Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 35: 31.
Có phải em đã khiến trái tim
Của người em yêu thương rất buồn
Cố tìm anh để nói cho anh lắng nghe lòng em…
Nhưng một khi nước mắt đã rơi
Theo niềm tin như đâng chẳng còn
Và em cố níu lấy phút giây bên anh lần cuối…
< Đừng buông tay anh – Hồ Quang Hiếu >
…
“Con nghe.”
“Tae! Bệnh của ông con tái phát phải vào viện, ba mẹ về Daegu một chuyến. Đi gấp quá nên mẹ chưa kịp chuẩn bị thức ăn cho Tae, Tae chịu khó ăn ngoài hai ba hôm mẹ về nha. Không thì gọi em Jeon qua nấu cho con cũng được, em nấu giỏi hơn con…”
Giọng Taehyung ỉu xìu trả lời mẹ.
“Dạ vâng.”
Giờ muốn em nấu cho ăn cũng có được đâu, giận nhau mất rồi.
“À em Jeon hình như gửi đồ gì cho con đó. Sáng nay có người giao đồ đến cho con mẹ thấy trên có tên em. Mẹ để trong phòng con đó.”
“Đồ ạ?”
“…”
Taehyung nhìn thấy một hộp lớn trên giường ngủ trong phòng. Ngắt máy điện thoại, anh cẩn thận mở hộp xem bên trong.
Lại là thư tay, Jungkook thích viết thư tay cho anh quá nhỉ …?!
“Em xin phép giận anh một chút chút thôi nhưng mà trong lòng cứ buồn quá cơ. Em biết giận anh như vậy là không ngoan nhưng mà nghĩ đến không được gặp anh ba tuần… không biết đâu, tại Taehyung cưng em quá làm gì hức!”
“Em xem thời tiết bên ấy rồi, không lạnh lắm nhưng không xem thường được nên em mua thêm cho anh vài cái áo sweater. Taehyung thỉnh thoảng hay bị say máy bay nên em mua sẵn thuốc cho anh luôn rồi.”
“Còn có thuốc dạ dày, thuốc cảm, thuốc giảm đau… em có ghi lên sẵn cho Taehyung dễ tìm, anh nhất định không được để bản thân không khỏe đâu.
Qua bên ấy xa xa lắm, em không bên cạnh xoa xoa đầu cho anh được,…”
“Em có mua cả mấy vật dụng cá nhân, dao cạo râu loại xịn xịn luôn vì Taehyung của em hay bị xước da lắm.”
“À còn có…”
“…”
Taehyung vừa đọc vừa nhìn sang mấy món đồ xếp ngay ngắn trong hộp. Miệng nói giận anh mà chuẩn bị hết tất cả mọi thứ dù còn gần 1 tháng nữa anh mới đi. . Jeon không ngoan là như này sao?
Jungkook trong mắt mọi người luôn giận dỗi Taehyung vô cớ, luôn để Taehyung dỗ dành, chưa từng quan tâm đến cảm xúc của anh.
Đâu ai thấy được một Jeon nhỏ tự tay đi mua từng món đồ chuẩn bị cho anh như thế. Việc này chỉ duy nhất có Taehyung biết thôi.
“Con nghe mẹ!”
“Mẹ quên mất, nhà anh họ con có tiệc, con mua quà sang biếu rồi nói với mấy bác ba mẹ có việc không có mặt được, Tae giúp ba mẹ nhá!”
“Dạ vâng…”
Xếp gọn lại mấy món yêu yêu mà bé con chuẩn bị cho mình, lại xoa xoa bụng bồn chồn sau khi nghe mẹ nói. Ăn tiệc nhà các bác là không trốn được nước uống có cồn rồi.
…
Đứa con không chỉ là “bản sao không cần công chứng” của bố mẹ về ngoại hình mà còn học tập và bắt chước bố mẹ rất nhiều thói quen, hành động trong cuộc sống hàng ngày. Bất cứ điều gì đứa trẻ đều có khả năng… làm tốt hơn ba mẹ chúng!
Ba mẹ chính là tấm gương đầu tiên mà đứa trẻ soi vào để dần hình thành những suy nghĩ, cảm xúc và thái độ sống của mình.
