School 2021 [taekook]

Chương 56: 51.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 56: 51.


Hoàng hôn trải nắng khắp cánh đồng hoa. Thỉnh thoảng, trận gió ào qua làm lá cành dậy sóng, chạy đuổi nhau mãi tít tận cuối đồng. Nắng nhạt dần vì mặt trời thôi tỏa. Tia nắng yếu ớt cuối ngày còn sót lại trên những áng mây bay hồng hồng.

Nơi ngõ nhỏ từ cánh đồng hoa về nhà ông bà ngoại, Kim Taehyung đưa mặt trời nhỏ của mình về.

Jungkook ôm hoa, hai chân khoanh tròn trong lòng xe cút kít. Mấy ai biết được trong lòng của thiếu niên lần đầu về quê người yêu hiện tại lo lắng rất nhiều.

Cũng bởi vì Taehyung nói với em: “Chiều nay, tất cả mọi người trong nhà… đều sẽ về!”

“Em!”

“…”

“Em ơi…”

“…”

“Jeon ơi !”

“…”

Taehyung gọi em nãy giờ rồi mà Jungkook dường như không nghe tiếng anh nên mắt cứ nhìn xa xăm về một hướng.

“XÃ !!!”

“Dạ ?!”

Jungkook giật mình phản ứng dạ một tiếng theo bản năng mà không hay Taehyung vừa gọi em là “xã” – em xã nhỏ của Taehyung.

Anh lớn bật cười rồi đi đến trước mặt Jungkook, cúi thấp người nhìn thẳng gò má đang ửng hồng hơn cả áng mây hoàng hôn.

“Hóa ra em muốn anh gọi như thế nên mới giả vờ im lặng sao?”

“Dạ không không mà. Không phải đâu mà.”

Em nhỏ lúng túng lắc đầu liên tục, miệng lưỡi vội vàng giải thích hành động vừa diễn ra.

Thấy Jungkook bị mình trêu đến mi mắt ươn ướt, Taehyung mềm lòng đưa tay xoa đầu dịu dàng…

“Ngoan, anh không trêu nữa. Nâng tay, anh bế em xuống rồi cùng về nhà.”

Jungkook gật đầu thật ngoan rồi nhấc cánh tay để anh dễ dàng ôm em khỏi xe cút kít. Lo lắng cũng bằng thừa, Jungkook quyết định không nghĩ nữa. Dù gì Taehyung vẫn luôn thương thương em mà.

Cả hai cất xe ở nhà kho gần vườn hoa rồi mới tay nắm tay về nhà. 


Ba mẹ Bơ những ngày giáp Tết bận bịu việc buôn hoa nên để em sang chơi nhà ông bà. Anh nhỏ và Bơ có hẹn tối nay cùng chơi siêu nhân. Nhưng mà, Bơ muốn nhanh chơi với anh nên từ chiều được mẹ tắm rửa sạch thơm liền chạy lon ton ôm hộp siêu nhân sang nhà ngoại đợi anh lớn, anh nhỏ.

Biết hai anh ra vườn chưa về, Bơ bày đồ chơi một góc nhỏ ngay bên cạnh bà ngoại. Bé nằm úp, vừa chơi siêu nhân vừa vểnh ngược hai chân lên cao đong đưa.

“Ông bà ơi !”

Có tiếng ai ngoài ngõ, Bơ cứ ngỡ người bé đang đợi nên ngước mắt nhìn lên. Ai ngờ, không phải! Gương mặt rạng rỡ phút chốc mất tiêu luôn.

“Ơ! Bơ cũng sang nhà ông bà chơi sao?”

Là Jung Minsoo, bạn hàng xóm từ nhỏ Taehyung.

Người nhà quê chân chất, thật thà, tình làng nghĩa xóm vốn cũng mộc mạc, giản dị qua hộp bánh hay giỏ trái cây. Nay mẹ Minsoo có muối kim chi nên bảo cô mang sang biếu ông bà một hộp.

Bà ngoại bên cạnh khẽ nhắc nhở: “Bơ chào chị đi con.”

Thấy Bơ không phản ứng, Minsoo nhìn bà lắc lắc đầu:

“Dạ không sao đâu bà. Chắc lâu rồi con không về nên em lạ con thôi.”

Bà không hài lòng:

“Như vậy đâu có được. Bơ như vậy là không ngoan đâu con. Nghe lời bà, khoanh tay chào chị một tiếng.”

“Nhưng hôm trước, anh nhỏ chào con trước mà.”

Minsoo liền thắc mắc:

“Anh nhỏ của Bơ là ai vậy?”

“Là Jungkookie nha, anh lớn gọi anh nhỏ vậy ớ!”

Bơ trả lời dứt khoát như thể anh lớn, anh nhỏ đều là người của em.

