Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 41: 37.
” Có em thật ấm áp như một bài hát anh phiêu
Mình giữ nhau thật chặt nhé
Nếu đi ta cùng đi
Mọi bão giông đều qua khi con tim cùng theo lý trí
Giờ gió đông lạnh giá lắm cứ yên tâm còn anh và nắng mà
Cùng sưởi ấm để em cảm thấy yêu thương nhiều hơn…”
< Đúng người đúng thời điểm – Thanh Hưng >
…
Jungkook ngồi thẩn thờ nhìn màn hình điện thoại với dòng tin nhắn đã gửi từ nhiều tiếng trước vẫn chưa nhận được câu trả lời của Taehyung.
Nghĩ lại thời gian gần đây, trong những cuộc trò chuyện của cậu và anh đã không còn như trước. Vị trí ngồi trong lòng Taehyung mỗi khi Jungkook sang nhà anh để học bài cũng bị không còn.
Taehyung chẳng chủ động ôm Jungkook hay chủ động hôn cậu nữa. Thi thoảng còn chẳng để mắt đến sự có mặt của Jungkook trong phòng ngủ của mình.
Những điều ấy khiến Jungkook nhận ra vị trí của em trong lòng Taehyung không còn như trước nữa…
Đứng ở vị trí Jungkook hiện tại, mắt dù thấy rõ Taehyung đang mỉm cười vui vẻ nhưng không dành cho em.
Jungkook lớn rồi mà, em chẳng thể việc gì cũng gào lên với Taehyung. Nghĩ vậy nên em nhỏ nuốt uất ức mà đi xuống nhà.
Mẹ Kim đang hóng mát ở ban công cùng ông xã thì nhìn thấy thỏ nhỏ rũ hai tai buồn hiu ra vườn ngồi có một mình. Đứa con trai đáng đánh của mẹ ở đâu mà để em nhỏ tủi thân như vậy, mẹ lập tức đi sang phòng “kẻ tội đồ”.
“Quáu !”
“Ơ kìa mẹ?”
Taehyung mắt chữ A mồm chữ O khi mẹ Kim một phát cướp con trai từ tay cậu.
Chuyện là ông bà Taehyung lớn tuổi rồi, không thích hợp nuôi một bé cún quậy phá như Tannie nên ba mẹ Kim đem em về nhà mình và mua cho ông bà một em cún “nhu mì” hơn Tan một chút.
Thế là suốt một tuần này Taehyung cứ bám lấy con trai Tan mà không biết có thỏ nhỏ nào đó tủi thân quá chừng. Trái tim bé xíu bị anh người yêu tổn thương.
“Em đến chơi mà con ngồi đây với chùm lông đen thui này hả?”
Mẹ Kim thả Tan xuống rồi lệnh một tiếng làm cún nhỏ hốt hoảng chân ngắn ngủn lăng xăng vội chạy về ổ của mình.
Taehyung nghe đến em bé nhà mình lập tức cũng chẳng bận tâm Tan nữa.
“Ơ ? Em đâu mẹ?”
“Ngoài vườn.”
“Dạ?”
Thấy con trai mình cứ ngây ngây ngô ngô, mẹ thì xót em của mẹ ngồi ngoài vườn gió lạnh lập tức xách Kim Taehyung đứng lên.
“Đi ra bế em vào, nhanh!”
Lệnh mẹ còn hơn cả trời. Taehyung nuốt nước miếng cái ực. Cơ thể như gắn động cơ đứng bật dậy, chân dài nhanh bước xuống lầu đi tìm tiểu yêu thương.
Jungkook nghiêng đầu tựa vào dây xích đu.
“Cục dàng ơi …!”
Người ta tủi thân nhiều lắm nên chẳng thèm lên tiếng trả lời anh đâu. Ai bảo lại suốt ngày ôm Tan trong lòng, còn đụng mũi vào mũi nó.
Người ta ngồi một cục tròn xoe trong phòng anh cũng hỏng quan tâm. Jungkook ghét anh rồi!
“Sao lại ngồi đây? Không muốn vào phòng ôm anh hửm?”
Jungkook ngước mắt thỏ con nhìn Taehyung rồi lại quay nhìn sang hướng khác. Anh lớn trông bé nhà mình yêu quá không nhịn được mà ngồi xuống ngay bên cạnh lập tức vuốt lông thỏ.
“Yêu của anh làm sao nè?”