Jungkook vốn mang một trái tim ấm áp, một tâm hồn trong sáng vui tươi. Thế nhưng môi trường xung quanh vô tình khiến sự ấm áp của đứa trẻ ấy bị đóng băng từ lúc nào không biết.
Jungkook không cắt nghĩa được thứ gọi là tình cảm gia đình. Ý thức non nớt mơ hồ của đứa trẻ từng nghĩ rằng gia đình là “bỏ rơi” nhau.
Và rồi Jeon không biết cách thể hiện tình cảm của mình ra ngoài thế nào để người khác nói rằng em chỉ biết nhận mà không biết cho.
Jungkook nằm gục lên bàn học, nghĩ hoài về câu nói của Taehyung…
.
.
.
“Ừ… tôi sai! Tôi không muốn làm trẻ ngoan nữa. Tôi mệt rồi!”
“Phải! Lần này em sai rồi. Tôi không hề bênh ai khác ngoài em.”
“Em muốn làm trẻ ngoan hay trẻ hư tôi không quan trọng.”
“Trừ khi em thay thịt đổi da, thay họ đổi tên, ngày nào em còn là Jeon Jungkook thì ngày đó tôi còn thương em.”
Brưm… brưm…
Chuông điện thoại vang lên kéo Jungkook về hiện tại, nhanh chóng nhặt điện thoại nằm chổng chơ trên giường, mẹ Kim gọi em…
“Dạ cô…”
“…”
.
.
.
.
CẠCH…
“Trễ rồi, con định đi đâu sao?”
“Con…”
Đã hơn 9 giờ tối, nhìn bộ dạng Jungkook, mẹ Jeon biết được con trai mình đang muốn ra ngoài.
“Ba mẹ của bạn con về quê rồi, tối nay con qua nhà cậu ấy.”
Jungkook dừng lại nhưng rồi suy nghĩ gì đó mà nói thêm.
“Nha mẹ?”
Jeon đang xin phép…
Không phải thông báo với mẹ mà Jeon đang hỏi ý kiến của mẹ.
Mắt không dám nhìn thẳng vào mẹ vì vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng, thói quen hai bàn chân mỗi khi căng thẳng lại giẫm giẫm lên nhau đáng yêu nhiều lắm. Người ngoài còn không cưỡng lại được sự đáng yêu của Jungkook thì mẹ Jeon sao có thể.
“Ừm, bạn sang đón con sao?”
“Ưm…dạ chắc là con tự đón xe đi.”
“Là người bạn trong bức ảnh trên bàn học của Jeon nhỉ?”
“Con…”
Jungkook ngập ngừng…
“Mẹ chỉ muốn biết thêm về bạn bè của Jeon thôi…”
Em nhỏ ngước lên nhìn mẹ, đôi mắt to tròn giống hệt mẹ Jeon. Lớp màng phòng vệ của Jungkook dường như được nới lỏng một chút.
“Dạ vâng.”
Đưa tay định chạm vào con trai nhưng điều gì đó đã ngăn đi hành động của mẹ, rốt cuộc rồi mẹ giấu bàn tay ra sau, ánh mắt ẩn chứa niềm vui nhìn con cười hiền.
“Ừm con đi đi, chú ý an toàn.”
“Dạ.”
Jungkook gật đầu rồi bước qua mẹ. Đi được ba bốn bước gì đó, bàn chân có chút ngập ngừng, trong lòng bối rối siết chặt bàn tay.
“Mẹ!” Jungkook quay đầu.
“Sao con?”
“Mẹ đừng thức trễ quá nhé!”
Nói xong Jungkook lập tức chạy nhanh tránh ánh mắt của mẹ, cũng là tránh đi cảm giác bồi hồi khó tả trong lòng mình.
Mẹ Jeon phía sau nhìn con mà môi cong lên nụ cười thật đẹp… Jungkookie, vẫn là con trai ngoan của mẹ.
…
“Cô chú có việc về Daegu, bây giờ Taehyung chỉ ở nhà có một mình mà hình như con trai mẹ không được tỉnh táo lắm, Jungkook giúp cô qua trông anh được không con?”
