Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 40: 36.
Tim đau nhói mà đôi môi…chẳng thể cất thành lời
Vì anh biết rằng em cũng đã có ai rồi
Chỉ tiếc một điều…
Ai đó không phải là anh…
< Ai đó không phải anh – Tăng Duy Tân >
…
Chuyến bay từ Mỹ Quốc về lại Hàn hạ cánh vào 7 giờ rưỡi tối tại sân bay quốc tế Incheon. Đứng đón ở cổng có bác sĩ Kim Seokjin, bạn học Haru và bạn học Minhyuk.
Namjoon vừa ra khỏi cổng liền được chào đón bằng cái vẫy tay và nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt không một góc chết của ai kia. Giây phút ấy, bao nhiêu mệt mỏi của thầy Kim dường như chẳng còn.
Bước chân nhanh hơn để mau chóng đến gần chồng hợp pháp của mình, gò má áp lên gò má, cái chạm nhẹ sượt qua da nhưng chứa hết bao nỗi niềm nhớ nhung.
Seokjin không cử động, chỉ đứng yên cho gấu lớn nhà mình tựa đầu lên vai anh rộng lớn như để nghỉ ngơi.
“Vất vả cho em rồi!”
Theo sau thầy Kim là đàn gà con chíp cha chíp chiu kéo va li cộc cạch.
Nhờ có bàn tay to lớn, Taehyung chỉ cần một tay đã kéo gọn cả hành lý của anh và Jungkook, tay còn lại đương nhiên đan chặt vào tay Jeon Jeon để tránh em nhỏ lại lạc mất giữa chốn đông người.
Hình ảnh tương tự được bắt gặp ở hai bạn học Yoongi và Jimin.
“Jungkook à, bên này!”
Tiếng Haru í ới gọi bạn thân khi vừa nhìn thấy thu hút tầm nhìn của Jungkook nhỏ xíu sau lưng Taehyung.
Bạn học Jeon híp mắt cười tươi rồi kéo tay anh cùng đi đến…
” Ây gu, được bạn thân thương ra sân bay đón cơ đấy! Chỉ là không biết Jeon Jungkook tớ đây có trở thành cái cớ để bạn học Kim và bạn học Song gặp những người khác hay không?”
Minhyuk bị trêu đến vành tai đỏ ửng, khuôn mặt phút chốc giấu xuống sau khăn choàng cổ bằng bông. Còn Haru…
“Chị ơi…”
Cả Jungkook, Haru và Minhyuk đồng loạt nhìn về hướng của người vừa gọi. Bạn học Jeon đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội tiếp tục trêu chọc lớp trưởng Kim.
“Thôi chị xinh đẹp đưa em gái về đi nha.”
Nói xong lại quay sang Minhyuk.
“Còn bạn Song chăm cái anh kia kĩ một chút. Người ta bị gãy tay nhưng cậu không trả lời tin nhắn nên bác sĩ chẩn đoán tim cũng bị thương luôn rồi.”
“…”
Minhyuk chỉ chăm học giỏi, chứ tâm hồn cũng còn ngây thơ nên phút chốc bị câu nói của Jungkook đánh lừa, ánh mắt lo lắng lập tức hướng về người đi chậm nhất trong cả đội tuyển.
“Còn giờ tớ về trước, gặp lại ở trường sau nha!”
“Cậu về bằng gì?” Haru hỏi
BIM !
Seokjin bấm còi xe phía sau nhắc nhở hai đứa em của mình, Haru và Minhyuk cũng hiểu ý.
“Gặp lại ở trường.”
“Được!”
Tạm biệt Haru và Minhyuk, Jungkook cùng Taehyung nắm tay ra xe để ba anh em nhà Kim đưa về nhà.
Hae Ra từ lúc nhìn thấy Haru đã kéo hành lý chạy nhanh về phía chị đẹp, còn Haekyung dường như chỉ đứng yên ở cổng ra.
Không còn cách nào khác, Minhyuk đi đến chỗ của đàn anh.
Nhìn thấy vẻ mặt đỏ ửng của Minhyuk, Haekyung càng cảm thấy cậu bạn nhỏ này thêm chút đáng yêu.
Tối qua anh chỉ nhắn bừa một tin nhắn không nghĩ Minhyuk hôm nay sẽ đến bởi vì em nhỏ chẳng chịu trả lời tin nào của anh…
“Tay anh…” Minhyuk vì ngại nên giọng nói ngập ngừng.
