Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 58: 53.
Chíp cha chíp chiu…
Đàn gà con ngoài vườn lon ton theo gà mẹ đón ngày mới đến.
Trời trong xanh, không khí trong lành. Cơn gió xuân dịu nhẹ vờn trên chiếc lá, cánh hoa. Những tia nắng đầu tiên ánh màu vàng nhạt ấm áp xuyên qua khung cửa sổ vào gian phòng nhỏ.
Taehyung dựa vào chút ánh sáng nhẹ dịu sớm mai ấy, tham lam nhìn ngắm gương mặt của người đang nằm gọn trong lòng mình.
Hành động thật khẽ tránh đánh thức yêu thương nhỏ xíu. Anh hơi nhích người quay sang vì muốn ngắm trọn gương mặt say giấc của người anh thương.
Taehyung thích như thế. Thích mỗi ngày thức dậy sẽ nhìn thấy Jungkook đầu tiên. Thích ngắm em nhỏ vẫn còn say trong giấc mộng. Thích hôn lên mi mắt vẫn còn nhắm nghiền để ngủ nướng thêm vài giây.
Ngón tay thon dài di chuyển trên sóng mũi cao thẳng tắp, Taehyung lưu luyến dừng lại nơi cánh môi tựa cánh hoa đào đỏ mềm của bạn nhỏ họ Jeon.
Jungkook cảm giác nhồn nhột, lưỡi hồng khẽ đưa ra liếm nhẹ vào vị trí bị ai kia chạm vào. Mi mắt khẽ động nhưng vẫn chưa chịu tỉnh.
Cúi đầu mút lấy cánh môi mềm mại, người yêu của Taehyung đáng yêu quá mức rồi.
“Ưm….”
“Bé ngoan dậy nào…”
Taehyung vỗ nhẹ vào đôi gò má, tay còn lại dù đã tê rần nhưng vẫn để yên cho em nhỏ nằm lên.
Jungkook sẽ chẳng nhớ gì em đã nói khi say. Nhưng như vậy thì có làm sao? Bởi lẽ đã có một Kim Taehyung thay em ghi nhớ hết lời em nói rồi.
Jungkook từ từ mở mắt tiếp nhận ánh sáng đầu tiên của ngày mới, bàn tay dụi dụi để cản bớt nắng, giọng nói ngái ngủ trách người kia.
“Anh lại lợi dụng em ngủ mà hôn em…”
“Em cũng thích hôn mà”
Jungkook mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt phóng đại trước mặt, gương mặt đẹp trai đến mức mỗi đêm Jungkook đều nhớ thương.
Em yêu đôi mắt tam bạch sâu hút của Taehyung ấy. Yêu mũi cao hay chạm vào chóp mũi em đầy cưng chiều. Yêu cả khuôn miệng hình trái tim mỗi khi anh cười vui vẻ. Jungkook là yêu… yêu Kim Taehyung thật thật nhiều.
“Jeon còn định nghịch mặt anh đến khi nào đây?”
Jungkook thoáng giật mình rụt tay nhưng Taehyung còn nhanh hơn bắt được bàn tay của em mà hôn lấy. Anh chỉ trêu ghẹo chứ đâu có ý trách em nhỏ câu nào.
“Ngoan, nói anh nghe em có đau đầu không?”
Đầu nhỏ lắc lắc rồi vùi mặt vào lòng anh hưởng thụ hơi ấm thân quen. Thật ra điều Jungkook đang để tâm không phải là cơn đau đầu dư âm sau cơn say khướt đêm qua.
Vì sao cơ thể em chẳng có bất kì dấu vết nào của một đêm thân mật? Cả eo nhỏ và lưng Jungkook cũng chẳng hề hấn gì? Dù ngủ cùng nhau nhiều lần nhưng Taehyung chưa bao giờ đi quá giới hạn. Kể cả đêm qua Jungkook không có khả năng phản kháng thì anh cũng chẳng làm gì ngoài những nụ hôn sâu.
“Anh không muốn nhiều hơn thế này sao?”
Taehyung im lặng không nói, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán ai kia. Anh hiểu ý người yêu anh đang muốn nói đến là gì.