“Dạ… dạ được.”
“Jeon có cần cô xin phép ba mẹ không?”
“Dạ để con nói với mẹ rồi sang với anh ấy ạ.”
“Vậy cô chú phiền Jeon nhé!”
Không biết từ khi nào mà Jungkook có thể tự mình mở khóa vào nhà Taehyung.
Đi lên lầu một là tới phòng anh rồi. Mới đến trước cửa thôi đã nghe hương rượu nồng lan tỏa trong không gian. Jungkook thở dài buồn bã, là do cậu khiến anh phiền lòng đến mức này sao…
Đẩy cửa rồi nhìn vào phòng xem tình trạng của Taehyung. Hình như anh say lắm rồi, nằm gục lên giường thế kia.
Jungkook người có chút xíu còn người yêu thì tập gym “to đùng”. Kéo được Taehyung lên giường nằm ngay ngắn xong xuôi em nhỏ cũng không còn chút sức lực nào luôn.
Lấy khăn nhúng nước ấm rồi lau người cho anh, Jungkook cẩn thận từng chút sợ anh sẽ cảm thấy không thoải mái. Vừa lau vừa nhìn anh người yêu đẹp trai của mình, muốn hôn quá!
Trong cơn mộng mị vì bị hơi men quấn chặt, Taehyung cảm nhận rõ mùi hương thân thuộc vờn trên cánh mũi nhưng đầu óc quay cuồng khiến anh chẳng nhấc nổi mi mắt kiếm tìm hình ảnh người thương.
Jungkook đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên trán, cổ tay bỗng chốc bị giữ chặt khiến em giật mình!
“Tae…”
“Yêu em…ức…mệt mỏi thật đó Jungkook à….”
“…”
Cả cơ thể cứng đờ, cảm giác đau nhói vụt qua ngực trái Jungkook.
Taehyung phút chốc giật mạnh khiến cả người em đổ nhào vào lồng ngực săn chắc của đối phương.
“Anh mệt lòng…ức…”
“Yêu em mệt lắm…”
Men rượu khiến giọng Taehyung thêm trầm. Anh tham lam giấu mặt lên mái tóc nâu mềm thơm thơm hương hoa anh đào, vòng tay càng thêm siết chặt.
Sao trên giường ngủ của anh hôm nay lại có mùi Jeon Jeon thế này?
Có lẽ anh nhớ Jungkook đến ảo mộng rồi…
“Hết tranh giành em với Hoseok hyung…ức… rồi lại đến Haekyung nữa…ức… mệt thật mệt.”
“Mệt nhiều lắm Jeon à… Yêu thôi mà phiền phức vậy sao?”
Chưa từng nghĩ Taehyung lại cảm thấy mệt mỏi như thế, Jungkook lặng thinh. Bàn tay gầy gầy vỗ nhẹ lên lưng Taehyung như anh vẫn hay làm cho em nhỏ. Hôm nay Jungkook sẽ nghe hết tâm tình của Taehyungie.
“Sao em bất công như vậy…ức… người ta làm em buồn…ức!”
“Người ta làm em buồn chứ có phải anh đâu… ức…”
“…”
Taehyung lè nhè bằng giọng mũi nói ra hết tâm tình với Jungkook. Còn em nhỏ cố gắng giữ nguyên tư thế sợ Taehyung ngủ không ngon.
Taehyung nói, nói nhiều lắm, Jungkook vẫn cứ kiên nhẫn nằm nghe.
Khi cảm nhận được hơi thở đều đặn của Taehyung phía trên đầu, Jungkook ngẩng mặt nhìn anh lòng nặng trĩu.
“Mệt mỏi đến thế sao anh? Vậy thì… từ ngày mai, anh sẽ không phải mệt mỏi nữa nhé!”
Đêm ấy Jungkook thức trông anh ngủ, mỗi lần Taehyung trở mình, Jeon sẽ vỗ vỗ vào lưng. Đêm nay nữa thôi…
…
Tia nắng xuyên qua cửa kính đọng lại trên mi mắt khiến Taehyung tỉnh khỏi cơn say. Anh đưa tay xoa xoa thái dương, mắt nặng trĩu vẫn chưa nhấc nổi.
