 – Ban Tự nhiên khối A (chuyên Lý)
Chức vụ: Tuyển thủ Đại cương Vật lý.

4.       Min Suji
12A2 – Ban Tự nhiên khối B (chuyên Hóa)
Chức vụ: Tuyển thủ Hóa học vô cơ & hữu cơ.

5.       Min Haeru
12A5 – Ban Xã hội khối D (chuyên Văn)
Chức vụ: Tuyển thủ Văn học và ngôn ngữ xã hội.

“Ladies and gentlemen! Welcome to the biggest brainstorming contest ever O..M..C !”

Trải qua nhiều năm, OMC vẫn là cuộc thi học thuật được thế giới quan tâm và đánh giá là chương trình có chất lượng chuyên môn lẫn dàn thí sinh đạt chất lượng. Các giáo sư, tiến sĩ ở các trường Đại học danh giá mỗi năm đều đến cuộc thi để tranh giành nhân tài về cho trường.

Đối thủ của trung học phổ thông Kangsan năm nay là trung học phổ thông Frei, đại diện đến từ Mỹ Quốc.

1.       Jo Haehyuk
Đội trưởng Đội tuyển Frei
Tuyển thủ Toán học Đại số.

2.       Jo Lynie
Tuyển thủ Văn học và ngôn ngữ xã hội

3.       …
4.       …
5.       …

Cuộc chiến của những học sinh trên chiền trường trường học, lại lần nữa, BẮT ĐẦU!

❣️❣️❣️
SCHOOL 2021 – Tập 0.

SCHOOL 2021 – Tập cuối ( Ngoại truyện 4).

… Hết …

❣️❣️❣️
11.08..2022


Khi viết đến chữ cuối cùng, mình giật mình nhận ra khoé mắt từ lúc nào đã ươn ướt.

Không hoàn hảo nhưng toàn tâm toàn ý, bii tin rằng bản thân đã có thể viết đoạn kết đẹp xinh cho mỗi nhân vật trong School 2021

Như bii đã nói nhiều lần, School2021 đối với bii không chỉ là một chiếc truyện, nó manh ý nghĩa về cảm xúc nhiều hơn.

Tuy nhiên, câu chuyện này kết thúc không có nghĩa bii cũng kết thúc.

Bii vẫn ở đây , vẫn ủi an khi bạn đau lòng, vẫn dùng con chữ, câu từ để xoa dịu những ngày dài khiến bạn mệt mỏi.

Tiệm kẹo bông gòn – vẫn mở cửa ❣️

Lần cuối tại School 2021:
YÊU THƯƠNG THIỆC NHIỀU🙆🏻‍♀️❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.