“…”
“Giận anh hửm?”
“Dạ không có…”
Nói không có mà hai má thịt phồng lên rồi.
“Buồn anh sao?”
“Dạ không phải đâu…”
“Vậy yêu của anh làm sao?”
“Em không biết nữaaaaa…”
Taehyung đang thắc mắc có phải tác dụng phụ của sữa chuối ngoài nuôi Jeon béo lên chút ít thì có phải khiến bé nhà anh ngày càng đáng yêu không ?!
Nghe anh không hỏi nữa, Jeon lúc này mới quay sang trong lòng đầy rẫy tổn thương mà hỏi Taehyung.
“Anh thương ai nhất?”
“Thương Tanie nhất…”
Jeon tổn thương, Jeon không nhìn anh nữa nhưng Jeon không khóc, không khóc, không khóc… ư hức…oaaaa !!!
“Anh thương, anh thương, sao lại khóc rồi?”
“Anh hết thương em rồi… oaaaa!”
“Cái môi xinh như này mà sao cứ nói lời không đáng yêu thế? Anh hết thương em bao giờ?”
“Anh bảo anh thương Tan nhất, hức…ức !”
“Nếu Tan là hạng nhất thì em bé Jeon của anh xếp vào giải đặc biệt luôn.”
Mẹ Kim bồng Tan nhịp nhịp trên tay, hướng xuống nhìn hai đứa nhỏ nhà mình quấn quấn quýt quýt!
“Nghe chưa con? Người đến sau mà tưởng đâu mình là chính thất à?”
“Hư…ư…” – Tan rên ư ử trên tay mẹ.
“Nhìn ba Jeon của con đi… trắng trẻo mịn màng chứ không có đen sì như con đâu!”
“Quáu !” <mẹ thiên vị>
Taehyung dưới này nháy mắt ra hiệu để mẹ vào phòng. Mẹ Kim cũng rất nhanh nhận tín hiệu con trai.
“Trời lạnh lắm, anh bế vào nhà.”
Jungkook nghe được câu nói của anh người yêu hai tay lập tức phản xạ dang rộng để Taehyung dễ dàng ôm trọn cả người em nhỏ bế lên.
Tay Jeon choàng qua cổ, hai chân quấn chặt ngang hông, bản thân đường đường chính chính được Taehyung cưng chiều ôm ôm lên phòng.
Jungkook không ngại tại vì ban nãy thấy mẹ Kim với anh ra hiệu với nhau rồi. Jeon vẫn cứ là nghịch nghịch lắm cơ !
…
Sau cái hôm cãi nhau, Jimin và Yoongi cũng như cạch mặt, không ai nói chuyện với ai lời nào.
Jimin sáng nay đi học muộn, đến giờ giải lao đầu tiên mới vào lớp phát hiện trên phần kiểm diện vắng 1 học sinh.
Dù lòng khó chịu nhưng sự quan tâm của cậu luôn đặt để vào cục nước đá bên cạnh mình.
“Yoongi đâu rồi?”
“Về nhà rồi.”
“Sao về?”
“Bệnh cũ tái phát!”
“Nó lại đau bao tử sao?”
“Ừ!”
Hơn ai hết, Jimin nắm rõ tình trạng sức khỏe của Yoongi. Min lớn hay trách Min nhỏ ăn uống không điều độ, bản thân anh cũng tệ khoản chăm sóc bản thân nhất đời.
Trong lòng lo lắng cuống cuồng nhưng Jimin chẳng thể làm gì khác mà phải đợi đến cuối tiết học. Mèo lớn nhà anh chắc hôm qua không ăn tối. Người gì mà đáng ghét chẳng bao giờ chịu để tâm đến bản thân.
Tan học, Jimin lập tức chạy sang nhà Min Yoongi.
“Em nhắc Yoongi uống thuốc nha, thằng bé từ lúc về nhà vẫn không chịu uống, cứ nằm lì trong phòng, chị nói thế nào cũng không uống,như vậy sẽ không khỏi bệnh được.”
Jimin lễ phép nhận lấy thuốc và bát cháo chị Yoonji vừa nấu rồi vào phòng Yoongi. Anh biết tính mèo nhà anh bướng bỉnh, không thích ăn, không thích uống thuốc nên chỉ còn cách cưỡng chế.
“Sao không uống thuốc?”
Yoongi tựa người vào thành giường, lười biếng nhìn người vừa đến.