Minsoo hiện tại là sinh viên học ở đại học Seoul, được dịp nghỉ Tết nên về thăm nhà, không ngờ lại có cơ hội gặp Kim Taehyung.

Nhưng!

Còn chưa kịp vui vì gặp được lại người mình đơn phương, Minsoo đã nhận được thông tin về việc Taehyung không phải về một mình.

Thấy không khí có vẻ gượng gạo, ngoại cũng đoán được có lẽ Minsoo cũng biết đứa nhỏ Jungkook nhà mình.

“Minsoo sang đây có việc gì sao con?”

Minsoo thu lại nét mặt không vui, chợt nhớ đến hộp kim chi trên tay, cô nhu thuận trả lời bà:

“Dạ, mẹ con có muối kim chi nên nói con mang sang biếu bà ăn lấy thảo.”

“Ôi, mẹ con cũng thật là…. Nói mẹ cho bà cảm ơn nhiều nhé!”

Bà ngoại nhận lấy hộp kim chi rồi nói tiếp:

“Minsoo đợi bà chút, bà xuống lấy hộp mứt hoa hồng cho cả nhà ăn Tết cho vui.”

“Dạ vâng ạ!”

Bơ thấy bà đi cũng đứng lên đi theo bà. Nghe đến mứt hoa hồng là mắt bé con sáng rỡ. Không phải Bơ không thích chị Minsoo, chỉ là Bơ muốn đi với bà để xin ăn vụng mứt hoa hồng thôi.

“Bà ơi… chị Minsoo là bạn của anh Taehyung ạ?”

Bơ đứng bên cạnh bà thắc mắc. Bà ngoại vừa cất hộp kim chi vừa trả lời.

“Ừm, Bơ nói đúng rồi. Nhà Bơ và nhà chị Minsoo gần nhau mà nhỉ?”

“Dạ vâng ạ!”

Bơ lén lấy một miếng mứt nhỏ nhanh bỏ vào mồm. Bé định quay đi nhưng lại có điều thắc mắc.

“Ưm.. vậy còn, anh nhỏ cũng là bạn của anh Taehyung ạ?”


Bà vẫn kiên nhẫn trả lời Bơ: “Ừm Bơ nói đúng rồi.”

Bơ lại thắc mắc:

“Vậy chị Minsoo và anh nhỏ đối với anh Taehyung đều giống nhau phải không bà?”

“Bà nghĩ là có khác một chút!”

“Bơ cũng thấy khác khác nhưng không biết khác như nào bà ơi…”

Bơ chun chun mũi vì suy nghĩ bé còn nhỏ quá chưa đủ ngôn từ để diễn tả được cảm giác khác nhau mà em cảm nhận.

“Chị Minsoo là bạn đến tìm anh Taehyung, còn anh Jungkook là bạn được chính anh Taehyung đưa về.”

Bơ wow một tiếng dài, suy nghĩ non nớt của bé như vừa được bà gỡ rối.

“Đúng rồi bà nhỉ! Sau này Bơ cũng sẽ dẫn bạn mà Bơ thương thật thương về gặp bà nhé!”

Bà xoa đầu Bơ, mỉm cười hiền từ ừm một tiếng với cháu trai rồi hai bà cháu cùng quay lên nhà trên.

“Đây! Minsoo mang về giúp bà nhé!”

Minsoo nhận bằng hai tay, không quên cảm ơn bà:

“Dạ vâng ạ! Nhưng mà…”

“Con còn việc gì muốn hỏi sao?”

Minsoo nãy giờ không thấy người cô muốn gặp.

“Dạ…Con nghe nói Taehyung về nên muốn hỏi thăm cậu ấy chút ạ!”

“Ừm, Taehyung dẫn bạn ra vườn hoa chơi rồi. Con có gấp không, chắc hai đứa cháu của bà cũng sắp về rồi đó.”

“Dạ, vậy để con ra vườn cũng được.”

“Cho Bơ đi với!”

“…”

Bơ béo nhanh miệng xin đi cùng. Bé con cũng muốn đi gặp anh lớn anh nhỏ của mình mà. Với sự tròn trĩnh đáng  yêu của mình, Bơ thành công xin phép bà ngoại đi cùng chị Minsoo.

.
.
.
.

Không giống lần gặp mặt đầu tiên ở nhà Taehyung, Jungkook vì không biết Minsoo là ai nên để yên cho chị gái động tay. Lần này, chỉ cần thấy người kia từ xa, Jungkook đã đanh mắt, tiến lên phía trước để xem chị có dám ôm người yêu của cậu nữa không.

Bơ nhìn thấy anh lớn và anh nhỏ nên cũng buông tay Minsoo để chạy đến chỗ anh trai.

