School 2021 [taekook]

Chương 21: 18.


Bạn đang đọc School 2021 [taekook] – Chương 21: 18.

Jungkook nằm xoay người đối diện Taehyung, dù cơ thể không còn chút sức lực nào nhưng cậu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.

Lọ thuốc bác sĩ Kim đưa cho hôm trước cậu quên không mang theo, mà không có thuốc thì Jungkook không ngủ được. Em bị chứng mất ngủ gần 1 năm nay rồi.

Nhìn anh ngủ say cảm giác như đang ngắm bức tranh bình yên đến lạ. Không biết từ khi nào mỗi lần gần Taehyung, Jungkook đều muốn dựa dẫm vào anh, muốn được anh yêu thương, anh cưng chiều.

Những việc trước đây Jungkook có thể tự mình làm hiện tại đều muốn được Taehyung làm thay. Nhưng rồi ánh mắt Jungkook chợt rũ xuống, cậu lo lắng bản thân vì quá dựa dẫm, quá khát khao sự yêu thương mà trở thành “kẻ phiền phức” trong lòng anh.

Thở dài buồn bã, lòng nặng trĩu những lo âu, Jeon rụt lại ngón tay đang dừng lại trên sóng mũi cao vút của anh sợ làm anh tỉnh giấc, nhưng… bàn tay đã bị ai kia giữ lại.

“Đẹp không?”

Có chút giật mình vì tưởng Taehyung đã ngủ say rồi, Jungkook không ngờ anh vẫn còn thức. Em nhỏ gật đầu như bị thôi miên.

“Đẹp!”

Bàn tay ấm nóng bao trọn bàn tay đầy rẫy những vết xước đưa lên môi hôn nhẹ.

“Thích không?”

Taehyung mở mắt nhìn em bằng sự dịu dàng, như yêu thương, như sưởi ấm.

“Thích, thích lắm! Thích anh rất nhiều.”

“Em không ngủ được sao?” – xoa đầu

“Dạ vâng… vì hôm nay không uống thuốc.”

“Thuốc?” – nhíu mày.

“Dạ, mỗi ngày em đều uống mới có thể ngủ ngon.”

Taehyung đau lòng ôm trọn Jungkook, một tay giữ eo tay còn lại đan vào mái tóc mềm mại còn vương mùi hương hoa đào.

“Ngoan, có anh rồi, không cần thuốc nữa.”

“Nhắm mắt lại, anh hát cho Jeon ngủ nhá!”

Trong lồng ngực anh, Jungkook gật đầu siết chặt vòng tay. Mùi hương dịu mát trên người Taehyung luôn làm cậu dễ chịu. Ngoan ngoãn nhắm mắt, bên tai Jungkook là giọng anh trầm ấm yêu thương.

She looks like a blue parrot
Would you come fly to me?
I want some good day, good day, good day
Good day, good day

Looks like a winter bear
You sleep so happily
I wish you good night, good night, good night
Good night, good night

Imagine your face
Say hello to me
Then all the bad days
Theyre nothing to me
With you.

Winter bear
Ooh, ooh, ooh
Sleep like a winter bear
Ooh, ooh, ooh
Sleep like a winter bear.

Winter Bear – BTS V


Gấu lớn ôm thỏ nhỏ ngủ như vậy suốt đêm.

Taehyung thức dậy bởi tiếng chuông báo thức anh đã cài sẵn từ tối hôm qua. Nhìn xuống Jeon nhỏ trong lòng vẫn ngoan ngoãn ngủ say. Thương em nhiều lắm vì mất ngủ suốt khoảng thời gian vừa qua. Đặt nụ hôn thật nhẹ lên má thịt thơm mịn.

“Chào buổi sáng, Jeon của anh…”

“Ưm…m”

Jeon của Taehyung vẫn ngủ say lắm, anh cũng không muốn đánh thức em nhỏ. Nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho Jungkook, sau đó bước xuống giường chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay Taehyung còn nhiều việc phải làm.

Bàn tay nhỏ xíu xuất hiện níu lấy tay anh ngay khi Taehyung đứng lên. Anh nhìn lại thì thấy Jungkook từ lúc nào đã mở mắt, môi hờn dỗi như trẻ nhỏ

“Ưm… anh đi đâu ạ?”