“Đắng.”
“Uống.”
“Không.”
Jimin bóp má Yoongi rồi nhét ngay viên thuốc giảm đau vào miệng, tiếp theo đó anh không nói gì áp môi mình lên. Hành động nhanh đến mức Yoongi không kịp phản kháng.
“Còn đắng không?”
Yoongi mặt phụng phịu lắc đầu. Mèo lớn tự nhiên ngoan ngoãn ngang.
Được hôn nên vậy hả?
“Vậy lần sau uống thuốc xong hôn môi tao sẽ không đắng.”
Trong lòng vẫn còn khó chịu, Yoongi tránh ánh nhìn của Jimin mà nằm xuống kéo chăn phủ kín đầu. Jimin tức giận mạnh tay giật lấy chăn bông.
“Mày rốt cuộc bị làm sao, cứ lầm lầm lì lì vậy? Bộ mày ghen hả?”
“Ừm tao ghen đó.”
“Sao lại ghen.”
“Không thích ai đụng vào mày!”
Nói ra câu đó, Yoongi bỗng dưng thấy bản thân thật trẻ con. Anh quay mặt đi vì không muốn Jimin phát hiện cảm xúc của mình hiện tại. Nhưng nếu Jimin dễ dàng bỏ qua như vậy thì hẳn hai người đã không yêu đương đến tận bây giờ.
“Bạn bè thì người khác đụng vào tao có gì mà không thích?” Jimin cố ý.
“Tao không có xem mày là bạn!”
“Vậy mà tao tưởng mày nhầm tưởng giữa tình bạn và tình yêu chứ!”
“…”
Mặc kệ mèo lớn đang khó chịu, Jimin trực tiếp hôn một cái vào môi mỏng màu bạc của người kia.
“Không có đụng, cơ thể tao là của người yêu tao không phải ai muốn đụng là đụng.”
Yoongi vốn đã thầm cười trong bụng, anh không giận Jimin cũng không phải nghi ngờ tình cảm của cả hai. Chỉ là khó chịu một chút, có là lạnh lùng thế nào thì khi yêu cũng biết ghen mà…
“Ngay từ lúc quyết định yêu đương với mày, tao đã chấp nhận vĩnh viễn mất đi một người bạn.”
“…”
“Tao không xem mày là bạn. Hoặc là người yêu, hoặc là người lạ. Nhưng tao vẫn hi vọng đến một ngày tên tao và mày cùng xuất hiện trên giấy đăng ký kết hôn!”
Gì vậy? Đây là cầu hôn sao? Mới phút trước còn đang chí choé cãi nhau mà?
Jimin cảm động rồi. Chuyện tình cảm của anh và Yoongi là từ tình bạn rồi mới đến tình yêu, một khi quay đầu là kết thúc tất cả.
Cũng vì đã quá hiểu nhau từ trước nên cả hai cục súc trong chuyện tình yêu thế nhưng đằng sau lời nói cộc cằn luôn là sự quan tâm thầm lặng.
“Nè…”
Jimin nghiêm túc nhìn Yoongi.
“Mày nuôi tao béo lên 3 ký rưỡi rồi mày định giả vờ giận rồi trốn tránh trách nhiệm hả?”
Nghe lời Min nhỏ nói, Yoongi không giấu được nhếch môi hài lòng, bàn tay đưa lên xoa xoa gò má trắng mịn béo tròn như bánh mochi rồi rất dứt khoác kéo cậu nằm trọn lên giường…
“Muốn tao chịu trách nhiệm như nào?”
Jimin cũng đâu có ý phản kháng.
“Ăn tối cùng tao đi!”
Biết Yoongi mỗi lần khó chịu sẽ lại chẳng buồn ăn uống, Jimin vuốt giận mèo lớn nhà mình xong lập tức dụ dỗ anh đi ăn.
Cả hai cứ vậy từ lúc nào lại nói cười vui vẻ, giận hờn khó chịu gì đó quên sạch sành sanh. Nhưng từ trong lòng mỗi người đều có những tâm tư riêng.
Jimin sẽ hạn chế việc ra ngoài gặp thêm người khác mà không nhắn cho Yoongi. Còn về Yoongi, anh sẽ hỏi rõ mọi chuyện trước khi lớn tiếng với người yêu mình. Cả hai cùng vì nhau thì mối quan hệ mới có thể lâu bền.