“Đau lắm luôn đó!”
Haekyung trưng ra gương mặt như muốn khóc đến nơi, cánh tay băng bột còn cố ý giơ cao làm Minhyuk giật mình sợ vết thương sẽ thêm nặng.
“Nè, anh đừng có cử động mạnh chứ!”
Nhìn nét mặt hoảng hốt của Minhyuk, Haekyung không giấu được mà mỉm cười.
“Lo anh bị đau vậy có thể giúp anh cầm đồ một chút không?”
Minhyuk nghiêng đầu nhìn sang hành lý sau lưng, chỉ có một cái va ly to, cậu đương nhiên có thể.
“Ưm.. vậy để em giúp anh.”
Minhyuk lách qua người Haekyung rồi đưa tay đến định nắm thanh kéo phía trên nhưng còn chưa kịp thì…
“Anh đâu có nói em cầm hành lý.”
“Dạ?”
Haekyung ngăn lại hành động của Minhyuk, ánh nhìn đặt lên gương mặt bạn học Song.
“Hành lý sẽ có người đến chuyển về nhà giúp anh.”
“Vậy em cầm gì?”
“Cầm tay anh.”
“…”
Chưa để Minhyuk kịp phản ứng, Haekyung đã kéo cậu đi thẳng một mạch rồi cả hai cùng lên xe taxi.
Ở sân bay hiện tại chỉ còn Haru và Hae Ra vì Yoongi và Jimin cũng đã về từ khi nãy.
“Em đã rất vui vì người em gặp đầu tiên khi về Hàn là chị.”
Chuyến bay kéo dài hơn 13 tiếng không ảnh hưởng đến cảm giác vui vẻ của Hae Ra hiện tại. Em còn đặc biệt vui nữa là đằng khác.
“Xem như chị trả lại phí hôm trước cả hai xem phim.”
Nụ cười trên gương mặt chợt tắt ngấm.
“Em có nói bắt chị trả sao?”
“À không… Chỉ là chị không muốn mắc nợ em.”
“Vậy nếu không phải hôm trước em trả tiền vé, thì hôm nay chị có đến không?”
“Chị…”
Sự ấp úng của Haru cũng đủ khiến cho nữ sinh chuyên ngôn ngữ như Hae Ra hiểu được ẩn ý.
Vẻ thất vọng hiện trên mặt, Hae Ra kéo hành lý vụt qua đón một chiếc taxi.
Không hiểu vì sao bạn nhỏ lại đột nhiên tức giận, Haru bước vội theo sau.
Hae Ra chỉ cúi vào nói gì đó với bác tài, bản thân không lên xe mà quay lại nhìn chị.
“Chị về đi, em thanh toán phí rồi.”
“Để chị trả…”
“Em muốn chị mắc nợ em cả đời.”
“…”
Hae Ra không muốn khó chịu thêm với chị, thời tiết lại lạnh mà Haru luôn thích mặc váy ngắn nên Hae Ra sợ chị ở ngoài lâu sẽ cảm mất.
“Em thì sao?”
Haru hỏi khi thấy Hae Ra không có ý định lên cùng xe với mình.
“Em tự về được.”
…
Nhận được cuộc gọi của chị gái Yoonji, Min lớn đành để Min nhỏ tự về nhà mà không đưa cậu về được.
Còn chưa kéo hành lý vào nhà, tiếng nhạc tiếng hát bên trong vọng ra làm Jimin phút chốc cảm giác chán ngán với tình huống đang diễn ra.
“Jimin của chúng ta nhất định sẽ nhận được học bổng để du học nước ngoài cho xem.”
“Anh chị đúng là có phước thật, nhà ta cũng thật có phước khi có Jiminie…”
“Ơ kìa thằng bé về rồi.”
Không biết ai đã nghĩ ra việc làm tiệc mừng cậu trở về như thế này, Jimin cứ đứng mãi ở cổng cho đến khi bản thân bị phát hiện.
“Jimin vào đây đi con, sao đứng ở đó mãi thế?”
Bàn chân không muốn bước đi nhưng lễ giáo không cho phép cậu làm vậy. Gật đầu lễ phép chào hỏi cô dì chú bác họ hàng ở nhà mà gương mặt thiếu niên không vẽ nổi một nụ cười.