Chân dang ra, hai tay bé khoanh tròn trước bụng, biểu cảm gương mặt bắt chước y hệt Jeon Jeon.

Jungkook bảo vệ Taehyung, Bơ béo bảo vệ hai anh Taekook!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Minsoo không biết nên buồn cười vì phản ứng của Bơ và Jungkook hay buồn cười cho chính bản thân mình.

Khoan thai bước đến đối diện với ba chàng trai xếp từ nhỏ tới lớn, Minsoo híp mắt:

“Tôi không phải tìm Taehyung, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

“Tôi?” – “Em ấy?”

Jungkook và Taehyung cùng đồng thanh. Có chút bất ngờ.

“…”

Taehyung và Bơ béo về nhà trước theo lệnh của anh nhỏ Jungkookie. Thật ra, Jungkook cũng có chuyện cần nói với Minsoo.

“Tôi mới sang nhà Taehyung và gặp bà của cậu ấy!”

“…”

Jungkook nheo mắt suy nghĩ về câu nói của Minsoo.

Giọng nói không buồn không vui, Minsoo lại nói:

“Hình như người nhà Taehyung, ai cũng mến cậu.”

“Tôi cũng không chắc, nhưng  hiện tại có lẽ chị nói đúng.”

“Tôi rất ganh tị với hạnh phúc của cậu. Tại sao tôi lại không có được Taehyung.”

“…”

“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thắc mắc, chứ không có ý định xen vào chuyện tình cảm của cậu và Taehyung. Nói đúng hơn, tôi thấy mình chẳng có lấy một chút cơ hội.”

“Chị biết vậy là tốt !” – Suy nghĩ của Jungkook.

“Taehyung mãi nhìn về cậu, dù xung quanh có là ai, ánh mắt ôn nhu của cậu ấy tôi chỉ thấy khi Taehyung nhìn cậu thôi.”

“Chị đừng ganh tị với hạnh phúc của người khác.”

“…”

“Hạnh phúc không phải thứ người này có thì chia cho người kia. Vốn dĩ Taehyung không phải là hạnh phúc của chị, rồi chị sẽ gặp được một người, người ấy có thể không đối xử với chị như cách Taehyung đối với tôi. Nhưng anh ấy là dùng sự ân cần của mình mà dành riêng cho chị. Lúc đó, chị đã có được hạnh phúc của riêng mình.”

Nếu Minsoo là người ngoài, Jungkook sẽ chẳng bận tâm đến nữa. Nhưng… chuyện này còn liên quan đến các mối quan hệ trong gia đình Taehyung.

Minsoo là bạn, là hàng xóm, là người thi thoảng sẽ sang nhà cùng ông bà ngoại hay ba mẹ Kim. Mặc dù không chắc sau này Jungkook và Minsoo có thể cùng nhau trò chuyện, nhưng cuộc trò chuyện hôm nay sẽ khiến mọi người dễ đối diện nhau hơn.

Và hơn hết, Jungkookie không muốn Taehyung hay người nhà anh ấy phải khó xử.

Jungkook đã lớn thêm một chút  rồi!

Taehyung sốt ruột đi qua đi lại, hết ngồi xuống lại đứng lên, thỉnh thoảng lại ngóng ra cửa trông em bé về.

Quá khứ Taehyung không hề đen tối, chỉ là anh không biết được Minsoo tự dưng lại muốn gặp riêng em nhỏ nhà mình làm gì?!

Không chịu nổi khó chịu, Taehyung đứng lên bước ra mở cửa lại đúng ngay lúc Jungkook từ ngoài đẩy cửa vào.


Cạch!

Ánh mắt Taehyung lập tức chỉ còn hình ảnh chiếc kéo nhọn hoắt trên tay người anh yêu.

Ực!

Phản xạ lùi liền mấy bước, hai tay đưa vào giữa che đi vật thể quý báu có thể bị cắt đi.

“Jeon… Jeon… có gì từ từ nói em.”

“A…an…anh có thể giải thích.”

Taehyung nói chữ này liếu với chữ kia. Tim đập đum ba hoảng loạn nhớ đến lời anh họ Hoseok:

“Jungkook khi tức giận sẽ có thể trở thành một người hoàn toàn khác với tính cách trẻ con của mình. Rất – đáng – sợ !”

Taehyung cắn chặt răng khi Jungkook càng lúc càng gần. Tay em siết chặt kéo nhọn, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm Taehyung.

“Em đừng vì người ngoài mà đối xử như vậy với anh. Cái này… anh còn chưa được dùng với em lần nào mà…”

“Anh nói gì dạ? Cái gì anh chưa dùng với em?”

Nói Taehyung thật sự muốn khóc cũng không sai nếu nhìn vẻ mặt lo sợ của anh hiện tại.