Giọng nói mè nheo nhỏ xíu còn muốn ngủ nhưng không muốn anh đi. Thương quá nên Taehyung quay lại lần nữa ngồi xuống cạnh Jungkook, xoa xoa đầu em nhỏ mới thức dậy đã bám người.

Jungkook tham lam mùi cơ thể anh người yêu nên vòng tay ngang bụng Taehyung rồi cứ thế càng lúc càng rúc cả người vào. Taehyung còn việc gấp nên dù không muốn nhưng cũng phải dỗ Jungkook buông mình ra.

“Anh đi một lát sẽ về ngay, em ngủ thêm đi nha, ngoan!”


Jeon gật gật đầu nhưng không mở mắt, bộ dạng ngoan ngoãn trong lúc say ngủ làm Taehyung phút chốc muốn ở lại với em… nhưng không được.

Dỗ xong Jungkook, Taehyung ra ngoài đi đến nơi đã có hẹn trước.


“Em là người tối qua đã nhắn tin cho chồng chị hỏi về giống Doberman sao?”

“Dạ vâng!” Taehyung lịch sự trả lời khi được chị chủ cửa hàng thú cưng chào hỏi.

“Sao em lại muốn nuôi một con Doberman?”

“Em muốn nó thay em bảo vệ một người.”

Chị chủ là một người còn khá trẻ, cả hai vợ chồng đều yêu thích động vật nên xây dựng cửa hàng với mục đích chăm nuôi những bé chó, mèo bị bỏ rơi, đồng thời tìm chủ nhân mới yêu thương các em ấy.

Dường như nhận ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Taehyung, chị chủ hài lòng vì chú chó nhà mình sắp tìm được một “người cha” tốt .

Chưa có khách hàng nào đến đây mua một chú chó Doberman vì khả năng này của nó. Chó Doberman thường được lựa chọn để làm nghiệp vụ, canh gác hoặc trông nhà. Hầu hết những khách tìm mua giống Doberman vì chúng có vẻ ngoài dũng mãnh.

Chị dẫn Taehyung đến chỗ của những chú Doberman mới sinh hồi tuần trước, chị còn tận tình nói về đặc điểm của giống chó này:

“Doberman là giống chó được lai tạo và nhân giống bởi Louis Dobermann nên tên của chúng được đặt theo tên ông, nhưng người đặt là Otto Goeller. Sau này, Otto Goeller mới chính là người chọn lọc và nâng cao chất lượng giống chó này bằng cách lai tạo chúng với nhiều giống khác nhau để cho ra đời chó Doberman mà ngày nay chúng ta nuôi.”

“Em có tìm hiểu qua tính cách của giống này chưa?”

“Dạ có!”

Taehyung bắt đầu tìm hiểu về việc nuôi dạy thú cưng cách đây không lâu. Anh biết Jungkook chưa sẵn sàng nói tâm sự của mình với người ngoài nên việc nuôi một con vật có thể khiến Jungkook phần nào có thể giải tỏa những căng thẳng. Thỉnh thoảng có giả vờ hỏi qua ý kiến của Jungkook, em nhỏ cũng muốn nuôi một em cún làm bạn khi ở nhà.

Mọi chuyện vẫn đang chỉ trong mức dự định của Taehyung cho đến tối hôm qua. Anh nhận ra không thể chậm hơn được nữa, Taehyung sẽ tìm mọi cách để bảo vệ Jungkook, đó là lý do vì sao sáng nay anh phải để lại cục bông mà đến cửa hàng thú cưng này.

Taehyung đã đọc rất nhiều thông tin về giống Doberman trước khi quyết định chọn em này bảo vệ người của mình. Những chú chó thuộc dòng Dobermnan thông minh, tận tụy, có tính hiếu chiến, dũng mãnh; hung dữ nhưng rất nhanh nhẹn. Nhưng lý do khiến Taehyung quyết định sẽ nhận nuôi giống cho này chính bởi sự chung thủy, chỉ bảo vệ một người chủ duy nhất và Doberman sẵn sàng tấn công nếu cảm thấy nguy hiểm.

“Khoảng bao lâu nữa em có thể mang em này về ạ?”