” Con nói xem thành tích đã cao như thế nào rồi? Bác nghe nói Quán quân cuộc thi sẽ nhận được học bổng du học toàn phần đúng không? Cháu định sẽ chọn ngành nào?”
“Đương nhiên là học Kinh tế rồi, Jimin nhà chúng ta tính toán rất nhanh chẳng phải sao?”
“Không, theo chú thấy thì con nên học Kỹ sư, họ Park chúng ta sẽ tự hào lắm khi trong nhà có hẵn một Kỹ sư tài giỏi…”
“Không cô thấy Jimin nên…”
“Không đâu… tôi nghĩ là…”
“…”
Mặc kệ Jimin không thoải mái chỉ đứng im lặng, mọi người cứ tiếp tục câu chuyện về một Park Jimin đầy tài giỏi và mang về niềm tự hào cho gia đình.
“Con sẽ không học đại học!”
“…”
Không khí sôi nổi phút chốc trở sững lại. Sự hoang mang hiện rõ trên gương mặt những người đang có mặt trong bữa tiệc chào đón Quán quân họ Park về nhà.
Quán quân là thành tích của cả đội, đâu phải chỉ có mình Jimin, mọi người tại sao luôn hay áp đặt những thành tích to lớn ấy lên Jimin? Sự tự hào ấy khiến Jimin áp lực, mệt mỏi đến cạn kiệt sức lực rồi.
Nhưng dường như mọi người vẫn không nhìn ra được áp lực nặng nề trên vai đứa con trai, đứa cháu trai trước mặt.
“Jimin nhà chúng ta thật khéo đùa nha.”
“Đúng vậy đó, Jimin mau vào đây đi con, bác có mua hẳn cua Hoàng đế…”
“Là thật! Con không muốn học đại học.”
Không khí càng lúc càng trở nên nặng nề. Mẹ Jimin cũng kinh ngạc không kém nhưng phút chốc đứng lên rồi đi đến gần con trai, vỗ về lên bàn tay an ủi cậu.
“Con thi về chắc hằn mệt rồi, vào nghỉ ngơi đi con.”
Mẹ Park lại quay lại mỉm cười gượng gạo nói với mọi người trong nhà.
“Chắc thằng bé mệt nên đùa với cả nhà thôi.”
Mệt mỏi của Jimin không cho phép cậu nói rõ suy nghĩ của mình lúc này. Cậu đẩy nhẹ tay mẹ đang giữ lấy cánh tay mình, giọng nói không chút sức lực vì dồn nén suốt thời gian qua.
“Con nhớ ra phải qua nhà bạn một chút. Mọi người xong tiệc mẹ cứ nghỉ ngơi, khi nào con về con sẽ dọn.”
Bỏ lại hành lý, bỏ lại tiếng gọi í ới sau lưng, Jimin chỉ muốn bước nhanh ra khỏi nơi này đi tìm một nơi bình yên để nghỉ ngơi.
Nơi đầu tiên Jimin nghĩ đến, người đầu tiên cậu muốn gặp ngay lúc này là Min Yoongi. Nhưng mà ban nãy Yoongi đã nói bận việc ở chỗ chị gái rồi.
Jimin vẫn tiếp tục đạp xe và suy nghĩ về nơi có thể đến. Nhà Taehyung lúc này có chút không phù hợp, Taehyung cũng mệt như cậu, thằng bạn này còn phải chăm cho một bé con của nó nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Jimin rẽ vào đường sang nhà Haneul.
…
“Sao lại không trả lời tin nhắn của anh?”
“…”
“Sao lần nào anh nhắn cũng rất lâu sau đó em mới xem vậy?”
“…”
“Sao xem rồi lại chẳng trả lời anh.”
“…”
Minhyuk thở dài không muốn trả lời, một tay chống cằm nhìn ra cửa sổ ngắm đường phố buổi tối ở Seoul.
Không lẽ lại bảo với anh, cậu ngoài thời gian học trên trường từ 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều rồi còn học thêm 2,3 môn liên tục vào buổi tối. Rãnh một chút là ăn để lấy sức hoặc phải hoàn thành tiếp bài tập cho lớp học sau.
Thời gian để di chuyển từ lớp này đến lớp khác còn vội vã nói gì là dừng lại kiểm tra điện thoại có tin nhắn hay không. Nhưng có ai tình nguyện học nhiều như vậy đâu, chẳng lẽ lại nói với anh rằng cậu bị mẹ ép học, cậu cũng cần giữ mặt mũi chứ.
