Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 25: 22.
Hôm nay trái gió trở trời
Người từng gắn bó có lẽ rời xa…
( sưu tầm )
…
Xong lịch trình buổi sáng, học sinh khối 11 tranh thủ cùng nhau hoàn thành các kế hoạch chuẩn bị cho tối nay.
Chuyến du lịch đến đảo Jeju lần này không chỉ là món quà mà trung học Kangsan dành tặng cho học sinh sau những ngày tháng học tập thi cử căng thẳng, mà nó còn mang một ý nghĩa đặc biệt đối với các học sinh khối 12.
Ba năm gắn bó, được học tập, vui chơi dưới mái trường phổ thông, hẳn có rất nhiều tình cảm thiêng liêng đối với trường – lớp, với thầy – cô và bạn bè.
Trong những ngày tháng cuối cùng của thời học sinh, cần có một dấu ấn tốt đẹp để lưu giữ lại những kỷ niệm khó quên của tháng năm thanh xuân vội vã.
Lễ tri ân – trưởng thành là món quà cuối cùng của thầy cô, của các em học sinh khối 10, 11 dành tặng cho tập thể các anh chị khối 12 trước khi họ bước chân vào ngưỡng cửa đại học, bước vào trang vở mới của cuộc đời.
Lớp 11B1 phụ trách phần sân khấu, lớp trưởng Jimin cùng với lớp quần quật từ tối hôm qua đến giờ cũng hoàn thành được 90%.
Taehyung đương nhiên dắt theo bé người yêu nhỏ xíu, mua cho em bịch bimbim rồi để Jungkook ngồi trên khu vực sân khấu tránh mọi người bưng đồ nặng trúng em nhỏ. Jungkook ngồi sát mép sân khấu, hai chân xuống đung đưa, vừa măm măm bánh vừa ngắm anh người yêu đẹp trai nhất đời.
Ui da sao Jeon buồn ngủ quá!
Căng da bụng là chùng da mắt. Bụng no tròn tròn là hai mắt híp lại. Thấy em nhỏ cứ gật gù Taehyung bước nhanh đến đưa tay đỡ gương mặt sắp ngủ gục.
“Jeon…”
“Dạ…”
“Buồn ngủ hả em? Anh đưa Jeon về phòng ngủ nha.”
Jungkook hai mắt mở không lên, cái đầu tròn ủm lắc hai cái không muốn về phòng, không muốn xa Taehyung.
Biết bạn nhỏ mỗi lần buồn ngủ là mè nheo, Taehyung đặt hai tay lên sân khấu, nhấc người nhảy lên ngồi cạnh Jungkook, tay vỗ vỗ lên chân.
“Lại đây, gối đầu lên chân anh mà ngủ này.”
Bạn nhỏ phụng phịu mỉm cười rồi nằm ình lên chân anh, hai mắt nhắm lại, quanh mũi còn là mùi của Hyungie… Tuyệt vời!
Taehyung hơi ngửa người, hai tay chống ra sau, mắt nhìn xuống ngắm bạn nhỏ bé xíu của mình.
Taehyung thích ngắm hàng mi đen cong vút, thích cái mũi nhỏ nhỏ cao cao, thích cái môi đo đỏ hay chu lên nói chuyện mỗi lần giận dỗi, thích cả hai má thịt mềm mềm.
“Bạn nhỏ này là ai vậy, hình như đâu phải bạn học của em hả Taehyung?”
Dongsoo cùng bạn mình đi ngang qua sân khấu nhìn thấy Taehyung thì dừng lại. Anh là đàn anh khối 12 chung câu lạc bộ bóng rổ với Taehyung trước đây.
“Dạ vâng.” Taehyung cố gắng nhỏ giọng.
Một đàn anh khác đi cùng đàn anh Dongsoo cúi xuống gần bé xíu của Taehyung.
“Em của em hả Taehyung? Con trai mà xinh xắn nhợ!”
Mặt Taehyung biến sắc, bàn tay lập tức che gương mặt nhỏ của Jeon lại:
“Bồ em!”
“…”
Biết bạn mình vô ý chọc trúng hang hổ, Dongsoo nhanh chóng lên tiếng giảng hòa bầu không khí.
“Được rồi, bọn anh đi trước đây.”
“Vâng, chào anh.”
Mấy anh khối 12 vừa đi thì Jimin và Yoongi đến chỗ của Taehyung.