“Mình có thể giải quyết bằng cách ôm 10 phút hoặc hôn 20 phút mà, sao em lại đem vũ khí vào làm gì hờờờ….”

“Rốt cuộc anh muốn gì ý? Em đem kéo vào để cắt hoa cắm vào bình mà?”

Ực !

Tiếng Taehyung nuốt nước bọt điều chỉnh tâm lý sau khi tiếp nhận thông tin. Anh hỏi lại để chắc chắn mình hiểu đúng ý em bé Jeon.

“Em – muốn – cắt – hoa ?”

“Ò, chứ anh muốn em cắt gì?”

Ánh mắt liếc nhẹ qua vị trí nào đó khiến Taehyung cảm thấy hơi nhói.

“À, dạ không ạ! Jeon xinh đẹp yêu dấu của anh cứ ngồi đây cắt hoa, anh ra ngoài lấy cho em miếng nước uống nha.”

“KHÔNG!”

Tim Taehyung lại đum ba đập loạn. Hô hấp anh lớn bị đình chỉ chờ lời nói kế tiếp của Jungkookie…

“Jeon xinh đẹp yêu dấu của anh muốn anh hôn một cái rồi mới đi có được không?”

Làm Taehyung giật mình, anh cười có chút ngốc.

“Dạ được!  Nhưng Jeon xinh đẹp yêu dấu của anh bỏ cây kéo xuống trước rồi anh hôn ạ!”

Chụt…

Trách sao được… Taehyung và Jungkook mỗi lúc ở riêng đều tự động bật chế độ quấn nhau như thế. Dày vò môi nhỏ của em cũng hết mấy phút đồng hồ.

Taehyung vào bếp lấy nước cho Jungkook, vừa hay bà cũng đi vào.

“Taehyung nè.”

“Dạ bà.”

“Taehyung của bà hình như không quan trọng việc có con!”

Tay đang rót nước khựng lại trước lời bà nói. Taehyung biết không sớm thì muộn, bà của anh sẽ nhìn ra mối quan hệ của hai người.

Không phải nói anh và Jungkook quá lộ liễu. Chỉ là bà Taehyung lại tinh tế quan tâm những điều nhỏ nhặt xung quanh.

Quyết định đưa Jungkook về ngoại, dù Taehyung không nói, nhưng trong thâm tâm đã muốn dùng cách này công khai với mọi người.

Đặt cốc nước xuống bàn, Taehyung xoay lại thưa chuyện với bà.

“Dạ bà…”

Bà im lặng nghe Taehyung.

“Đứa trẻ gọi con bằng ba, sẽ gọi ông bà là ông bà cố. Cái gọi là con cái, không nhất thiết phải là do một người con trai và một người con gái cưới nhau, sau đó sinh ra đâu bà. Không phải con không muốn có con. Mà là… con muốn có người ấy nhiều hơn bà ạ!”

“…”

Có chút thiên vị, nhưng trong nhà, bà thương Taehyung nhiều hơn một chút. Có thể vì Taehyung là đứa cháu trai đầu tiên của bà. Dù có chút ngỗ nghịch nhưng Taehyung là đứa trẻ có trái tim ấm áp.

“Taehyung của bà lớn rồi, nói chuyện cũng thật biết lựa lời.”

Bà ngoại cười hiền từ nhìn Taehyung. Bà cũng đến tuổi gần đất xa trời, điều mong muốn cuối cùng cũng chỉ là con cháu trong nhà đều được hạnh phúc, an yên.

“Taehyung lấy nước cho Jungkook sao?”

“Dạ vâng.”

“Để bà mang vào cho. Bà mượn bạn của Taehyung một chút nhé!”

“…”


.
.
.
.

Cạch!

Cửa phòng bật mở, Jungkook cứ nghĩ là Taehyung nên lên tiếng dỗi hờn anh người yêu.

“Sao anh đi lâu quá chừng luôn dạ? Người ta nh..nhớ…ớ…!”

“Là bà, bà nói chuyện với Jungkook chút nhé!”

“D..dạ…ạ!”

Nhận ra sự ngượng ngùng của Jungkook, bà ngoại mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh em.

“Con có muốn bà chỉ bí quyết cắm hoa lâu tàn như thế không?”

“Dạ có! Bà chỉ con với ạ!”

Sống từng này tuổi, bà biết mình nên bắt đầu một cuộc trò chuyện như thế nào. Jungkook lại rất ngoan, chịu nghe bà nói nên việc này đối với bà càng đơn giản hơn.

Bà nhẹ nhàng cầm từng nhánh hoa, cẩn thận cắt tỉa. Vừa làm vừa quay sang hướng dẫn cháu trai nhỏ.