“Tính em thích im lặng giống Jungkook thật.”
“Đừng so sánh em với cậu ấy!”
Minhyuk vô thức mà lớn tiếng quay sang trừng mắt với Haekyung.
“…”
Không phải cậu ghét bỏ Jungkook, chỉ là sự so sánh khiến cậu quá mệt mỏi rồi.
Mẹ ở nhà không ngừng so sánh cậu với những người khác, hôm nay trốn học đến sân bay đón anh chỉ vì đêm qua lúc chuẩn bị đi ngủ thì đọc được tin nhắn. Vậy mà bây giờ, đến cái người này cũng đang so sánh Minhyuk với một người khác.
Một người trở nên nhạy cảm với điều gì đó bởi họ sợ. Họ sợ cái thứ đã khiến bản thân người ấy tổn thương rất nhiều lần.
Như cảm nhận được bản thân đã lỡ lời, Haekyung nhẹ giọng với bạn nhỏ Song.
“Anh xin lỗi, anh không có ý so sánh em với ai cả.”
Cả hai từ lúc đó im lặng mãi đến khi xe taxi dừng lại gần nhà Minhyuk. Cậu mở cửa xe đi xuống, cũng không muốn chào Haekyung. Có chút… giận!
Nhưng Haekyung đâu chấp nhận vậy được. Biết bao lâu mới có cơ hội ở gần Minhyuk như này, anh trai cũng nhanh xuống xe đuổi theo bạn nhỏ.
“M…mẹ..!”
Minhyuk đột nhiên khựng lại, trong một chốc Haekyung nhìn thấy cả cơ thể nhỏ của cậu run lên…
Vì sao Minhyuk đột nhiên hoảng sợ như vậy?
“Tại sao lại trốn học?”
Sự giận dữ thể hiện rõ qua giọng nói của mẹ Song.
“Con nghĩ mình đã đủ giỏi rồi ư? Nhìn xem người khác muốn học cái lớp đó còn không được, con lại đi bỏ học mà đi chơi? Con có xứng đáng với sự tin tưởng của mẹ dành cho con không Minhyuk?”
“Con chào cô.”
Haekyung từ lúc nào bước nhanh đến đứng cạnh Minhyuk “che chở” cho Song.
“Cậu là ai?” Mẹ Song nhíu mày nhìn thiếu niên điển trai bên cạnh con mình.
“Con là Haekyung, Jo Haekyung, là.. bạn học của Minhyuk. Hôm nay bọn con đã học nhóm cùng nhau.”
Haekyung? Cái tên này mẹ Song đã từng nghe ở đâu rồi thì phải. Mẹ Minhyuk đương nhiên theo dõi rất nhiều cuộc thi học thuật và hình ảnh ấy thoáng chốc xuất hiện trong suy nghĩ của mẹ.
“Có phải Haekyung đạt huy chương Vàng trong cuộc thi Học sinh giỏi mở rộng toàn quốc, và vừa rồi còn đạt thành tích xuất sắc ở OMC không?”
“Dạ vâng, là con ạ!”
Mỉm cười lấy lòng mẹ, chàng học sinh lai tây lần đầu cảm thấy thành tích của mình lại có lợi như vậy.
Mẹ Minhyuk vui vẻ trò chuyện cùng Haekyung khiến con trai cũng bất ngờ vì điều đó. Mẹ cậu chưa từng vui vẻ nói chuyện với mình như thế.
Minhyuk không tức giận, chỉ là có chút mủi lòng. Dù cậu có cố gắng làm hài lòng mẹ đến mệt mỏi thế nào cũng chẳng đổi được nụ cười rạng rỡ của mẹ như vậy.
“Vậy Minhyuk từ nay sang chỗ Haekyung để cậu ấy kèm cho con đi.”
“Dạ???”
Thông tin khiến mắt Minhyuk mở lớn vì ngạc nhiên.
“Dạ cái gì mà dạ, thành tích của Haekyung tốt như vậy, con phải học hỏi thêm nhiều đó. Làm phiền Haekyung rồi.”
“Dạ cô đừng nói vậy. Con cũng thích được học cùng người chăm chỉ như Minhyuk.”