“Haneul đâu? Bên Ban tổ chức tìm nó để hỏi về mấy cái thiết bị âm thanh.”
“Mày gọi nó chưa?”
“Rồi, mà nó không bắt máy.”
“Ừm vậy để tao sang phòng tìm nó, sẵn mang Jeon về phòng luôn. Trẻ nhỏ ngủ nhiều mới lớn được.”
Taehyung vừa nói vừa xoa xoa mái tóc tròn ủm của Jeon Jeon
“Ừm tao cũng về phòng có chút việc, đi cùng luôn.”
Jungkook lúc này vẫn nằm ngủ ngoan, Taehyung lay nhẹ để em không giật mình.
“Jeon…”
“Ưm..m..”
“Ngoan, ngồi dậy anh đưa về phòng ngủ tiếp nha.”
Jungkook vòng tay ôm anh.
“Muốn ở cùng anh mà.”
“Ừm anh cũng về.”
Nghe Taehyung cũng đi cùng, Jungkook mới gật đầu hai cái đồng ý nhưng thỏ lười chưa ngồi dậy được vì buồn ngủ lắm.
“Ngồi dậy đi nè.”
“…”
“Jeon…”
“Dạaaaa…”
Anh nói ngồi dậy thì không ngồi, mà anh gọi tên thì dạ ngọt sớt.
“Jeon tự đi hay để anh cõng?”
“Em có tay có chân cơ mà.”
Bắt đầu rồi, môi xinh của bé mà bĩu ra như này là đang giận dỗi nè.
“Thì?”
“Đương nhiên là em muốn anh cõng rồi. Cõng em!”
Jungkook nhấc người ngồi dậy, dang hai tay đợi lưng anh hạ xuống là phóng lên đó liền.
Taehyung bước xuống sân khấu, rồi đỡ Jeon lên lưng, để em gục đầu vào vai ngủ thêm chút.
Chỗ tổ chức sự kiện cách khách sạn của Haneul không xa lắm nên đi một chút là tới. Jimin gõ cửa phòng.
CẠCH…
“Uầy, mới tắm hả? Hèn gì gọi mày không được.”
Haneul ra mở cửa trong tình trạng chỉ có quần mà không có áo, mới từ nhà tắm ra trên tay còn cầm khăn bông lau mái tóc ướt sũng.
Jungkook trên lưng Taehyung vừa nghe được một thông tin “quyến rũ”, hai tay đặt trên vai anh làm điểm tựa, đầu tròn ủm nghiêng qua, mắt cũng mở lên chớp chớp tìm “cảnh đẹp” full HD.
Taehyung thấy động trên lưng cũng giật mình, cảm nhận tay em vỗ vỗ vai ý đòi anh buông xuống.
Yoongi và Jimin đi vào phòng rồi, Haneul thì vẫn đứng giữ cửa.
Em nhỏ tự nhiên hăng hái đi lên trước…
“Em chào hyu…ng… ắc…c..c”
Taehyung đưa tay choàng qua cổ Jungkook, kẹp em lại cứng ngắt không cho vào phòng.
“Jeon !!!”
Jungkook mím môi.
Nữa rồi đó, cái giọng gọi tên như này là biết tới công chuyện nữa rồi đó.
“Sao vậy?” – Haneul thắc mắc.
“Mày đi vào trước đi, mặc áo vào đàng hoàng.”
Haneul gật đầu rồi quay vào phòng trước, không biết tâm can em nhỏ nào đó đang gào thét
< Cíu emmmm Haneul – ssi >
“Bé Jeon…”
“Dạ..ạ…” – Jeon run lắm chứ đùa.
“Hết buồn ngủ rồi hửm?”
“Dạ còn một chút.”
“Muốn ngủ phòng Haneul luôn không anh cho ngủ đó!”
“Dạ thiệt hả?” Mắt Jungkook lấp lánh.
“Hửm?”
“Dạ hong có hong có hong có, muốn ngủ ở giường của Taehyung, ngủ với Taehyung, chỗ có mùi của Kim Taehyung.”
Jungkook cái miệng nói như dữ liệu cài đặt sẵn, nhấn mạnh từng chữ tên của anh người yêu, hai bàn tay thì chụm lại trước ngực không khác gì con thỏ.
Taehyung còn chưa nguôi giận đâu, đưa tay bóp má em lực nhẹ hều rồi kéo sát lại.
“Môi.”
“…” – Jeon chu môi xinh.