“Để hoa được tươi lâu hơn, tốt nhất con nên cắt bỏ phần lá phía dưới, vì nếu để lá lại và ngâm trong nước sẽ làm cho lá nhanh thối, tạo điều kiện cho vi khuẩn phát triển, làm hoa không giữ được độ tươi lâu, nhanh héo tàn.”

“Tiếp đến là gốc cành hoa. Con nên cắt gốc hoa theo đường chéo Làm như vậy sẽ giúp cây dễ dàng hấp thụ nước, làm hơn giữ được độ tươi lâu hơn. Con cũng thử làm đi.”


Nói rồi bà đưa kéo sang cho Jungkook, cẩn thận hướng dẫn đứa trẻ ngoan.

“Không nhất thiết phải cắm thật nhiều hoa thì lọ hoa mới đẹp, quan trọng là hoa phải được tươi lâu. Để được như vậy, con cần một chiếc bình có thân rộng, không gian trong bình phải để phần gốc của hoa phải được thoáng khí và tươi lâu.”

Trong lúc bà tỉa lá, Jungkook lấy nước chuẩn bị cho vào bình hoa như lời bà dặn.

“Dùng nước ấm để cắm hoa sẽ giúp hoa tươi lâu hơn, không bị héo hay bạc màu vì hoa hồng thích hợp với nước có độ trung tính. Nếu con dùng nước tinh khiết để cắm hoa thì nên để nước trong tủ lạnh qua đêm như vậy sẽ giúp hoa tươi lâu hơn. Nên thay nước thường xuyên và không được để hoa dưới nhiệt độ cao, ánh nắng mặt trời.”

“Mấy cành hoa này may mắn thật bà nhỉ?”

“Sao con nói vậy?”

“Khi còn trong vườn thì được ông vun trồng chăm sóc. Lúc cắt đi rồi lại được bà trân trọng nâng niu.”

Bà hiền từ mỉm cười:

“Jungkook có nghĩ bà là một người chăm hoa tốt không?”

“Dạ có! Đương nhiên rồi ạ. Dù hoa bị cắt khỏi cành chỉ còn rạng ngời được vài hôm, nhưng bà vẫn tỉ mỉ đến từng cánh hoa.”

“Vậy con có biết con và hoa hồng giống nhau ở điểm nào không?”

“Dạ ?”

“Cả con và mấy cành hồng này… đều gặp được người chăm sóc tốt rồi !”

“Bà…”

Jungkook ngập ngừng nhìn xuống tay bà đang đặt lên tay mình như gửi gắm hết thảy thương yêu.

“Bà nâng niu hoa vì muốn nhìn hoa khoe hết sắc hương đến tận phút cuối. Người nâng niu con vì muốn nhìn con vui vẻ, an yên bên cạnh họ cả đời…”

Jungkook thấy sóng mũi cay cay, cổ họng nghèn nghẹn không nói nên lời. Có thứ cảm xúc ấm áp từ tay bà ngoại, từ lời bà dạy len lỏi vào tim. Người nhà Taehyung ai cũng ấm áp, ai cũng yêu thương. Yêu thương Jungkookie …

Nơi Seoul hoa lệ, người người, nhà nhà vội vã chuẩn bị đón mùa Tết sang.

Ba Jeon đi làm về thấy đồ đạc trong nhà có chút khang khác. Trong lòng phút chốc muốn tìm vợ mình để xác minh.

Mẹ Jeon hiện tại đang ở trong bếp. Mẹ đeo tạp dề, tay mang găng tay cao su hì hục lau chùi kệ tủ, sắp xếp chén bát ngay ngắn thành hàng. Ba Jeon nhìn thấy có chút xót xa. Bỏ cặp táp ngay ngắn lại ghế, ba xắn tay áo vào bếp làm thay vợ.

Ba Jeon đi đến cạnh mẹ, tay đưa ra ý muốn mẹ đưa đồ sang cho mình: “Để đó tôi làm cho.”

Mẹ có chút bất ngờ: “Sao nay ông về sớm vậy?”

“Bà này! Tôi về muộn bà cũng nói, nay về sớm cũng nói là sao?”

Ba Jeon không khó chịu mà chỉ trả lời theo thói quen thôi. Quay sang nhìn trán mẹ lấm tấm mồ hôi, vừa đưa tay lau nhẹ vừa nói:

“Mấy cái ly này để tôi rửa cho, bà ra kia nghỉ ngơi đi. Mồ hôi mồ kê chảy đầy trán kia rồi.”

Được chồng quan tâm, mẹ Jeon thoáng cười trong tâm nhưng vẫn cố giữ nguyên nét mặt.

“Tôi làm sắp xong rồi, nếu được ông khênh giúp tôi mấy cái hộp kia vào kho đi.”

Ba Jeon thắc mắc: “Kho ?”

“Ừm !”