“Anh muốn đợi đến lúc em sẵn sàng, bây giờ vẫn còn sớm.”
“Em lâu lớn quá, em sợ người yêu em đợi lâu…”
“Bên em một đời, có gì phải vội. Mà dù anh có vội, anh cũng chẳng lợi dụng lúc người yêu anh say mà vô sỉ làm loạn cơ thể em…”
Nói rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh đào nhỏ nhắn. Không làm loạn cơ thể nhưng còn môi xinh thì Taehyung vẫn tham lam được giày vò.
Cả hai bám nhau suốt hơn nửa giờ đồng hồ, Taehyung mới để em nhỏ rời giường chuẩn bị hành lý chuẩn bị trở lại Seoul đón Tết cùng ba mẹ.
Jungkook giúp anh cạo râu, Taehyung giúp bé gội đầu và sấy tóc. Cứ chỗ nào trong nhà có Jungkook thì ngay sau lưng sẽ có bóng dáng của Taehyung.
Em nhỏ ngồi ngoan trước gương trong phòng để anh hong khô mái tóc. Cảm giác ngón tay anh vuốt ve từng sợi tóc mềm khiến Jungkook dễ chịu quá chừng. Hai tay chống xuống ghế ngồi, chân ngắn đung đưa nhịp nhàng hưởng thụ sự ôn nhu của Kim Taehyung
Tóc khô cả rồi, Taehyung dùng lược chải thật ngay vào nếp. Nãy giờ anh không nói gì là vì đau lòng không nỡ rời xa em người yêu.
Taehyung nâng em nhỏ đặt trên đùi mình ôm chặt. Anh rút sâu vào hõm cổ, tham lam hít lấy hương thơm anh đào còn vương trên tóc mềm.
“Jeon…”
“Dạ.”
“Jeon ơi!”
“Dạ ơi.”
“Jeon…”
“Em đây mà.”
Jungkook tự hỏi đáng yêu có bị lây qua đường yêu nhau không? Sao mà Taehyung càng lúc càng “không trưởng thành” như này.
“Người yêu em làm sao?”
Jungkook ngồi ngoan cho anh làm nũng, em nhỏ cũng chẳng nỡ xa anh đâu mà…
Taehyung lắc lắc đầu, mắt ngước lên nhìn em nhỏ ngập tràn tủi thân.
Jungkook hôn anh một cái, hai tay nâng mặt Taehyung rồi cất giọng mềm mại dỗ dành.
“Em sẽ nhớ Taehyung mà.”
“Em phải thương Taehyung nữa.”
“Dạ thương. Thương Taehyung nhất!”
Taehyung vẫn để yên cho đôi tay múp múp, mềm mềm nghịch trên mặt mình.
“Em phải cưng chiều anh.”
“Hửm?”
Jungkook có chút khó hiểu.
“Tại vì anh là em bé mà. Em bé siêu đẹp trai của Jeon Jungkook.”
“…”
Không ngờ Taehyung lại còn có mặt này, Jungkook gật đầu thuận theo ý anh.
“Dạ vâng. Vậy em bé Taehyung muốn em cưng chiều như nào á?”
“Em không được uống rượu khi không có anh. Bia cũng không luôn. Không có anh thì không được uống.”
Jungkook lo lắng hỏi anh bới em nhỏ không nhớ gì hết.
“Bộ hôm qua em say làm nhiều điều mất mặt lắm sao?”
“Không mất mặt… Jungkook của anh khi say rất đáng yêu.”
“Vậy tại sao…?”
“Vì anh ích kỉ. Không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng Jungkook của anh khi say. Chỉ mình anh được thấy thôi.”
Càng nói Taehyung càng dán chặt vào người Jungkook, gương mặt liên tục cọ cọ vào vai cổ khiến Jungkook bật cười.
“Dạ vâng! Em hứa! Chỉ mình Taehyung mới được thấy em say.”
Mất một lúc lâu dỗ dành, Taehyung mới thôi không nhõng nhẽo.
Jungkook tạm biệt ông bà ngoại, tạm biệt mọi người trong nhà, còn có cả Bơ béo thút thít suốt buổi vì chưa muốn anh nhỏ đi.