Haekyung trong bụng vui mừng khôn siết. Không phải vì cậu “mua” được Minhyuk từ mẹ của cậu. Mà bởi vì anh… vừa giúp được Minhyuk bớt đi vài lớp học thêm ngoài giờ để Song có thể nghỉ ngơi.
…
“Sao con cứ để mẹ nói hoài vậy Won? Bao giờ con mới hết làm mẹ phiền lòng?”
“Nhìn mà học theo anh trai con đi kìa, con mà được một phần như Haneul thì mẹ không phải nặng hơi mỏi tiếng với con như này đâu. Anh trai con suốt ngày được thầy cô giáo khen ngợi hết lời, thi hết cuộc thi này đến cuộc thi khác, còn con nhìn lại mình xem, đúng là…”
Định đưa tay ấn chuông cửa thì Jimin nghe được câu chuyện trong nhà Haneul.
“Anh ấy là con trai mẹ còn con thì không phải hả?”
“Con là Hwang Hawon không phải Hwang Haneul. Từ đầu đã là như vậy, sau này cũng là như vậy. Không bao giờ con và anh ấy có thể giống nhau nên mẹ thôi bắt con làm cái bóng của anh ấy đi.”
“Won con đứng lại đó cho mẹ!”
“HWANG HAWON!”
ẦM !
Hawon đóng mạnh cửa nhà bỏ ra ngoài lại cùng lúc nhìn thấy bạn học của anh trai mình đang đứng ở cổng.
“Anh đến tìm Haneul hyung sao? Anh ấy chưa về đâu.”
“Em…Có muốn đi uống với anh không?”
Hawon nhìn đàn anh, như cảm giác có sự đồng cảm, cậu gật đầu đồng ý đi cùng Jimin.
Cả hai đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó. Jimin vào mua hai chai Strongbow, với độ tuổi này thì mức cồn trong Strongbow là hợp lý.
“Cảm giác rất khó chịu đúng không?”
“Anh làm sao hiểu được chứ?”
Hawon nâng chai thủy tinh trong tay uống xuống một ngụm, trong đầu vô thức rối ren trong nhiều suy nghĩ không vui.
“Anh hiểu được.”
Hawon quay sang nhìn đàn anh.
“Nếu em nói em như cái bóng của anh trai em là Hwang Haneul. Anh lại là cái bóng của môt người nào đó vô định theo lời nói của những người xung quanh mình.”
“…”
“Phải học ở trường thật tốt, phải đạt điểm số thật cao, phải luôn có thành tích thật giỏi.”
“Em không được là Hwang Hawon, thì anh cũng… chẳng phải là Park Jimin!”
Hawon từng nghĩ rằng nếu cậu sinh ra là con một thì sẽ chẳng có cảnh cậu phải chịu cảnh bị so sánh hay bị làm cái bóng. Nhưng hôm nay, Hawon hình như không chắc chắn về điều này nữa rồi.
…
CẠCH !
Jungkook cũng vừa về đến nhà. Tiếng mẹ cậu trong bếp làm bạn nhỏ hơi giật mình.
“Con đi chơi với Hoseok về rồi sao? Vui không con?”
Mẹ Jungkook có lẽ không biết chuyện cậu vô tình trở thành thí sinh sáng giá ở hội thi Quốc tế OMC. Mẹ Jeon vừa lau tay vừa bước ra từ bếp.
“Con cầm gì vậy.”
“Dạ…”
Nếu là Jungkook của trước đây chắc cậu bé sẽ háo hức chạy ngay đến khoe với mẹ, nhưng Jeon của hiện tại thì không như thế.
“Dạ không có gì đâu mẹ, con mệt nên về phòng nghỉ nha.”
“Ừm, đi nghỉ đi con.”
Jungkook giấu nhẹm bằng khen ra sau lưng rồi kéo hành lý về phòng. Có lẽ khao khát nhận được lời khen từ mẹ đã không còn nhiều như thuở trước nữa rồi.
Ngã cả cơ thể mềm nhũn lên giường, Jungkook với tay ôm ngay Tata và cả Cooky.
Nhắm mắt khoảng 30 phút rồi Jeon ngồi dậy cầm lên tấm bằng khen được thầy Kim chu đáo cho người lồng lại kính đưa cho cậu.
Bàn tay thon nhỏ vuốt ve mặt kính, các ngón tay di chuyển trên từng con chữ rồi miệng xinh giương lên nét cong tuyệt mĩ.