Mẹ Jeon quên mất phòng kho hiện tại đã dọn dẹp sạch sẽ thành phòng của ba Jeon. Hai vợ chồng dến nay vẫn ngủ riêng như trước đây từng nói. Ba Jeon thắc mắc cũng vì điều này. Nếu cất đồ vào phòng kho thì tối nay ba sẽ ngủ đâu.Nghĩ rồi lại bê mấy thùng liền vào “phòng ngủ của mình”.

Tối nay ba sang ngủ với mẹ!

Chuyện là những năm trước đây, ba mẹ Jeon thường thuê người đến dọn dẹp nhà cửa những ngày gần Tết vì công việc cả hai đều bận rộn.

Nhưng từ ngày biết chuyện của Jungkook, chứng kiến đứa trẻ chính mình sinh ra khóc nấc đòi ngủ ở phòng khách để nhường lại phòng ngủ vì không muốn ba mẹ rời đi, tâm can người làm cha làm mẹ như bị dao nhọn xuyên qua rách thành mảng lớn.

Ba mẹ Jeon không nói với nhau, nhưng cả hai đều giống nhau âm thầm sắp xếp lại công việc. Cũng bởi vì cả ba và mẹ muốn dành nhiều thời gian hơn để chăm lo cho hai chữ “gia đình”.

“Thưởng Tết năm nay nhiều hơn một chút, tôi chuyển tiền lương với tiền thưởng sang cho bà rồi đó. Nhà còn thiếu gì thì bà mua sắm thêm. Bà muốn mua gì thì cứ thoải mái. Nếu được thì sắm cho tôi với Jungkook mấy cái áo sơ mi là được. Cha con tôi không giỏi thẩm mĩ, nhờ bà chọn giúp vậy.”

Ba kiếm cớ thôi!

“Ừa, để mai mốt gì tôi đi mua.”

“Cần tôi đưa bà đi không?”

“Ông không sợ đợi đàn bà như tôi mua sắm lâu thì chở tôi đi cũng được.”

“Đó giờ tôi có than đợi bà lâu sao?”

Mẹ Jeon ngẫm lại… Hình như không có thật. Kể cả khi mới yêu hay đến tận bây giờ. Dù rằng ba mẹ ít đi cùng nhau, nhưng nếu có, ba Jeon chẳng bao giờ than phiền về việc chờ đợi.

“Ông… ông còn qua lại với mấy người kia không?”

Không hiểu sao mẹ Jeon lại muốn hỏi chồng câu này. Biết là đau lòng nhưng mẹ vẫn muốn hỏi. Dù gì cả hai hiện tại cũng đã ly thân. Nhưng câu trả lời của ba khiến mẹ làm rơi cả quyển sách đang dọn trên tay.

“Tôi nói tôi chỉ có mình bà thì bà có tin không?”

“…”

“Tôi chưa từng ngoại tình, cũng không có tình nhân bên ngoài. Bà cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng bắt gặp, đúng chứ?”

“Tôi… ông…”

Nén lại phiền lòng thở dài, ba Jeon lộ ra một nụ cười chua xót.

“Năm đó, tôi bị đuổi việc, còn bị lừa mắc nợ số tiền khá lớn. Sợ bà buồn lòng nên không kể với bà. Jungkook lại đang tuổi ăn tuổi lớn, đi học tốn không phải ít tiền. Tôi đi sớm về khuya vì làm một lúc nhiều việc. Gặp gỡ phụ nữ khác cũng vì công việc bắt buộc chứ tôi chưa từng quá phận bao giờ. Tôi luôn nhớ mình là người đã có gia đình, trên tay bao giờ cũng đeo nhẫn cưới bà trao.”

Ba Jeon nhìn xuống ngón áp út, vị trí chiếc nhẫn cưới đã hơi bạc màu.

“Tôi không bắt bà tin tôi. Chỉ là tôi muốn nói cho bà biết thôi.”

Nói rồi, ba lại tiếp tục công việc đang dở tay. Đưa tay lên quẹt nhanh nước mắt sắp rơi bên khóe mắt. Chỉ là mắt có chút cay chứ ba Jeon sao có thể khóc trước mặt vợ.

Nhưng vợ của ba thì khóc rồi…

“Sao ông không nói cho tôi biết? Sao lúc người ngoài nói ông như vậy, thậm chí tôi trách ông, ông cũng không nói gì?”

“Miệng lưỡi thế gian tôi đâu bịt kín hết được. Thân là người đàn ông, là trụ cột trong nhà nhưng lại khiến vợ mình khóc, con mình buồn, tôi còn tư cách gì mà giải thích. Chỉ cần chăm lo đầy đủ cho bà và Jungkook. Người ngoài nói gì, tôi mặc kệ chẳng bận tâm.”