Jungkook lại phải dỗ ngọt thêm một em bé, hứa hẹn đủ điều em nhỏ mới để anh nhỏ cùng anh lớn ra xe đi đến sân bay.
Trước khi Jungkook vào cổng lên máy bay, em kiễng chân hôn lên gò má của Taehyung em bé.
“Về sớm với em nhé! Em ở Seoul đợi Taehyung của em về!”
“Cho anh gửi lời chúc Tết ba mẹ. Đến nơi nhớ gọi cho anh đã nhớ chưa?”
“Dạ vâng! Đã ghi nhớ lời của người yêu.”
Taehyung mỉm cười hài lòng trước em nhỏ ngoan ngoãn.
“Năm mới vui vẻ, yêu thương của anh!”
“Năm mới vui vẻ, ngọt ngào của em!”
“Em yêu anh” – “Anh yêu em!”
Lại một mùa nữa trôi qua, Taehyung và Jungkook vẫn yêu nhau nhiều thế. Em ở Seoul, anh nơi Daegu xa ấy. Dù xa mặt nhưng lòng có cùng nhịp đập của sự yêu thương.
…
“Em yêu anh nhưng còn nợ anh một hôn lễ. Mùa hoa đào nở kế tiếp, anh làm chú rể của em nha…”
Có ai còn nhớ lời hẹn lấy nhau vào mùa hoa đào nở của thầy giáo và bác sĩ Kim…
“Anh ơi, mình cưới nhé!”
Namjoon vẫn nhớ khi anh nói lời cầu hôn với Seokjin vào tối hôm ấy…
“Em chắc chứ?”
Namjoon gật đầu khẳng định một tiếng chắc chắn.
“Bác sĩ rất bận sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình.”
“Không sao, em dành thời gian của mình cho anh là được.”
“Bác sĩ không thích ra ngoài chơi nhiều vì thời gian rảnh đều muốn ngủ.”
“Không sao, em ôm anh ngủ là được.”
“Bác sĩ không thích có chồng không nghe lời.”
“Sẽ nghe lời mà.”
Dưới ánh nến lung linh vàng nhạt, bàn tay nắm lấy bàn tay, Namjoon nghe rõ câu trả lời của người anh thương hơn cả sinh mệnh.
“Vậy được rồi! Mình cưới nhau thôi!”
“…”
.
.
.
.
Bãi biển Eurwangni xinh đẹp, nên thơ được cặp đôi Kim – Kim chọn là nơi chứng nhận giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời mình.
Anh chỉ cần gật đầu, mọi thứ còn lại em sẽ chuẩn bị cho đôi ta!
Buổi tối trước ngày cưới, Namjoon tự mình đi chọn một bó hoa thật tươi. Màu sắc là theo gam màu mà Seokjin yêu thích, rồi anh cùng với nhóm phụ trách tiệc cưới dành nhiều giờ để sắp xếp, trang trí khu vực lễ đường.
Toàn bộ khu vườn sát biển diễn ra hôn lễ được trang trí với khoảng 200 nghìn bông hoa tông màu hồng và trắng tạo nên khung cảnh mơ mộng. Tất cả đều tự tay Namjoon chuẩn bị cho anh chồng nhỏ của mình vào ngày trọng đại hôm sau.
Đêm hôm ấy, trước lúc ngủ, Seokjin nhìn vào màn hình dỗ dành gấu lớn của anh hiện không nằm cùng giường với mình…
“Namjoon ngủ sớm đi em.”
“Tiền bối…”
Lâu rồi Namjoon không gọi Seokjin như thế, trong lòng ùa về nhiều kỉ niệm thuở còn áo trắng học sinh.
“Lại làm sao?”
“Anh yêu em.”
Trước lời ngọt ngào bất chợt của Namjoon, Seokjin ngượng ngùng đỏ mặt không biết nói gì…
“Anh ngủ ngon nhé! Sáng mai em đến rước anh về làm chồng!”
“…”
Cuộc gọi đã kết thúc từ lâu nhưng Seokjin vẫn còn cảm nhận nhịp đập con tim đầy thổn thức.
Anh đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến ngày hạnh phúc sẽ ghé đến gõ cửa trái tim mình.