Taehyung vừa nói vừa chỉ vào chú chó đang nằm một mình trong góc, tách biệt khỏi đàn chó đang đùa giỡn cùng nhau. Tính cách này, làm Taehyung nhớ đến ai đó đang vùi mình trong chăn bông tròn ủm ở nhà.

“Tùy thuộc vào em thôi. Hiện tại mấy em này đều đã được tẩy giun và tiêm ngừa đầy đủ, em có thể nhận nuôi ngay.”

Bé cún dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình liền ngẩng đầu nhìn về phía Taehyung.

Trong số anh em của bé ở đây, bé có lẽ trầm tính và nhút nhát nhất, đến anh chị chủ cũng khó dụ bé đến gần. Vậy mà khi Taehyung ngồi xuống đưa tay về phía bé cún, em ấy vậy mà có phản ứng, chầm chậm bước đến cọ cọ vào tay Taehyung làm chị chủ cũng phải mỉm cười trước khoảnh khắc ấy.

“Bé nó có vẻ thích “người bố” mới rồi.”

Taehyung vuốt bộ lông ngắn nhưng rất sạch và mượt của bé cún nhỏ.

“Vâng, em sẽ hỏi ý kiến của bé nhà em rồi gọi lại cho chị sau nha!”

“Bé nhà em có nghịch như Doberman không?”

“Em nghĩ một bé nhà em và một bé Doberman có thể quậy nát một cái nhà luôn ấy chứ.”

Cả hai bật cười thoải mái khi trò chuyện cùng nhau, chị chủ rất có thiện cảm với vị khách hàng này.

Sau khi đến cửa hàng, Taehyung quay ngược trở lại nhà Hoseok.

“Anh tưởng em về luôn rồi?”

“Dạ không, em chỉ ra ngoài một chút, hôm nay còn có hẹn đưa Jungkook qua phòng khám của Jin hyung.”

“Ừm em còn nhớ chuyện hôm qua anh nói với em chứ?”

“Dạ vâng, em nhớ!”

Từ sau đêm qua thì Hoseok đã nói chyện thoải mái hơn với Taehyung.

“Ừm, vậy em lên gọi Jungkook đi, thằng bé hình như còn ngủ.”

“Dạ, vậy em xin phép.”

“Ừm”

Taehyung vừa bước vào phòng cùng lúc với khoảnh khắc Jeon nhỏ của anh bắt đầu tỉnh giấc. Bàn tay giấu trong ống tay áo chỉ lộ một chút đầu ngón tay đưa lên dụi dụi mắt vừa hay thấy anh người yêu về rồi.

“Hyungiee ~ …”

Em nhỏ vừa gọi vừa mỉm cười làm tim Taehyung phút chốc mềm nhũn bước đến xoa đầu cưng chiều.

“Ngoan, dậy rồi vệ sinh, ăn chút gì rồi anh đưa em sang chỗ Jin hyung nhá!”

“Naeeeee….”

Nhìn Jungkook lon ton xỏ dép bông đi vào nhà vệ sinh, Taehyung phút chốc trong lòng có chút nặng nề, ban nãy trên đường về anh đã gọi nói chuyện trước với Seokjin

“Hyung !”

“Ừm, anh nghe Hoseok nói rồi, ngày mai em đưa thằng bé qua phòng khám của anh.”

“Jungkook sẽ không sao đâu mà, phải không anh?”

“Anh cần phải gặp Jungkook mới có thể đưa ra kết luận chính xác được Taehyung ah. Nhưng thằng bé vốn đã có lỗ hổng tâm lý nặng nề nên có thể mọi chuyện không quá khả quan đâu!”


“Có cách nào…”

“Không phải là không có cách, vấn đề không nằm ở Jungkook mà là ở em.”

“Em ??? Em ạ?”

“Điểm yếu của em là em không nỡ lớn tiếng với Jungkook. Biết Jungkook ưa ngọt nhưng đôi khi cũng cần cứng rắn với thằng bé một lần.”

“Em phải làm gì mới giúp được em ấy, hyung !”

“…”

“Anh ơiiiii …”

Thỏ réo làm Taehyung giật mình về hiện tại, Jungkook đã thay xong quần áo rồi. Xuống nhà ăn bữa sáng + trưa cùng Hoseok, sau đó Taehyung đưa Jungkook đến phòng khám như lịch đã hẹn với bác sĩ Kim.