Ba lại nói tiếp…

“Một vợ một con, đối với tôi là đủ.”

“Tôi cứ nghĩ ông vì chán chê nên không muốn tôi sinh em cho Jungkook.” Giọng mẹ rất buồn xen chút tủi thân.

“Bà còn nói!” Ba Jeon có chút giận.

“Năm đó, nhìn bà làm việc đến kiệt sức, ăn ngủ còn không đủ thời gian. Nhiều lúc tỉnh giấc nửa đêm, nhìn bà ôm Jungkook khóc tôi thương bà còn không hết, nói gì đến chuyện bắt bà sinh thêm con cho tôi.”

Nước mắt không biết từ lúc nào đã đọng sẵn dưới đáy mắt, chỉ cần cái chớp mi lập tức tuôn trào. Mẹ Jeon chạnh lòng tự trách bản thân.

Ba Jeon thấy mẹ không nói gì, quay nhìn lại liền thấy mẹ đang khóc, trong lòng lại không kìm được mà đi đến. Bàn tay có chút ngượng ngùng muốn đưa khăn giấy để mẹ lau nước mắt. Lâu rồi ba không an ủi mẹ thế này.

“Đừng khóc. Hai mươi năm nay bà khóc vì tôi đủ rồi, giờ đừng khóc nữa. Tôi… tôi thương bà!”

“…”

Không cần hứa bên nhau đến răng long đầu bạc chỉ cần khi còn  bên cạnh mỗi ngày đều yêu thương nhau. Ba thương mẹ và mẹ cũng rất thương ba…

Quay lại nhà ngoại Taehyung ở Daegu cách Seoul ấy hơn 200 cây số, Jungkook nhích vào anh một chút, anh liền quay sang ngay, giống như cơ thể tự động phản ứng với người ấy.

Thật muốn đưa tay xoa đầu em nhưng nhận ra bản thân đang ăn cơm cùng mọi người, Taehyung đành nén lại hết tất cả cử chỉ yêu thương. Jungkook sau khi chơi cùng bé Bơ thì ăn tối cùng mọi người trong nhà.

Cứ ngỡ sẽ cảm thấy ngượng ngùng nhưng nhà ngoại Taehyung ai cũng vui vẻ với sự có mặt của thành viên mới này.

Không tính Taehyung và Jungkook thì trong nhà hiện tại có ông bà ngoại, vợ chồng cậu mợ Hai, vợ chồng cô Út và Bơ béo. Do chuyến bay bị hoãn, ba mẹ Kim có lẽ khuya nay mới đến nơi.

“Taehyung đã có người yêu chưa con?” – Cậu Hai hỏi .

“Việc này… phải hỏi Jungkook cậu ơi.”

“Sao lại hỏi Jungkook? Vậy Jungkook có người yêu chưa con?”

Jungkook nuốt xuống thức ăn trong miệng rồi trả lời cậu Hai.

“Dạ… con..con có người yêu rồi ạ!”

Cậu Út Taehyung cũng theo nhập vào cuộc trò chuyện:

“Taehyung vậy là thua Jungkook rồi.”

“Dạ vâng đúng rồi Út ơi! Con lúc nào mà chẳng thua Jungkook. Em ấy là nhất rồi.”

Taehyung cố ý trêu em nhưng người phản ứng lại là Bơ béo ở đối diện.

“Nếu anh nhỏ là nhất vậy anh Tae cho Bơ hạng hai nha.”

Bơ vừa nói vừa giơ hai ngón tay ú nụ diễn tả, khóe môi còn vương hạt cơm vụn khiến cả nhà một phen bật cười. Bữa ăn vì thế cũng càng thêm vui.

Dưới bàn ăn, có bàn tay nhỏ co thành nắm đấm, như có như không đấm nhẹ lên chân anh đe dọa. Nhưng, Taehyung đã nhanh hơn bắt được. Anh nhẹ tách bàn tay em ra rồi nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau giấu dưới gầm bàn.

Jungkook gắp thức ăn vào miệng, khóe môi khẽ giương cao. Em nhỏ lén nhìn anh nhưng lại thấy anh lại cũng đang nhìn mình. Như người làm điều vụng trộm, em nhỏ quay mặt, gò má ửng hồng giống hệt người say.

Nhưng mà…

Ai mà ngờ được, ban đầu là như say, lúc sau lại là say thật. Jungkook không tránh được tiệc rượu cuối ngày.

Mọi người đã uống tới chai thứ năm rồi, ai cũng hơi loạng choạng, Taehyung suốt buổi có cản cho Jungkook mấy ly, nhưng nói chung, bạn nhỏ của anh cũng phải uống nhiều vì phận là con cháu lần đầu ra mắt.