…
Vẫn như mọi ngày Taehyung đứng đợi Jeon nhỏ sau khi tan học.
Jungkook mải mê bấm điện thoại nên không chú ý đèn đi bộ đã chuyển sang màu đỏ. Jeon vẫn cứ bước đi bình thường đến lúc nghe thấy tiếng còi xe mới giật mình.
BIM!
Jungkook như chết trân đứng yên không thể cử động còn chiếc xe thì dường như càng lúc càng gần chỉ trong một cái chớp mắt.
Tưởng rằng đã có thảm kịch xảy ra thì một lực kéo em về phía sau, cả người Jungkook phút chốc nằm trọn trong lồng ngực săn chắc. Bàn tay to lớn với hơi ấm quen thuộc nắm chặt cổ tay em nhỏ, tay còn lại đặt ngang hông kéo Jungkook sát gần vào lòng mình. Giọng nói giận dữ cùng mày rậm nhíu chặt nhưng lại chẳng giấu được cả bầu trời ôn nhu lo lắng đến ấm áp.
“Sao em không cẩn thận vậy? Anh không bắt kịp thì em sẽ như nào đây?”
Trong vòng tay này,Jungkook chỉ nghe thấy nhịp tim đập của đối phương vì lo lắng cho cậu mà đập rất nhanh.
Không muốn rời khỏi chút nào, cảm giác dựa dẫm cứ thế ập đến. Jeon nhỏ cứ quen thói tinh nghịch cọ cọ tóc mềm trong lòng anh mà mè nheo làm nũng.
“Có anh rồi còn gì?”
“Nếu không có anh thì làm sao?”
Jungkook giật thót hơi ngã đầu ra sau để nhìn anh.
“Sao lại không có anh ạ? Anh luôn ngay bên cạnh em mà?”
Taehyung vuốt vuốt lưng người nhỏ trong lòng rồi cố ý lảng tránh sang chuyện khác.
“Lần sau còn như vậy anh sẽ giữ điện thoại em.”
“Đáng ghét, vậy lần sau không cần anh giúp.”
Taehyung nhìn thấy chiếc em bé môi nhỏ nhắn chu chu lên cãi lại bỗng thấy đáng yêu, cúi xuống thơm thơm một cái lên môi hồng căng mọng, thuận tay véo nhẹ vào má tròn phúng phính.
Cảm giác không còn giận nữa, anh chỉnh lại tông giọng trầm ấm áp dành riêng cho Jeon.
“Nhiệm vụ của anh là bảo vệ em.”
Jeon nhỏ nghe thấy liền khoái chí cười tít cả mắt. Em nhỏ biết rằng bản thân sẽ luôn được an toàn nếu như có Taehyungie bên cạnh.
Khoảng thời gian ngọt ngào cứ vậy trôi qua, mỗi ngày Taehyung lại cảm thấy yêu người yêu nhỏ của mình thêm một chút, Jungkook cũng ngày càng bám người hơn.
Taehyung đã là học sinh cuối cấp nên việc học tăng cường để ôn tập cho kì thi tốt nghiệp sắp tới chiếm hết thời gian khi anh ở trường.
“Người có tình yêu lúc nào cũng vui vẻ quá nhỉ?”
Haru trêu Jungkook khi thấy cậu cứ chăm chăm nhìn vào tin nhắn điện thoại mà tỉm tỉm cười. Không khí xung quanh ngập mùi kẹo đường mà chính chủ lại chẳng hay chẳng biết.
Bạn học Jeon ngược lại chẳng hề hấn gì với lời nói của lớp trưởng, đơn giản quay qua cười tươi một cái rồi mắt lại dán chặt vào màn hình.
Minhyuk đứng ngay bên cạnh tranh thủ giờ giải lao lướt điện thoại trả lời tin nhắn của người nào đó để chiều nay học thêm Lý không bị cằn nhằn, tiện tay mở sang trang web trường xem thông báo mới.
“Nè Jungkook, cậu xem thông báo trên trang web trường chưa? Có danh sách học bổng OMC rồi đó, có cả anh Taehyung thì phải.”
“Đương nhiên, anh ấy đạt điểm tối đa luôn mà.”
“Vậy là hết học kì này anh ấy sẽ đi du học sao?”
Hành động của Jungkook khựng lại, thời gian vừa qua quá đổi ngọt ngào và hạnh phúc, nó khiến cho Jungkook quên mất rằng Taehyung đạt giải cao trong OMC đồng nghĩa anh nhận được học bổng du học toàn phần.