Chụt !
“Ưm…”
Taehyung không những hôn mà còn cố ý cắn môi Jungkook chảy máu chút xíu.
“Ưm…đau em!”
“Biết đau không?”
“…” – gật đầu.
“Lần sau mà còn vậy nữa không chỉ có chỗ này đau thôi đâu.”
Vừa nói vừa lấy tay miết nhẹ vào chỗ sưng trên môi Jungkook.
“Dạ biết ùi, hì…”
Lại bắt đầu cười lấy lòng Taetae rồi.
Taehyung lấy một tay bịt mắt Jungkook rồi mới dắt em vào phòng. Xác định Haneul đủ quần đủ áo mới từ từ buông tay ra. Kéo ghế ngồi xuống rồi để Jungkook ngồi lên chân mình, vòng tay ngang eo ôm chặt.
“Sao tự dưng mày đổi ý muốn đánh nhạc cho trường vậy?” Lớp trưởng Park hỏi.
“Thì tự dưng muốn vậy thôi.”
“Ừm, lâu rồi cũng không thấy mày chơi nhạc. Bên ban tổ chức nói mấy thiết bị tới đủ rồi, mày xem qua đó kiểm tra dây kết nối xem ổn chưa.”
“Ừm, để lát tao qua.”
“Ừ, vậy tụi tao đi trước, lát nhớ qua kiểm tra.”
“Ừ.”
“Tụi mày đi trước đi tao để Jungkook nằm một chút rồi đi sau.”
Taehyung lên tiếng khi phát hiện bạn nhỏ trong lòng lại ngủ gục rồi.
“Ok!”
Jimin và Yoongi đi rồi trong phòng còn hai người thức và một cục bông mềm mềm.
“Sao vậy?”
Haneul đương nhiên biết được Taehyung muốn nói chuyện riêng với anh.
“Mày chịu lên sân khấu là để người đó thấy sao?”
Haneul dừng lại, ngước mắt nhìn Taehyung. Bạn bè chơi thân với nhau lâu ngày cũng có chút bất lợi. Chẳng hạn như việc tụi nó biết tất cả về mình.
“Không đâu, chỉ là tao có hứng thôi!”
“Mày thích Eunyeon sao?”
Taehyung nghiêm túc còn Haneul thì cố gắng tránh ánh nhìn của bạn mình.
“Nói gì vậy?”
“Eunyeon rất giống chị ấy, đúng chứ?”
“…”
“Mày vẫn còn nhớ chị ấy sao?”
“…”
Biết bản thân bị nhìn thấu rồi, Haneul cũng chẳng giấu diếm làm gì nữa.
“Ừm, sao mà quên được.”
Cả hai im lặng một lúc lâu cho đến khi Taehyung lần nữa lên tiếng.
“Đừng vì một người mà tổn thương một người khác!”
“Hơn nữa… mày cũng không phải không biết Eunyeon như thế nào.”
“…”
“Thôi tao đi trước, mày tự sắp xếp đi. Dù mày có quyết định như nào thì bọn mình vẫn là bạn. Nhớ!”
“Sao không để em ấy ngủ ở đây thêm chút nữa?” Haneul nhìn Jungkook đang ngủ trong lòng Taehyung.
“Không ! Tao suy nghĩ lại rồi, đưa bạn nhỏ này về phòng ngủ vẫn tốt hơn.”
…
Tối nay, phụ trách làm MC cho buổi lễ đầy ý nghĩa này là Kim Haru xinh xắn của 10C1 và mỹ nam Lee Hanwoo 11B7.
Không khí sôi động qua các tiết mục văn nghệ đã được chuẩn bị trước. Thầy cô giáo hôm nay cũng hòa mình với học trò. Không còn những nội quy lớp học, không còn phấn trắng bảng đen. Tất cả chỉ là tình yêu thương giữa người lớn hơn và người nhỏ.
“Và sau đây em xin phép được mời lên sân khấu cựu học sinh của Kangsan chúng ta. Ban Tự nhiên khối B chuyên Sinh: Tiền bối KIM SEOKJIN !!!”
Tiếp sau lời giới thiệu của Haru và Hanwoo, bác sĩ Kim tiêu soái ngời ngời bước lên sân khấu. Không phải là vest đen cứng nhắc, anh đơn giản chỉ mặc quần tây và áo sơ mi trắng không bỏ thùng để tạo cảm giác thoải mái, gần gũi hơn với các bạn học sinh.