Hiện tại Taehyung đang ngồi cùng Jungkook để nghe kết quả về tình trạng của bạn nhỏ.

“Tất cả những dấu hiệu của Jungkook hiện tại cảnh báo cho chứng rối loạn tâm lý nặng nề.”

XOẢNG…

Cốc thủy tinh trên tay Taehyung vỡ nát, cơn tức giận đã quá sức chịu đựng của cậu rồi. Một tay xoa thái dương che đi khuông mày đang nhíu chặt vì đau đớn giằng xé.

Sao Jungkook có thể một mình chịu đựng như vậy? Em không biết em đau một còn Taehyung đau hơn gấp nhiều lần không…

“Tae…anh…”

ẦM …

Taehyung tức giận rồi, anh bỏ đi ra ngoài mà không nói bất cứ lời nào với Jungkook, cứ vậy bước ra ngoài sập cửa thật mạnh. Giây phút ấy Jungkook cảm giác hoảng sợ biết nhường nào vội vàng bắt lấy tay anh nhưng không kịp, muốn chạy theo anh nhưng không được.

“Jungkook em ngồi lại !”

Seokjin giữ thật chặt tay không cho em chạy theo Taehyung. Dù em có cố gắng vùng vẫy như nào cũng không cho phép đuổi theo.

“ANH NÓI EM NGỒI LẠI !”

“HYUNGGGG !!!”

Jungkook ánh mắt đầy hoảng loạn, vừa hoảng vừa tức giận liên tục giật tay ra khỏi tay bác sĩ Kim, Taehyungie giận cậu rồi, Taehyungie bỏ cậu đi rồi.

“Em cảm giác như thế nào khi Taehyung im lặng bỏ ra ngoài mà không nói cho em cảm giác của mình?”

“Em cảm giác như thế nào khi Taehyung giấu đi những cảm xúc hiện tại của mình?”

“Và em cảm giác như thế nào khi Taehyung đột ngột bỏ đi như vậy?”

“Em…”

“…”


“Nếu em thật sự muốn tốt cho Jungkook, chiều nay sau khi nghe anh nói về kết quả chuẩn đoán tâm lý của Jungkook em lập tức bỏ ra ngoài, tuyệt đối không được mềm lòng, nhìn cũng không được.”

“Nhưng mà…” – Taehyung xót

“Anh nói rồi, vấn đề không phải ở Jungkook, nó nằm ở em !”

Taehyung hiện tại đang đứng trước cửa phòng của Seokjin, hai tay đan chặt vào nhau cố gắng không để bản thân mềm lòng. Khi nãy lúc vừa bước đi vô tình nhìn thấy nét mặt Jungkook, Taehyung chút nữa đã không kìm được mà xoay người lại ôm lấy em nhỏ.

Chỉ một chút, một chút nữa thôi, anh sẽ vào ôm em ngay, chờ anh!

Bất chợt…

ẦM…

XOẢNG…

Âm thanh phát ra từ trong phòng, Taehyung giật bắn người không biết chuyện gì vừa xảy ra lại nghe tiếng Jin hyung có chút hốt hoảng:

“Jungkook… Jungkook em ổn không?”

Không diễn nữa, Taehyung lập tức tông cửa chạy vào phòng.

Nhìn xem, Jungkook của anh vẻ mặt sợ hãi, hai tay run run bịt chặt tai – Jungkook bị ám ảnh tiếng thủy tinh vỡ điều này Taehyung vẫn chưa biết.

Seokjin đang muốn rót cho Jungkook cốc nước thì vô tình đụng vào lọ hoa làm nó rơi xuống sàn tạo nên âm thanh chấn động như vậy.

Jungkook vẫn sợ hãi ôm rụt cả người, hai chân co lên ép sát vào cơ thế. Taehyung đau lòng vịn lấy hai vai Jungkook để em nhìn trực diện vào mình.

“Jungkook nhìn anh, nhìn anh này!”

Jungkook hai mắt nhắm nghiền, cảm giác nhói ở tim bóp chặt hoi thở của em.