Thấy Jungkook bị say có phần khó chịu, Taehyung liên tục lén mọi người xoa lưng cho em.

“Em khó chịu lắm không?”

Jungkook ngước mắt nhìn anh có chút mơ màng, mái đầu tròn ủm khẽ gật gật trả lời anh.

“Ngoan, ngồi ở đây, anh đi pha nước chanh cho em uống giải rượu.”

Taehyung với tay lấy áo khoác gần đó cuộn thành gối đặt phía sau cho Jungkook tựa vào tường rồi mới xin phép mấy cậu xuống bếp.

Còn đang loay hoay vắt chanh thêm đường, Taehyung không ngờ Jungkook cũng bỏ bàn nhậu mà đi theo anh. Gương mặt giả đầy uỷ khuất vì ai kia bỏ em một mình đi mất. Jungkook say rồi không nhớ Taehyung trước khi đi đã nói với em.

” Hức… anh Tae sao bỏ Kookie dạ…hư…”

Taehyung giật mình nghe tiếng em khóc, quay lưng nhìn lại suýt chút làm rơi ly nước trên tay.

“OAAAAAA ~”

“Kookie muốn ôm ôm anh mà hức hức….”

Jungkook nói với giọng uất ức quá chừng. Em nhỏ ngả ngớn vì cơn say khiến cơ thể mềm nhũn không thể tự mình đứng vững.

“Anh đây, anh đây mà!”

Gương mặt cũng nhờ men rượu mà ửng hồng như hoàng hôn chiều nay ngước lên nhìn anh chớp chớp mắt.

“Ỏ ! Tae nè! Người yêu của Kookie nè! Anh ơi hôn hôn chỗ này đi…ức!”

Nghe em nói mà Taehyung giật mình đưa tay che đi sợ có người nghe lại không hay cho lắm. Bản thân Jungkook say không ý thức được lời nói, nhưng có cần đáng yêu đến mức như này không?!

Jungkook nhìn anh bằng gương mặt không tỉnh táo, em nhỏ còn muốn nói nhưng bị anh che miệng mất rồi. Với sự gian manh ngầm có trong máu, Jungkook vươn lưỡi ướt mềm quét một đường chỗ lòng bàn tay ai kia.

“JEON !”

“Dạaaaaaa ~!”

Cằm nhỏ đặt trên ngực anh cọ cọ khiến tâm can Taehyung có chút ngứa ngáy. Giọng lè nhè thế này nhưng sao lại khiến Taehyung u mê.

“Ngoan, em say rồi, anh đưa Jeon về phòng.”

Jungkook mặc kệ úp vào ngực anh làm nũng, hai tay không còn sức lực nhưng vẫn cố ôm chặt anh.

“Em ư say… từ lúc ư… từ lúc ăn cơm rồi. Chỉ là ưm.. không phải say rượu..ức! Không hề say rượu. Em là say tình.. hì hì…”

Taehyung tối nay có dịp nhìn thấy Jungkook khi say. Trong lòng đã ra thánh chỉ nhất định không để ai khác thấy được bộ dạng này của bé nhà anh.

Jungkook uống say liền giống bé sâu rượu trắng tròn làm nũng người yêu gấp nhiều lần ngày thường. Yêu chết Taehyung mất thôi…

Đêm nay có lẽ anh lớn phải thức trông bé sâu nhỏ này rồi.

Đêm dài rồi đây… !


* Cách cắm hoa giữ lâu do bii tham khảo từ Google.


❣️❣️❣️

GÓC SPOIL TẬP 52:
Sự đáng yêu của sâu rượu nhỏ Jeon Jeon 🐛


Anh ơi… em không say rượu,
em chỉ say tình anh thôi ❣️


❣️❣️❣️

__________________

8:00pm 26/01/2022

❣️ MỪNG SCHOOL 2021 ĐẠT 1M ❣️

Bii thật sự muốn chia sẻ thành quả này với tất cả mọi người đã yêu thương School 2021.

Thành quả đạt được của School 2021 cho đến hiện tại là nhờ rất nhiều vào nhiều sự đáng yêu của các readers nhà chúng mình.

Từng lượt nhận xét, từng lời góp ý về những điều chưa hay, mọi người còn đáng yêu đến mức nhắc bii sửa lỗi chính tả một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Không biết từ bao giờ bii cảm giác School 2021 là nơi bii được biết nhiều bạn hơn, được các bạn yêu thương, dung túng, được mọi người tin tưởng, sẻ chia.

Bii không hứa bản thân có thể làm tốt, nhưng bii sẽ cố gắng từng ngày để trau dồi nhiều hơn.

Lần nữa chúc mừng School 2021 đạt 1M 🥳🥳🥳

Bên nhau thật lâu nhé người lạ ơi… ❣️

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.