Khác với những tấm giấy khen xếp thành chồng cao trong kệ tủ, Jungkook chọn một góc tường rồi treo lên. Vì đó là thành tích cậu có được cùng với người yêu mình, Kim Taehyung.
…
Một tuần mới lại bắt đầu, các học sinh trong đội tuyển Kangsan lại quay lại trường học tập như bao bạn học khác. Mọi chuyện quay về quỹ đạo thường ngày.
“Tay mày làm sao vậy?”
Jimin cau mày khi nhìn thấy vết xước da còn mới trên các khớp bàn tay của Yoongi. Anh bị thương khi nào? Mới hôm qua vẫn bình thường mà.
Khác với sự lo lắng của Jimin, Yoongi vẫn úp mặt xuống bàn.
“Không có gì.”
“Nè Min Yoongi.”
“…” Yoongi vẫn nằm im lặng.
Thấy anh không trả lời, Jimin cũng không hỏi nữa. Chắc hôm nay Min lớn mệt nên không muốn tranh cãi hay trêu chọc cậu như mọi hôm.
Vào giờ giải lao, Jimin lên phòng y tế xin băng cá nhân cho Yoongi sợ vết thương của anh sẽ nhiễm khuẩn.
Khi trở lại lớp, lớp trưởng Park thấy bạn cùng bàn của mình vẫn giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa nằm lên bàn.
Jimin cẩn thận dán miếng keo lên chỗ bị thương nhưng… Yoongi hất ra không muốn chạm. Min nhỏ vì hành động ấy mà ngớ người.
“Không cần.”
“Mày bị gì vậy? Giận dỗi gì sao?”
“…”
“Nè, tao không quen một thằng giận dỗi là im lặng như thế đâu.”
Yoongi mặc kệ, đứng bật dậy bỏ ra ngoài, Jimin cũng tức giận chạy theo.
“Mày hành xử như vậy là ý gì?”
Jimin lớn tiếng ở cuối hành lang nhưng đáp lại chỉ là ánh nhìn không một tia cảm xúc.
“Tao không thích bị người khác quản. Cũng giống mày không thích bị tao quản.”
“Nói rõ đi.”
Jimin càng lúc càng mất kiểm soát trước lời nói và hành động của Yoongi.
“Việc mày đi tìm người con trai khác không phải tao vào tối hôm qua, tao cũng đâu được quyền quản thúc.”
“Tao đã không còn là sự lựa chọn đầu tiên của mày nữa Jimin à!”
Bàn tay Jimin bỗng chốc buông thõng nhìn Yoongi lạnh như băng trước mặt. Ánh mắt yêu thương dành cho cậu nay đã không còn tìm thấy…
“Rõ ràng tao mới là người yêu mày. Hay là tao đang nhầm tưởng giữa tình bạn và tình yêu ?”
Tại thành phố Seoul có hàng trăm cửa hàng tiện lợi, vậy mà Yoongi lại vào đúng cửa hàng mà Jimin và Hawon ngồi nói chuyện vào tối qua. Không phải sự trùng hợp nào cũng là ngẫu nhiên…
Nhắc lại chút chuyện tối qua ở nhà Taehyung. Con trai bảo bối vừa về đã không chọn nghỉ ngơi mà gọi ba mẹ ra phòng khách.
Kim Taehyung ít khi có thái độ nghiêm túc như thế, đến ba mẹ Kim cũng bất ngờ trước hành động của con trai.
Bỏ qua cả sự mệt mỏi gần một tháng qua, con trai ba mẹ Kim ngồi thẳng lưng, mắt cũng đối diện trực tiếp với ba mẹ để bắt đầu câu chuyện của mình.
“Con muốn hỏi ý kiến của ba mẹ!”
.
.
.
.
“Con nhận được học bổng du học toàn phần.”
“…”
Seoul có lẽ sắp vào những ngày mưa rồi !
❣️❣️❣️
Góc SPOIL tập sau:
Ngay từ lúc quyết định yêu đương với Park Jimin, anh đã chấp nhận vĩnh viễn mất đi một người bạn rồi.
Min Yoongi
❣️❣️❣️
______________________
Và rồi những ngày ấy cuối cùng cũng đến
Ngày gì… là chuyện của tập sau nhé!
Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻♀️❤️