“Jeon… Anh đây rồi, không sao rồi!”

“…”

Jungkook vẫn sợ hãi, Taehyung vẫn ôm chặt, Seokjin cũng chỉ có thể bên cạnh, không gian bỗng chốc im lặng đến mức nghe được hơi thở gấp gáp của Jungkook và nghe cả âm thanh quen thuộc…

Thịch…thịch…thịch…

Là…

Nhịp tim Taehyung !


Đây rồi, âm thanh của người thương Jungkook nhất, người luôn nắm tay Jungkook nói rằng Anh đây, mùi hương này, hơi ấm này…

Là của Kim Taehyung !

Bàn tay Jungkook từ từ di chuyển vòng lên phía trước ôm Taehyung, em nhỏ thật chậm thật chậm cử động hàng mi, hơi thở khó khăn dần trở nên nhịp nhàng. Jungkook bình tĩnh lại rồi.

Thấy tình hình có vẻ đã ổn hơn, Seokjin lên tiếng:

“Hai đứa nói chuyện đi, anh ra ngoài tìm người dọn dẹp.”

Nhìn tay Taehyung bị thương nãy giờ vẫn không tìm y tá để khử khuẩn, Seokjin thật muốn mắng thằng em một trận nhưng nhận ra không phải lúc thích hợp. Bác sĩ Kim ra ngoài tìm người dọn dẹp kiêm tìm bông băng và thuốc sát khuẩn. Đồng thời để lại không gian riêng cho Jungkook và Taehyung.

“Jeon…”

“Đừng mắng em mà…”

Taehyung đau lòng lắm, thương em nhiều lắm nhưng mà Jungkook hình như chưa hiểu hết lòng anh.

“Sao em lại nghĩ anh sẽ mắng em?”

“Em…”

Taehyung buông em nhỏ ra, quỳ xổm xuống trước mặt Jungkook, Taehyung muốn nhìn em.

“Anh đã từng bao giờ mắng em chưa? Lớn tiếng hình như cũng chỉ duy nhất lần đó thôi nhỉ?”

“Vậy mà Jeon luôn nghĩ anh sẽ mắng em…”

Taehyung nói nhưng lòng thì buồn nhiều lắm.

“Taehyung ah…”

“Jeon luôn nghĩ anh sẽ bỏ rơi em, đúng chứ?”

“Không, không có, em không có mà.”

Jungkook liên tục lắc đầu, tay cứ khư khư ôm lấy Taehyung nắm tay anh sợ anh đi mất.

“Lúc em cứ vậy muốn lấy dao cắt vào mạch máu, có giây nào Jeon nghĩ đến anh một mình ở lại sẽ như thế nào không?”

“…”

“Còn bọn trẻ ở Hwangrang, còn cô giáo, còn có cả bạn bè của Jeon ở lớp, em không nghĩ đến họ sao?”

“Jeon thật sự… thật sự muốn để lại anh một mình hả?”

“…”

Taehyung nhớ rõ lời Hoseok tối qua đã nói:

“Jungkook không giỏi ăn nói nhưng rất giỏi lắng nghe. Tâm hồn em nhạy cảm, mong manh, cô đơn nhưng rất mạnh mẽ.”

“Em thiếu cảm giác an toàn, luôn kiềm nén cảm xúc trong lòng và khó đặt niềm tin vào bất cứ ai.”

“Jungkook bị suy sụp tinh thần đến không còn cảm giác được điều gì. Em dần mất đi niềm yêu thích với những thói quen cũ, cô lập bản thân với gia đình và bạn bè. Jungkook vẫn ở yên đó nhưng trái tim đã vỡ nát không lành lại được.”

“Jungkook cần một người đủ kiên nhẫn để chịu đựng tính cách ương bướng của em ấy, dù có trách mắng cũng không được lớn tiếng, lời ngọt ngào Jungkook nhất định sẽ ngoan ngoãn mà nghe theo.”

Taehyung đã suy nghĩ nhiều lắm, suy nghĩ cả đêm qua, cả sáng nay cũng vẫn suy nghĩ. Anh muốn tìm cách nào đó để Jungkook có thể tự mình nói ra cảm giác của mình nhưng không phải dùng lời trách mắng em.