Tuy nhiên gương mặt và mái tóc được chải gọn khoe trán cao của anh mới thật sự là điểm làm bao học sinh đổ gục.
Ban Hậu cần nhanh chóng chuẩn bị micro cho anh giao lưu với mọi người.
“Em chào anh ạ! Được biết trước đây anh từng là một học sinh rất rất rất nổi tiếng ở Kangsan! Không biết anh có kỉ niệm nào muốn chia sẻ với bọn em và cả lời khuyên dành cho các anh chị sắp bước vào con đường thi đại học đầy căng thẳng ạ!”
“Cảm ơn câu hỏi của các em.” Seokjin lịch thiệp.
“Đầu tiên anh muốn giới thiệu lại một chút, Anh là cựu học sinh của trường mình cách đây 10 năm, Ban Tự nhiên khối B chuyên Sinh – Kim Seokjin.”
“Trước khi chia sẻ câu chuyện của mình, anh muốn hỏi các em một điều rất quan trọng…”
Không khí lắng lại, tất cả học sinh đều chờ đợi câu nói tiếp theo.
“Mấy đứa có thấy anh đẹp trai không?”
Không nằm ngoài dự đoán cả khán phòng như hét lên trả lời:
“DẠ ĐẸPPPPPPP !!!”
Seokjin nhanh chóng chiếm giữ được không khí của cả khán phòng rất đông học sinh và thầy cô giáo.
Câu trả lời làm bác sĩ Kim vô cùng hài lòng để bản thân có thể tiếp tục chia sẻ.
“Hồi anh còn học ở trường, thầy cô và các bạn học sinh đều công nhận anh vừa đẹp trai lại còn học giỏi.”
“Wow” – Hanwoo phụ họa.
“Anh vẫn luôn nghĩ mình hoàn hảo rồi cho đến khi anh gặp một thằng nhóc khối dưới nhỏ hơn anh 2 tuổi.” – Ánh mắt Seokjin bắt đầu chuyển hướng.
“Không đẹp trai bằng anh nhưng bạn học này cao hơn anh.”
“Không giỏi Hóa – Sinh bằng anh nhưng lại giỏi Toán – Tiếng Anh hơn anh.”
“Không hát hay bằng anh nhưng lại có khả năng đọc rap rất tốt.”
“Đang yên đang lành tự dưng có một đứa cướp đi vị trí số một của em thì em cảm thấy như thế nào?”
“Có tức không?”
“CÓ !!!”
“Có ghét không?”
“CÓ !!!”
“Có muốn đập thằng đó một trận không?”
“CÓ !!!”
“Ừm anh cũng quyết định đi đập thằng nhóc đó một trận vì dám cướp đi vị trí của anh.”
“Dân chuyên Sinh có một lợi thế chính là bọn anh biết được đánh vào đâu, đánh vào bộ phận nào để không để lại bất kì thương tích nào trên cơ thể nhưng độ sát thương lại cực kì lớn.”
Tất cả đều bị cuốn vào câu chuyện của bác sĩ Kim.
“Trong một tiết học, thầy của anh có dạy. Có một bộ phận không cần rỉ máu mà độ thương tổn có thể lấy đi cả tính mạng con người…”
“…”
“Chính là khối thịt nặng khoảng 300gram bên ngực trái của mấy đứa á, hoặc người ta hay gọi đơn giản là trái tim.”
“Anh đánh vào tim của cậu bạn này nhưng không phải bằng vũ lực mà là bằng cảm xúc.”
“Thay vì trở thành kẻ thù, anh quyết định trở thành bạn. Bởi vì nếu em đánh cậu ấy một trận tơi bời hoa lá anh không chắc anh có thắng không nhưng chắc chắn kiểm điểm, kỷ luật, sổ đen sẵn sàng chào mời tên gọi của anh.”
“Nhưng nếu kết bạn, anh không chỉ đánh được một lần mà còn đánh được nhiều lần nữa. Bạn bè là người duy nhất mà các em có đập có chửi hay thậm chí trễ hẹn 2 tiếng đồng hồ nó vẫn luôn bên cạnh em.”
“Là người thấy em té thì cười ha hả rồi quăng vào mặt em bông băng thuốc đỏ.”
“Là người chửi em không ra dạng hình người nữa nhưng chỉ cần ai nói xấu em trước mặt nó là tới công chuyện luôn đó !”