Jeon còn chưa nghĩ đến việc yêu xa… hơn 4 năm!
“Sớm muộn gì cậu và Taehyung cũng sẽ chia tay thôi!”
“Nè chị lớn rồi, ăn nói cho đàng hoàng nha.”
Haru luôn không hiểu sao cứ có mấy người chị rảnh rỗi thế này.
“Còn không phải sao? Nếu ngại việc yêu xa thì chia tay từ giờ là vừa.”
“Chị nói vậy là ý gì?”
Minsoo khoanh tay trước ngực tiến đến gần hơn.
Minsoo đâu có nói sai. Chính vì Kangsan giành được giải Quán quân ở OMC, Taehyung mới nhận được học bổng du học. Và ai cũng biết, Jungkook chính là người đã giúp các anh ấy có được học bổng lần này.
Đêm đó, Jungkook vùi đầu vào chăn cùng mớ suy nghĩ hỗn độn. Cậu chợt thấy hơi nhói ở ngực trái, quả thật Jungkook chưa nghĩ đến việc Taehyung sẽ rời xa nơi này.
Và đêm đó… Jungkook đã khóc.
Cậu khóc trong nỗi sợ mất đi Taehyung!
…
Cứ mỗi cuối tuần, Taehyung lại chẳng có lớp học thêm nào, bản thân tự thưởng ngủ một giấc đến tận xế trưa. Sau khi tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân lại nằm dài trên giường lớn ôm điện thoại chơi game.
Jungkook một mạch đi thẳng vào phòng giật điện thoại anh đang cầm, chui nằm đè lên người anh trên giường.
Taehyung không trách mà còn cưng chiều xoa đầu.
“Jeon của anh làm sao?”
“Em muốn sạc pin.”
…
Dạo gần đây Taehyung phát hiện thói quen bám người của Jungkook chỉ có ngày càng tăng chứ không có dấu hiệu giảm bớt.
Hôm nay anh đi học về muộn vào phòng phát hiên Jeon nhỏ ngồi ngoan chờ anh mà mặt tủi thân trông cưng không chịu được. Taehyung đi đến bế em đặt lên chân mình để mặt đối mặt. Chóp mũi như có như không chạm vào chóp mũi cao của thỏ nhỏ.
“Sao sang nhà anh mà không gọi để anh về ngay với em?”
Jungkook rũ mi lắc lắc đầu, không dám nhìn anh mà tựa đầu lên vai còn hai tay thì vòng qua cổ.
“Em có việc gì không vui sao?”
Đáp lại câu hỏi lo lắng của Taehyung chỉ có hành động ngọ nguậy lắc đầu của Jeon nhỏ.
“Kookie… nhìn anh.”
Jungkook theo bản năng ngoan ngoãn mà ngước mắt lên nhìn người trước mặt, ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ lên đuôi mắt có phần hơi sưng nhẹ của Jungkook. Từ lúc Taehyung vào phòng đã nhìn thấy rồi.
“Nếu em không muốn nói anh sẽ không ép buộc nhưng nếu khó chịu việc gì có thể nói với anh, nhìn người yêu của mình không vui anh sẽ đau lòng.”
Một tia ấm áp len lỏi trong lòng Jungkook. Lúc nào ở cạnh Taehyung, Jungkook cũng cảm giác bình yên và an toàn tuyệt đối. Hít một hơi thật sâu rồi thở dài, mi mắt vẫn cụp xuống không dám nhìn trực diện.
“Hết năm học này, anh sẽ đi du học, đúng chứ?”
Taehyung vẫn quan sát Jungkook bằng ánh mắt dịu dàng. Hoá ra người yêu của anh lo lắng về việc anh sẽ rời Seoul.
Taehyung cũng đã suy nghĩ về việc này rất nhiều, nhưng hồ sơ của Taehyung vẫn trong quá trình nhập liệu giải quyết nên chưa chắc chắn điều gì.
Trước đây Taehyung đã từng nghĩ đến việc chỉ cố gắng đến hết cấp ba, sau đó sẽ tạm biệt thành phố này để sang nước ngoài học tập và làm việc.
Nhưng bây giờ thì khác, khoảng cách giữa Hoa Kỳ và Đại Hàn đúng là có xa thật, tận hơn 11.000 kilomet.