“TẠI SAO EM LÀM THẾ? TẠI SAO EM DẠI DỘT NHƯ VẬY? SAO EM ÍCH KỈ CHỈ NGHĨ ĐẾN BẢN THÂN MÀ KHÔNG NGHĨ ĐẾN CẢM GIÁC CỦA NGƯỜI KHÁC?”

Taehyung đã muốn mắng Jungkook như vậy bởi vì thật sự anh đã rất lo cho Jeon.

Nhưng khi Taehyung tự đặt mình vào vị trí của Jungkook, anh nhận ra rằng vào thời điểm Jungkook tuyệt vọng đến mức bản thân từ bỏ cả hơi thở của mình, thì làm sao cậu có thể nghĩ được nhiều như vậy.

Muốn trách một ai đó về việc gì đó, trước hết cần phải đặt mình vào vị trí của họ. Chưa chắc có ai có thể mạnh mẽ như Jungkook đã từng.

Ừ thì cứ cho là anh lo nên tức giận, tức giận nên lớn tiếng, lớn tiếng rồi sau đó sẽ nói xin lỗi chỉ vì anh lo cho em. Nhưng mà mấy ai biết được, mọi lời xin lỗi sau những câu trách mắng lúc tức giận đều trở nên vô nghĩa.

Khoảnh khắc khi người lớn hơn trách mắng một đứa trẻ thì đã là tổn thương đứa trẻ ấy rồi.

Jungkook ưa ngọt, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Và sự dịu dàng ấm áp của Taehyung cuối cùng cũng có tác động đến Jeon nhỏ rồi.

“Em sẽ không như vậy nữa… em hiểu được cảm giác của anh rồi.”

“Nhưng mà… anh đợi em thêm chút nữa nhé, một chút nữa thôi.”

Taehyung làm sao mà từ chối được em nhỏ, chỉ cần Jungkook chịu mở lòng, Taehyung sẽ đợi mà.

“Được… nhưng anh có một điều kiện!”

“Sao ạ?”

“Trẻ con của anh từ nay không được chơi trốn tìm nữa. Khi có chuyện gì, Jeon có thể chưa nói nhưng nhất định không được trốn anh. Nếu không có anh vẫn còn có những người khác có thể nghe em nói, nhất định không được trốn, đã biết chưa?”

“Naeeee…”

“Được rồi, còn giờ anh cần em nhắm mắt lại.”

“Dạ??? Làm gì ạ?”

“Bởi vì anh muốn hôn em.”

“Ưm…”

Taehyung nói xong không đợi Jungkook tự nhắm mắt mà đưa tay mình lên che mắt em lại. Mấy ngày rồi Taehyung chưa được ăn ngọt mà.

CẠCH…

Thôi dẹp luôn đi, Seokjin quay lại phòng rồi.

Quá tam ba bận, lần nào cũng quên khóa cửa phòng.

Tứccccccc !!!


Taehyung và Jungkook tạm biệt bác sĩ Kim và rời khỏi phòng khám cũng đã xế chiều. Tay Taehyung đã được băng bó lại cẩn thận, em nhỏ nãy giờ vẫn thấy có lỗi mà dụi dụi vào cổ Taehyung khi cả hai đang trên xe đi về.

“Không phải lỗi của em đâu mà, anh cũng không sao!”

“…” – lắc đầu hỏng chịu.

“Ngoan, không nhõng nhẽo”

Jungkook ngước mặt lên, mắt lại long lanh rồi, môi dưới hơi đưa ra đầy uất ức.

“Rồi rồi, anh biết Jeon lo cho anh.”

“…” – Jeon hài lòng tiếp tục bám vào cổ.

“Jeon…”

“…” – ngóc đầu nhìn

“Đi gặp con trai của mình nha!”

.
.
.
.

Taehyung đi đến cửa hàng ban sáng đã ghé qua nhưng lần này cậu không đến một mình mà dẫn theo cả Jungkook. Chị chủ cửa hàng vừa nhìn thấy cậu trai trẻ là khách hàng của tiệm, trong tay còn nắm chặt một người nữa liền nổi hứng trêu chọc.

“Lần này dẫn theo em bé đến nhận nuôi em bé sao?”

Jungkook nãy giờ vì lạ chỗ nên cứ níu tay Taehyung nấp sau lưng anh.