“Bạn bè thật sự không chỉ cùng nhau nói chuyện quên thời gian, mà ngay đến lúc không nói lời nào cũng không cảm thấy ngượng ngùng khi gặp lại.”
“Anh đã từng nghĩ thằng nhóc kia chẳng có gì giỏi hơn anh nhưng khi nhìn lại anh cũng chẳng có gì giỏi hơn cậu ấy.”
“Không ai là hoàn hảo cả. Đừng tự ti bản thân em không học giỏi như người khác, mà phải tự tin em có những điểm mạnh không ai bằng, cũng như đừng xem thường bạn học kém hơn mình vì chưa chắc sau này đứa nào sẽ có việc làm trước.”
“Các em hiện tại cũng giống như những chùm bóng bay được thả lên trời vào ngày Lễ tổng kết.”
“Nó không chỉ mang ý nghĩa mang ước mơ của học sinh bay cao bay xa, mà hình ảnh quả bóng cũng tượng trưng cho các em.”
“Bạn bè cấp 3 như bong bóng kết thành một chùm lớn bên cạnh nhau nhưng khi càng bay cao bay xa, những quả bóng bắt đầu tách ra riêng lẻ, cũng như trong tương lai mỗi em sẽ tự mình bước đi trên những con đường khác nhau.”
“Có thể là đại học, có thể là cao đẳng, hoặc thậm chí có bạn ra quyết định đi làm để có cái nghề trong tay. Dù là bất cứ lựa chọn nào thì sau này khi nhìn lại, các em sẽ lưu luyến quãng thời gian cùng học cùng chơi cùng quậy phá ở những năm 10,11 và 12!”
“Tên của các em đều rất đẹp nên nhất định phải được ghi trên giấy báo trúng tuyển đại học nhé!”
“Cảm ơn và xin chào!”
Những tiếng vỗ tay lần lượt, lần lượt rồi tất cả học sinh cùng nhau tạo nên âm thanh như tiếng sóng. Có bạn đã khóc, có bạn lại quay sang nhìn đứa bạn thân của mình, có bạn lại tìm kiếm mối tình trong những tháng ngày vừa qua.
Sắp phải xa nhau rồi chỉ còn lại kỉ niệm.
“Vâng, em đại diện cho các bạn các anh chị ở đây cảm ơn những chia sẻ rất cảm động của tiền bối.”
“Và tiếp sau đây em xin mời lên sân khấu thầy giáo được rất nhiều bạn học ngưỡng mộ, không những đẹp trai, tài giỏi mà thầy luôn quan tâm đến tất cả các học sinh.”
“Em xin mời thầy Kim, giáo viên bộ môn Toán
kiêm giáo viên chủ nhiệm lớp 10C1: thầy KIM NAMJOON”
Kim Namjoon ! Kim Namjoon ! Kim Namjoon !
Học sinh toàn trường gọi tên thầy Kim theo nhịp điệu, người ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được thầy giáo được học sinh yêu thích đến thế nào.
Thầy Kim không nói lời hoa mỹ, chỉ đơn giản như tâm tình với học sinh của mình.
“Có thể đây là dịp để các em bày tỏ những tình cảm yêu thương của mình với trường lớp, với thầy cô và bạn bè của mình một cách tự nhiên nhất. Là một dịp để học sinh các lớp 12 được tri ân thầy cô của mình trước khi từ giã những tháng ngày còn là học sinh trung học để có thể tự tin hơn trước khi bước vào đời.”
“Đây cũng là sân chơi cuối cùng mà các em được vui chơi, được hòa mình vào những vòng tay bè bạn trong sự kiểm soát của thầy cô và nhà trường mà các em cảm thấy thoải mái nhất, hạnh phúc nhất…”
“Và lời cuối cùng thầy muốn nói: Tất cả học sinh của trường Kangsan, tất cả các em đều là niềm tự hào của thầy.Thật may mắn vì thầy đã được gặp và cùng đồng hành với các em trong suốt quãng thời gian cấp ba!”
“Lời yêu thương và cảm ơn của thầy Kim. Xin chào!”
Namjoon một tay choàng qua hông, cả người cúi xuống đầy trang trọng. Trò cảm ơn thầy vì đã dạy dỗ các em nên người, và chính người làm thầy cũng cảm ơn học sinh của mình vì đã cùng nhau vượt qua các nhiệm vụ học tập.