Hạnh phúc vì được kết hôn cùng người anh yêu thương suốt thời gian tuổi trẻ. Hạnh phúc càng nhiều khi được bên cạnh người ấy và cùng già đi.
Đời này Kim Seokjin chỉ muốn làm chú rể của Kim Namjoon.
…
Sóng biển dịu êm, nắng chiều vàng nhạt, gió xuân dịu dàng là không gian tuyệt vời cho lễ thành hôn của Joon và Jin…
Khách mời chỉ gói gọn trong người thân và bạn bè thân thiết của cả hai người. Taehyung và Jungkook được giao cho nhiệm vụ quan trọng hiện đang quấn quýt ở phía trong.
Namjoon trong trang phục vest đen lịch lãm, gương mặt lộ rõ sự hồi hộp qua từng hơi thở không đều.
Tay anh liên tục đặt lên ngực trái vì nhịp tim đập loạn. Chỉ vài phút nữa thôi, anh cưới được người anh thương rồi.
Seokjin phía sau lén nhìn chồng mình cũng lo lắng không kém. Anh chỉ dám len lén nhìn em ấy, vì nếu có lẽ khi nhìn thẳng vào mắt Namjoon thì nước mắt Seokjin sẽ nhòa đi.
Tiếng đàn hòa cùng gió biển, Seokjin chầm chậm bước đến chỗ Namjoon trong lời hát ngọt ngào của Jungkook và Taehyung!
JK: Know you love me boy so that I love you.
TH: Know you love me girl so that I love you.
JK: 삼년아나 이겨태
Sam nyeoniana igyeotae.
이쏘의 참참고마워
Issojwoso cham gomawo.
TH: Know you love me boy so that I love you.
JK: Know you love me girl so that I love you.
TH: 언제나니 겨뤘어
Eonjena ni gyeote
잇써웩게
isseojwolge
TH & JK: Dont worry bout a thing, my love…
Một lễ cưới nhỏ nhưng trọn vẹn. Đứng đối diện với nhau, khóe mắt cả hai từ bao giờ đều đã ươn ướt nước mắt hạnh phúc khi đón nhận tình yêu của đối phương và của mọi người.
Khi Namjoon thốt lên lời thề hôn nhân và lồng chiếc nhẫn cưới vào tay Seokjin, cả khi hai người cùng trao nhau nụ hôn ngọt ngào trước sự chứng kiến của toàn bộ khách mời. Tất cả niềm vui và cảm xúc ấy đã vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp của một đám cưới viên mãn sau chuyện tình từ 17 của hai chàng trai.
Ngày cưới diễn ra thật vui và thật đẹp. Chú rể Seokjin bên cạnh chồng mình là Namjoon đầy rạng ngời hạnh phúc giữa vòng tay yêu thương và những lời chúc phúc từ người thân và bạn bè.
Namjoon cứ nhìn Seokjin mãi, đến mức anh ngượng ngùng đánh nhẹ vào ngực chồng yêu thương.
“Em nhìn anh bằng ánh mắt gì vậy?”
“Là ánh mắt muốn nói rằng em yêu anh…”
Seokjin mím môi nhưng lòng hiện tại rất hạnh phúc. Namjoon thừa dịp lại hôn lên môi anh dịu dàng.
“Chỉ cần anh mỉm cười, dù là đêm tối thì trong mắt em cũng vẫn có mặt trời – là anh!”
Không chỉ có Namjin ngập trong sắc hồng, Taehyung và Jungkook hạnh phúc khi nhìn thấy anh trai mình yên bề gia thất.
Không còn để tâm mọi thứ xung quanh, Jungkook lấy tay trắng trắng mềm mềm của mình mà chọt vào cánh tay Taehyung làm nũng… Taehyung cũng bỏ qua tất cả mà nhẹ nhàng vuốt lại mấy sợi tóc rối trên trán em người yêu.
“Bé làm sao?”
“Thầy Kim và bác sĩ Kim yêu nhau bao lâu rồi anh nhỉ?”
Dịu dàng xoa đầu em nhỏ, Taehyung trả lời.
“Từ lúc còn học ở Kangsan, tính đến nay đã hơn 10 năm rồi.”
“Vậy Taehyung sẽ yêu em bao lâu?”