“Dạ vâng, nhưng bọn em chỉ đến xem một chút, có lẽ cần thêm một chút thời gian nữa mới có thể mang bé cún về.”

Taehyung nắm tay Jungkook theo chị chủ đến chỗ của “con trai”. Jungkook cũng rất thích cún nhỏ nên khi vừa đến chỗ chuồng nuôi lập tức ló đầu tìm con trai mà Taehyung nói.

Trong chuồng có tổng cộng 8 em Doberman, vậy mà Jungkook chỉ để mắt đến em cún trong góc.

“Con mình?” Jungkook vừa nói vừa chỉ tay ý hỏi Taehyung.

” woof…woof…”

Không như bộ dạng ban sáng dụi đầu vào tay Taehyung làm nũng, bé cún lần này lại lăng xa lăng xăng đi đến cạnh vách chuồng với với bàn chân nhỏ ra khều khều vào áo Jungkook.

Chị chủ có chút ngạc nhiên khi cún con thường ngày trầm tính lại giờ lại ríu rít như vậy, Taehyung bên cạnh xoa đầu Jungkook trả lời câu hỏi của em.

“Ừm con mình, bé nó hình như muốn em bế.”

Jungkook quay sang hỏi ý của chị chủ, dù có chút không thoải mái lắm khi lần đầu tiếp xúc, nhưng vì có Taehyung nên cậu cũng đỡ lo lắng hơn.

“Em bế bé được không ạ?”

“Ừm em bé bế em bé đi.”

Jungkook nhận được sự đồng ý, hai tay với xuống ẳm bé cún nhỏ xíu lên. Cún con được bế có chút phấn khích vô tình cào móng trúng tay Jungkook nhưng cậu không để ý.

Bế bé em lên cao, Jungkook muốn đưa mũi đụng với mũi bé liền có một bàn tay cản lại.

“Đủ rồi, anh ghen!”

Chị chủ chưa ăn tối mà cảm giác no ngang.

“Vậy hai baba khi nào muốn dẫn con về nhà đây.”

Taehyung cúi xuống thấp chút hỏi ý Jungkook.

“Em muốn khi nào?”

“Đợi em về sắp xếp lại phòng một chút, còn phải mua một số đồ cho con.”

“Với cả… em phải xin phép ba mẹ một tiếng.”

Jungkook chăm chăm vui cười với bé cún không cảm nhận được ánh mắt Taehyung đang dành cho em. Là ánh mắt yêu thương, nuông chiều và cả đau lòng lắm.

Dù là điều gì Jungkook luôn nghĩ đến ba mẹ trước tiên.

Jungkook là đứa trẻ ngoan nhất mà Taehyung từng gặp.

Và vì đã gặp nên anh muốn yêu thương và bảo vệ em nhỏ thật lâu, thật lâu!

“Hai đứa muốn đặt tên bé là gì để chị làm hồ sơ ghi sổ khám sức khỏe định kì cho bé?”

Taehyung cho Jungkook đặt tên theo ý em muốn vì cún nhỏ sẽ ở cùng với Jungkook mà.

“BAM !”

“Em muốn gọi bé là Bam, Jeon Bam!”

❣️❣️❣️

Em bé nuôi em bé 🐶🐰
( Nguồn ảnh: mureehan Twitter)


❣️❣️❣️
______________________


❣️ Lời tâm tình từ Au ❣️

Trong chap này, Seokjin dùng chính việc im lặng của Taehyung để Jungkook nhận ra cảm xúc khó chịu của Taehyung khi Jungkook im lặng như vậy.

Taehyung muốn Jungkook nhận ra sự dại dột của mình bằng việc đặt câu hỏi thay vì trách mắng.

Không ai muốn mình làm sai, và hành động cãi lại khi bị trách mắng chỉ là tự bảo vệ chính mình !

rubii chỉ muốn nói về suy nghĩ cá nhân của mình: Đừng nhìn vào lỗi lầm của người khác, hãy đặt mình vào vị trí của họ!

Kẹo bông gòn siêu ngọt luôn hiệu quả ❣️❣️❣️

Yêu thương thiệc nhiều 🙆🏻‍♀️❤️


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.