Lời cảm ơn chứa hết yêu thương của người làm trò và cả… người làm thầy.
Em nhỏ của Taehyung bắt đầu sụt sịt làm anh phải cứ dỗ dành. Jeon tình cảm lắm đó, bị đánh không khóc chứ mấy lời mủi lòng như này là bóp bóp quả tim nhỏ xíu của bé ngay.
“Cảm ơn những lời chia sẻ đầy cảm xúc của thầy Kim.”
“Trước khi đến tiết mục tiếp theo em xin thông báo với các bạn, các anh/chị ở đây, hộp thư gửi người bạn bí mật đã mở, các anh chị có thể gửi thư về cho ban tổ chức để chuẩn bị cho phần cuối chương trình.”
“Và bây giờ không để mọi người chờ lâu hơn nữa, tiết mục được mong chờ nhất trong buổi tối ngày hôm nay, cùng nhau quẩy tới bến và chào đón xuất hiện trên sân khấu DJ siêu cấp đẹp trai HWANG HANEUL !!!”
You can call me artist
You can call me idol
ARE YOU READY !!!
Oh oh ooh oh ~
Tiếng nhạc điện tử bắt tai cùng ánh đèn mờ ảo làm mọi thứ nóng dần lên.
Hwang Haneul ngày thường đã “bắt mắt”, hôm nay lại càng thu hút bởi nét đẹp không góc chết của mình.
Áo thun ADLV kết hợp cùng quần jean đen rách gối. Khéo léo lựa chọ khuyên tai tròn màu bạc, chân đi đôi Nike Air Jordan đã chiếm hết spotlight đêm nay.
…
Phía sau hậu trường, Hwang Minyong phụ trách chính điều khiển các tiết mục. Nhìn thấy Haru bước xuống, Minyong đi đến đưa em kịch bản cho phần cuối cùng của chương trình.
“Haru nè, lát nữa đến phần này em và Hanwoo thay phiên nhau nha, bức thư nào dài quá thì hai đứa chia phần ra đọc.”
“Vâng.”
“Chắc có nhiều thư tình lắm ha chị.”
Minyong lấy khăn giấy thấm mồ hôi cho Haru rồi chỉnh lại sợi tóc trên trán, vén gọn ra sau tai em.
“Ừm, cơ hội cuối cùng để nói lời yêu rồi mà.”
Mọi người bên ngoài sân khấu đều cuốn vào âm nhạc sôi động, chỉ có Haru không cảm nhận được.
Haru nhìn chị, cuối cùng chuyện gì đến cũng phải đến thôi.
“Chị có biết thất bại trong tình yêu là gì không?”
“Hửm? Sao vậy?”
“Chị cứ trả lời em đi.” Haru bình thản đến lạ.
“Ừm, chị không biết.”
“Thất bại trong tình yêu, chính là em khóc ở vườn ánh sáng, còn chị được người ta hôn nên mỉm cười.”
Bàn tay đang vuốt tóc Haru khựng lại
“Ru à…”
“Giờ em mới biết ban Tự nhiên và ban Xã hội khác nhau như thế nào.”
“Trong văn của chị thì có năm thê bảy thiếp. Nhưng trong Toán của em thì đôi chỉ được phép bằng hai thôi chị.”
“Haru…”
“Khoảng cách xa nhất không được tính bằng đơn vị đo độ dài mà chỉ đơn giản là em ở đây còn chị ở bên cạnh người khác.”
Minyong nắm tay Haru giữ lại khi em muốn rời đi…
“Chị xin lỗi!”
“Yêu người khác khi vẫn đang trong mối quan hệ với một người là điều sai thấy rõ. Biết sai nhưng vẫn cứ làm vậy thì đừng xin lỗi.”
“Chúc hai người không hạnh phúc!”
Dù có tốt đến đâu Haru cũng phải giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng của mình.
Em bỏ ra ngoài, điều cần nói đã nói rồi, điều cần buông bỏ đã buông rồi, thứ cô gái ấy cần hiện tại là khoảng không gian bình lặng để ổn định lại một tâm hồn đang tổn thương.
“Anh… Em có việc ra ngoài một chút.”
Jungkook quay sang nói với Taehyung khi nhìn thấy Haru rời đi phía sau sân khấu. Đêm trước Jungkook cũng đã kể cho anh nghe việc xảy ra ở Jeju Light nên Taehyung biết em xin đi có việc gì.