“Yêu em…ức… mệt mỏi thật đó Jungkook à….”
“Yêu em mệt lắm…”
ĐOÀNG !!!
Hình ảnh đêm qua phút chốc xuất hiện, từng câu từng chữ cứ như cuốn phim chậm ùa về khiến Taehyung giật bắn người vì hoảng hốt.
Giở tung mền gối tìm điện thoại, âm thanh nhạc chuông chờ lặp đi lặp lại không có người nhấc máy khiến Taehyung tức giận ném phăng điện thoại ra xa. Vớ đại cái áo treo trên ghế Taehyung lao ra khỏi phòng.
.
.
.
.
“…”
“Dạ cô, nước sôi rồi sao nữa ạ?”
Taehyung dừng lại.
“Dạ vâng, con có xem hướng dẫn trên mạng nhưng sợ không hợp khẩu vị anh ấy…”
“…”
“Dạ, không sao đâu cô!”
“…”
Jungkook… đang ở trước mặt anh, không phải Taehyung ảo giác, là thật…
Phút chốc, anh như say đắm vào hình ảnh một Jeon Jungkook nhỏ nhắn mang tạp dề loay hoay trong bếp. Em đang nấu canh giải rượu cho Taehyung. Giờ mới có hơn 7 giờ sáng, Jungkook đã phải dậy sớm đi mua tất cả sao…
Taehyung cảm động đến mức bản thân không nói được lời nào, ngay lúc này chỉ muốn lao đến ôm trọn em vào lòng.
Nghĩ rồi làm ngay. Taehyung nhanh chân bước về phía Jungkook, vòng tay từ phía sau giữ chặt eo yêu thương bé xíu của mình.
“Jeonnn..!”
Jungkook giật mình suýt thì hét lên nhưng vì biết là anh vỗ nhẹ lên bàn tay đáp lại lời chào buổi sáng.
“Anh tỉnh rồi sao? Lần đầu em nấu canh giải rượu nên anh đợi thêm chút nha, sắp xong rồi.”
“Chuyện tối qua…”
Taehyung có chút nghẹn ngào, còn Jungkook dường như cũng dừng lại động tác.
TẠCH…
Chuyện gì đến cũng phải đến thôi!
Jeon tắt bếp, xoay người lại đối diện Taehyung, cánh tay di chuyển vòng qua cổ rồi đan vào nhau sau gáy. Em dùng lực vừa đủ kéo Taeyung xuống thật gần.
“Em xin lỗi… Chuyện ở thư viện hôm trước, em sai rồi!”
“…”
Taehyung ngớ người một lúc… Jungkook thật sự không phiền lòng những lời anh nói tối qua sao?
Jungkook nhớ chứ… Nhớ rõ nữa là đằng khác.
Jungkook nhớ từng câu Taehyung nói, tuy là lời của kẻ say nhưng mỗi câu đều là tâm tình Taehyung khó bộc bạch suốt thời gian vừa qua.
.
.
.
.
“Yêu em…ức… mệt mỏi thật đó Jungkook à….”
“Yêu em mệt lắm…”
“Sao em bất công như vậy…ức… người ta làm em buồn…ức!”
“Người ta làm em buồn chứ có phải anh đâu… ức…”
Jungkook đã rất sợ khi nghe Taehyung nói thật mệt mỏi khi yêu thương mình, sợ đến mức cả cơ thể run lên bần bật, nước mắt đua nhau tuôn trào.
Jungkook chỉ có một mình Taehyung thôi, duy nhất có anh thôi…
Bàn tay siết chặt lấy áo anh vì sợ anh đi mất. Khoảnh khắc Jungkook cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt đến vụn vỡ, Taehyung đã cúi xuống đặt nhẹ nụ hôn lên đỉnh đầu em nhỏ rồi khẽ thầm thì.
“Mệt lắm nhưng anh tự nguyện…”
“Chỉ cần nhìn thấy em thôi là hết mệt ngay.”
“Thương em nhiều quá Jeon à… Hình như còn hơn cả thương nữa, anh nghiện Jungkook nhiều thật nhiều mất rồi… ức !”