Jungkook chỉ hỏi vu vơ vậy thôi nhưng Taehyung thì để tâm thật sự. Anh ôm người thương nhỏ xíu vào lòng, thầm thì bên tai lời thật tâm tận sâu trong tim dành cho mỗi Jungkook !
“Đến khi sóng biển ngừng vỗ, anh cũng không chắc mình có thể ngừng yêu em!”
“…”
Taehyung thật sự là tên dẻo miệng đội lốt người Jungkook nhỏ yêu nhất trên đời.
…
Những khoảnh khắc hạnh phúc đánh dấu cho năm mới vừa sang, Jungkook và Taehyung lần nữa quay về cuộc sống bình thường như trước nay vẫn thế. Em đi học, anh đi làm. Cả hai hiện tại đều cố gắng cho kì thi Đại học sắp diễn ra.
Taehyung vì xin hoãn nhập học nên phải thực hiện bài kiểm tra đầu vào. Jungkook vì bỏ qua học bổng cũng phải thực hiện bài kiểm tra tương tự.
Quanh đi quẩn lại, định mệnh luôn sắp xếp cho Taekook được làm những việc cùng nhau.
Không biết có phải vì ôn tập quá sức hay không, Jungkook dạo gần đây thường xuyên mất ngủ. Em không giấu giếm mà kể với Taehyung khiến anh không ngừng bận tâm.
Mỗi đêm, Taehyung đều thức trông Jungkook ngủ. Điện thoại vẫn giữ cuộc gọi để nếu Jungkook giật mình vẫn có thể nhìn thấy Taehyung.
“Đêm qua em lại mất ngủ sao?”
Jungkook mệt mỏi gật đầu nhìn anh với quầng thâm trên mắt ngày càng sậm. Một trong những nguyên nhân phải kể đến có lẽ vì những cơn ác mộng Jungkook gặp phải dạo gần đây.
“Ngoan, mẹ có mua trà hoa cúc cho em rồi. Lát nữa anh pha cho Jeon nha.”
“Dạaaaa ~!”
Jungkook giống hệt thỏ còn rút người vào lòng anh vì mệt mỏi. Hôm nay em nhỏ xin ba mẹ sang nhà anh ngủ lại một hôm.
“Em lại mơ thấy ác mộng sao?”
Jungkook vùi mặt trong lòng anh gật đầu thay lời nói.
“Lại là đứa trẻ em kể với anh sao?”
Em nhỏ lại gật đầu.
Jungkook buồn lòng vì trong mơ cứ thấy có đứa trẻ đến lấy hết mọi thứ của em.
Có cảm giác thật quen như cũng thật lạ. Jungkook không giải thích được cảm giác của mình sau khi tỉnh giấc giữa đêm khuya.
Hình ảnh bé con ấy nắm chặt tay ba mẹ của Jeon cười nói vui vẻ mặc kệ em ở đây đang rơi nước mắt, Jungkook tỉnh giấc lúc nào cũng cảm nhận mắt ướt cả rồi.
“Ngoan, chỉ là mơ thôi.”
Vòng tay ôm em thật chặt, Taehyung vừa nói vừa dỗ dành Jungkook trong lòng mình.
Ting !
Taehyung nhìn sang đầu giường chỗ điện thoại sáng lên, Jungkook nhờ anh lấy giúp điện thoại vừa có tin nhắn gửi đến. Là mẹ…
Mẹ xinh đẹp:
Jungkook à… Mẹ có thai rồi!
“…”
❣️❣️❣️
Happy Wedding
🐨❤️🐹
Kim Namjoon – Kim Seokjin
❣️❣️❣️
____________________
11:30pm 29/01/2022
Ảnh bìa là tay Seokjin ôm hoa ấy… ❣️
Mình yêu Taekook nhưng lại ngưỡng mộ sự dịu dàng của Namjin.
Mình thích cách Namjoon luôn tìm Seokjin ở nơi đông người, thích cách hai anh để tâm đối phương trong từng hành động ❣️
Nhưng điều mình hi vọng, các anh sẽ thật hạnh phúc cả cuộc đời sau này…
Thương Bangtan, thương mọi người ❣️
Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻♀️❤️