“Ừm đi nhanh rồi quay lại với anh. Nhớ những gì chiều nay anh và em đã giao kèo đó!”
“Em nhớ mà.”
Jungkook định đi nhưng chưa đi được, Taehyung không chịu buông tay.
“Hyung…”
Taehyung chỉ ngón tay lên gò má của mình, Jeon hiểu ý lập tức kiễng chân.
Chụt…
…
Jungkook ghé qua quầy bán hàng mua cho Haru cốc nước ép, đồ ngọt luôn tốt cho tâm trạng của người buồn.
“Cậu đi đâu vậy?”
“…”
Minhyuk đi đến ngay bên cạnh, Jungkook nhướn mày rủ rê:
“Đi không?”
“?”
“An ủi Haru…”
…
Haru ngồi ở ghế đá ở công viên phía trước khu vực tổ chức sự kiện. Trời hôm nay trăng sao có đủ, chỉ có trong lòng Haru là mất đi một người.
“Uống nước ép cà rốt không?”
Haru giật mình nhìn lại, là Jungkook và Minhyuk
“Sao hai cậu lại ra đây?”
“Sợ có ai đó thất tình rồi khóc bù lu bù loa thì mất hình ảnh của 10C1 quá.”
Jungkook đưa ly nước ép cho Haru, cậu cùng Minhyuk ngồi xuống cạnh lớp trưởng của họ.
“Cứ tưởng cậu sẽ khóc la om sòm luôn chứ!”
Haru biết lời trêu chọc không hề ác ý, cô còn nhận thấy rõ sự quan tâm của Minhyuk và Jungkook đối với mình.
“Tớ không muốn chị ấy thấy tớ khóc, càng không muốn dùng nước mắt để đổi lại sự thương hại của chị ấy. Đôi khi phải chấp nhận. Gặp gỡ là duyên, yêu nhau là nợ… Và cuộc tình kết thúc cũng là số phận đã an bài.”
Minhyuk quay sang hỏi Jungkook, cậu thắc mắc nãy giờ rồi:
“Sao lại là nước ép cà rốt?”
“Thì uống nước ép cà rốt cho Haru sáng mắt ra, sau này chọn người yêu cho đúng.”
Cười rồi, Haru cười rồi. Nhưng câu nói của Jungkook không hẳn là lời vô nghĩa.
“Từ giờ tớ sẽ yêu đời và không yêu đương nữa. Tớ còn muốn trở thành phú bà nên dăm ba cái tình yêu không đánh gục được tớ đâu.”
“Không yêu thì cô đơn nhưng không tiền thì chắc như cô hồn vất vưởng.”
“Ok duyệt !”
Thật may mắn khi có những người bạn bên cạnh những lúc như thế này. Cả ba vẫn ngồi nói chuyện cùng nhau thì một giọng nữ chua chát cắt ngang:
“Ha… vừa bị đá đã cặp kè với người khác, đúng là loại con gái không ra gì? Bị cắm sừng là đáng.”
Nụ cười của top 3 lớp 10C1 tắt ngấm, thay vào đó chỉ còn sự chán ghét.
Kim Woomi – “trà xanh” mới nổi trong chuyện tình vừa mới dứt của Haru.
“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sẽ đau lòng lắm đó! Mà tôi đau lòng thì chị Minyong cũng đau!”
Haru đã không làm lớn chuyện, vậy mà có những người không biết điều.
“Nếu cậu đau lòng, có thể đi thẳng về hướng đó tầm 200m rồi rẽ trái.”
“Làm gì?”
“Ở đó có phòng khám thú y có thể chữa cho cậu!”
“Yah Kim Haru !”
Trái ngược với sự tức giận của Woomi, Haru chỉ nhếch môi nhìn chăm chăm vào người trước mặt.
“Chắc cậu rất ghét tôi nhỉ? Tôi cũng đâu có ưa gì cậu.”
“Mày…”
“Cậu có biết bản thân mình tầm thường như thế nào không?”
“Tôi tầm thường nhưng người của cậu bỏ cậu là vì tôi!”
“Đúng rồi, cậu chỉ có thể quyến rũ được chị Minyong Chứ tuổi gì mà quyến rũ được hết trai xinh gái đẹp còn chờ tôi rep tin nhắn!”
“YAH !!!”
“Tôi không đổi tính được, nhưng tôi đổi người yêu được.”