Trước mới xa nhau tầm 2 tuần, cả hai đã vài lần mất kiểm soát mà cãi nhau. Còn nếu Taehyung thật sự đi du học, liệu rằng mọi chuyện có thể tệ hơn không?
“Anh đi du học thì sao?”
Có gì đó ứ nghẹn nơi cuống họng, khóe mắt từ lúc nào lại được dịp mà đỏ hoe. Cảm xúc nhoi nhói trong tim cứ thế lại ập đến, Jungkook cảm giác bản thân lại sắp rơi nước mắt rồi…
“Anh…Chúng ta… sẽ chia tay sao?”
Đầu lông mày của Taehyung khẽ nhíu lại ngay khi nhận lời nói của em Jeon. Anh đưa bàn tay nắm cằm Jungkook, kéo mặt em lại sát với mặt mình rồi nghiêng đầu cắn phập một phát lên môi nhỏ không khoan nhượng…
Chẳng hiểu sao Jungkook bị cắn đến bật máu mà chẳng tức giận cũng không kêu ca.
Em nhỏ vẫn cứ bám chặt vào người Taehyung sợ anh đẩy mình ra xa.
“Phạt em vì nói linh tinh.”
“Em không có mà…”
Nhìn thấy vẻ mặt Jungkook buồn hiu mà Taehyung cũng không khỏi xót xa. Anh đẩy nhẹ đầu em nhỏ tựa lên vai mình, một tay đan chặt vào bàn tay Jungkook, tay còn lại xoa đầu như để ủi an.
“Ngoan!”
“…”
“Đúng là hết năm học này anh có thể sẽ đi du học, nhưng nó không ảnh hưởng đến tình cảm của anh dành cho em.”
“Thật sao ạ? “
“Có việc này anh muốn hỏi Jungkook.”
“Dạ???”
Cả hai lần nữa mặt đối mặt, ánh mắt dành cho nhau chưa từng ngừng yêu thương.
“Em có ngại việc yêu xa không?”
Taehyung đã rất nhiều lần suy nghĩ về vấn đề này, đây mới chính là điều Taehyung lo sợ nhất.
Jungkook quả thật quá đáng yêu, em lại được lòng rất nhiều người, Taehyung sợ khi anh rời Seoul sẽ làm Jungkook cảm thấy cô đơn từ đó rạn nứt mối quan hệ mà anh đã dành rất nhiều thời gian để vun đắp.
Cũng không biết là từ khi nào Taehyung lại yêu Jungkook nhiều đến như vậy.
Nếu là trước đây Jungkook chắc sẽ chấm dứt mối quan hệ ngay lập tức, còn nhớ tình cũ với Haekyung chứ?
Việc Haekyung phải về Mỹ cùng gia đình hơn 2 năm cũng là một trong những lý do Jungkook không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ.
Một đứa trẻ khao khát sự yêu thương và mưu cầu cử chỉ quan tâm như Jungkook thì yêu xa là một thử thách không mấy dễ dàng.
Nhưng giờ… có lẽ không còn như thế.
“Anh ở trong tim em, em cũng ở trong tim anh thì làm sao mà xa được!?”
Jeon của anh luôn hiểu chuyện như thế! Taehyung không biết nên vui mừng hay đau lòng đây…
“Anh sẽ sang Mỹ nhưng chắc chắn anh sẽ về Seoul ngay khi có thể, vì anh biết bây giờ thành phố này không chỉ đơn thuần là quê nhà của anh.”
“…” Jungkook vẫn ngồi ngoan nghe Taehyung nói.
“Anh yêu Seoul, yêu cả Seoul nhỏ xíu này rồi.”
Vừa nói anh vừa ngắt nhẹ lên chóp mũi Jungkookie.
Phải rồi, cậu chính là Seoul nhỏ mà Taehyung yêu hơn cả thủ đô của nước Đại Hàn.
Biết làm sao được…
Yêu một thành phố không chỉ vì bởi cảnh đẹp quyến rũ xa hoa hay nét yên bình mỗi chiều êm ả,
Mà còn vì ở đó có người ở trong tim!
❣️❣️❣️
Anh đi rồi, em ở lại một mình có ổn không?
Dạ ổn chứ hè hè !
Thật không?
Thật mà !
Thật không em?
Dạ thật !
Thật chứ?
Em… không chắc nữa rồi…
< Câu chuyện ngày mưa >
❣️❣️❣️
__________________________
Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻♀️❤️