“…”
“Anh nhớ em quá, 2 ngày rồi không học cùng em, anh không học được…ức. Đừng giận Tae Tae nữa mà yêu thương ơi…”
…
Hiểu được nỗi lòng của nhau, Taehyung và Jungkook càng thương nhau nhiều. Yêu thương còn cần cả sự thấu hiểu. May mắn cả hai đều đã nói ra.
Trở lại hiện tại người nhỏ trong vòng tay của người lớn, anh yêu chiều chạm trán mình lên trán em Jeon.
“Anh xin lỗi đã không nói cho em sớm về chuyện tham gia cuộc thi, anh cũng bất ngờ vì mình có trong danh sách.”
“Em không giận, chỉ là anh đi tận 3 tuần…”
Taehyung biết Jungkook buồn, cả hai từ khi quen nhau chưa xa nhau quá 24 tiếng đồng hồ. Ngày nào cũng đi học, chiều tối thì học nhóm, ngày nào cũng nhìn thấy nhau, đùng một cái xa nhau tận 3 tuần ai lại không buồn cho được.
“Hay anh không tham gia nữa nhé?”
Jungkook giật mình.
“Anh ngốc sao? Kì thi này rất quan trọng hơn nữa chuyện học vẫn phải đặt lên hàng đầu, em sẽ ở đây học hành chăm chỉ đợi kết quả tốt của anh.”
“…”
“Em đợi anh về!”
“…”
Taehyung áp hai tay lên gò má trắng mềm của em nhỏ, yêu thương lại càng thương yêu.
“Trên đời này có 2 thứ anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ.”
“Dạ?”
“Một là yêu em, hai… cũng là yêu em.”
Taehyung nghĩ rằng mình mang sứ mệnh của kẻ cầm ô và Jungkook chính là đứa trẻ cần chiếc ô ấy.
Đừng nói đến đúng người hay đúng thời gian. Một người cần một người, người kia là vì người còn lại. Tự cả hai quyết định thời khắc và cả không gian.
Người ngoài nhìn vào nói Taehyung sao chịu đựng giỏi thế?
Xin lỗi…
Ngay từ đầu Taehyung chỉ quan tâm đến Jungkook nên chưa từng nghĩ bản thân phải chịu đựng mà là đang cùng nhau…
❣️❣️❣️
Anh chẳng thể nào ngừng yêu em
Vì niềm vui bên em quá lớn
Dẫu thế nào anh sẽ chẳng bằng lòng
Để mất em trong cuộc đời
Nếu thật lòng em còn hoài nghi
Thì lặng yên nghe anh nói nhé
Dẫu có một tình yêu rất đơn giản
Đơn giản như chính con người anh
Rất chân thành…
< Đơn giản anh yêu em – Hồ Quốc Việt >
❣️❣️❣️
Ngoài lề yêu thương:
Cách Jungkook “không yêu thương” Taehyung
Một tiếng cũng Taehyung của em, hai tiếng Hyungie của bé.
Lấy tay che nắng cho anh khi nắng chiếu vào.
Luôn lo lắng Taehyung chở mình nhiều sẽ mệt.
Tự tay bao tập viết nhãn vở cho Taehyung.
Không chịu được lạnh nhưng đứng đợi Taehyung suốt mấy tiếng chỉ để đưa quà cho anh.
Người khác tỏ tình lập tức từ chối.
“Cảnh cáo” nyc không được động đến Taehyung.
Tầm mắt của Jungkook chỉ có Taehyung, chỉ cần ai đó tới gần Jungkook lập tức “giữ người”.
( còn nữa…)
Có một em bé ngốc không biết cách thể hiện yêu thương của mình… Vì là thầm lặng nên không ai biết em thương Hyungie nhiều thế nào…
Nhà nội đừng trách em nhỏ nữa nhé ❣️ Jeon còn nhỏ nên cần dạy bảo em nhiều hơn ❣️
❣️❣️❣️
_________________________
Một tập không quá ngọt ngào nhưng lại cảm giác bình yên.
Yêu thương đôi khi chỉ cần bình yên như thế…
Kẹo bông gòn hân hạnh trở lại…
Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻♀️❤️