“Cướp người yêu thì tự hào lắm nhỉ.Vậy thì ráng mà giữ cho kĩ, đừng để nửa đêm chị ấy nhắn bảo rằng chị ấy nhớ tôi!”
“Mày…”
Woomi sấn đến sẵn sàng một bạt tay cho Haru nhưng lại thấy Jungkook và Minhyuk ngay phía sau nên rụt tay lại không dám động.
Giữa lúc không khí căng thẳng tràn ngập mùi thuốc súng, ánh mắt Jungkook sắc lẹm chuyển hướng sang vị trí khác gần đó.
“Taehyung !”
Là Kim Taehyung của cậu, nhưng… đi theo sau lại là Im Eunyeon.
“Cậu ở đây với Haru, tôi qua kia một chút.”
“Cậu…”
Gương mặt không giấu được đỏ lên vì khó chịu. Lưỡi mềm đẩy sang bên má, lắc cổ kêu một tiếng rắc. Bàn tay từ lúc nào siết chặt, ánh mắt ngập màu u ám của tơ máu đỏ ngòm đi về phía trước.
…
“Taehyung sunbaenim !”
Taehyung không buồn phản ứng.
“Chuyện là… em hơi mệt, muốn quay về phòng.”
“Thì?”
“Nhưng mà trời tối rồi, em về một mình có chút sợ. Anh đưa em về phòng được không?”
Taehyung đút hai tay vào túi, thở hắt một hơi
“Bạn bè em đâu?”
“Họ đang chơi vui nên em không muốn làm phiền.”
“Để tôi gọi Haneul !”
Eunyeon lập tức ngăn cản:
“Dạ thôi ạ, thật ra… thật ra…”
“Tôi không có thời gian.” – Taehyung khó chịu.
“Không phải người em thích là Haneul sao?”
“Anh ấy nói với anh như vậy sao?”
Taehyung gật đầu trước ánh mắt đầy uỷ khuất của Eunyeon:
“Thật ra anh Haneul cứ liên tục nhắn tin cho em, nói muốn đi cùng em, muốn nói chuyện với em nhưng mà… em không thích anh ấy.”
“Vậy?”
“Người em thích là anh. Tiền bối Taehyung, em thích anh!”
Eunyeon tỏ tình với Taehyung mà không hề biết cách đó không xa Hwang Haneul đứng ngay sau bức tường nghe được tất cả.
Taehyung nhân lúc rảnh tay rảnh chân không phải trông em nhỏ, cố tình đi đến chỗ gần phía sau sân khấu để Haneul nghe được sự thật từ chính miệng Eunyeon nói ra.
Chỉ là Eunyeon thì đứng quay lưng về phía Haneul còn Taehyung thì quay lưng về phía Jungkook.
Haneul bất ngờ khi nhìn thấy Jungkook đang đi đến, muốn báo cho Taehyung nhưng không làm được. Eunyeon đương nhiên cũng nhìn thấy sự xuất hiện của bạn học nào đó, cô không bỏ qua cơ hội này lập tức giả vờ mà ngã vào lòng Taehyung…
“Ưm… tiền bối, em chóng mặt.”
Không lường trước được hành động ngã nhào vào người mình, Taehyung theo phản xạ tự nhiên của con người đưa tay đỡ lấy.
Eunyeon còn cố tình đưa mắt nhìn về phía phía sau đầy đắc thắng.
Jungkook cố gắng nuốt xuống tức giận, bàn tay siết chặt đến nổi gân xanh. Dù gì Jungkook cũng là con trai không thể cứ thế mà lao đến. Nhưng mà…
ÀO…
“YAH !!!”
“Uống nước ép cà rốt không?”
“HARU CẬU !!!”
Haru thì có thể lao đến.
To be continue 😬
❣️❣️❣️
Kim Haru và Hwang Minyong
(yêu nhau gần 1 năm) – đã chia tay. 💔
❣️❣️❣️
_____________________
Một tập dài thượt bù đắp ngọt ngào cho mọi người ❣️
Thấy tui đáng eo chưa 🤔
Viết xong tập này cảm xúc của rubii lẫn lộn lắm ❣️
Nên phải đi uống trà sữa tiếp đây 😬
Rubii dự định viết một tập riêng (ngoại truyện) cho đôi Minru nhưng có chút phân vân❣️ Mọi người cho bii xin ý kiến nhá 👉👈
Chúc mọi người buổi tối dui dẻ dui dẻ dui dẻ ❣️
Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻♀️❤️